“…Anh.. đau… đau quá…” Đổng Kỳ Minh như làm nũng vừa khóc vừa nói.
Lý Khánh Vân không trả lời, một đường sáp nhập trừu xuất, động tác vừa nhanh mà mãnh liệt, vừa chậm rãi từ tốn. Nơi hai người kết hợp dần dần có chút ướt át, Đổng Kỳ Minh biết rõ thứ ươn ướt kia là tinh dịch của anh, nhưng nói gì thì nói, thứ kia cũng ít nhất làm hậu huyệt khô khốc của cậu có thể ra vào thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng không biết vì sao nữa… nơi bị sáp nhập của cậu lại càng ra sức kẹp chặt đối phương, ma sát phát ra âm thanh dâm mỹ, làm mặt cậu càng lúc càng đỏ hơn.
Một lần lại một lần bị sáp nhập, bị đĩnh đến nơi mẫn cảm, Đổng Kỳ Minh hàm trứ lệ, cảm giác thân thể của chính mình không thể khống chế mà co rút lại, thứ kia lấp đầy trong bụng khiến cho bên trong cậu đau đớn, nhiệt triều dâng lên, cảm giác vừa thoải mái lại vừa tê dại.
Không biết là qua bao lâu, khi cậu hồi thần lại mới phát hiện bản thân cư nhiên chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bắn tinh, bạch ngân loang lổ dính cả trên ngực bụng Lý Khánh Vân.
“Thật nhanh” Lý Khánh Vân khẽ cười.
Đổng Kỳ Minh có chút ủy khuất, vừa xấu hổ vừa giận dữ gào lên “Anh lúc nãy cũng bắn trong miệng người ta…”
“…Hương vị thế nào?” Lý Khánh Vân diện vô biểu tình hỏi, thuận thế hung hăng đĩnh vào một cái, khiến hốc mắt Đổng Kỳ Minh lại bắt đầu đỏ lên, thắt lưng cũng truyền đến từng đợt rung rẩy, đồn bộ co rút kẹp chặt cự vật nóng như lửa kia.
Cậu cắn cắn môi, vươn người tới trước, kề vào tai Lý Khánh Vân cố ý hạ giọng “…rất thích, lần sau còn muốn nữa.”
Nói chưa dứt lời, đối phương đã dùng sức sáp nhập, mỗi lần đi vào đều cố hết sức đâm vào chỗ mẫn cảm, thành ra chỉ một lúc sau, Đổng Kỳ Minh đã vừa khóc vừa xuất ra, nức nở nói “Nhẹ một chút… không nổi…”
Lý Khánh Vân mặc kệ cậu, chăm chú sáp vào sâu hơn, dữ dội hơn.
Mỗi lần vào đều dùng sức thật mạnh, khiến cho cả giường cũng bị ảnh hưởng phát ra âm thanh rung động dữ dội.
Đổng Kỳ Minh run rẩy cả người, y y ngô ngô mà rên rỉ, lảm nhảm cầu xin, mơ mơ hồ hồ mà hô “Anh”, “Không được”, “Chịu không nổi.”
Sau đó thấy cầu xin cũng vô dụng, cậu đành phải vừa liếm vừa hôn ngực Lý Khánh Vân, duyện thù du nho nhỏ cứng lên, cắn cắn xương đòn tinh xảo.
“…Đã biết sai chưa? Về sau không được phép câu dẫn người khác như vậy nữa.” Lý Khánh Vân vẫn còn dư sức thừa lực mà nói.
“…Không dám nữa…” Đổng Kỳ Minh nức nở, cảm giác được hạ phúc một trận run rẩy, bên trong dũng đạo nổi lên một trận nóng rực tiêu hồn thực cốt, rõ ràng là chưa bắn ra, lại cảm nhận được cái cảm giác bị khoái cảm lãng triều này bao vây, trí não như bị tẩy xóa đến trống rỗng, chỉ có thể co người lại, thân thể căng cứng lên, run rẩy mà khóc nỉ non.
“Thoải mái không?” Lý Khánh Vân hỏi.
Đổng Kỳ Minh cắn môi, gương mặt đỏ bừng, chỉ nhìn chằm chằm Lý Khánh Vân, không nói lời nào.
“Có thích hay không?”
“Thích mà… cái kia của anh…” Đổng Kỳ Minh yếu ớt nói “Rất nóng, rất ngạnh… thực rất thích…”
“Lại câu dẫn người nữa.” Lý Khánh Vân vừa nói vừa hung hăng trừu sáp vài cái, giống như đang trừng phạt.
Đổng Kỳ Minh ngô ngô một tràng, lại một trận co rút vặn vẹo. Thứ nho nhỏ vừa mới ngóc đầu dậy lại bắn ra. Lý Khánh Vân mặc kệ đối phương chỉ bắn có một nửa, tiếp tục trừu sáp, vào thật sâu lại lộng vài cái mới phát hiện có điểm bất thường.
Vẻ mặt Đổng Kỳ Minh hoảng hốt thất thần, trên mặt tràn đầy nước mắt, môi mấp máy hé mở nhưng lại không nói lời nào.
Lý Khánh Vân hoãn chậm động tác lại, hỏi “Làm sao vậy? Đau sao?”
Anh vừa nói vừa đưa tay sờ sờ mặt Đổng Kỳ Minh, cảm thấy trên mặt cậu nóng như lửa.
Ngay lúc đó, Đổng Kỳ Minh nhẹ khẽ rên lên một tiếng, cả người đều run lên, vội vàng đẩy Lý Khánh Vân, động tác giãy dụa hòng mong thứ gì đó đang chôn trong cơ thể mình đi ra. Có điều vừa miễn cưỡng ngồi dậy thì chân đã mềm nhũn ra, ngược lại khiến thứ kia ngập vào càng sâu, vô tình cọ vào cái chỗ mẫn cảm dị thường bên trong.
Cậu rốt cuộc nhịn hết nổi, từ thắt lưng đến chân đều run rẩy, cảm giác được một cỗ nóng nóng từ trên đỉnh tràn ra, làm ướt hết phúc bộ của cả hai. Kỳ thực thì chất lỏng kia cũng không nhiều lắm, Đổng Kỳ Minh vừa ý thức được liền ôm Lý Khánh Vân vùi đầu khóc rống.
Mất một lúc lâu, Lý Khánh Vân mới có thể dỗ Đổng Kỳ Minh ngưng khóc. Tuy là bản thân anh cảm thấy cũng chẳng có cái gì đến mức phải xấu hổ chịu không nổi như thế, nhưng Đổng Kỳ Minh một nửa là để tâm, một nửa là do xấu hổ, cũng may là không làm ướt khăn trải giường.
Anh ôm Đổng Kỳ Minh tha vào phòng tắm, hai người tẩy sạch thân thể. Lý Khánh Vân cố nén cái chỗ kia kia vẫn còn rất ngạnh của mình, ngồi trong bồn tắm ôm nhóc con hôn hôn.
“…Sau này không được làm như vậy, ân?” Anh dỗ dành.
Đổng Kỳ Minh gật gật đầu, ngượng ngùng cúi mặt, do dự nói “Anh vẫn chưa…”
“Không sao.”
Đổng Kỳ Minh khó hiểu ngẩng đầu nhìn. Lý Khánh Vân nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của nhóc con, nhẹ giọng thở dài. Lấy tay nắm lấy của mình, thuần thục xoa nắn lên xuống, một mặt cúi đầu hôn lên chiếc gáy trắng nõn của nhóc con.
Nhìn một hồi lâu, rốt cuộc hiểu ra là anh đang tính tự mình giải quyết. Đổng Kỳ Minh thò tay, cẩn dực xoa nắn căn bộ của đối phương. Mắt thấy anh vì động tác của mình mà thở dốc, thậm chí còn hưng phấn hơn lúc nãy mới nín khóc, nhoẻn cười.
“Em giúp anh.” Đổng Kỳ Minh hưng trí bừng bừng nói
Một đêm kích tình này từ trò đùa của cậu mà bắt đầu, cuối cùng lại kết thúc bằng phương thức y hệt vậy.