Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

quyển 1 chương 5: đại hùng truy ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mèo Gà

Beta: Tình

Thánh môn tọa lạc ở đỉnh của một ngọn núi, núi này rất lớn, đỉnh này nối tiếp đỉnh khác, phóng tầm mắt nhìn ra xa tít đều không thể nhìn thấy điểm cuối, có núi này liên tiếp núi khác, còn có cầu nối liên liếp, cầu nối thật dài, liếc mắt một cái đi qua cũng không biết làm sao thấy được cái cuối.

Rất ít người có thể đi qua cầu, Tiểu Hoa nói cầu này cũng không biết ở đây đã bao lâu, có thể đi đến giữa chừng đã phải ngã xuống.

Ta kỳ quái hỏi nàng, vậy người bình thường như thế nào có thể đi từ ngọn núi này sang ngọn núi khác được?

Tiểu Hoa nói bọn họ rất ít khi rời khỏi một ngọn núi, núi cùng với núi lúc đó khoảng cách cũng không phải ở chỗ hai mắt đã thấy, mà là Thánh môn bất đồng cùng nhau tạo nên khoảng cách, Nhất Trọng Môn đệ tử ở một ngọn núi, Nhị Trọng Môn đệ tử ở mặt khác một ngọn núi, một ngọn núi hợp với một ngọn núi, tổng cộng có ngọn núi tạo thành vòng.

Nói ngắn gọn, Nhất Trọng Môn bên trái là Bát Trọng Môn, bên phải là Nhị Trọng Môn. Nhất Trọng Môn đệ tử có thể chạy qua Nhị Trọng Môn nhưng là không cần đến Bát Trọng Môn.

Ta lại hỏi nàng, Cửu Trọng Môn thì ở đâu?

Tiểu Hoa chỉ lên trời nói với ta, ở mây mù bên trên chính là Cửu Trọng Môn.

Ta ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời sáng lạn thực chói mắt, mây mù cũng không có, trời trong xanh, bầu trời trống không, làm sao có cái gì Cửu Trọng Môn chứ?

Cửu Trọng Môn ở giữa tòa đại sơn, Tiểu Hoa nói núi rất cao, bọn họ đều chỉ có thể ngưỡng mộ, mỗi một đệ tử đều khát vọng một ngày kia có thể đi vào ngọn núi của Cửu Trọng Môn.

Thánh môn có một tòa đại sơn, đại sơn có Cửu Trọng Môn, trong Cửu Trọng Môn có thánh tôn giả, không biết là nam hay nữ, không biết là nhỏ hay lớn, là tiên hay là yêu….

Ta cảm thấy mình hoàn toàn giống như người hoàn toàn xa lạ. Thánh môn không hề hiểu biết, càng đối với thánh sơn hoàn toàn không biết gì, trừ bỏ biết chính mình như thế nào ở tại một gian phòng, ta hoàn toàn không biết Thánh môn ở chỗ khác còn có cung điện hoặc chỗ ở, mang theo một tia hiếu kỳ cùng tìm tòi nghiên cứu, trong tay là cây gậy, ta tùy tiện chọn con đường theo hướng ngọn núi đi lên, định một bên là đi tham quan cảnh sắc, một là thuận tiện nhìn xem ngọn núi có thể có cái gì món ăn thôn quê.

Theo cách nói của Tiểu Hoa, Nhất Trọng Môn kỳ thật liên tiếp có hòn núi lớn, một bên là viện dưỡng lão Nhị Trọng Môn, một bên là trực tiếp nghe lệnh từ Cửu Trọng Môn thần bí là Bát Trọng Môn, còn có một bên hẳn là Cửu Trọng Môn mới đúng.

Cửu Trọng Môn ở giữa tòa đại sơn, Thánh môn mỗi môn đều hẳn là có đường đi thông Cửu Trọng Môn, chính là sẽ không biết đường kia ở nơi nào, càng không biết có hay không tồn tại, mọi người tại đây đều không thích đi mà thích bay, khinh công thật tốt.

Chống gậy, ta khập khiễng ở trong núi chậm rãi đi tới, sơn thủy gắn bó, chung quanh phong cảnh như họa, đẹp không thể tả, trong núi trải rộng kì trân dị quả, giống như thế ngoại đào nguyên bình thường làm cho người ta lưu luyến không thế rời, làm ta hoa cả mắt, ta tự nhận mình cũng từng đi ngang qua không ít danh xuyên đại sơn, nhưng Thánh môn rút cuộc là nơi trong truyền thuyết, ngay cả cảnh sắc so với núi ở thế gian chỉ có thể làm trò hề hơn rất nhiều đi.

Lòng ta thấy kì quái, núi lớn như thế này mà trước nay cũng không thấy phàm trần có người đề cặp qua? Vẫn là Thánh môn che dấu thật tốt quá, thế cho nên bao nhiêu năm rồi đều không có người nhìn thấy.

Khả năng này có chút nhỏ, truyền thuyết về Thánh môn ở nhân gian không biết đã truyền bao nhiêu năm, nếu thế gian thực sự có tòa đai sơn như vậy, qua nhiều năm như thế không có khả năng không ai nhìn thấy, Thánh môn rốt cuộc dùng biện pháp gì để đem tòa đại sơn này che dấu?

Vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác ta đột nhiên phát hiện chính mình không biết đi đến nơi nào.

“Thảm rồi, ta không phải là đã lạc đường đi?” Thân thủ gãi gãi đầu, ta nhìn chung quanh, Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa không có nói cho ta tòa đại sơn này không phải tùy tiện có thể đi, sau lại nghe bọn hắn giảng giải, ta thật muốn dùng gậy đánh bọn họ, bởi vì khi ta chuẩn bị tìm được đường trở về lại phát hiện trong rừng cư nhiên còn có dã thú.

Một con gấu chân còn muốn cao hơn người không ít tựa vào một gốc cây to gắt gao nhìn chằm chằm ta, ta nghĩ, ta đại khái là không cẩn thận xông vào địa bàn của hắn rồi.

Nếu ta có khinh công, có thể dễ dàng bay lên cây; nếu chân ta không què, cũng có thể nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng nay ta không có võ công, đi đứng cũng không tiện, thật sự là bi kịch.

Ta quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào mắt con gấu, thật cẩn thận lê bước chân tính lặng lẽ lui về phía sau, trong lòng cầu nguyện gấu lớn đừng đuổi theo.

Người đã chết trọng sinh một lần không dễ, ta trước đó không lâu mới chết một lần, cũng không tưởng nhanh như vậy lại chết thêm một lần nữa, lần sau phỏng chừng chính là trực tiếp xuống địa ngục đầu thai, cũng không có trọng sinh xuyên qua, tá thi hoàn hồn hảo vận khí.

Gấu lớn a gấu lớn, chúng ta tốt xấu cũng là hàng xóm, ta cũng không phải cố ý xông vào địa bàn của ngươi, mọi người có việc ngồi xuống hảo thương lượng, ngươi trăm ngàn lần không thể cứ động là giận, gặp nhau là duyên, hữu duyên sẽ gặp lại, tái kiến, tái kiến!

Ta nghiêng thân mình chuẩn bị trốn chạy, đột nhiên thoáng nhìn ngay tại cách đó không xa, một mảnh phiến hoặc thiển bạch hoặc phấn hồng hoa đào dào dạt nở rộ giống như hải triều bình thường theo gió lắc lư, cuộn sóng phập phồng, từng trận hoa vũ phi tả thương khung, mê loạn nhân mắt.

“Rống” – Đột nhiên gấu lớn rống to một tiếng, lòng ta hơi lộp bộp một chút, cơ hồ là không hề do dự cũng không quay đầu lại lập tức chạy hướng rừng hoa đào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio