Nhất Thế Kiêu Hoành

chương 22: tuyệt vọng.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua một lúc sau, nước mắt cũng đã ngừng chảy, Bạch Lang nhẹ nhàng nói: "Bây giờ ta phải lo hậu sự cho cha mẹ, hừm, kiếm nơi nào yên tĩnh mà phong cảnh đẹp đẽ để chôn cất cha mẹ đây?"

Bạch Lang trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu của hắn hiện lên những cái địa phương ở xung quanh đây, cố gắng tìm kiếm một chỗ chôn cất phù hợp cho phụ mẫu. Mà Bạch Lang lại muốn một mình lo chuyện hậu sự cho cha mẹ, trải qua câu chuyện bi thảm vừa rồi, có thể nói Bạch Lang bây giờ ngoại trừ Hoàng Dao ra, hắn không còn tin tưởng lấy một người nào nữa.

Qua một hồi suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng quyết định chôn cất phụ mẫu trên Hoa Thủy Sơn, nơi đó cảnh vật đẹp đẽ mà có ít người qua lại, hoa trái đua nhau khoe sắc, lại còn có một hồ nước xanh biếc, phong cảnh nơi đó theo Bạch Lang nghĩ rất thích hợp để làm chỗ yên nghĩ cho phụ mẫu.

Suy nghĩ xong, Bạch Lang chạy ra sau nhà, mang đầy đủ đồ nghề, hắn đem xác của Bạch Thiên và Tần Ngọc gói vào trong một cái bọc, lẳng lặng vác trên vai, theo cửa sau mà đi về phía Hoa Thủy Sơn.

Lát sau liền đã đến nơi, Bạch Lang lấy xẻng xúc đất, tiến hàng chôn cất cho phụ mẫu, hắn chỉ đơn giản dùng những tấm gỗ, lấy dao khắc tên trên đó liền đã có bia mộ.

Mọi việc sau khi đã xong xuôi triệt để, Bạch lang đứng trước mộ phụ mẫu, chẳng hiểu sao cảm xúc lại như một ngọn lửa bừng lên mãnh liệt một lần nữa, giọt lệ lại tiếp tục chảy trên khuôn mặt tuấn tú đó của Bạch Lang, hắn nghẹn ngào không biết phải nói gì, mọi chuyện đến với hắn khiến hắn còn chưa kịp hoàn hồn trở lại, mọi chuyện đến với hắn thật tệ!

Sau đó, Bạch Lang cố gắng mở miệng ra nói: "Phụ thân, người đã từng nói với con thế giới bên ngoài ấy không hề tốt đẹp như con đã nghĩ!"

"Phải, thế giới đó thật là xấu xa, bẩn thỉu và đầy kinh tởm!"

"Vậy mà con lại hết lần này đến lần khác bỏ trốn ra ngoài, cốt chỉ muốn biết thế giới ấy tươi đẹp ra làm sao, ai ngờ nó chỉ là một cái vỏ bọc ngụy trang cho sự đen tối của nó, thật đáng kinh tởm!"

"Nhưng mà cũng đã trải qua rồi, không còn đường lui nữa, chỉ còn cách tiếp tục trải qua với nó mà thôi!"

Một khắc sau, lệ đã ngừng chảy, Bạch Lang giọng nói tràn đầy quyết tâm: "Con sẽ cố gắng luyện võ để trở thành Võ Lâm Chí Tôn!!!"

"Ầm!" Bạch Lang vừa dứt lời, trên bầu trời trong xanh tươi đẹp tự dưng có một đạo thiên lôi đánh xuống, tiếng sấm phát ra đinh tai nhức óc.

Chợt trong ánh mắt của hắn như được bao phủ bởi một lớp hàn băng dày, giọng nói đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, tràn ngập sát ý.

"Thù của phụ thân và mẫu thân, nếu ta không báo, thề không làm người!!!"

Dứt câu, hắn quay đầu, đi xuống núi.

Sau cùng hắn để lại một câu: "Phụ thân và mẫu thân an nghỉ nha!"

Vừa xuống đến chân núi, sắc mặt của Bạch Lang chợt trở nên kinh hoảng, bởi vì hắn bắt gặp. . .Hắc Sư.

Hắc Sư đột nhiên gặp được Bạch Lang, khuôn mặt đang tươi tỉnh chợt biến thành ngốc trệ, đôi mày cau hẳn lại, thần sắc tá hỏa, không thể tin vào mắt mình, hắn lấp ba lấp bấp nói: "Ngươi. . . Ngươi còn sống???" Hắn làm thế nào mà có thể tin nổi được cơ chứ, Bạch lang hôm qua rõ ràng đã bị hắn đánh chết một cách thê thảm đến nổi không còn thê thảm hơn được nữa, vậy mà bằng cách nào, Bạch Lang có thể hồi phục lại được, thậm chí con mắt mà Hắc Sư móc ra nay đã mọc lại một con mắt mới, chuyện chỉ có trong thần thoại này khiến Hắc Sư kinh nghi bất định vô ngần.

Mà Bạch Lang cũng không kém phần, thần sắc của hắn hoảng loạng sợ hãi không thôi, vì chỉ có người từ Quỷ Môn Quan trở về dương gian như hắn đây mới biết được, Hắc Sư hôm đó ra tay sát hại hắn tàn độc đến nhường nào, có thể nói là thập tử vô sinh.

Hai bên mắt đối mắt với nhau, đến bây giờ chưa nói được câu nào, Bạch Lang lúc này mới cố gắng lên tiếng nói: "Ta đã nói mà, Diêm Vương không cho ta chết, ta không thể chết!"

"Hừ! Đến bây giờ còn dám nói lời cuồng ngôn đó, ngươi trong mắt ta, còn thua cả một con chó!" Sau đó Hắc Sư đưa mắt nhìn phía sau của Bạch Lang, hắn nhếch lên một nụ cười âm hiểm, nói: "Hình như ngươi vừa chôn cất xong cho phụ mẫu?"

Bạch Lang bị nói trúng tim đen, không dám trả lời lại.

Hắc Sư nhìn điệu bộ của đối phương như vậy, nham hiểm nói: "Đúng là một người con hiếu thảo, nhưng mà. . ." Rồi hắn làm bộ bấm bấm ngón tay, ra vẻ đạo mạo nói tiếp: "Ây da, bói số hôm nay không tốt, ngày hôm nay ắt sẽ có một tên ác ôn nào đó đến để lật tung mồ mã của cha mẹ ngươi đó, nhớ cẩn thận đó nha!"

Bạch Lang nghe Hắc Sư nói vậy, tức đến nổi máu dồn lên đến não, hắn gầm lên giận dữ: "Ngươi dám!?"

Dứt câu, hắn vung quyền toan đấm về phía Hắc Sư.

Hắc Sư thấy hành động của đối phương, lẩm bẩm: "Cá đã mắc câu! Mặc kệ ngươi làm sao mà sống lại nhưng hôm nay ngươi đừng hòng chết!"

Quyền kình của Bạch Lang sắp đấm đến đối phương, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ nào đó, Bạch Lang vội quay nhanh người, bằng vào tốc lực nhanh nhất, bỏ chạy.

Bởi vì Bạch Lang biết mình không phải là đối thủ của Hắc Sư, bây giờ mà giao đấu, trăm phần trăm là hắn sẽ bị đánh bại, thậm chí có thể chết thêm lần nữa, như vậy sẽ không thể báo thù được cho cha mẹ, hắn phải sống, hắn buộc phải sống sót, tu luyện võ công, về sau báo thù cho cha mẹ.

Hắc Sư nhìn thấy hành động của Bạch Lang, bất giác có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng đối phương còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm, dù cho Bạch Lang có chạy nhanh đến mức nào cũng không thể chạy khỏi tay hắn.

Hắc Sư vận khí tụ tại lòng bàn chân, bộc phát tốc lực, nhanh chân lao đến chỗ Bạch Lang.

"Vù vù!" Hắc Sư lao nhanh đến nổi không khí xung quanh cũng phát ra thanh âm vùn vụt.

Bạch Lang cảm nhận được một khí tức tử vong sắp đến gần hắn, khiến cả sống lưng của hắn run rẩy dữ dội, cảm giác sợ hãi này là phát ra từ tận tâm can, khiến hắn hoảng sợ tột độ.

"Không được, nếu bây giờ mà chạy tiếp, chắc chắn sẽ bị hắn đuổi kịp và đánh chết, chi bằng quay lại nghênh đón còn có cơ hội để thoát thân." Trong đầu Bạch Lang thầm nghĩ, hắn cố gắng dồn ép cảm xúc sợ hãi sang một bên, vội vã xoay người, một quyền ngạnh ngạnh công kích chính diện vào Hắc Sư.

"Bốp!"

Nhưng mà một quyền kia của Bạch Lang đã bị Hắc Sư tóm được, Hắc Sư nhe răng cười lạnh, nói: "Ta rất cảm khái lòng dũng cảm của ngươi, mặc dù ngươi có làm gì thì hôm nay ngươi đừng hòng chết!"

Bạch Lang nghe Hắc Sư nói vậy, trong lòng có chút nghi hoặc, nói: "Phải là đừng hòng sống chứ?"

"Không! Là đừng hòng chết!"

Dứt lời, cánh tay phải của Hắc Sư vặn một đường thuận chiều kim đồng hồ.

"Rắc rắc rắc!"

Cánh tay phải của Bạch Lang bị lực vặn của Hắc Sư làm cho gãy nát, từ xương cổ tay đến xương khủy tay đến xương bả vai, đều bị lực đạo của Hắc Sư bẻ gãy.

"Graaa. . .!" Bạch Lang gầm thét như một con thú hoang.

"Bốp!" Hắc Sư buông tay ra, tiếp tục dùng tay phải chộp vào tay trái của Bạch Lang, vận lực vặn một vòng.

"Rắc rắc rắc!"

Cánh tay trái của Bạch Lang tình cảnh giống như tay phải, đều bị bẻ gãy sạch. Bạch Lang lại gầm lên đau đớn, nổi đau không gì tả thấu, cảm giác đau nhức này truyền đến khắp cơ thể của hắn.

Chỉ thấy Ưng trảo của Hắc Sư vung lên, tấn công vào yết hầu của Bạch Lang.

"Xoẹt!"

Yết hầu bị đánh nát, kết quả là khiến Bạch Lang trở nên câm hoàn toàn.

"Ưm ưm!" Không thể gầm rú được, Bạch Lang chỉ còn cách phát ra những thnah âm này, nổi đau không được bộc phát càng khiến hắn trở nên đau đớn hơn.

Mà Hắc Sư vẫn chưa có ý định dừng lại, hai tay Ưng Trảo công kích vào song nhãn của Bạch Lang.

"Xoẹt xoẹt!" Cặp mắt của Bạch Lang đã bị chấn nát, hai dòng huyết lệ từ trong hốc mắt chảy ra bên ngoài, Bạch Lang cảm nhạn nổi đau này thấu đến sâu tận tâm can, như đem trái tim ra băm thành ngàn mảnh vậy.

Tiếp tục hai tay của Hắc Sư kết thành Hạc Thủ, mổ vào hai huyệt Nhĩ Môn của Bạch Lang. Bạch Lang bây giờ lực bất tòng tâm, như một cái bao cát, tùy ý mặc cho Hắc Sư hành hạ. Bị đánh trúng vào huyệt Nhĩ Môn, đầu của Bạch Lang phát ra những tiếng "oanh oanh", máu từ lỗ tai chảy ra bên ngoài, hai màng nhĩ bị chấn cho vỡ nát.

Hắc Sư vòng qua đằng sau, nắm lấy hai tay của Bạch Lang, tung một cước về phía trước, đá vào giữa lưng của Bạch Lang.

"Phụttttt!"

Toàn bộ xương cột sống của Bạch Lang bị Hắc Sư đá cho gãy nát, máu như trong miệng bắn ra như phun vòi.

Hắc Sư lại đẩy cho Bạch Lang ngã sấp trên mặt đất, hai tay cùng lúc nắm vào hai chân của đối phương, vận lực nơi đầu ngón tay, đồng thời vặn hai cánh tay.

"Rắc rắc rắc!"

Hai cánh chân của Bạch Lang, xương khớp từ đầu tới cuối đều bị Hắc Sư vặn cho gãy nát. Bạch Lang muốn gầm thét cũng chẳng thể nào mà gầm thét được nữa.

Xong việc, Hắc Sư buông hai chân của Bạch lang ra, thần sắc tràn đầy thỏa mãn cùng vui sướng, hắn nhẹ nhàng nói: "Bạch Lang à, toàn bộ xương khớp trên người ngươi đều bị ta chấn cho gãy nát, còn toàn bộ tất cả các đường kinh mạch lạc, cũng đều bị ta dùng lực làm cho đứt vỡ sạch sẽ! Chỉ chừa lại cho ngươi những thứ quan trọng để duy trì mạng sống, mà ngươi bây giờ lại không khác gì một tên phế vật, ngươi đã bị ta phế võ công, cả đời này không thể tu luyện võ công được nữa!!!"

"Hà hà! Tứ chi không thể hoạt động, miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, hahaha, Bạch Lang, ngươi đây là phế toàn bộ, ngươi bây giờ ngoài sống cho chật đất ra cũng không thể làm gì được nữa, ta đây chính là muốn ngươi sống không bằng chết!!!"

Nói xong, Hắc Sư hướng về một phía nào đó, khinh công đi đến.

Bạch Lang nằm đó, máu chảy ra khắp nơi, hai dòng huyết lệ không ngừng chảy ra thấm xuống mặt đất. Hắn bây giờ cảm thấy rất là khó chịu, không còn cảm nhận được gì từ thế giới xung quanh, bộ dạng của hắn giống như đứng ở trên cao rồi bị đạp xuống thấp, nhưng mà người khác bị đạp xuống thấp rồi sẽ có lúc lại trèo lên cao, nhưng hắn lại thậm chí còn không thể trèo lên cao lại được nữa, hoàn toàn vô vọng, tuyệt vọng.

Hắc Sư làm như vậy khiến cho Bạch lang cảm thấy sống còn không bằng người chết!

Một lát sau chỉ thấy ý thức của hắn dần dần mơ hồ, rồi ngất lịm đi trên nền đất. Mà điều Bạch Lang mong đợi nhất đã không hề xảy ra, luồng khí xanh kỳ dị kia, luồng khí xanh mang tràn đầy sinh mệnh chi lực kia, luồng khí xanh đã từng cứu hắn thoát khỏi Quỷ Môn Quan kia, nay nó lại không hề xuất hiện.

Một canh giờ sau, hai canh giờ sau, ba canh giờ sau, vẫn không hề thấy mảy may một cái động tĩnh gì của cái luồng khí xanh kia, nó đã không xuất hiện, mà vết thương trên cơ thể của Bạch Lang càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, nếu Bạch Lang không được chữa trị kịp thời, rất có thể đây chính là lần cuối mà hắn phải ngất đi, hắn sẽ trải qua giấc ngủ ngàn thu giống phụ thân và mẫu thân hắn.

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio