Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 6 chương 147: lũ xiết miếu long vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tiểu Băng

Thế gian quả thật có những chuyện trùng hợp và vừa vặn, nhưng đa phần những chuyện trùng hợp đó chỉ để ngụy trang cho kết quả đằng sau. Chuyện này liên quan tới đại nhân vật Bỉ Ngạn, Mạnh Kỳ càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.

Mạnh Kỳ chắp tay, trang nghiêm nói: “Tam công chúa và Hứa Huyền thí chủ tình định tam sinh, túc thế nhân duyên, quả thật tiện sát người ngoài.”

Ngao Trinh đỏ bừng mặt vì thẹn, mặt mày sáng bừng vui vẻ: “Đa tạ thần thông của đại sư.”

Ngao Thanh nhìn mà hâm mộ không thôi, vội hỏi: “Đại sư, có thể cho ta xem kiếp trước có được không?”

Mình cũng có nhân duyên mấy đời hay không?

Hai long nữ bây giờ đều cảm thấy Pháp Hải đại sư không hổ là Phật môn Bồ Tát.

“A Di Đà Phật, nếu không phải Tam công chúa thân có thần dị, chuyện chiếu thấy kiếp trước kiếp này không phải là chuyện dễ dàng, bần tăng tuy có khả năng này, nhưng thể nghiệm lại thất tình lục dục, trải qua lại những kiếp sống trước kia, sẽ rất dễ dàng bị trầm mê trong đó, quên đi hiện tại, trở thành người điên. Cửu công chúa ngươi tu vi quá thấp, e là không chịu nổi.” Mạnh Kỳ lắc đầu, vẻ mặt thương hại mà từ bi.

“Như vậy à......” Ngao Thanh ảm đạm thất vọng.

Mạnh Kỳ lại nói: “Bần tăng rất ngạc nhiên cái gọi là người ứng kiếp thừa đại khí vận, muốn thử xem Hứa Huyền thí chủ, mong hai vị phối hợp cùng.”

“Thử như thế nào?” Ngao Trinh căng thẳng.

“Xem chút thủ đoạn của Hứa Huyền thí chủ là dược, nếu có thể thuyết phục được bần tăng, có lẽ bần tăng sẽ giúp y một tay, giúp y tu vi tăng tiến.” Mạnh Kỳ giọng chứa ý cười.

Nghe thì không thấy có ác ý...... Ngao Trinh và Ngao Thanh nghĩ. Tuy trong lòng thấp thỏm, lo Pháp Hải đại sư có ý đồ xấu, nhưng thực lực chênh lệch quá xa, hai người không làm gì được.

Có lẽ đây thật sự là cơ duyên của phu quân (tỷ phu) thì sao?

“Đại sư từ bi vi hoài, nhất định sẽ không làm phu quân khó xử.” Ngao Trinh quyết định dùng lời nói chụp mũ Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ không nói gì, chìa tay ra, hóa ra một bàn tay to màu vàng, càng lúc càng lớn, tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, nâng Ngao Trinh và Ngao Thanh lên, cất bước nhảy ra khỏi tinh cầu, đi vào trong tinh không.

Mạnh Kỳ hiện ra Phật Đà Kim Thân, chân đạp kim liên, từng bước nở hoa, sau đầu bảo quang tỏa sáng, quanh mình phật âm ngâm, vượt qua hư không, đi tới một tinh cầu băng lãnh tĩnh mịch.

Tinh cầu này không hề có dấu hiệu sự sống. Trời cao tầng mây mỏng manh, dưới đất toàn là núi đá, hố cát lởm chởm, bị băng sương vùi lấp, lưu lại dấu vết từng có dòng nước chảy qua.

Mạnh Kỳ bay lên ngọn núi cao nhất, thả Ngao Trinh và Ngao Thanh xuống, ngồi xếp bằng, xung quanh diễn sinh ra tịnh thổ hư ảo, nở ra kim liên, thiên hoa rơi rơi, chống đỡ rét lạnh và nguyền rủa, giúp Ngao Trinh và Ngao Thanh sống được.

Hai vị Long Nữ không dám ra ngoài, loanh quanh ở trong tịnh thổ, chờ đợi Hứa Huyền đến.

Ở một nơi hai người nhìn không tới, Mạnh Kỳ “Như Lai hóa thân”, “Bất Diệt Đạo Thể” và bản tôn thay nhau xuất hiện, hóa thành Kim Thân phật tượng, duy trì tịnh thổ, bởi vì hóa thân do Nhất Khí Hóa Tam Thanh chém ra không tồn tại được lâu.

............

Trên hằng tinh kia, bầu trời bỗng nứt ra, hai bóng người bay ra. Một người mặc giáp xanh, đầu có một cái sừng, khí tức bàng bạc, vừa mới xuất hiện, liền khiến cả bầu không khí nhuốm đầy hơi nước, người còn lại tóc cột cao, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú phóng khoáng, áo bào rộng theo gió lung lay, tiên ý dạt dào.

“Chỗ này hay đấy.” Yêu Thần có sừng rồng nhìn xuống tinh cầu, gật gù.

Tiên nhân tuấn tú mắt phóng kỳ quang, nhìn xuống phía dưới, đang định nói chuyện, thì biến sắc: “Không tốt, không thấy nội tử!”

Không phải nói cùng Tiểu Thanh du lịch tinh cầu sao?

Tiên nhân tuấn tú này chính là Hứa Huyền, y vội đưa tay lên bấm tính, thôi diễn tung tích của Ngao Trinh và Ngao Thanh.

“Chẳng lẽ lão Long Vương đã tìm tới?” Yêu Thần sừng rồng kinh ngạc, không thông qua chỗ đặc biệt kia, hẳn mình phải mấy cả vạn năm mới vượt qua tinh không, đến được nơi đây, Đông Hải Long Vương cảnh giới và thực lực chỉ là hơi hơn mình một chút, còn chưa tới truyền thuyết tiêu chuẩn, không có danh hiệu Đại Thánh, dựa vào cái gì mà tìm tới được?

Yêu thần này chính là Phúc Hải vương, hậu duệ Phúc Hải Đại Thánh năm đó, trải qua hơn tám trăm năm ma luyện, đi lên Đông Hải đỉnh phong, có khả năng tranh hùng với Long Vương.

Hứa Huyền nhíu mày: “Hai người không có trở về Đông Hải, mà vẫn ở trong tinh ngoại này, hình như là bị kẻ địch bắt, không thoát đi được.”

Giọng y trở nên lành lạnh: “Đây là đang chờ ta tới để cứu người?”

Đào sẵn cái bẫy cho y nhảy vào?

Phúc Hải vương nghe vậy, ngẩng đầu cười to: “Thế sự đương thời, hai huynh đệ ta liên thủ, ngoài mấy lão quái vật kia, còn phải sợ gì ai? Ta lại muốn xem đây là thần thánh phương nào!”

“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tới được nơi này, hẳn là một yêu thần ở gần đây hoặc đi ngang qua, bất chợt nổi lên lòng hứng thú mà thôi. Có đại ca tương trợ, hẳn là không có gì nguy hiểm.” Hứa Huyền gật đầu.

Vì sao này cách tứ đại Bộ Châu rất xa, nếu không biết chỗ trước, không tìm được thông đạo thời không, dù có Đại Nhật Kim Ô tái hiện, thi triển vô thượng độn pháp, cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như thế từ Đông Hải đi đến được nơi đây, điều này Hứa Huyền rất có lòng tin, nên mới đoán đây là một kẻ địch khác, chứ không phải là Đông Hải Long Vương.

Mà nếu đã là kẻ địch tùy tiện, thì không biết được mối quan hệ của y với Phúc Hải vương, và chưa chắc đã biết được khả năng của y!

Nghĩ vậy, y thở phào.

“Đi, để đại ca đi cứu đệ muội!” Phúc Hải vương hiện ra thân giao khổng lồ, bay ra ngoài tinh tú.

Quanh thân Hứa Huyền lượn lờ thanh quang, nhẹ nhàng bay theo, cảm khái hỏi: “Đại ca, ngươi ta nhân yêu có khác, vì sao hậu đãi với ta như thế?”

Phúc Hải vương hắc hắc cười: “Đại kiếp sắp đến, ai cũng muốn cầu sinh cơ, còn quản cái gì nhân yêu khác biệt? Không chừng những kẻ đâm dao sau lưng ta đều là Yêu tộc.”

Hai làn sáng cắt qua u ám, lúc ẩn lúc hiện, xuyên qua hư không.

............

Trên tinh cầu mênh mang hoang vắng, chỉ có đá và cát.

Mạnh Kỳ “Như Lai hóa thân” ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn quyết, quanh thân nở rộ lưu ly kim quang, nhìn chẳng khác gì Phật Đà hàng thế, khiến Ngao Trinh và Ngao Thanh không dám nhiều lời.

Đúng lúc này, thiên không trở nên tối sầm, những giọt nước thi nhau rơi xuống, tiếng rơi không ngừng tạo thành màn mưa, dệt ra sương trắng.

Cả tinh cầu chìm trong mưa to, cát vụn bị tưới thấu, hố bị lấp phẳng, chỉ sau một chốc, cả ngọn núi đã ngập trong nước.

Ào ào!

Trời cao bị một con giao long chiếm cứ, mây đen hội tụ, xanh thẳm thành biển, bao phủ cả tinh cầu, hóa thành sóng to, ầm ầm chụp xuống đỉnh núi.

Ào ào!

Trong tiếng nước, đá xám rạn nứt, nước mưa rót vào, thấm sâu xuống đất, tưới tắt hạch tâm nóng bỏng của tinh cầu, khiến nó có dấu hiệu bắt đầu sụp đổ.

Chỉ một kích, tinh cầu đã muốn bị hủy diệt, nếu không phải Ngao Trinh còn đang ở đây, Phúc Hải vương đã sớm hủy diệt cả nơi này!

Bỗng nhiên, đôi mắt màu lam của nó bỗng bị chứa đầy ánh sáng màu vàng. Trên đỉnh núi, một phật đà màu vàng thân hình không nhỏ hơn nó chút nào đột nhiên xuất hiện, một bàn tay phiêu phiêu đánh ra, miệng phát ra thiện âm chấn hồn:

“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!”

Phật chưởng vàng rực to tướng vô thanh vô tức xuyên qua sóng to, xuyên qua hải dương xanh thẳm, xuyên qua lớp vảy của Giao Long, Phúc Hải vương muốn tránh cũng không được, bị vỗ một cái thẳng vào tâm linh.

Một tiếng ầm, tinh cầu trong tầm mắt nó biến mất, vật chất chung quanh biến mất, chỉ còn lại một phật đà một tay chỉ trời một tay chạm đất, nó so với phật đà ấy, trở nên vô cùng nhỏ bé.

Nó quên đi mình là Phúc Hải vương, thấy mình là một con rết độc, cả đời chịu bao nhiêu khổ luyện mà vẫn không sinh ra được linh trí hoàn chỉnh.

Bao kiếp quá khứ, nhất niệm hiện ra!

Mắt thấy Phúc Hải vương dại ra ở trên trời cao, Hứa Huyền trong lòng nôn nóng, vội phất tụ bào.

Thiên địa hỗn độn, một giới thay thế, cuồng phong nổi lên bốn phía, Phật Đà màu vàng bị hút vào tụ bào.

Tụ Lý Càn Khôn, có thể vượt cảnh giới thu người!

Một chiêu đắc thủ, Hứa Huyền đang muốn cứu Ngao Trinh và Ngao Thanh, thì mắt đã hoa lên, lại nhìn thấy một tăng nhân tuấn tú.

Hắn, hắn không bị Tụ Lý Càn Khôn bắt?

Hứa Huyền vô cùng kinh ngạc, ngưng thần cảm ứng, quả nhiên phát hiện trong tay áo trống trơn.

Này...... Điều này sao có thể?

Vì sao mình không thu được hòa thượng này?

Chẳng lẽ hắn là truyền thuyết đại năng?

Mạnh Kỳ đã đánh tan “Như Lai hóa thân”, đổi thành “Bất Diệt Đạo Thể” thấy quả là Tụ Lý Càn Khôn, thì mỉm cười:

“Hứa Huyền thí chủ, bần tăng là sư thúc của ngươi a!”

Vừa dứt lời, hắn vung tụ bào, hút cả tinh cầu đầy sóng nước và mưa to vào trong.

Cũng là Tụ Lý Càn Khôn!

Sư thúc...... Hứa Huyền, Ngao Thanh và Ngao Trinh đều ngốc cả ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio