Edit: Tình
Beta: jungjenny
“Thu công tử cũng ngủ không được sao?” Bạch Hà xoay người, trên người khoác đơn sơ một mảnh áo trắng, tóc đen mềm mại rối tung trước ngực, giữa ánh sáng dạ minh châu ở bốn phía, nam nhân đứng trước sân giống như tiên nhân trong mộng trượt chân hạ phàm, chút ít ôn nhu, tựa như không thật.
Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, dáng vẻ cùng tính cách của Bạch Hà luôn thập phần hợp ý ta.
“Đã trễ thế này, Bạch công tử có tâm sự nên thao thức sao?” Tình huống cùng Bạch Hà ở trên cùng một con đường vẫn là lần đầu tiên kể từ khi ta trở lại Giang thành.
Bạch Hà chỉ cười khổ, lắc lắc đầu, dáng vẻ tự kiềm chế buồn phiền dễ dàng làm người ta dậy lên ý muốn bảo hộ, nhưng ta so với người khác đều rõ hơn, Bạch Hà kỳ thật không cần người khác bảo hộ, bề ngoài là một nam nhân vô hại sống trong hoàng cung, sống bên cạnh ta, từng bước, từng bước lập mưu kế, từng chút đẩy ta đến chỗ vạn kiếp bất phục.
“Nhất song nhân khách điếm đúng thật là tiên cảnh của nhân gian, cho dù đêm khuya như vậy vẫn rất đẹp, ta vừa nhìn qua một chút đã cảm thấy thu hút, cho nên liền đi vào hậu viện, mong Thu công tử thứ lỗi.” Bạch Hà cảm thấy có lỗi nói.
Là trong lúc vô tình mà đi vào hay là cố ý đi vào? Nếu không phải ta thập phần hiểu hắn, đại khái thật sự nghĩ nam nhân này đi lạc vào hậu viện.
Bất quá, cũng khó trách Bạch Hà sẽ lạc đường, lúc trước Bộ Phong Trần thiết kế hậu viện cố ý tạo nên nhiều vòng, nói trắng ra là âm thầm đem cây cối trồng ở đây tạo thành một cái ma trận, không biết đường sẽ dễ dàng bị lạc.
“Không ngại, chỉ là đã trễ thế này, Bạch công tử vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Nói xong lời khách sáo của người xa lạ, ta chỉ chỉ phương hướng phía sau Bạch Hà, nói “Từ nơi này theo dòng suối đi là có thể trở lại đình viện, Bạch công tử hẳn là nhớ rõ làm thế nào để trở về phòng của mình chứ?”
Bạch Hà nhìn ta, hỏi: “Nếu không ngại, Thu huynh có thể đi cùng tại hạ một đoạn đường được không?”
Nga, là tính toán bảo ta dẫn hắn về phòng sao? Xấu xí như ta sợ là không nhận nổi cơ hội để được đi cùng mỹ nhân đâu.
“Thật có lỗi, tại hạ đi đứng không tiện, sẽ không thể bồi Bạch công tử tản bộ.” Ta quay đầu đi không nhìn thẳng Bạch Hà, lúc đi ra ngoài không có mang theo mặt nạ, tuy rằng dáng vẻ so với trước không giống nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt hắn ẩn giấu vài phần lợi hại.
Nghe xong lời của ta, Bạch Hà thoáng xấu hổ cười, nam nhân này đại khái rất ít khi bị cự tuyệt trực tiếp như thế.
“Thu công tử….” Bạch Hà cũng không rời đi, vẫn đứng tại chỗ, không hề động.
Nghe tiếng Bạch Hà, ta nghiêng đầu qua, phát hiện tầm mắt của hắn dừng lại trên chân ta, lúc đi ra chẳng những không mang mặt nạ, ngay cả giày cũng không mang, đây đều là một vài thói quen từ xưa.
“Lúc trước ta có quen một vị bằng hữu, hắn thức dậy vào ban đêm cũng không mang giầy, thường xuyên để chân không đi lại trong sân…” Bạch Hà nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, thì thào nói xong, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, tựa hồ là nhớ lại một chút ký ức tốt đẹp.
Tốt đẹp sao? Lời nói của Bạch Hà không hiểu sao làm cho ta cảm thấy vài phần buồn cười cùng châm chọc.
“Nga, thì ra là vậy…” Ta tùy ý đáp có lệ một câu, nếu Bạch Hà không chịu rời đi, vậy cứ để hắn ở đây, dù sao ở đây cũng không thể tìm được cái gì.
“Bạch công tử mau về nghỉ ngơi, tại hạ đi về trước.” Nói xong, ta xoay người rời đi.
Lúc này, Bạch Hà lại lên tiếng: “Thu công tử, có thể chờ một chút?”
“Bạch công tử, nếu có việc gì, chi bằng để trời sáng rồi bàn?” Ta vẫn chưa xoay người trở về, cỏ dại dưới bàn chân có chút ướt át, lộ ra vài phần lạnh lẽo, điều này làm cho cái chân què của ta có chút không thoải mái.
“Thu công tử có phải đối tại hạ có hiểu lầm gì đó không?” Bạch Hà thở dài “Không biết tại hạ đã làm sai điều gì, các hạ tựa hồ đối với ta có chút phần… thành kiến.”
Ánh mắt của Bạch Hà thực ôn nhu nhưng cũng thẳng tắp dán vào phía sau lưng ta, có chút không thoải mái, giống như đôi mắt này của hắn có thể nhìn thấu mặt nạ của ta vậy.
“Ha hả, công tử lo lắng nhiều rồi, tính cách của tại hạ là như vậy, đối ai đều giống nhau.” Hừ nhẹ một câu, ta không hề để ý tới hắn nửa, vội bước về trước, vừa mới bước vài bước thì đột nhiên chân trái cảm thấy hơi đau, cái chân què này vào ban đêm có chút không nghe lời, cây cỏ ướt át trên mặt đất lại có chút trơn, thiếu chút nữa ta liền ngã trên mặt đất.
Còn chưa đứng vững, Bạch Hà đột nhiên đi tới bên cạnh ta, đưa tay ra đỡ lấy ta: “Thu công tử, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì—” Có chút thô lỗ trực tiếp đẩy Bạch Hà ra, theo bản năng ta lui về phía sau hai bước, tạo nên khoảng cách với Bạch Hà, chính là một động tác đơn giản theo bản năng lại làm cho Bạch Hà sửng sốt, ta không cần nhìn cũng cảm giác được hắn nhạy cảm.
“Vị bằng hữu trước kia của ta cũng không thích bị người ta chạm vào, cho dù là khoảng cách quá gần, hắn cũng sẽ lộ ra biểu tình chán ghét.” Bạch Hà nói xong, trong lời nói nghe không ra thái độ của hắn như vậy rốt cục là cái gì.
Bạch Hà đang hoài nghi ta là Sầu Thiên Ca sao? Dù sao cũng từng là người thân mật nhất, nếu ta lại lộ ra sơ hở, lấy tính cách hay để ý của hắn, bị hắn nhìn chăm chú cũng không phải là chuyện tốt.
“Vị bằng hữu kia của Bạch công tử đúng là quái nhân.” Dựa vào thân cây lớn ở bên cạnh đứng vững rồi, ta khẽ cười một tiếng tỏ vẻ cũng không để ý hành động vừa rồi, nhìn đến bộ dáng của ta, Bạch Hà tựa hồ có chút do dự.
Dù sao, một người chắc chắn đã chết rồi, lại như thế nào có thể lại xuất hiện ở thế gian này?
“Đúng vậy, hắn đích thật là quái nhân, kỳ thật Thu công tử cùng hắn giống nhau, nếu ta có thể trở thành bằng hữu với hắn, nói không chừng, chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Bạch Hà rất nhanh khôi phục ôn hòa ngày thường, vừa mới trong nháy mắt lộ ra hoài nghi đều đã bị giấu đi.
Bằng hữu, coi như hết, ta cũng không muốn lần thứ hai nhảy xuống núi, lại càng không muốn gặp được Bộ Phong Trần thứ hai.
Vừa nghĩ tới Bộ Phong Trần, không nghĩ hắn đột nhiên liền xuất hiện, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng, lúc này ta không có nhìn lầm, đích thật là Bộ Phong Trần nhưng là một loại tướng mạo ôn hòa, trong mắt mang theo vài phần ổn trọng cùng nghi hoặc.
“Sầu…” Bộ Phong Trần thấy ta, hắn vừa mới mở miệng nói một chữ, ta liền cắt ngang.
“Phong Trần, ngươi như thế nào lại đến đây, tỉnh lại không thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi bị làm sao, cuối cùng ta quyết định đi tìm ngươi.” Ta xoay người hướng tới Bộ Phong Trần đi qua, vừa trừng mắt ý bảo hắn không cần nhiều lời, bất quá là cảm giác mà thôi, không nghĩ tính cách Bộ Phong Trần lại thay đổi.
Mặc dù bộ dáng không thay đổi nhưng ta vừa liếc mắt nhìn qua liền biết, Bộ Phong Trần hiện tại cùng người trước đó không lâu cùng ta hôn môi không phải cùng một người.
“Đêm thực lạnh, không có ngươi bên người ta đều cảm thấy lạnh.” Nói xong lời này ta cũng tự cảm thấy ghê tởm, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của hắn, ta đến gần ngụy thánh, cho đến khi đến bên cạnh, ta đưa tay bắt lấy tay hắn, Bộ Phong Trần cũng không có đẩy ra.
“Ta lạnh, ôm ta một chút.” Ta nhỏ giọng nói bên tai Bộ Phong Trần.
Quả thật có chút lạnh nhưng ôm là diễn cho một người xem, Bạch Hà không phải đã cho là Sầu Thiên Ca sẽ không để cho ai chạm vào sao? Ta đây liền làm cho hắn xem, cũng tiêu trừ hoài nghi của hắn đối với ta.
Bộ Phong Trần phi thường phối hợp liền ôm lấy ta, ôm rất nhanh, cơ hồ đều đem ta dính chặt vào lồng ngực hắn, phối hợp này của hắn làm cho ta có chút khó chịu, quả nhiên ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đều là cái dáng vẻ này.
“Bạch công tử, sớm trở về nghỉ ngơi đi, ta về trước.” Nghiêng đầu nói một tiếng, ta tựa vào ngực Bộ Phong Trần, nếu đã là đóng kịch thì phải diễn tốt một chút.
“Chân có chút đau, giúp ta một chút.” Ta cố ý dựa vào Bộ Phong Trần, một tay vịn ở thắt lưng hắn.
“Bạch công tử, cáo từ.” Bộ Phong Trần xoay người đối Bạch Hà nói một câu, rồi sau đó lập tức ôm lấy ta, thuận thế nhấc lên, Bộ Phong Trần cư nhiên bế bổng ta lên, ta chỉ muốn hắn đỡ thôi mà, cũng không có bảo hắn bế ta như con hắn.
Chỉ nghĩ là diễn trò, cuối cùng ngược lại, lại để Bộ Phong Trần chiếm tiện nghi.
Rời khỏi sân, xác định đã không còn nhìn thấy Bạch Hà, ta lạnh lùng nói: “Để ta xuống.”
“Chân của ngươi bị lạnh, lại như vậy dính thêm khí lạnh, sớm muộn cũng để lại di chứng.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần trước sau như một nhẹ nhàng mà lãnh đạm, cho dù là nói lời quan tâm cũng không hề có chút độ ấm.
“Kia cũng là chân ta, có quan hệ gì tới ngươi đâu?” Ta hừ nói, Bộ Phong Trần cũng không để ý ta, thẳng đến phòng mà đi.
Ta liếc hắn, hỏi: “Tên Bộ Phong Trần còn lại đâu rồi?”
Cũng không biết có phải là do ảo giác của ta không mà khi ta hỏi đến vấn đề này, thần sắc của hắn có chút thay đổi, sau đó nháy mắt làm người ta khó có thể phân biệt, hắn rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.
Bộ Phong Trần ngừng lại một chút, trầm giọng nói: “Đến lúc trăng tròn, chúng ta trở về Thánh môn.”