Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 7 chương 5: giá lâm địa phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Băng

Từ khi Vương Tư Viễn điên cuồng từ bỏ căn cơ cũng như gánh nặng Giang Đông Vương thị ra khỏi vai mình, nhảy ra khỏi ván cờ, chứng được Dịch Đạo chân thân, Mạnh Kỳ không còn mơ thấy cảnh ở Địa Phủ, khiến dù hắn có tâm đi, thì cũng không tìm ra chỗ. Hơn nữa cái người gọi là “Diêm La vương” sống ở “Quỷ Thần Chân Linh đồ” là có thực lực Truyền Thuyết khi ở trên “Sân nhà”, hồi đó hắn không có khả năng đỡ nổi, nên mới phải tạm bỏ qua chuyện của La Thắng Y chờ cơ hội.

Hôm nay hắn đã vào cảnh giới Truyền Thuyết, chứng được duy nhất, mạnh hơn những đại năng thức tỉnh sớm chưa trở về tới đỉnh phong, hơn nữa trong người lại còn có Bá Vương Tuyệt Đao, chưởng khống hài cốt Hoàng Tuyền, nên hắn đã có đủ lòng tin có khả năng đấu với “Diêm La vương” một trận, dù ở đó có âm phủ gia trì, không thể nghiền áp nó, thì nhất định cũng sẽ quậy banh khiến Địa Phủ không được an bình.

Vì một nhân vật nhỏ không quan trọng gì là La Thắng Y chuyển thế, “Diêm La vương” sẽ chịu trả giá bao nhiêu?

Chỉ cần mình biểu hiện ra được quyết tâm, mọi việc hẳn là không khó.

Mắt Mạnh Kỳ hiện ra Đạo Nhất lưu ly đăng, chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng, không ngừng lưu chuyển, so với trước đây hiện giờ chúng tựa hồ có thể chiếu qua những tầng vũ trụ, chiếu sáng tới cả chư thiên vạn giới, trở nên có “Chư quả chi nhân” thần tủy.

Ánh sáng nhân quả dừng lại trên hài cốt Hoàng Tuyền, kích thích sương mù màu huyết hoàng tỏa ra tràn ngập, đầy những sợi dây kết nối như có như không, kéo dài ra nối tới khắp nơi, vẽ ra một câu chuyện vô cùng phức tạp khúc chiết.

Mặc kệ là phương nào thế lực nào muốn thành lập nên âm tào địa phủ, thì cũng đều không thể thiếu dòng sông Hoàng Tuyền tượng trưng cho tử vong và trầm luân, hoặc là tự mình tạo ra bắt chước, hoặc dẫn nhánh từ Cửu U chân hà chảy vào, khi bản thân càng ngày càng hoàn thiện, càng ngày càng tiếp cận Cửu U và Tiên Giới, cuối cùng sẽ đưa được Hoàng Tuyền thật sự nhét vào trong đó, trở nên viên mãn, cho nên, có thể dùng hài cốt Hoàng Tuyền để cảm ứng mộng cảnh Địa Phủ!

Chư quả chi nhân chuyển động. Hồi ức lúc trước thu hoạch liên hệ, Mạnh Kỳ thẩm tra Hoàng Tuyền hài cốt lan tràn đi ra ngoài vô số nhân quả chi tuyến, cả người như ngồi ở trong u ám hỗn độn. Cơ hồ có Thiên Tôn khí thế, Cố Tiểu Tang cười nhẹ sau không nói. Tựa hồ nội thị tân sinh thân thể, thể ngộ Tiên Thiên chi đức, triển khai chuyên chú tu luyện đi.

Không biết qua bao lâu, Tuyệt Đao bên cạnh Mạnh Kỳ bỗng rung lên khẽ reo, vài sợi dây nhân quả trên hài cốt Hoàng Tuyền bay lên, thôi xán làm nền, huyết hoàng bao quanh, nối vào hư không.

Tìm ra rồi! Hắn thò tay qua.

............

Trong hỗn độn, ở một nơi đất trời mù mịt, một dòng sông màu đỏ máu bên trong vô số thủy quỷ oan hồn trầm luân chảy xuyên qua, trên sông cầu đá nguy nga san sát, bên bờ nở rực những đóa Vong Ưu, sâu bên trong có sáu chiếc cầu Luân Hồi, đại điện thâm đen trải rộng, kết nối tới vũ trụ vạn giới, âm binh quỷ sai tới lui bận rộn mà có trật tự khiến nơi đầy chết chóc này trở nên yên tĩnh ý vị, nhưng thường luôn nghe thấy những tiếng kêu rên thê lương đầy sợ hãi.

Đúng lúc này, cảnh Địa Phủ đang âm trầm bỗng nhiên tối đi, trở nên hoàn toàn tối mịt. Từ trên cao, một bàn tay trắng muốt như ngọc thò xuống, năm ngón tay mở ra, bao phủ cả Địa Phủ, mang tới cảm nhận đất trời đảo lộn, những đại điện to lớn trở nên nhỏ bé như gà con, không có khả năng chống đỡ bàn tay đang ấn xuống!

“Tô Mạnh!”

Một tiếng hét đầy tức giận từ trong Diêm La điện truyền ra, khiến đám âm binh quỷ sai đang trong sợ hãi mà dại ra hồi thần. Một luồng khí tức mạnh mẽ bốc ra, hóa thành những vầng mặt trời đen, mênh mông mạnh mẽ, âm lãnh nặng nề.

Chúng choán hết không trung, nối thành những tinh hà tối tăm, tụ thành một tấm tinh đồ miêu tả vũ trụ.

Tinh đồ xoay tròn, biến thành một nắm tay cực to với những khớp xương rõ ràng, mang theo Địa Phủ tử ý, hướng lên đón đánh bàn tay kia!

Phanh!

Bàn tay chụp vào nắm tay, phát ra âm thanh va chạm nặng nề. Những vầng mặt trời đen vỡ tan, những dãy ngân hà tinh hà tan rã, tinh đồ tung tóe, trời đất sụp đổ, một đường kéo dài tới tận chỗ các điện các và Luân Hồi chi kiều mới bị cửu điện Quỷ Đế còn lại liên thủ chặn đứng.

Năm xưa Quảng Thành Thiên Tôn lấy “Phiên Thiên ấn” tung hoành Thái Cổ Thượng Cổ, đánh biết bao nhiêu Tạo Hóa và Truyền Thuyết, hôm nay một ấn này cuối cùng cũng đã có vài phần uy phong lúc trước!

Trong đại điện, bình phong sau lưng Diêm La và gạch đá xung quanh đều vỡ vụn, Quỷ Đế chi khu khổng lồ bị thấp xuống một khúc.

Có lợi thế sân nhà và sức mạnh Truyền Thuyết nhiều năm, thế mà lại chỉ có thể cân sức ngang tài.

Chung quanh nó hiện ra rất nhiều những hư ảnh địa ngục, truyền tới sức mạnh mênh mang, ngưng tụ vào trong tay phải.

“Tô Mạnh!”

Nó lại nổi giận gầm lên, tay phải lại nắm lại thành quyền tung ra, trong điện, mặt trời đen tái hiện lại ngưng tụ thành tinh đồ cự chưởng.

Ô ô ô!

Tất cả âm binh quỷ sai, oan hồn ác linh trong mộng cảnh Địa Phủ đều thét lên tiếng khóc thê lương, như nhớ lại nỗi sợ hãi và không cam tâm khi gặp phải cảnh tử vong lần đầu tiên.

Những đóa hoa Vong Ưu Bỉ Ngạn héo tàn, dòng sông huyết hoàng đang trôi nhanh dừng lại, cây cầu dài đi thông tới Lục Đạo nghiến lên ken két, tất cả sức mạnh đều tụ vào tinh đồ cự chưởng.

Có khởi đầu thì có kết thúc, sinh linh khi bắt đầu xuất hiện là đã được chú định sẽ có ngày trở về tử vong, chư thiên vạn giới nhìn như vĩnh hằng, nhưng cũng có điểm cuối khi kỷ nguyên kết thúc.

Một quyền này, vạn vật đều đến cuối!

Tinh đồ tối tăm lại hóa thành nắm tay đánh lên hướng trời cao, đón đánh bàn tay khổng lồ đang tiếp tục vỗ xuống.

Trong bàn tay trắng muốt lại có màu tối đen, âm dương phân hóa, sinh tử lưu chuyển, như chứa đựng bí mật chư thiên, nguyên nhân bất hủ và mộng cảnh Địa Phủ như trở nên bão hòa.

Phanh!

Quyền chưởng giao nhau, âm cực dương sinh, các quỷ sai oan hồn bỗng nhận thấy khí tức của mình trở nên sống động, như có nhục thân.

Phanh!

Diêm La lảo đảo, âm khí tỏa ra nồng đậm, tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai.

Sau đó nó thấy bàn tay Mạnh Kỳ chụp lại, dòng sông màu đỏ máu chảy xuyên qua Địa Phủ run lên, như biến thành vật sống, sau đó biến thành một con cự xà, bị túm lên, lột da rút xương, trở về ngọn nguồn.

Oanh long long!

Toàn bộ mộng cảnh Địa Phủ lắc lư mãnh liệt, dòng sông huyết hoàng bị túm ra, uốn cong thành vòm, như không đỡ nổi, những thủy quỷ oan hồn trong dòng sông kêu lên chói tai, bắt đầu tan thành mây khói.

Nhìn dòng sông huyết hoàng bay lên không trung, Diêm La không chút nghĩ ngợi, đưa tay lên chụp lại.

Hoàng Tuyền tự tạo mà mất, Địa Phủ tất thụ thương nặng, không biết bao lâu mới có thể phục nguyên!

Chẳng lẽ phải kinh động đại đế?

Nó sốt ruột nghĩ, vừa tranh giành dòng hoàng tuyền với Mạnh Kỳ vừa quát to:

“Tô Mạnh, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Ngữ khí đã có phần yếu đi. Nếu vì một việc lông gà vỏ tỏi mà khiến đại đế phải hàng lâm sức mạnh, quấy rầy nó ngủ say, sau này nhất định sẽ bị trừng phạt, nhất là nếu đại đế không thức tỉnh lại, mà chỉ hàng lâm một chút sức mạnh, giống như Giang Đông Vương thị lần đó, thì chưa chắc đã chống đỡ nổi một Truyền Thuyết như Tô Mạnh.

Bàn tay trắng muốt khựng lại, tiếng Mạnh Kỳ từ đằng xa truyền đến:

“Đưa La Thắng Y chuyển thế.”

Chỉ vì việc cỏn con ấy? Diêm La suýt nữa chửi má nó, ngươi thành tựu Truyền Thuyết rồi, tới chỗ ta nói chuyện, chẳng lẽ bổn vương vì một cái chuyện đậu xanh hạt vừng này mà từ chối ngươi sao!

Sao lại cứ thế đánh vào nhà ta thế!

Quá là cuồng vọng quá là kiêu ngạo!

Mắng thì mắng, nó rất rõ ràng Mạnh Kỳ là đang trả thù chuyện lần trước, nó muốn bảo vệ Địa Phủ thì có thể, nhưng không hẳn cản được Tô Mạnh túm lấy dòng hoàng tuyền tự tạo mang đi.

Vì một việc lông gà vỏ tỏi mà làm Địa Phủ phủ tổn thất lớn vậy được sao?

Xem kỹ ý niệm, loại trừ cảm xúc, Diêm La sau khi trầm ngâm liền vung tay lên, La Thắng Y đang ở bên trong quỷ ngục bị lôi ra, ném tới lốc xoáy ở cây cầu đầu thai vào Nhân Đạo, một tia ánh sáng từ trên trời giáng xuống, bọc lấy ba hồn bảy phách của La Thắng Y.

“Ngươi có muốn biết tin tức chuyển thế của Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân luôn không?” Làm xong, Diêm La lên tiếng hỏi.

Tô Mạnh đại thế đã thành, trước khi đại đế trở về mình không nên đắc tội hắn, nếu không tính tới cảm xúc căm ghét, biến chiến tranh thành tơ lụa với hắn là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tiếng Mạnh Kỳ xa xôi như vọng tới từ thiên ngoại, mỉm cười:

“Không cần Diêm La bận tâm, chuyện này, sau khi chư quả chi nhân của mỗ lại tiến thêm một bước, đã có manh mối.”

Dòng sông đỏ máu lại hạ xuống, trở về chỗ cũ.

Sau đó, mọi thứ trở lại như cũ, dòng sông lại chảy, trầm luân như trước.

Diêm La đứng ở trong điện, nhìn trời cao xuất thần rất lâu.

............

Thế gia Tôn thị Giang Đông, gia chủ không ngừng đi qua đi lại, chờ phu nhân sinh con, tấm bình phong không cản được cảm ứng của y.

Lúc này mới vừa giữa trưa nhưng bầu trời lại tối tăm, như sắp có mưa to, không khí nặng nề.

Ầm!

Một tia chớp lóe sáng phía chân trời, xua tan hắc ám trong ngắn ngủi.

Oa oa oa, tiếng khóc trẻ con vọng ra, bà đỡ ôm đứa trẻ đi ra, cười rạng rỡ:

“Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, đích mạch có truyền!”

Gia chủ ôm con, nhìn kỹ, trắng trắng mềm mềm, rất là thích mắt, nhất thời bật cười thành tiếng.

Đúng lúc này, gia phó từ bên ngoài xộc vào, giọng nói đầy kinh ngạc:

“Lão gia, lão gia, đại sự, đại sự, ‘Nguyên Hoàng’ Tô Mạnh cầu kiến!”

“Nguyên Hoàng” Tô Mạnh? Côn Luân sơn Ngọc Hư cung “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh? Gia chủ sững người, người hầu cũng thế.

Truyền Thuyết đại năng đến cầu kiến mình?

Chuyện gì vậy chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio