Con mắt của thiếu niên còn không nhắm lại, lúc này lại trợn to, một mặt sợ hãi, lúc này Vân Dật một cái tay từ thổ bên trong duỗi ra, cầm lấy Kim Bối Yêu Lang chân lớn móng tay, mà Kim Bối Yêu Lang kinh hãi, phía sau hoàng kim cánh chim trực tiếp thả ra muốn bay ngược ra ngoài.
Thế nhưng, căn bản là vô dụng, hoàng kim yêu lang căn bản không thể động đậy, trong miệng phát sinh ục ục ục nổ vang, trong miệng dính dính nước bẩn cũng là hạ xuống, Vân Dật một mặt ghét bỏ, một cái tay đột nhiên kéo một cái, đâm này một tiếng vang thật lớn.
Đại khái là mấy mét thô bọ ngựa chân trực tiếp bị Vân Dật một cái lui lại, lúc này hoàng kim yêu lang, phát sinh tiếng vang ầm ầm bay ngược ở tại chỗ, hoàng kim cánh chim cũng là phốc thử phốc thử ở phiến đánh, vung lên to lớn tro bụi.
"Này, ngươi thật sự hảo phiền a."
Oành một tiếng vang thật lớn, cần phải hoàng kim yêu lang làm ra tro bụi tan hết sau, ở một bên thiếu niên trên mặt vẻ mặt triệt để đã biến thành sợ hãi, to lớn hoàng kim yêu lang như tử thi bình thường ngã vào tại chỗ, còn lại ba cái chân lớn co giật hai lần đang không có bất kỳ tiếng vang.
Mà Kim Bối Yêu Lang cái bụng nơi xuất hiện một cái hang lớn, yêu lang ngã xuống phía sau, bồn địa cái kia cao tới mười mấy mét trên vách tường tiên đầy màu đỏ máu tươi cùng một ít mơ hồ đồ vật, xem ra là nội tạng cái gì.
"Ngươi không sao chứ?" Vân Dật một bên vẩy vẩy trên người máu tươi một bên hướng về nằm trên đất thiếu niên nói rằng.
Thiếu niên theo bản năng sau này bò một hồi nói rằng: "Trước. . . , tiền bối, ta không có chuyện gì."
Ở Vân Dật móc ra Kim Bối Yêu Lang cái kia to lớn ma hạch nhét vào Túi Càn Khôn thời điểm, bồn địa mặt trên trên vách núi cheo leo xuất hiện một chút thanh âm huyên náo, sau đó sáu, bảy cái ăn mặc Linh Lam học viện quần áo người đàn ông trung niên đi tới bồn địa.
Sáu người này đem nằm dưới đất một chiếc sợ hãi thiếu niên kéo sau khi đứng lên, lúc này mới định nhãn nhìn tới, nhìn thấy nằm dưới đất đã chết thấu thấu Kim Bối Yêu Lang, sáu người này vẻ mặt cũng là một mặt sợ hãi.
"Lê vương tử, này? Ngài đã đột phá linh vực cao cấp sao?" Mấy người này một chiếc kinh ngạc nhìn trước mặt thiếu niên hỏi.
Lúc này Vân Dật cũng đã vui cười hớn hở đi trở về, ân, có như thế một viên lợi hại ma hạch, chính mình khả năng có thể làm ra rất tốt binh khí.
Bị người gọi là Lê vương tử thiếu niên tay có chút run chỉ một hồi bên cạnh Vân Dật, vẫn không nói gì, Vân Dật đem Lê vương tử tay thả xuống, cười nói: "Lê vương tử vừa nãy thật sự thật là lợi hại, bằng không ta liền muốn ngỏm củ tỏi."
Mọi người không rảnh phản ứng Vân Dật, toàn bộ đều tập trung ở Lê vương tử trên người, Lê vương tử nghe Vân Dật, sững sờ, cũng biết Vân Dật là có ý gì, nhưng, vẫn là cúi đầu nói rằng: "Này, là chúng ta đồng thời, đồng thời giết chết."
"Vậy ngài không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì, các ngươi đi thôi, trở về đi thôi, ta không có chuyện gì." Phản ứng lại sau Lê vương tử trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Mấy người này nhìn nhau sau, vừa liếc nhìn nằm ở nơi đó một mặt thảm tướng Kim Bối Yêu Lang sau nuốt ngụm nước bọt,
Thả xuống Lê vương tử liền rời khỏi nơi này.
. . .
Màn đêm buông xuống, Vân Dật cùng tên này Lê vương tử tồn ở một tòa đống lửa trước mặt, Lê vương tử phi thường suy yếu tựa ở trước đống lửa không nói một lời, mà Vân Dật nhưng là tồn ở mặt trước làm thịt nướng, mùi vị rất thơm.
Hồi lâu, Lê vương tử trước tiên không nhịn được, nhìn Vân Dật bóng lưng nói: "Tiền bối, ngài là Linh Lam học viện học sinh sao?"
"A? Đúng vậy, mới vừa vào học không hai ngày." Vân Dật quay đầu lại liếc mắt nhìn Lê vương tử cười cười nói.
Lê vương tử ngẩn người sau, đột nhiên từ dưới đất bò dậy đến, cho Vân Dật ngồi xổm bóng lưng cúi mình vái chào phi thường khiêm tốn nói: "Tạ Tạ tiền bối ân cứu mạng, vừa nãy ta thực sự là quá bất kính, xin lỗi, ta tên Lê Lăng, cũng là nội viện học sinh."
"Oa? Vậy ngươi là học sinh cũ sao?" Vân Dật vừa nghe quay đầu lại liếc mắt nhìn Lê Lăng.
Mấy ngày nay, Vân Dật không phải cùng Bộ Vũ cùng nhau chính là mình một người, đối với nội viện quy tắc, cũng thật là cái gì cũng không hiểu, có cái học sinh cũ, Vân Dật đúng là cũng có thể hỏi chút vấn đề.
Nhìn Vân Dật này phục vẻ mặt, Lê Lăng cũng là hơi đỏ mặt nói: "Đúng, ta đã tiến vào bên trong viện hơn một năm, không nghĩ tới tiến vào này Linh Lam Sơn mạch còn kém điểm ra sự."
"Ta tên Vân Dật, rất hân hạnh được biết ngươi." Vân Dật cười đưa tay ra.
Nhìn muốn cùng mình nắm tay Vân Dật, Lê Lăng ngẩn ra sau kinh ngạc liền vội vàng khoát tay nói: "Không dám làm, không dám nhận."
Lê Lăng cùng Vân Dật cùng nhau, rất là gò bó, tuy rằng vừa nãy Lê Lăng không thấy Vân Dật là làm sao giết chết đầu kia linh vực cao cấp Kim Bối Yêu Lang, thế nhưng Lê Lăng có thể cảm giác được, không ý quá mất công sức, đặc biệt vừa nãy cái kia kéo một cái, nghĩ tới đây Lê Lăng khóe miệng giật giật.
Chẳng lẽ, trước mặt người này đã là vương giả cấp cường giả?
Không thể nào? Mình đã là nội viện xếp hạng thứ ba thiên tài siêu cấp, này? Tựa hồ trước mặt người này tuổi so với mình còn nhỏ?
Đây là cái nào Vương tộc đi ra a? Làm sao trước đây không chút nào chưa từng nghe nói đây? Chẳng lẽ? Là? Hoàng?
Không thể.
"Tiền bối, ngài? Tới nơi này là?" Lê Lăng cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Vân Dật cắn một cái thịt dê hàm hồ nói: "Ta là tới tìm mấy cái ma hạch trở lại luyện chế."
"Tự mình đến săn giết ma hạch? Tiền bối, ta chỗ này có không ít. . . , nếu không, ngươi lấy chút?" Lê Lăng nhìn Vân Dật bóng lưng thấp giọng hỏi.
Vân Dật liền vội vàng khoát tay nói: "Không cần, không cần, một hồi chính ta đi tìm mấy con là có thể, đúng rồi, ngươi một hồi không có chuyện gì chứ? Có thể hay không theo ta đồng thời? Ta đối với nơi này không quá quen."
"Ồ? Có thể cùng tiền bối ngài đồng thời à? Cái kia quá tốt rồi." Lê Lăng liền vội vàng gật đầu nói.
Sau khi ăn xong cơm tối, Vân Dật hai người chuẩn bị xuất phát, Lê Lăng trên người đúng là không có cái gì thương, khả năng cũng là bởi vì vừa nãy cái kia một chiêu sức chiến đấu dùng hết, ăn một chút nội viện cho đan dược, gần như cũng được rồi, tối thiểu cũng có thể đi.
Ngược lại Vân Dật muốn cùng chính mình nên cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lê Lăng đối với nơi này có thể tính là xe nhẹ chạy đường quen, ở Lê Lăng dẫn dắt đi, không có nửa giờ Vân Dật cũng đã có vài viên tử dạ cấp, còn có một viên hắc dạ cấp ma hạch vào sổ.
Còn bên cạnh Lê Lăng nhưng là nhìn trong lòng run sợ, tuy rằng những thứ đồ này, chính mình cũng có thể một đòn giết chết, thế nhưng, giống Vân Dật như vậy một đấm cho đỗi chết, đúng là Lê Lăng chính mình cũng khó.
Ở dãy núi Ma Thú hành lúc đi, toàn bộ bên trong dãy núi cũng là đầy rẫy các loại ma thú tiếng kêu, Vân Dật đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu lại nhìn Lê Lăng hỏi: "Ngạch, Linh Lam Sơn mạch nơi này có hay không bảo vệ ma thú này nói chuyện a?"
"Cái gì? Bảo vệ ma thú?" Lê Lăng một mặt mộng bức.
Vân Dật sững sờ, nghĩ một hồi sau nói rằng: "Chính là vẫn như vậy quá độ bắt giết, ma thú không biết tuyệt diệt sao?"
"Cái gì? Ma thú tuyệt diệt?" Lê Lăng lại là một mặt mộng bức.
Vân Dật gãi gãi đầu nói: "Liền cả ngày liền như thế đi săn ma thú, lại đột nhiên có một ngày ma thú cái này vật chủng tuyệt diệt, đến thời điểm, liền một viên ma hạch đều không thấy được, liền, ngạch, ma thú là chúng ta bằng hữu mà, vì lẽ đó. . . ."
"Cái gì? Ma thú là bằng hữu?" Lê Lăng mộng bức mặt liền chưa từng thay đổi.
"Đến cùng sao mà, làm sao liền vẫn cái gì cái gì cái gì." Vân Dật bất đắc dĩ nhìn trước mặt Lê Lăng nói rằng.
Tự mình nói không đúng à?
Liền kiếp trước bắt cá không cũng là có phong hải kỳ, sợ ngư dân vớt quá độ, hàng năm đến thời gian nhất định liền để hải lý ngư gây giống một quãng thời gian ở vớt, miễn cho năm nay bù đắp, sang năm liền không còn, có cái gì không đúng sao?