Loay hoay suốt cả một buổi sáng, Phi Tuyết cuối cùng cũng đã gặt sạch sẽ đám cỏ dại, sân vườn cũng vì thế mà thoáng đãng hơn trông thấy.
"Em vất vả rồi! Vào nhà đi! Chị cũng pha nước xong đây!" - Hồng Trà mỉm cười, cô ta đang cảm thấy khoái chí khi nhìn thấy bộ dạng lấm tấm mồ hôi của người trước mặt.
Vừa ngồi xuống ghế, Phi Tuyết hớp liền mạch ba ly nước mát, mãn nguyện gật gù tài pha nước của Hồng Trà.
"Uống từ từ thôi kẻo sặc bây giờ!"
"Chị pha nước ngon lắm ạ.
Công nhận là trời đang nắng nóng như vầy mà được uống cốc nước mát vô nó mới đã khát làm sao?"
Hồng Trà bày ra nụ cười giả tạo, cố tình gật gật theo lời khen nức nở nhưng thực chất: trong lòng cô ta đang khi dễ bộ dạng lấm tấm mồ hôi nhễ nhại của Phi Tuyết.
Bất giác, trong đầu Hồng Trà chợt nhảy số, hình như cô ta vừa nảy ra một suy nghĩ nào đó.
Khẽ lấy tay che đi nụ cười khả ố, cô ta nói:
"Em mới chân ướt chân ráo đến đây, chắc hẳn là em không biết truyền thống trà đạo ở nhà mình đúng chứ!"
Nghe đến hai chữ "trà đạo", Phi Tuyết nhanh miệng trả lời: "Em đã từng được nghe qua về nó, nhưng mà chứng kiến tận mắt thì chưa bao giờ ạ!"
Như nắm thóp rõ trong lòng bàn tay, Hồng Trà tiếp:
"Không giấu gì em! Thật ra thì chị và Mộ Phong cũng thường xuyên tham gia các buổi trà đạo vào dịp cuối tuần.
Cốt là để giao lưu với đối tác và trao dồi cách hành xử văn minh.
Dù sao thì bây giờ em cũng đã được anh ấy nhận về đây nuôi, không sớm thì muộn em cũng sẽ phải cùng anh ấy lui tới những chỗ đó.
Chi bằng bây giờ chị giúp em làm quen sớm hơn!"
"Làm quen sớm hơn ạ?" - Như không hiểu rõ câu hỏi của người phụ nữ sắc sảo đang ngồi đối diện, Phi Tuyết hỏi lại.
"Hôm nay nhân lúc em vẫn đang trong quá trình làm quen với môi trường mới, chị dẫn em đến một tiệm trà đạo mà chị hay đến cùng Mộ Phong.
Nghe nói ở đó vừa mới nhập thêm nhiều loại trà lạ, chị rất muốn được đến để trải nghiệm."
Dương Phi Tuyết nghe đến đây thì liền có chút lưỡng lự, hai chữ "trà đạo" gần như là một thứ gì đó rất xa xỉ so với cô.
Sẽ như thế nào nếu cô hành xử không phải phép và khiến Hồng Trà mất mặt với những vị khách quý phái ở đó? Nghĩ vậy, cô dè dặt trả lời:
"Dạ em cảm ơn chị nhưng mà em thấy mình… chắc là không hợp với những chỗ đó! Em sợ nếu mà hành động lỗ mãn thì sẽ…"
"Gì mà sợ! Chị nói rồi! Phải đi thì mới biết được! Không ai trách em chỉ vì em hành xử không đúng đâu, dù sao cũng là lần đầu mà.
Có gì không đúng chị sẽ chỉ em.
Chị nghĩ nếu mà em làm tốt thì biết đâu sau này có dịp đi với Mộ Phong, em sẽ làm anh ấy bất ngờ thì sao?" - Hồng Trà vẫn kiên nhẫn thuyết phục, giọng điều nhẹ nhàng cuốn hút tựa rót mật vào tai.
Nghe đến Mộ Phong, Phi Tuyết liền nhận ra bản thân mình đang ở thế được cưu mang.
Lỡ đặt trường hợp sau này cô có dịp đi cùng chú đến những chỗ sang trọng đấy nhưng lại khiến chú mất mặt thì thật, chẳng dám tưởng tượng đến.
Nghĩ vậy Phi Tuyết liền gật đầu ngay: "Dạ nếu là có thể giúp chú thì em… sẽ đi ạ!"
"Tốt! Vậy thì bây giờ em lên tắm rửa sửa soạn quần áo đi, chị sẽ gọi tài xế đến đón mình!"
Dứt lời, Phi Tuyết chạy tót lên lầu, nhanh chóng sửa soạn.
Hồng Trà vẫn ngồi đó, hướng mắt theo bóng lưng cô gái nhỏ bé kia, miệng lẩm bẩm: "Con chó cái đó! Mới nghe đến Mộ Phong đã ngay lập tức có động lực như vậy sao? Mình nhìn người quả không sai! Đúng là thứ kì đà cản mũi đáng ghét.
Lần này bà đây sẽ dạy cho mày một bài học."
Sau gần nửa tiếng sửa soạn, Phi Tuyết trong diện mạo hoàn toàn mới đã xuất hiện trước mắt Hồng Trà.
Mặc dù trang phục không quá nổi bật nhưng nhìn chung vẫn được xem là lịch sự.
"Em mặc bộ đồ này theo những gì bác Lan Hoa chỉ, hi vọng là chị thấy ổn!"
Hồng Trà gật gật đầu rồi cùng Phi Tuyết bước thẳng ra trước sân, tài xế riêng của cô đã đợi sẵn.
Tức tốc, bác tài chở hai người phụ nữ một mạch ra địa chỉ đã được dặn dò từ trước, hết thảy vừa tròn mười phút.
Dương Phi Tuyết ngơ ngác bước khỏi chỗ ngồi, đập vào mặt cô ngay sau đó là một toà nhà cao tầng với biển hiệu BOUQUET to tướng được viết uyển chuyển đầy nghệ thuật.
"Dạ chị ơi! Chỗ này…"
"Đừng sợ, cứ vào đi! Tầng hai của chỗ này chính là nơi mà mọi người hay lui tới để thưởng thức trà đạo!"
Vừa đặt chân bước vài bước vào bên trong, mùi thơm ngào ngạt của nhiều loại hoa ngay lập tức bủa vây lấy khứu giác của Phi Tuyết.
Cô hơi ngạc nhiêu nhưng ngay sau đó liền thả mình trôi theo thứ mùi hương quyến rũ đấy.
"Hoá ra chú và chị thường xuyên lui đến những nơi đẳng cấp như thế này sao?"
Theo chân Hồng Trà bước lên tầng hai, hương hoa ngay lập tức bị thay thế bởi mùi trà thảo mộc đặc trưng.
Phi Tuyết khẽ quay mặt nhìn tứ phía, những vị khách có mặt từ trước đều đã ngồi kín ở vị trị đối diện cửa kính.
Ai nấy đều toát lên khí chất ngời ngời, khí chất của sự thanh lịch, khí chất của sự thông minh và khí chất của một người thành đạt đúng nghĩa.
Trong giây lát, cô cảm thấy bản thân thật lạc lõng, nếu không nói quá là không đủ đẳng cấp để lui đến chốn xa hoa này.
"Tiểu Tuyết! Mình ngồi ở đây nha!" - Hồng Trà lên tiếng kéo cô trở về thực tại.
"À… dạ!"
Vừa yên vị trên chiếc ghế sofa sang trọng, một chị nhân viên trong bộ vest đồng phục chỉn chu bước đến: "Dạ! Em mời hai chị chọn món!"
Nhận lấy menu được đóng thành quyển sổ da tinh tế, Hồng Trà đảo mắt quanh một lượt rồi điềm nhiên thả nhẹ hai câu nói ngắn bằng thứ tiếng nước ngoài.
Chỉ thấy chị nhân viên gật nhẹ đầu, đáp lại cũng bằng thứ tiếng ấy rồi trở về bàn làm việc.
"Lúc nãy… chị nói với cô ấy bằng tiếng Pháp sao ạ?"
Hồng Trà trợn mắt nhìn Phi Tuyết với vẻ mặt không thể ngạc nhiên hơn.
Người mà cô ta vẫn xem thường và đặt cho biệt danh khinh bỉ là con chó cái nghèo hèn, không ngờ cũng biết đến thứ ngôn ngữ thanh lịch này.
"Em… biết tiếng Pháp sao?"
"Dạ… cũng… không hẳn là biết tiếng Pháp đâu! Không giấu gì chị, trước đây em từng đi bưng bê chén bát cho một nhà hàng địa phương có ông chủ là người Pháp nên thành ra em cũng hiểu được một chút tiếng Pháp và có thể nói được một vài câu giao tiếp cơ bản.
À còn về khoản đọc chữ thì em hơi mù tịt chị ạ! HÌ… HÌ…" - Phi Tuyết tự nhiên trả lời, hai tay khẽ gãi gãi đầu khiêm tốn, mỗi lúc cách xưng hô một thân thiết hơn với Hồng Trà.
Có vẻ không ổn, Hồng Trà trong một khoảnh khắc hơi cứng họng trước lời nói của Phi Tuyết khiến cô ta không biết nên đáp lại như thế nào cho phù hợp.
Định bụng là khoe mẻ tài năng để khiến Phi Tuyết cảm thấy kém cỏi khi đi cạnh mình, nào ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại.
"À là vậy sao? Chị… cũng không ngờ đó!" - khẽ liếc nhanh mắt vào quyển menu vẫn đang được mở, cô ta đổi chủ đề: "Em biết không? Nói là dùng trà đạo nhưng chị rất thích bánh ở đây nên là khi nãy chị có gọi hai phần bánh."
"Dạ… không phải trước khi đi chị bảo em là có loại trà mới ở đây nên chị muốn đến dùng thứ sao ạ?" - Phi Tuyết điềm nhiên đáp lời, hoàn toàn chẳng hề nhận ra Hồng Trà đang cố ý khoe khoang tài năng của bản thân để dìm cô xuống.
Đang trên đà nói dối, một câu hỏi thẳng trọng tâm sẽ khiến người đối diện ú ớ:
"Ờ… em… em nói phải! Đúng rồi… Phải… phải dùng thử trà mới chứ!"
Hồng Trà tiếp sau đó liền đảo mắt lia lịa để tìm lý do đắp vào, chợt Phi Tuyết cất tiếng:
"À! Chị nhìn nè! Em biết loại trà này.
Hồi xưa có lần ông chủ người Pháp cho tụi em xem bao bì nên em nhớ rất rõ.
Em nghĩ đó là cốc trà ngon nhất em từng được uống!" - Phi Tuyết chỉ vào mục số trong quyển Menu.
Theo phản xạ, Hồng Trà đưa mắt nhìn theo.
Lần này cô ta không gặp may rồi, loại trà mà Phi Tuyết đang chỉ tay, cô ta chưa bao giờ nếm thử.
"Ấy chết em vô ý quá! Loại trà bình thường này chắc chị cũng từng uống qua rồi! Em nói hơi dư thừa! Dạ chị cứ chọn loại mà chị muốn đi ạ! Chị uống gì em theo đó." - Phi Tuyết vẫn hồn nhiên thể hiện cảm xúc, bản thân cô không hề biết những lời nói vô thưởng vô phạt vừa rồi chính là một gáo nước dừa to tướng dội thẳng vào mặt Hồng Trà.
"Ờ… để chị gọi!"
Dây thần kinh xấu hổ của Hồng Trà sắp đứt đến nơi rồi.
Đừng đề cập về hương vị, đến cả cái tên loại trà mà Phi Tuyết vừa chỉ vào cô ta còn không biết đọc.
Nói đúng hơn là cô ta còn chẳng biến đến sự tồn tại của loại trà này.
Hồng Trà bất giác nhận ra: con chó cái tên Dương Phi Tuyết này thực chất không dễ chơi xấu như cô tưởng, cần phải có những cách thức thâm độc hơn..