Nhất Thế Kiêu Hoành

chương 3: thất lão.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lát sau, Bạch Lang tiếp tục nói: "Ngươi dùng Long Hổ quyền?"

Bạch Lang đã phát hiện ra, trong lúc Hắc Sư sử dụng chiêu cầm nã thủ để xé rách bên cánh tay áo của hắn, đó căn bản không phải thủ pháp của long trảo, mà là hổ trảo, mà trên đời này môn quyền pháp sử dụng kết hợp của hai loại trảo pháp này chỉ có thể là Long Hổ quyền.

"Hahaha, không ngờ ngươi lại phát hiện nhanh như vậy." Hắc Sư đưa tay phải lên, bàn tay biến thành hổ trảo nói: "Hai con rồng vốn đã đánh không phân cao thấp, nhưng bên ta lại có thêm một con hổ trợ giúp, sao mà không thắng được!"

Hiển nhiên Hắc Sư đây là lấy đạo của người trả lại cho người, sử dụng tính tương khắc của võ thuật để có thể thủ thắng.

Nhưng Bạch Lang như không quan tâm đ ến câu trả lời của hắn, bất chợt đi về phía trước, bước chân của hắn chậm rãi mà nhẹ nhàng nhưng lại cho người ta cảm giác nặng nề. Hắc Sư thấy đối phương như vậy, trên miệng xuất hiện một nụ cười lạnh, lao lên nói: "Kết thúc ngay bây giờ đi!"

Hổ trảo cương mãnh kết hợp cùng sự uyển chuyển của long hình, khiến cho thế công của Hắc Sư công thủ nhịp nhàng, có nhu có cương, lại thêm về lộ số võ công khắc chế, khiến cho loạt công kích này đã khó nay lại càng khó khăn để chống đỡ.

Hắc Sư tung hổ trảo, chưởng phải lao đến nhắm vào ngực của Bạch Lang mà công kích, thế nhưng chưởng chưa kịp đến đã bị chặn lại, Bạch Lang bộ dáng lạnh lùng, tóm lấy cổ tay của đối phương, lực tóm mạnh đến nỗi khiến cho cổ tay của Hắc Sư có chút tê tê, nhưng sau khoảng hai giây Bạch Lang lại buông cổ tay của Hắc Sư ra, lạnh lùng đứng yên nơi đó, mặc kệ thế công của đối phương.

Hắc Sư thấy vậy, công kích dữ dội tiếp tục lao lên, toàn bộ các tinh tuý cũng như các chiêu thức lộ quyền trong Long Hổ quyền đều được hắn thi triển ra, các chiêu như Song Long Xuất Hải, Lão Hổ Thượng Sơn, Hoả Long cước, Đoạt Mệnh cước. . . Nhưng Bạch Lang như cũ vẫn dùng một kiểu đánh, nếu đối thủ dùng thủ pháp, hắn đơn giản chụp lấy cổ tay của đối phương, rồi sau hai giây lại buông ra, nếu đối thủ dùng cước pháp, hắn cũng đơn giản chụp lấy cổ chân của đối phương, rồi sau hai giây lại buông ra.

Cứ như vậy, toàn bộ đoàn tấn công của Hắc Sư đều bị Bạch Lang hoàn toàn hóa giải, Hắc Sư bị một màn này làm cho kinh hãi, Bạch Lang này so với Bạch Lang khi nãy, hoàn toàn không cùng một người. Mặc cho Hắc Sư có thay đổi công kích như thế nào, có biến hóa công kích ra sao, đều bị Bạch Lang hoá giải toàn bộ theo cách ấy, hai người quần nhau hơn trăm hiệp, nhìn Hắc Sư thế công dữ dội, thế công liên miên nhưng thực ra lại dễ dàng bị Bạch Lang cho chặn đứng. Thậm chí Hắc Sư đã không chỉ sử dụng Long Hổ quyền mà các loại quyền pháp, các loại bình sinh sở học đều vận dụng ra cả, như Xà Hình quyền, La Hán quyền, Kim Thiết quyền, . . . Đủ các loại quyền pháp với các kiểu biến hoá khác nhau khiến công kích của Hắc Sư càng thêm đa dạng, nhưng chung quy vẫn bị Bạch Lang chặn đứng bằng một chiêu duy nhất.

"Không thể nào!" Hắc Sư thốt lên. càng đánh hắn càng cảm thấy sợ hãi trước thực lực tuyệt đối của Vũ Lang, trên trán mồ hồi lấm ta lấm tấm, sức lực cũng bắt đầu yếu dần, cảm giác được tình trạng này, Hắc Sư quyết định sẽ dồn toàn bộ sức lực vào chiêu cuối cùng.

Chỉ thấy hắn lao nhanh đến, tay phải long trảo vồ vào yết hầu của đối phương, nhưng Bạch Lang đã nhanh chóng lui về phía sau, trên miệng của Hắc Sư nở một nụ cười lạnh, tựa hồ mọi thứ đang diễn ra trong tầm tính toán của hắn, lập tức tiến về phía Bạch Lang một đoạn, khoảng cách đã rút ngắn đáng kể, hai tay hổ trảo theo hai hướng vòng cung, từ trong ra ngoài, mưu toan đánh vào huyệt nhĩ môn của Bạch Lang.

Nhưng Bạch Lang như đã đọc vị được đối thủ, ngay lúc hổ trảo của Hắc Sư còn cách huyệt nhĩ môn một tấc, Bạch Lang đã nhanh chóng đưa hai tay chộp vào hai cổ tay của đối phương, Hắc Sư cảm thấy hổ khẩu tê rần, không dám chần chừ, hai chân bật mạnh lên không trung, cùng lúc phối phợp, tung hai cú đá bạt ngang vào hai bên đầu của đối phương cùng một lúc,

Vẫn như cũ, Bạch Lang như đoán trước được ý đồ của đối phương, ngay khi hai chân còn cách đầu một tấc, hắn nhanh chóng buông hai tay ra, thụt xuống phía dưới, hai chân của Hắc Sư không thể ngừng lại, thế là hai chân va vào nhau, đòn này hắn đã tung hết sức để có thể chiến thắng nên khi hai chân va vào, cảm giác đau nhứt truyền đến.

Trong lúc đối thủ vẫn còn đang trên không trung, Bạch Lang lách qua bên trái của mình, tiến sát gần bên Hắc Sư, Hắc công tử nhìn thấy tình cảnh này nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm, tốc độ của Bạch Lang quá nhanh, mình đang ở trên không trung, hai chân còn đang đau nhứt, hai cổ tay còn tê rần, cơ bản không có lực hoàn thủ.

Bạch Lang lạnh lùng, vận hết cơ bắp trên cánh tay phải, vai, khuỷa tay, cổ tay đều bị hắn vận dụng hết tất cả, tay nắm thành quyền, xuống tấn, xoay người mượn nhờ lực hông, tất cả lực đạo dồn nén tại đầu quyền, nhanh mạnh dứt khoát tung thẳng một quyền vào bụng của Hắc Sư, kình lực vô cùng mạnh mẽ, đánh cho Hắc Sư cảm giác sốc nặng.

Nhưng hắn chưa dừng lại, chỉ thấy Bạch Lang sử dụng đầu quyền để chuyển hướng cơ thể của Hắc Sư, khiến đối phương hướng lưng xuống dưới đất, rút quyền về một đoạn, như cũ vận lực, lần này hắn xuống tấn thấp hơn, tiếp tục giáng thẳng một quyền trời đánh vào bụng của Hắc Sư, chịu liên tiếp hai kình quyền bá đạo như vậy, khiến con mắt của Hắc Sư như muốn trừng ra bên ngoài.

"Ầm!!" Lực quyền thuận thế, đẩy mạnh thân hình của Hắc Sư, khiến hắn lao thẳng xuống dưới đất, một thanh âm truyền đến, so với thanh âm của Bạch Lang ngã còn to hơn mấy lần.

Sau cùng Bạch Lang để lại một lời nói băng lạnh: "Cho ngươi chút mặt mũi, ngươi lại nghĩ mình tài ba! Hừ! Cho dù ngươi có đem tất cả loại võ công ra mà thi triển, chung quy vẫn không chọi lại Hắc Ưng trảo của ta!"

Thì ra chiêu thức mà Bạch Lang sử dụng nãy giờ, nói trắng ra chỉ là một kỹ thuật nhập môn cơ bản của Hắc Ưng trảo, đơn giản là chụp vào cổ tay (cổ chân) của đối phương để chặn đòn công kích. Vậy mà Bạch Lang chỉ sử dụng một chiêu thức nhập môn đã chặn đứng toàn bộ chiêu thức cao siêu của Hắc Sư, mà môn Hắc Ưng trảo này là môn tuyệt học Hắc gia, là tuyệt kỹ mà Hắc Sư tinh thông nhất. Hiển nhiên Bạch Lang chỉ có thể học lõm môn võ này ở đâu đó, có thể thông qua sách vở hoặc nhìn trộm, nhưng lại bằng vào kỹ thuật nhập môn đã có thể chiến thắng Hắc Sư vốn rất thông thạo môn võ này. Đây chính là đả kích cực lớn đối với Hắc Sư.

Mọi người trong tửu quán, sắc mặt ai ai cũng ngốc trệ, nhất là những người cược cho Hắc Sư, thần sắc đều trông rất ra khó coi, ai mà ngờ được Bạch Lang khi nãy bị Hắc Sư đánh thành ra bộ dáng như thế, vậy mà có thể lật bàn, thay đổi thành một người khác, đánh cho Hắc công tử không kịp tránh né.

Giang lão trong tửu quán, vô cùng hí hửng, phải nói là đã thắng cược đó a, thu về một đống tiền khiến ai mà không vui cho được.

"Các ngươi thấy chưa, lão phu đã nói là Bạch công tử sẽ thắng mà!"

"Bây giờ thì, cho lão phu xin tiền!" Lão cười hì hì, làm cho những người thua cược nay buồn lại càng thêm buồn, bất quá còn đó những người thắng cược, hòa chung một bầu không khí với Giang lão.

Hồng Nhi thấy kết quả đã định nhưng biểu cảm vẫn không có gì thay đổi, có lẽ nàng tin lời Giang lão nói, trận đấu này vốn là ý trời, phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về phía Bạch Lang. Nàng đưa mắt về phía Giang lão, nói: "Lão đã biết trước kết quả, nhưng mà sao lại cao hứng thế?"

Giang lão mồm cười hì hì, đáp: "Ta đâu có vui vì kết quả, ta đây là vui vì tiền!"

Hồng Nhi không đáp, quay lại tiếp tục công việc của mình.

Bên ngoài, một lát lâu, sắc mặt lạnh lùng trên khuôn mặt của Bạch Lang dần dần dịu xuống, chờ thêm một lát nữa, vẻ băng lãnh trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, hắn quay trở lại tâm trạng vui vẻ như lúc đầu.

Ánh mắt hướng về phía Hắc Sư, Bạch Lang kinh ngạc, nói: "Hỏng rồi, lúc nãy giận quá, thành ra có hơi hung hăng một chút!"

"Nhưng mà chưa đến nỗi thăng thiên chứ?" Bạch Lang chạy lại, đưa ngón tay lên mũi của Hắc Sư, cảm nhận hơi thở.

"May quá, chưa chết, mà mình đánh có chút xíu, sao dễ gì chết như vậy chứ!"

Biết được mình không có hại người, Bạch Lang vui vẻ đứng dậy, ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt của hắn dán chặt vào lão ăn mày, chạy đến, hỏi thăm.

"Khục, khục!"

Lời còn chưa mở, Bạch Lang vội quay lại nhìn về phía Hắc Sư, nói: "Hắc huynh khỏe chứ!"

Hắc Sư bị Bạch Lang hỏi cho một câu cay cú như vậy, không khỏi chửi tục: "Con mẹ nó chứ, ngươi đánh ta thành ra như vậy, còn hỏi câu đó!!!"

Hắn đâu có biết, Bạch Lang hỏi thăm câu ấy, đơn thuần chỉ là quan tâm đ ến hắn, hoàn toàn không có ý trêu chọc.

Bạch Lang nghe vậy, gãi gãi cái đầu, như không biết mình đã nói gì sai, nhưng rất nhanh hắn liền ngồi xuống, bàn tay lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, lắc lắc nhẹ nhàng.

Hắc Sư nhìn thấy, một mặt kinh hãi, tức giận nói: "Ngươi! Ngươi dám hạ độc ta?!" Tuy nói như thế nhưng vì cơ thể đã quá mỏi mệt, nên không thấy hắn làm ra bất kỳ hành động gì, vẫn nằm yên bất động trên mặt đất.

Bạch Lang thấy Hắc Sư có hành vi kích động như vậy, cươi cười nói: "Không, đây là thuốc giảm đau, ta chỉ là muốn đưa cho Hắc huynh thôi, sức nó vào sẽ giảm đau vô cùng hiệu quả."

Sắc mặt của đối phương không bình tĩnh chút nào, cũng không có bất kỳ cảm kích đối với Bạch Lang, ngược lại vẫn là bộ mặt tức giận ấy, Hắc Sư nói: "Hừ! Ta mới không cần ngươi thương hại ta!"

Bạch Lang lắc đầu, người này tính tình bốc đồng, nóng nảy, nên hắn chỉ đành đặt bình thuốc xuống dưới, quay lại, hướng về phía lão ăn mày mà đi đến.

Lão ăn mày đang co rút trong một góc bên cạnh cửa quán, nhìn thấy Bạch Lang đang hướng về phía mình đi đến, lão ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ cảm kích hướng đến Bạch Lang, lão liên tục miệng nói: "Cảm ơn, cảm ơn Bạch công tử!!!"

"Không có gì đâu, lão đừng để ý!" Bạch Lang một bộ thiện ý, nét mặt dịu dàng.

"À, không biết phải xưng hô với lão như thế nào?"

Lão ăn mày đáp: "Cứ gọi Thất lão là được rối!"

"Vậy được Thất lão, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ đã không sao, hay là. . . " Chỉ thấy Bạch Lang móc từ trong túi ra mười đồng tiền vàng, nhẹ nhàng chuẩn bị đặt lên tay ông lão.

Thế nhưng rất nhanh, Thất lão liền thụt tay lại, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết, nói: "Không được đâu Bạch công tử, tuy lão đây là ăn mày, nhưng lại có lòng tự trọng của ăn mày, nhất quyết khộng nhận tiền như thế này!"

Mười đồng vàng lận đấy? Một tên ăn mày mà có lòng tự trọng? Thà bỏ đi lòng tự tôn để nhận lấy số tiền ấy còn hơn! Nhiều người khi nghe Thất lão nói vậy, chắc chắn sẽ có biểu cảm khinh mặt hướng về phía lão.

Nhưng Bạch Lang lại không nghĩ vậy, đối với hắn bây giờ, trong mắt hắn, Thất lão là một người rất đáng để kính trọng. Lòng tự trọng của lão, Bạch Lang cảm thấy nó là xuất phát từ trong tâm, không một chút giả tạo.

Nhìn thấy được sự kiên quyết trong ánh mắt của Thất lão, Bạch Lang cũng không cố ép đối phương nhận tiền nữa, đành thu tay cất tiền vào trong túi, hắn lúng túng không biết phải nói cái gì, ngập ngừng "à. . . ừm. . . " một lát, chợt một thanh âm "ục ọc" phát ra từ phía bụng của Thất lão vang lên.

Bạch Lang đang ấp úng liền chớp động linh cơ, vội hỏi: "À Thất lão, vậy ta mời lão ăn cơm được không?"

Nói xong nhưng như vừa suy nghĩ đến cái gì đó, câu trước chưa xong câu sau liền vang lên: "Nhưng mà, vết thương nơi xương sườn của lão có sao không?"

"Hay là ta dẫn lão đi khám trước nhé, vết thương như vậy, nếu để lâu e là không ổn!"

Thất lão nghe vậy, trên mặt có một tia thất vọng, nói: "Nhưng mà ta muốn đi ăn uống trước đó, ngươi phải biết, ta vì Hồng Nhi Tửu mà chạy đến nơi này đấy!"

Hồng Nhi quán nổi tiếng là nhờ có một hảo mỹ tửu, đó là Hồng Nhi Tửu, so sánh cho dễ hiểu, rượu ngon như chủ quán, người đẹp như nào, rượu ngon như nấy.

"Nhưng mà lão đang bị thương đấy!" Bạch Lang bộ mặt lo lắng nói.

Dứt lời, bụng của Thất lão lại phát ra thanh âm "ục ọc", dường như lần này nó lại to hơn lần trước.

Giống như nói xong liền có bằng chứng xuất hiện, Bạch Lang á khẩu, cũng không biết nói thế nào, nhưng rất nhanh liền nảy ra một ý, nói: "Hay là ta mua thức ăn cho lão, vừa đi đường vừa ăn, rồi đến nơi khám luôn."

Thất lão thấy ý này cũng không tệ, liền mở miệng nói: "Vậy tiểu tử, mua cho ta một bầu rượu Hồng Nhi, một con gà quay!"

"Được, có ngay!"

Bạch Lang chạy vào quán, một lát sau liền chạy ra, trên hai tay là một bầu rượu, trên bầu là một nhãn đỏ, có ghi hai chữ "Hồng Nhi", một gói bạc, bên trong là một con gà quay, bốc lên nồng đậm mùi hương nứt nở. Thất lão khịt khịt mũi, thưởng thức hương thơm do gói bạc tỏa ra, li3m li3m cái môi.

"Thất lão có đi được không vậy? Hay là để ta cõng cho!"

"Tiểu tử thật là lương thiện đó!" Nói xong lão giật lấy bầu rượu cùng gói bạc trên tay Bạch Lang, không khách khí leo lên lưng của hắn.

Bạch Lang cất bước.

Lát sau đã đến một dược quán gần đó, Bạch Lang để Thất lão đi xuống, bầu rượu cùng con gà trên tay của lão đã bị xơi sạch, lão m*t m*t ngón tay, cố gắng kiếm lấy hương vị cuối cùng còn sót lại.

Thất lão cùng Bạch Lang bước vào dược quán, ban đầu tên lương y kia thấy bộ dạng ăn mày của Thất lão liền khinh thường, khó chịu.

Tuy có Bạch Lang đi theo nhưng tên ấy cho rằng cũng chỉ là ra vẻ bên ngoài, không chịu khám bệnh, đến khi Bạch Lang lấy ra mười đồng vàng, tên lương y kia thay đổi biểu cảm nhanh chóng, khinh thường liền trở thành kính nể.

Hắn đến khám cho Thất lão, tuy hít phải mùi hôi thối trên người bệnh, chạm vào làn da cả năm chưa tắm, khiến hắn rất khó chịu, nhưng vì tiền nên hắn chỉ đành miễn cưỡng khám bệnh.

Canh giờ sau, hai người cùng đi ra dược quán, Bạch Lang nở một nụ cười, mở lời nói: "Thất lão, đã đến lúc tạm biệt rồi!"

Thất lão nghe vậy, biết mình đã làm phiền đối phương quá nhiều, cánh tay phải đưa lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đặt lên vai của Bạch Lang.

Bạch Lang cũng không vì bàn tay của Thất lão nhớp nhúa mà từ chối, nên để cho lão đặt tay lên vai mình.

Thất lão nhìn chằm chằm vào Bạch Lang, ánh mắt như có chí ý nghiêm túc, mở miệng nói: "Tiểu tử, ngươi là một tên lương thiện, sau này tất có báo ứng!"

Nói xong, lão quay đầu, hướng về phía cổng thành mà đi, Bạch Lang nhìn theo bóng lưng của Thất lão, nói: "Lão đi đường cẩn thận!"

Nhưng vẫn không nghe thấy Thất lão đáp lại, đến khi Bạch Lang chuẩn bị quay người đi về nhà thì một thanh âm xa xa vang lên, chính là âm thanh của Thất lão.

"Tiểu tử, có duyên ắt gặp lại!"

Bạch Lang đang đi, nghe xong câu đó, "ừm" nhẹ một tiếng trong miệng, hướng về phía nhà mình mà đi đến. Lòng đầy hân hoan, nghĩ thầm: "Ngày hôm nay thật là thú vị! Đến lúc về nhà rồi!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio