Phi Tuyết quay trở về phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại rồi thả mình nằm sõng soài xuống chiếc giường ngủ êm ái.
Những lời chú nói về bản chất của Mai Lệ vẫn vang vọng trong đầu, cô rất quý người bạn thân này, nhưng thái độ kiên quyết khi nãy của chú hoàn toàn không phải là diễn.
Bất giác, Phi Tuyết đưa hai lòng bàn tay lên trần nhà, chăm chăm nhìn trong vô thức.
"Mình thật sự đã được trọng sinh sống lại thật sao? Còn về Mai Lệ… đúng là những lý luận của chú hoàn toàn trùng khớp.
Nhưng tại sao cô ấy lại làm vậy với mình?" - Khẽ xoay người nghiêng mình về bên phải, cô ôm chặt lấy chiếc gối êm mịn.
"Còn chú nữa! Sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện? Rốt cuộc thì mình… nên làm gì bây giờ?" - Cứ thế, Phi Tuyết dần chìm vào giấc ngủ trong đống suy nghĩ mơ hồ.
...
Buổi sáng ngày thứ hai tại biệt thự của Mộ Phong bắt đầu bình yên bằng những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ.
Dương Phi Tuyết khẽ choàng tỉnh, có vẻ như hôm nay cô thức dậy khá sớm.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô sửa soạn lại quần áo rồi rón rén bước khỏi phòng.
Bản thân Phi Tuyết hi vọng sẽ không giáp mặt với chú vào sáng hôm nay.
Vừa chạm mắt vào chiếc bàn ăn to tướng, bà quản gia đã nhanh nhảu cất tiếng hỏi thăm:
"Hôm nay cháu dậy sớm hơn bác tưởng, tối hôm qua cháu ngủ có ngon không?"
"Dạ! Cháu… ngủ rất ngon! Cảm ơn bác vì tô cháo thịt bằm hôm qua ạ!" - Phi Tuyết kính cẩn đáp lời.
"Có gì đâu cháu! Công việc của bác mà, dù sao còn trẻ như cháu thì phải biết ăn uống đầy đủ vô mới khoẻ mạnh và tươi tắn được.
Thôi, cháu ngồi vào bàn đi, để bác dọn bữa sáng lên."
Phi Tuyết kéo nhẹ chiếc ghế gỗ rồi ngồi xuống, nhìn một vòng xung quanh, đoạn cô hỏi:
"Chú Phong… chắc là ăn sáng xong rồi đúng không ạ?"
"À đúng! Cậu ấy ăn xong rồi đi lên công ty luôn rồi cháu ạ!"
Bà Lan Hoa vừa nói vừa đặt lên bàn vài dĩa Dim Sum, hai chiếc bánh bao cùng một ly sữa đậu nành nóng.
"Đây! Cháu ăn đi cho nóng rồi uống thêm thuốc bổ trong cái hộp đằng kia nha!"
Theo hướng chỉ tay của bà quản gia, Phi Tuyết đưa mắt nhìn theo.
Phía cuối của chiếc bàn ăn có một hộp giấy bắt mắt với tông màu đỏ chủ đạo nổi trội được đặt ngay ngắn.
"Cậu chủ mua cho cháu để tẩm bổ, thuốc đó tốt lắm, uống đều đặn khoảng chín mười ngày là cháu khoẻ ra ngay."
Dương Phi Tuyết ngạc nhiên nhìn đăm đăm vào chiếc hộp, nhìn qua thôi là đủ biết giá trị của nó nằm ở một đẳng cấp khác.
"Cái đó… chắc là đắt lắm! Cháu sợ mình không thể uống được."
"Ôi trời! Cháu nói gì thế! Cậu chủ mua là vì lo cho sức khoẻ của cháu đó.
Cháu biết không? Lúc nhận được thông tin về tình trạng của mẹ cháu và cháu là cậu ấy bỏ hết việc bên Singapore để về thành phố Cán Nam này nè."
"Chú bỏ việc để bay từ Singapore về đây sao?" - Định bụng cắn một miếng chiếc bánh bao ấm nóng trước mắt, câu nói của bác Lan Hoa ngay lập tức khiến cô sững người.
"À mà thôi không tám thêm nữa! Bây giờ cháu ăn sáng xong đi, bà dọn dẹp nốt mớ chén bát kia rồi sẽ dẫn cháu xuống phố mua ít quần áo và vật dụng cá nhân.
Con gái ở độ tuổi này cần phải chưng diện nhiều thứ lắm."
"Dạ thôi! Không cần mua sắm gì đâu ạ! Cháu ở đây thôi đã làm phiền đến chú, đến bác nhiều lắm rồi!" - Bỏ ngang thông tin bất ngờ vừa rồi, Phi Tuyết vội xua xua tay từ chối.
"Cậu chủ đã dặn bác kĩ càng rồi! Cậu ấy còn đưa thẻ cho cháu mua đồ này!" - Quản gia Lan Hoa rút từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa lên trước mắt cô, tiếp: "Cháu đừng cảm thấy ngại gì hết! Để ta giúp cháu từ từ làm quen, dù sao thì từ giờ trở đi cháu cũng sẽ sống trong căn biệt thự này mà.
Đừng có khách sáo nữa, trước lạ sau cũng dần quen thôi!"
Chẳng kịp để Phi Tuyết có thời gian đáp lời, bà Lan Hoa nhanh nhảu quay lại công việc.
Phi Tuyết cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết hoàn thành bữa sáng trong sự bồn chồn không yên.
Đã bao lâu rồi cô không có được cảm giác yên bình như thế này, đã bao lâu rồi cô không nhận được sự cưu mang của người khác và đã bao lâu rồi...!cô không phải vô lo vô nghĩ về thứ gọi là "tiền trả nợ".
"Dạ bác ơi! Cháu có thể hỏi bác câu này được không ạ?"
Bà Lan Hoa dù đang bận với đống chén bát, song vẫn ôn tồn:
"Có gì thắc mắc cháu cứ hỏi!"
"Liệu bác nghĩ… chú ấy sẽ thấy phiền phức khi cháu sống ở đây? Không...!cháu nên hỏi là liệu chú ấy có cảm thấy hối hận khi đưa cháu về đây không ạ?"
Thở dài một tiếng, bà quản gia trả lời: "Cậu chủ mà nghe được những lời này sẽ buồn lắm đó.
Cháu không biết được đâu, cậu ấy đã cảm thấy vui như thế nào khi đưa cháu về đây chăm sóc.
Ta giúp việc ở đây ngót nghét cũng đã gần chục năm, chỉ cần nhìn sắc mặt là ta biết ngay.
Ta thật lòng khuyên cháu hãy cứ thoái mái tịnh dưỡng cho khoẻ đã, sau này muốn làm gì sẽ tính sau.
Đừng lặp lại những câu hỏi đó trước mặt cậu chủ đấy nhé."
Phi Tuyết gật gật đầu, tiếp tục bữa sáng, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường.
Đúng h sáng, bà Lan Hoa cùng Phi Tuyết đã sửa soạn xong xuôi.
Cả hai bắt taxi và đi một mạch vào khu trung tâm mua sắm…
Lục Mộ Phong đang yên vị ngồi ở hàng ghế sau trên chiếc xe quen thuộc, hướng bác tài đang chạy chính là quay về căn nhà của cậu chủ.
Hôm nay anh xin phép về sớm để chuẩn bị cho chuyến công tác đột xuất sẽ xuất phát vào tối nay.
Về đến nơi đã có hai vệ sĩ đứng sẵn mở cổng, xe cứ thế chạy thẳng vô trong sân vườn.
Mộ Phong xuống xe, dặn dò giờ giấc đưa đón rồi quay lưng bước vào nhà.
Vừa đặt chân đến phòng khách, một bóng người quen thuộc đã đập vào mắt Mộ Phong.
Trên chiếc ghế sofa sang trọng, một người phụ nữ trẻ tuổi trong bộ trang phục sành điệu được cắt xẻ thời thượng, đang ung dung nhấm nháp tách trà ấm nóng.
Nhận ra bản thân đã chạm mắt với Mộ Phong, cô ta cất giọng thanh thót:
"Hôm nay anh về sớm vậy sao? Thật đúng lúc quá, em cũng vừa tới luôn đây!" - Từng câu từ được tuôn ra tự nhiên nhưng vẫn giữ được nét nhẹ nhàng, thanh lịch, qua cách nói chuyện cũng biết chắc được cô gái này không phải là một người phụ nữ bình thường.
"Tưởng khách quý nào ghé nhà chơi, ra là Hồng Trà.
Sao hôm nay em ghé sớm vậy, tưởng em vẫn đang ở công ty chú Diệp Thanh." - Mộ Phong có chút bất ngờ, song vẫn điềm nhiên trả lời.
"Công việc hôm nay không quá khó khăn nên em đẩy qua cho cấp dưới làm hết.
Với lại tự nhiên em thèm món đậu hũ sốt Tứ Xuyên của bác Lan Hoa nên đến đây.
Ai ngờ anh cũng về đúng lúc, vào ăn trưa với em luôn đi!"
Đảo quanh mắt nhìn xa xăm một lúc, Mộ Phong tiếp:
"Hình như bác Lan Hoa ra ngoài chưa về.
Chắc là không nấu kịp bữa trưa đâu, thôi để anh đặt đồ ăn ship tận nhà vậy!"
"Ấy em đã đặt xong hết rồi!" - Hồng Trà bất ngờ chồm thẳng đến khoác tay Mộ Phong: "Lúc nãy em không thấy bác nên em cũng tự ý đặt đồ ăn rồi, vẫn còn dư phần cho anh đấy.
Họ cũng vừa mới giao đến đây này."
Mộ Phong như vậy mà chẳng hề cảm thấy khó chịu, phải chăng là anh đã quá quen thuộc với cách hành xử này của Hồng Trà.
"Được rồi vậy mình xuống bếp ăn liền cho nóng." - Anh nhẹ nhàng đẩy Hồng Trà ra rồi cởi chiếc áo khoác dày dặn đang mặc, vắt lên chiếc giá gỗ cách cửa phòng khách không xa.
Bữa trưa bắt đầu một cách bình thường, Hồng Trà liên tục nói với Mộ Phong đủ mọi chuyện trên trời dưới đất mà cô ta gặp phải trong suốt một tuần đi làm.
Mộ Phong ngoài đáp lời bằng những câu nói vô thưởng vô phạt, còn lại từ đầu đến cuối chỉ nghe người đối diện liếng thoáng.
Sau một lúc kể hết mọi chuyện, Hồng Trà nhìn chằm chằm Mộ Phong như đang suy đoán điều gì đó, hỏi:
"Anh hôm nay lạ lắm đấy nha! Có chuyện gì xảy ra đúng không? Hmm...!để em đoán nha! Là chuyện vui đúng không?"
Mộ Phong nghe vậy cũng chẳng định giấu giếm gì hơn, kể lại toàn bộ sự việc bản thân đã gặp lại Dương Phi Tuyết và quyết định đưa cô về đây nhận nuôi.
Đối với anh, Hồng Trà giống như một người bạn lâu năm, có thể dễ dàng chia sẻ mọi tâm sự, nỗi niềm.
Anh cũng đã từng tâm sự với cô về mẹ con của Phi Tuyết nên đoán chắc rằng cô ấy sẽ nhớ ra ngay.
Tuy nhiên, trái ngược với sự suy đoán của Mộ Phong, Hồng Trà vừa nghe xong thì nụ cười trên môi trước đó liền méo lại.
Cô ta cố gắng không để người đàn ông trước mặt nhìn thấy, giả vờ bày ra một nụ cười thật tươi:
"WOW! Thật vậy sao anh? Thế thì tốt quá rồi!"
Ngoài mặt là nói như thế nhưng trong đầu Hồng Trà bắt đầu đặt ra những câu hỏi khó hiểu về cuộc gặp gỡ khó tin này.
Linh tính mách bảo cô gái tên Dương Phi Tuyết này sẽ đe doạ đến người đàn ông của ả ta.
Bất giác, một luồng suy nghĩ đố kị dần hiện rõ trong đầu của Hồng Trà..