Được ông chủ khách điếm cho phép, ba người chúng ta ở lại Hoa Lâm giản.
Lúc chạng vạng, sau khi hưởng thụ đồ ăn ngon, rượu ngon độc đáo của Phong Nguyệt Quốc, lão Bát liền ra ngoài tìm lão Nhị, lão Tứ cũng không biết chạy tới chạy lui ở đâu mất rồi.
Ta trở về phòng pha nước ấm tắm một cái, tẩy sạch phong trần mệt mỏi cả một ngày, lúc ngâm trong nước, làn da bị giữ trong băng không thấy ánh mắt trời suốt một năm lộ ra chút tái nhợt, mơ hồ đủ nhìn thấy kinh mạch màu xanh nhạt dưới làn da, cũng may thân thể không vì bất động thời gian dài mà co rút.
Cửa sổ đóng chặt, ngay cả một tia ánh trăng đều không lọt vào, cũng chỉ có như vậy, ta mới dám cởi quần áo lộ ra lưu quang châu trên cổ.
“Có phải cởi xuống thì tốt hơn không nhỉ?” Vẫn mang trên người cũng không thể đảm bảo vĩnh viễn không thể lưu quang châu thấy ánh sáng, nhưng nếu đem lưu quang châu cất ở một nơi mà người khác không biết, hẳn là tốt hơn.
Nghĩ vậy, ta đưa tay muốn đem lưu quang châu trên cổ lấy xuống, dùng sức kéo vài lần mới phát hiện căn bản không thể kéo đứt sợi tóc màu trắng bạc của Bộ Phong Trần. Sao lại thế này? Nhớ rõ trước kia lấy xuống còn đơn giản lắm mà, sao lúc này kéo hoài kéo mãi mà không được nhờ?
Ta lại dùng sức kéo thêm vài lần, thật sự không được, cuối cùng thậm chí dùng vài phần công lực ngưng tụ lên tay cũng không thể kéo đứt sợi tóc của Bộ Phong Trần, ngược lại ngón tay ta bị hằn lên một vết đỏ.
Làm sao mà không lấy xuống được thế này? Hay là chỉ có Bộ Phong Trần tự mình lấy xuống mới có thể cởi bỏ?
Không biết chủy thủ thuần trắng trước kia Bộ Phong Trần cho ta có thể cắt được sợi tóc rách nát này của hắn hay không, nhưng mà thanh chủy thủ này hiện giờ hẳn là đang ở bên thân thể kia.
Nếu không thể gở lưu quang châu xuống được, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mặc quần áo vào, đem lưu quang châu nhét sâu dưới lớp áo, để tránh hạt châu này phơi ra dưới ánh mặt trời hoặc mặt trăng.
Đột nhiên, một tiếng đàn du dương, êm tai giống như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động truyền từ bên ngoài đến bên tai, ta không khỏi hơi sửng sốt, ta xem như là một cao thủ đánh đàn, tiếng đàn hay hay dở vừa nghe liền biết, từ tiếng đàn nghe được tâm, xem như có chút hiểu biết, tiếng đàn của người này du dương lại mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng, bên trong phần trong trẻo lạnh lùng đó lại lộ ra thuần túy sạch sẽ.
Là lần đầu tiên ta nghe được một tiếng đàn trong sạch thuần túy như thế, người đang đánh đàn là ai?
Mặc quần áo xong, ta đẩy cửa đi ra ngoài theo tiếng đàn tìm kiếm, chỉ nhìn thấy một nam tử một mình ngồi trong đình nghỉ mát đánh đàn, tóc đen như mực, mặt nạ che nửa khuôn mặt, làm cho người ta nhìn không ra nam tử này bộ dạng thế nào. Bạch y nam tử chính là vị mà lúc chúng ta vừa tới khách sạn ta ngẫu nhiên nhìn thấy.
Nói vậy, chính là người bao trọn khách điếm này?
Không dám quấy rầy người đánh đàn, ta nhắm hai mắt tựa vào lan can lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn thuần túy trong sạch kia, nghe xong, thân thể cũng trở nên sạch sẽ thanh thấu (thấu trong thấu đáo, thông suốt).
Tiếng đàn hết sức ung dung, không màng danh lợi, nghe không ra hỉ nộ ái ố, có cảm thụ dung nhập với trời đất.
Khúc nhạc đã dừng lại, tiếng đàn vẫn còn dư âm quanh quẩn trong lòng chưa tán đi.
“Nghe một cầm khúc của công tử, phàm phu tục tử như ta, cả hồn phách đều bay bổng.” Ảm đạm cười, ta lên tiếng nói.
Bạch y nam tử hơi sửng sốt, như là không nghĩ tới có người đang ở bên cạnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta, lúc này mới thấy rõ bộ dáng hắn, mặt nạ màu trắng che nửa khuôn mặt, cũng chỉ lộ ra ánh mắt trong suốt cùng với đôi môi mỏng xinh đẹp, mặc dù che hết nửa khuôn mặt, nhưng nam tử này rõ ràng là một mỹ nam.
Nhưng mà… Trái tim của ta trong phút chốc đình trệ.
Ánh mắt kia, đôi môi kia, rõ ràng… Rõ ràng chính là Bộ Phong Trần.
Tên chết tiệt đó dù có hóa thành tro bụi thì ta cũng nhận ra, huống chi vẫn là cặp mắt phượng dài nhỏ câu nhân, cái miệng luôn luôn thổ lộ những lời nói đáng ghét (đáng ghét đâu, có người thích chết ~ mật ngọt chết ruồi luôn ấy chứ).
Là Bộ Phong Trần phải không vậy? Là hắn phải không? Ta gắt gao nhìn chằm chằm bạch y nam tử, rất giống, thật sự rất giống, đôi mắt kia luôn nhìn về phía ta, nhưng ta cũng không có nhìn vào ánh mắt quen thuộc đó.
Xa lạ, hiếu kỳ, kinh ngạc, thâm thúy — từ trong mắt nam tử, ta chỉ thấy được nhiêu đó.
Nam nhân này không nhận ra ta.
Bạch y nam tử đứng dậy khẽ gật đầu với ta, khóe miệng giơ lên một ý cười nhợt nhạt, sạch sẽ mà thuần túy, loại tươi cười này không phải một tên sống lâu thành yêu tinh như Bộ Phong Trần có được.
Cho dù người này thuộc hoàng tộc Phong Nguyệt quốc cùng với Bộ Phong Trần có chút quan hệ huyết thống nhưng không thể giống nhau đến mức này.
“Tại hạ Vương Nguyệt, không biết xưng hô với công tử như thế nào?” Lúc này, ta nghĩ nên tiếp cận bạch y nam tử này, muốn nhìn khuôn mặt phía dưới lớp mặt nạ kia, vội vàng muốn biết nam nhân rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Bộ Phong Trần.
Thậm chí đã quên lời dặn dò trước đó của Bộ Phong Trần, không thể ở lại Phong Nguyệt quốc.
“Phong Vô Cấu.” Khi nam tử mở miệng, ta suýt chút nữa ngã từ trên lầu xuống.
Phong Vô Cấu, thanh âm của bạch y nam nhân giống với Bộ Phong Trần như đúc, ngữ khí khác biệt mà thôi.
Lòng bàn tay nhất thời ướt đẫm mồ hôi, người nọ là Bộ Phong Trần hay là Phong Vô Cấu? Nếu là Bộ Phong Trần, cho dù là ta thay đổi bộ dạng bên ngoài, hắn cũng có thể nhận ra đúng không? Nếu là Phong Vô Cấu, chẳng lẽ trên thế gian thật sự có hai người giống nhau như đúc ư?
Bộ Phong Trần, ngươi hiện tại đang ở đâu?
Ai có thể giải đáp hoang mang của ta đây.
“Vô Cấu… công tử xác thật là vô cấu nhân” (cấu – bẩn thỉu, dơ dáy, lem luốt, vô cấu nhân – người sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần, không tì vết). Ảm đạm cười, mặc dù nội tâm như dòng nước chảy xiết, mặt ngoài vẫn duy trì bình thản như nước.
“Phong công tử chính là chủ nhân của Hoa Lâm giản? Hôm nay còn muốn đa tạ Phong công tử lưu lại mấy người chúng ta.” Ta xoay người đi xuống lầu, vừa đi vừa nói.
“Vương công tử làm sao biết ta là chủ nhân của khách điếm này?” Trong giọng nói không giấu nổi kinh ngạc, Phong Vô Cấu tuyệt đối không phải Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần từ trước đến nay đều là một nam nhân giỏi che giấu cảm xúc, mà vị công tử này hiển nhiên không phải.
Đi tới trong viện, ta từng chút đến gần nam nhân, cười nói: “Lúc Phong công tử đánh đàn dường như cùng Hoa Lâm giản này hòa hợp làm một, bất kể nhìn thế nào đều cảm thấy Hoa Lâm giản là do một tay Phong công tử bố trí mà thành, lịch sự tao nhã, sạch sẽ, y như tiếng đàn của công tử vậy.”
Đợi cho đến khi đến thật gần Phong Vô Cấu, ta bắt đầu đánh giá nam nhân, thân hình xấp xỉ Bộ Phong Trần.
“Vương công tử… Thật sự thông minh.” Nhẹ nhàng thở dài, thấy ta tiến đến gần, nam nhân có chút khiếp đảm lui về sau từng bước, ta nhất thời đắc ý.
Dĩ vãng đều là Bộ Phong Trần bức ta phải lui bước, không ngờ hôm nay đến phiên ta bức bách người khác? Dù sao, cảm giác với Phong Vô Cấu cũng quá giống Bộ Phong Trần.
Trong lòng ta đã sớm nghĩ đến làm một ít chuyện mà bình thường làm không được đối với Bộ Phong Trần.
“Phong công tử, nhìn ta đáng sợ vậy sao?” Nhẹ giọng cười, ta đang muốn đi qua, một vài tên khiến người ta chán ghét lại đúng lúc này quay về.
Xa xa, ta chợt nghe thanh âm vội vã của lão Bát.
“Nhị ca, Nhị ca, ngươi đợi ta một chút!”
Bất quá trong chốc lát thôi, một nam tử tuấn tú diện mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng mặc hắc y sải bước tiến vào, không phải là lão Nhị lâu rồi không gặp hay sao?
“Vương…” Lập tức thấy được ta, trong mắt lão Nhị lộ ra kinh ngạc vui mừng khó có thể che dấu, lời nói thiếu chút nữa đã ra khỏi miệng, lại nhìn thấy phía sau ta cách đó không xa là Phong Vô Cấu, lão Nhị lại lập tức sửa miệng “Đại ca.”
Đại ca? Ta nhíu mi, đây là cách xưng hô gì thế này.
Lão Nhị đi tới trước mặt ta, thấp giọng nhẹ nhàng hô một tiếng: “Vương gia.” Người này, hốc mắt thế nhưng còn có chút đỏ lên, đang muốn an ủi hắn vài câu lại gặp một chuyện khiến ta càng ngạc nhiên hơn, lão Nhị lập tức hướng về phía sau ta đi qua, nhìn về phía Phong Vô Cấu, hô một tiếng: “Phong công tử.”
Lão Nhị quen biết Phong Vô Cấu ư?
Có lẽ, ta có thể từ chỗ lão Nhị biết được một ít tin tức về Phong Vô Cấu.
“Các ngươi… quen biết nhau?” Phong Vô Cấu có chút kinh ngạc hỏi.
Chúng ta dĩ nhiên là biết nhau, có chút chuyện nên để về phòng rồi nói, tới phòng rồi, lão Nhị lập tức quỳ xuống, chủ động nói hết toàn bộ chuyện hắn ở Phong Nguyệt quốc cho ta biết, bao gồm hắn làm sao bị thương ở Phong Nguyệt quốc được một vị hoàng tộc Phong Nguyệt quốc cứu.
Vị hoàng tộc của Phong Nguyệt quốc này chính là Phong Vô Cấu, hiện giờ là một vị hoàng tử không thể gặp được nhất.
Tuy rằng sớm đoán được Phong Vô Cấu là hoàng tộc Phong Nguyệt quốc nhưng không ngờ hắn là một hoàng tử.
“Vương gia, ngài… Ngài rốt cuộc đã trở lại.” Thanh âm có chút nghẹn ngào, lão Nhị cũng sẽ có ngày vành mắt đỏ lên.
Nếu là ta của trước kia, đại khái hung hăng răn dạy người nọ không thể rơi lệ. Nhưng mà nhìn lão Tứ cùng lão Bát ở trước mặt ta với bộ dáng không kiêng nể gì, hiện tại ta làm sao có thể giống như trước đây lãnh khốc vô tình như vậy.
“Tốt lắm, đứng lên đi.” Than khẽ, ta đưa tay chạm vào hai má lão Nhị, ý bảo hắn ngàn vạn lần không được rơi nước mặt vì ta, phải rơi cũng không thể rơi trước mặt ta, ta không am hiểu an ủi người khác.
“Vương gia…” Vừa nhấc đầu, lão Nhị nhìn ta như thấy quỷ, ánh mắt trừng rất to, tên này, làm lão tử xấu hổ chết đi được!