Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 6 chương 99: đỉnh cấp pháp thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Băng

Nội cảnh bên trong huyệt Thiên Trung, là một bầu trời đêm với vô số những vì sao lấp lánh, vừa hư ảo vừa chân thật.

Lúc này, trong tinh không vô ngần, hư vô vỡ ra, một ánh đao trong vắt chém ra.

Ầm!

Thiên địa sáng lập, bạo tạc là sinh, cơn bão năng lượng vô tận theo ánh đao mà phát ra, thổi quét toàn bộ khiếu huyệt, không ngừng mở rộng kéo dài, ánh sáng trắng xóa và ánh lửa rừng rực choán đầy nội cảnh, đánh nát bầu trời sao, dung hợp vào chúng, bằng một tốc độ kinh người sinh ra vật chất, hình thành từng vòng tiểu hằng tinh, biểu hiện là những vì sao sáng, cùng lúc đó, một nhóm hành tinh xuất hiện, bên trong xuất hiện núi cao, xuất hiện biển lớn, trong biển lớn, bắt đầu có sinh mạng.

Có lẽ đợi đến lúc Mạnh Kỳ tấn chức Thiên tiên, biến cửu khiếu và ngũ tạng lục phủ diễn biến thành chư thiên, trong vũ trụ này sẽ có sinh mạng có trí tuệ thật sự được sinh ra, tạo nên một nền văn minh.

Vũ trụ trong khiếu huyệt không ngừng mở rộng, bên ngoài, làn da một màu ám kim trong vắt, đỉnh đầu là Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân buông xuống đạo đạo u quang, hút lực trùng kích khủng bố kia vào trong.

Qua hồi lâu, mọi thứ chậm dần lại, lực trùng kích đã giảm hẳn, vũ trụ đã bắt đầu được sinh ra, dù hiện giờ uy lực đánh ra được chưa cao, nhưng sau này, theo cảnh giới tăng lên, chúng sẽ tiếp tục diễn hóa, sẽ trở thành một vũ trụ thật sự với vô số hằng tinh.

Một tiếng trống vang, hai tiếng yếu đi, ba tiếng kiệt quệ. Khánh vân trên đỉnh đầu Mạnh Kỳ bất động, mắt khép hờ, quanh người không ngừng có những tiếng nổ mạnh hư ảo. Trong tám khiếu huyệt đan điền, lao cung, dũng tuyền… lần lượt sinh ra vũ trụ, có trời tròn đất vuông, từng khối đại lục lơ lửng giữa hư không, có Kim Ô thành mặt trời, thỏ ngọc thành mặt trăng, trời sinh thần linh chưởng khống mưa gió lôi điện, có chỉ là một mảnh biển sâu, càng sâu xuống càng tối tăm hắc ám, khí tức dưỡng ra càng mạnh mẽ. Có địa hỏa phong thủy thành giới, câu thông vị diện, xung quanh sao sáng lấp lánh, đều là đất nước của thần linh.

Ầm!

Khi động thiên ở khiếu huyệt thứ chín hình thành, Mạnh Kỳ mở mắt, trong mắt trời lên trăng hạ, sao trời đổi ngôi, mỗi hành động đều mang theo sức mạnh mênh mông, như diễn hóa ra vũ trụ hư ảo vận chuyển theo.

Mạnh Kỳ dựng thẳng chưởng thành đao, bổ tới. Ánh sáng lóe lên, va vào vách ngăn thời gian.

Vách ngăn thời gian trở nên hỗn loạn, xuất hiện những cái lốc xoáy, có nhanh có chậm, kết hợp với nhau, xoắn vách ngăn thời gian vỡ tan.

Phanh!

Đất trời tối tăm như biển sâu biến mất, lối vào di tích lại hiện ra, tốc độ thời gian ở bên trong và bên ngoài lại trở về tương đồng như cũ.

Một đao này của hắn, chính là kết hợp Vô Cực ấn và Tru Tiên kiếm pháp, vách ngăn thời gian chỉ bị một đao là tan biến!

Chín khiếu huyệt đã thành động thiên, Bất Diệt Nguyên Thủy thân chính thức bước vào cảnh giới Địa tiên, bước tiếp theo chính là tiếp tục sáng lập động thiên và vũ trụ, tới khi nào tất cả khiếu huyệt đều trở thành một vùng trời đất riêng, cộng lại tương đương với uy lực một hằng tinh, thì có nghĩa đạt tới đỉnh Địa tiên, nếu tiếp tục dưỡng chúng phát triển, khiến chúng bước đầu suy diễn thành một trong “Chư thiên”, vậy chính là tấn chức Thiên tiên.

Đây là đặc thù Pháp Thân mà kết hợp “Bát Cửu Huyền Công” và “Nguyên Thủy Kim Chương” và Bất Diệt Nguyên Thủy thân mới có, trước khi chứng Truyền Thuyết mà đã có Chân Thật giới sơ hình, tuy không thể bì với Bỉ Ngạn và Tạo Hóa, nhưng đã tự có mấy phần thần dị, mới chỉ là Địa tiên mà đã tương đương với Thiên tiên, sơ nhập tương đương sơ nhập, đỉnh tương đương với đỉnh.

Không hổ là một trong những Pháp Thân cao nhất!

Mạnh Kỳ không ra ngoài ngay, mà lại nhắm mắt, xem lại cảnh giới, bản thân của mình.

“Khả năng khống chế có tăng lên, cảm ứng ‘ấn kí ta khác’ mạnh hơn hẳn......” Mạnh Kỳ nhận xét, “Đạo Nhất lưu ly đăng” trong mắt rực lên, quan sát những sợi dây nhân quả, thời gian hư ảo và dòng sông vận mệnh quanh người.

Dòng sông hư ảo ấy nay đã rõ ràng thêm mấy phần. Nó phủ đầy mọi ngóc ngách trời đất, không ngừng rẽ nhánh, nhánh lại rẽ nhánh, cho thấy đủ loại tương lai.

Hắn không ở trên trời, không ở dưới đất, không ở trước, không ở sau, mà lơ lửng trên một tầm cao vượt hẳn, “Nhìn xuống” dòng sông thời gian và vận mệnh, xem thương hải tang điền, xem vạn cổ hồng trần, xem vô vàn khả năng khác nhau......

“Đây là ánh mắt của Bỉ Ngạn?” Mạnh Kỳ bị cảnh trước mặt làm cho mê say, nhìn thấy những chi tiết mà trước nay chưa hề thấy.

Dòng sông thời gian không ngừng chảy đi, cuồn cuộn hướng về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, cũng không vì cái gì mà thay đổi tốc độ hay đổi hướng chảy ngược lại, nhưng trong quá trình không ngừng hướng tới phía trước đó, sẽ có những nhánh bị thôn phệ, dẫn đến chỉ còn một khả năng tương lai mà thôi. Nói cách khác, kể từ một điểm nút nào đó, chủ lưu mới phân hóa thành nhánh, mà điểm nút này là không ngừng thay đổi vị trí theo hướng hướng về phía trước.

“Điểm nút này là tượng trưng cho hiện tại? Phía trước điểm nút chính là quá khứ, dù có nhảy ngược về phía đầu dòng, thì cũng chẳng tạo được ảnh hưởng gì mấy tới tương lai. Nếu muốn thay đổi, thì phải tác động thẳng vào ‘Thân cây hà đạo’, khiến một việc gì đó hoàn toàn biến mất, ngay cả trí nhớ về nó cũng không còn, nếu độ thay đổi đủ lớn, có khi còn có thể làm cho ‘Thân cây hà đạo’ bị phá vỡ, lực cản dòng sông tương ứng chính là lực kiềm chế và tu chỉnh, mà đằng sau điểm nút chính là tương lai, với rất nhiều nhánh rẽ, cho tới khi nào sự tìn xảy ra, xác định được hướng phát triển, điểm nút tiến về phía trước, ‘thân cây’ sẽ thôn phệ những nhánh không có khả năng xảy ra, trăm nhánh về một......”

“Khi điểm nút tiến tới, tất cả rẽ nhánh hoàn toàn bị thôn phệ không còn, chỉ còn lại một thân cây, thì có nghĩa kỉ nguyên này đã đi tới cuối, chỉ còn lại một khả năng duy nhất là hủy diệt mà thôi?”

Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, đại khái đã hiểu cái câu ‘giữ lấy tương lai là tương đối’ của Bỉ Ngạn là ý gì.

Điểm nút chia nhánh của thân cây dòng sông thời gian là tương đối, điểm nút hiện tại là tương đối!

Mạnh Kỳ phủi áo, đứng dậy, đi tới lối ra.

Qua ‘một đêm’, hắn đã tấn chức Địa tiên, không biết Hàn Quảng đã đi xa chưa, Bích Cảnh Tuyền có chờ sẵn ở gần đây để trả thù hay không.

Đỉnh đầu Hỗn Độn khánh vân, Mạnh Kỳ xuất hiện trên đỉnh Ngọc Hoàng sơn. Bốn bề vắng lặng.

“Ma Sư không có là chuyện đã đoán trước, nhưng Bích Cảnh Tuyền không ngờ cũng không có...... Có khi nào cô ấy nghĩ mối thù hơn hai mươi vạn năm trước không cần thiết phải kéo dài tới người vô tội là ta không......” Mạnh Kỳ gật đầu, khen Bích Cảnh Tuyền, chân không dừng bước, đi tới tòa thành gần nhất, định tới nơi Chân Võ phái sẽ tìm được bảo tàng để lưu lại ấn ký, sau đó sẽ đi lăng Thuần Dương tử và Tẩy Kiếm các Chân Võ bí tàng để đặt sẵn liên hệ, rồi quay về La thành, hội họp với Lục đại tiên sinh, bàn cách quay về tương lai.

............

Ánh đao tím lóe lên, sau lưng Bá Vương hiện ra mấy Bá Vương nữa, mỗi người đều vung Tuyệt Đao, ánh đao tím chồng chất lên nhau.

Đương!

Thiên Tru phủ mới vận chuyển ra Hỗn Động chi lực đã bị một đao kia bổ trúng, Cổ Nhĩ đa bị hất văng ra khỏi sảnh lâu thuyền, tới tận đầu thuyền mới ổn định lại được.

Mà Tô Ðát Kỷ cũng bị ảnh hưởng, không tự chủ hiện ra chân thân Cửu Vĩ hồ ly, chín cái đuôi cùng múa, miễn cưỡng chặn được ánh đao, nhưng cũng bị đẩy ra đại sảnh.

“Bằng các ngươi cũng muốn bàn điều kiện với ta?” Bá Vương cao ngạo nhìn hai người.

Cánh tay Cổ Nhĩ Đa run rẩy, cười gượng: “Bá Vương ngài nói làm thế nào thì làm thế ấy!”

Tranh!

Tuyệt Đao trở vào bao, Bá Vương buông Huyền Nữ ra, đứng dậy, cười dịu dàng: “Nàng chờ ta, ta đi một lát rồi về.”

“Phu quân đi sớm về sớm.” Huyền Nữ cười nhẹ đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio