Những tưởng rằng Mộ Phong chuẩn bị đánh điện, huy động toàn bộ nhân lực để lật tung cái nhà hàng trước mắt lên… đúng lúc này, Hồng Trà từ đâu chạy vụt tới ôm chầm lấy Mộ Phong.
"HUHUHU! Anh đây rồi Mộ Phong ơi! HUHU!"
Cả Mộ Phong lẫn anh lễ tân chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao thì Hỗng Trà đã oà lên khóc nức nở.
Cơn lo lắng dịu xuống ngay tắp lự, anh vội đỡ lấy cô ta:
"Hồng Trà...!Quần áo của em! Sao nó lại tơi tả thế này?"
Anh lễ tân thấy sự tình trước liền chạy tót vào bên trong, nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn trắng rồi phủ nó lên người Hồng Trà:
"Khi nãy em bị tên nào đó đánh thuốc… rồi… rồi hắn… Đúng rồi anh! Còn tiểu Tuyết! Em không thấy con bé đâu cả! HUHU! Em phải làm sao đây!" - Vừa nói lắp bắp, cô ta vừa gào lên thống khổ, tưởng chừng như vừa từ cõi chết trở về.
Mộ Phong dìu Hồng Trà vào dãy ghế sofa bên cạnh, vừa dỗ dành vừa an ủi:
"Không sao rồi em! Đừng… đừng nói gì nữa! Tiểu Tuyết ở ngoài xe, con bé không sao hết.
May mà anh đến kịp, nếu không chắc có lẽ anh...!Anh thật không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy sẽ như thế nào!"
Vừa vỗ vai cơ thể mảnh dẻ đang run lên từng cơn của người phụ nữ trước mặt, Mộ Phong vừa đanh giọng nói rõ từng hơi, cố gắng giấu đi sự lo hiện trên gương mặt mình.
Thật không thể tưởng tượng nổi, anh chỉ mới rời mắt một chút mà biến cố cứ thế ập đến dồn dập.
Hồng Trà vẫn tiếp tục diễn tròn vai nạn nhân, cô ta đưa mắt nhìn xuống tay phải của Mộ Phong thì thấy nó đang xiết lại giận dữ.
Chỉ cần bao nhiêu thôi là cô ta đã đủ hiểu Mộ Phong đang tự trách bản thân đến nhường nào.
"Rõ xui xẻo! Mình đâu muốn anh ấy bị liên luỵ chứ! Còn con nhỏ kia nữa, sao lần nào may mắn cũng mỉm cười với nó thế?" - Tức giận là vậy nhưng cô ta cũng đang tự thầm cảm phục sự lanh trí của bản thân.
Ngay khi cúp máy với , Hồng Trà đã tự lấy xe riêng đậu sẵn trong sân nhà mà chạy thẳng đến nhà hàng Kim Thiên Tuyền.
Chẳng tốn nhiều thời gian để đậu xe, cô ta còn thông minh mặc lại bộ đồ đã cùng ăn tiệc với Phi Tuyết.
Sau đó lấy chiếc kéo bị rỉ sét để cắt nham nhở lên trang phục nhằm tạo hiện trường giả rằng: bản thân bị kẻ xấu .
Chiếc kéo rỉ sét kia không quá bén, nên thay vì tạo thành những đường cắt mượt mà, chiếc kéo lại khiến cho bộ váy bị rách tả tơi giống như có người cố tình dùng lực để xé toạc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Chiều Hư
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
.
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
=====================================
Tất cả diễn ra vừa khớp với khoảng thời gian mà Mộ Phong đánh điện thoại cho Hồng Trà, và như thế một lần nữa, cô ta đã thành công qua mặt tất cả mọi người.
"Cái tên đó! Hắn đâu rồi!" - Thấy Hồng Trà có vẻ đã bình tĩnh trở lại, Mộ Phong ân cần.
"Ây dà! Hắn bỏ chạy rồi! Ngay khi em vừa tỉnh lại thì em đã vô cùng hốt hoảng, nên là nhắm mắt nhắm mũi đánh hắn túi bụi.
Sau đó em đạp hắn ra rồi chạy vụt xuống đây.
Cuối cùng cũng gặp anh.
HUHU! Em sợ lắm Mộ Phong ơi!" - Nói rồi cô ta lại oà lên nức nở rồi dúi mặt vào bờ ngực săn chắc của Mộ Phong.
"Dạ! Bên em cũng đã điều động bảo vệ đi tìm tung tích của mấy gã đó rồi thưa anh.
Vụ việc lần này nhà hàng của tụi em thật sự xin lỗi!" - Anh lễ tân sau khi giải quyết một vài cuộc gọi khẩn thì liền tiến đến.
Mộ Phong dù rất muốn xổ một tràng chửi cho thoã cơn giận dữ vì nghĩ đến sự an nguy của Phi Tuyết lúc nãy, song suy nghĩ kĩ lại thấy lỗi không đến từ phía nhà hàng, anh hít thở vài nhịp lấy bình tĩnh:
"Tôi biết rồi! Có gì tôi sẽ liên hệ lại." - Anh đưa cho nhân viên lễ tân tấm danh tiếp rồi dìu Hồng Trà xuống bãi xe.
Ba người, hai tỉnh một li bì cứ thế chạy ro ro trên con đường đem tĩnh mịch nơi thành phố phồn hoa.
Suốt cả đoạn đường đi, Hồng Trà chỉ biết im lặng lẩm nhậm lại bước tiếp theo để xoá bỏ dấu vết.
Hồng Trà biết rõ chỉ cần bản thân và Phi Tuyết được đưa về nhà an toàn, Mộ Phong sẽ thức trắng cả đêm nay và lục sục khắp cái nhà hàng đó ngay tắp lự.
Nghĩ thế nên cô ta càng trở nên căm ghét cái tên Dương Phi Tuyết hơn.
Cả Hồng Trà và Mộ Phong đều đang theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.
Bầu không khí im lặng trong xe báo hiệu một sự chuyển biến bất ngờ sắp xảy ra..