Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 8 chương 18:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Băng

Lòng bàn tay trầm xuống, thư giản rơi vào trong tay, Hà Mộ tỉnh táo lại, cúi đầu chắp tay nói:

“Cẩn tuân pháp chỉ lão sư.”

Hắn xoay người đi ra Ngọc Thanh điện, dưới chân hiện độn quang, rời khỏi Côn Luân giới, đi về hướng Yêu tộc tinh vực, cả người nóng hừng hực, hít thở không thông.

Lần này, Hà Mộ không ẩn nấp khí tức và ngụy trang làm Yêu tộc, mà xuất ra kiếm quang trùng trùng điệp điệp, cắt qua tinh không, bắn về hướng tinh vực kia.

Cảm thụ được khí tức này, từ trên tinh cầu Yêu tộc, vô số dị quang bắn ra, thuần trắng xanh đậm đỏ thẫm đều có, tụ thành một con quái vật khổng lồ đầu hổ thân người.

“Nhân tộc dừng bước! tới Yêu tộc tinh vực ta để làm gì?” Con vật khủng bố lớn tiếng quát, khí tức Truyền Thuyết ào ạt trào ra, hóa thành bình chướng, cản Hà Mộ ở bên kia tinh hải.

Hà Mộ dừng kiếm quang, hiện ra thân hình, cất cao giọng nói:

“Ta là đệ tử Côn Luân giới Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn, Hà Mộ, lĩnh pháp chỉ của chưởng giáo lão sư, tới bái phỏng Yêu Hoàng điện.”

Người có tên như cây có bóng, nghe tới mấy chữ “Côn Luân giới Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn”, tiểu thánh trấn thủ biên giới Yêu tộc tinh vực lập tức thu liễm khí tức, theo bản năng phóng giọng dịu hẳn đi:

“Ngươi nói ngươi theo pháp chỉ của Tô thiên tôn tới, có căn cứ gì chăng?”

Từ những kỉ nguyên trước, số lượng Bỉ Ngạn đại nhân vật vẫn luôn chỉ nằm trong số đếm được trên đầu ngón tay, thế gian hôm nay, nếu không tính những thứ bất bình thường như Thiên Đạo quái vật, Vô Thượng chân phật, Bỉ Ngạn giả tránh thoát khổ hải vẫn chỉ có chín người mà thôi. Họ chính là đứng trên vị trí cao cấp nhất của chư thiên vạn giới, nhìn xuống tất cả sinh linh, và Côn Luân giới Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh là một trong số đó!

Đối mặt với đại nhân vật, ngoài những kẻ kiệt ngạo bất tuân như Tề Thiên Đại Thánh, ai mà dám không kính sợ!

Hà Mộ nghe vậy cười: “Đạo hữu lo nhiều rồi. Nếu ta dám nói dối loại chuyện này, bây giờ đã bị chư thiên Thần Lôi hàng xuống, đánh cho ta hôi phi yên diệt, hơn nữa, chẳng lẽ Yêu Hoàng nương nương không biết là thật hay giả hay sao?”

Tiểu thánh đầu hổ thân người ngẩn người, lúc này mới kịp nhớ ra. Nếu đối phương thật là giả mạo, Yêu Hoàng nương nương là Bỉ Ngạn đại nhân vật làm sao lại chẳng nhìn ra? E là ngay cả tới gần Yêu Hoàng điện cũng còn không có cửa!

Thân hình khổng lồ tiêu tán, một đạo bạch quang từ tinh cầu bay ra, hóa thành một con hổ to lưng có cánh, ồm ồm nói: “Ta dẫn ngươi đi Yêu Hoàng điện.”

Vân tòng long, phong tòng hổ, gió mạnh nổi lên, Hà Mộ cảm nhận thân mình được gió to bao phủ, với một tốc độ không thể tưởng tượng được đi vào một thế giới khác thần bí khó lường, nhưng trong lòng hắn lại không để ý tới chuyện này, mà chỉ thấp thỏm nghĩ, lần này tới Yêu tộc tinh vực có gặp được cô hay không?

Tiếng gió giảm dần, tầm mắt Hà Mộ khôi phục, nhìn thấy một tòa cung điện cổ xưa nguy nga, đứng hầu ngoài cổng là một nữ tử mặc áo màu đỏ thẩm, dung nhan xinh đẹp, khí chất thanh lịch, cao quý hồn nhiên thiên thành.

Thịch thịch thịch! Nhìn thấy nữ tử, trái tim Hà Mộ đập nhanh hơn, dù có dùng “Nguyên Tâm ấn” cũng không kềm chế nổi, vì đây là bóng hình đã luôn quấy nhiễu đầu óc hắn hơn trăm năm qua.

Bởi vì mối liên hệ của Hạo Thiên, sau khi trốn thoát khỏi di phủ của Cửu Phượng Đại Thánh, hắn với Phượng Hoàng Cửu Ly vẫn duy trì liên hệ, thảo luận tu luyện, chia sẻ hiểu biết, những thể nghiệm hắn ‘giả’ làm nhân tộc du lịch trong Chân Thật giới, dần dần hai bên nảy sinh tình cảm, thầm tư hứa cả đời với nhau.

Hà Mộ còn đang nghĩ làm sao để có thể nói thật thân phận của mình cho Cửu Ly một cách êm thắm nhất thì Cửu Ly nhớ nhung hắn, rời nhà lén vào Chân Thật giới để tìm hắn. Hà Mộ không hề có chuẩn bị, không kịp ngụy trang Yêu tộc, bị cô bắt được.

Cửu Ly giận hắn lừa gạt mình, giận dỗi quay trở về Yêu tộc tinh vực, mà đoạn thời gian đó, Hà Mộ lại gặp phải nạn Côn Luân sơn bị hủy, sư phụ độn vào Cửu U, hắn bị lưu lạc tới Đông Hải, tâm tình cực kém, nên mới kéo dài tới mãi tận sau này, muốn giải thích và an ủi, nhưng khi ấy đã qua quá lâu, Cửu Ly giận đã quá sâu, nên cắt đứt liên hệ, không trả lời hắn, vì thế cô đơn tới nay.

Hôm nay sao lại vừa vặn thế này, ngay lúc tới phiên cô trực ban Yêu Hoàng điện, là may mắn, hay là trừng phạt?

Cảm nhận được có khí tức tới gần, Cửu Ly nhìn qua, vừa vặn bốn mắt giao nhau với Hà Mộ.

Mắt cô gợn sóng dữ dội, sau đó hóa thành rét lạnh, hờ hững nhìn vị Truyền Thuyết đại năng của nhân tộc, hỏi: “Phi Hổ tiểu thánh, sao lại tới đây?”

Phi Hổ tiểu thánh cảm giác được không khí có điểm quỷ dị, nhưng không nghĩ nhiều, oang oang nói: “Vị này là đệ tử của Côn Luân giới Ngọc Hư cung chưởng giáo Tô thiên tôn, lĩnh mệnh tiến tới bái kiến Yêu Hoàng nương nương, ngươi đi vào thông báo một chút.”

Đệ tử Nguyên Thủy Thiên Tôn Tô Mạnh...... Cửu Ly chẳng chút ngạc nhiên, xoay người bước vào Yêu Hoàng điện.

Hà Mộ vốn định nói một câu gì đó cho không khí dễ chịu hơn, nhưng ra tới miệng lại hóa thành thở dài, chua xót và cô đơn còn hơn năm đó.

Phi Hổ tiểu thánh nhìn hắn, cảm thấy Nhân tộc thật là kỳ quái.

Giây lát sau, Cửu Ly đi ra, lạnh nhạt nói: “Nương nương bảo ta dẫn hắn vào trong.”

Phi Hổ tiểu thánh giao được việc, lập tức độn đi, Hà Mộ đi theo Cửu Ly, nhìn thân ảnh màu đỏ thẫm thướt tha phía trước, môi mấp máy muốn nói, nhưng lại bị sự lạnh băng của cô làm cho cứng miệng lại.

Một đường im lặng, không khí xấu hổ, bất tri bất giác, Hà Mộ phát hiện Cửu Ly đã dừng chân, trước mắt là nhiều tầng mành che, đằng sau có một thân ảnh mơ hồ.

Không biết lúc nào, mình đã tới trước mặt Yêu Hoàng!

Hắn bừng tỉnh, trang trọng hành lễ, nói:

“Vãn bối Hà Mộ, bái kiến Yêu Hoàng nương nương.”

Tiếng Yêu Hoàng nhẹ nhàng từ trong vọng ra: “Không cần đa lễ.”

Hà Mộ lên tinh thần, lấy thư giản ra, cung kính đưa bằng hai tay: “Chưởng giáo lão sư phân phó vãn bối đưa thư giản này giao cho nương nương.”

Thư giản không gió tự bay qua những lớp mành, rơi vào tay Yêu Hoàng, giọng bà rất bình tĩnh như đã sớm biết trước:

“Tô đạo hữu thay ngươi hướng Yêu tộc cầu hôn, cầu cưới Cửu Ly.”

“Cái gì?” Bật thốt không chỉ một mình Hà Mộ, mà cả Cửu Ly lạnh tanh đứng ngay bên.

Hai người không bao giờ dám nghĩ một vị Thiên Tôn, một vị Bỉ Ngạn đại nhân vật, lại trịnh trọng phái người đưa thư tới Yêu Hoàng điện vì một việc nhỏ như thế này!

Tuy rằng đối với họ đây là chuyện cả đời, nhưng với các Bỉ Ngạn, nó chẳng khác gì một thứ vớ vẩn!

Hai người nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu Yêu Hoàng nương nương đã mở kim khẩu, việc này tuyệt đối là thật.

Hèn gì hôm nay lại trùng hợp như thế.

Hà Mộ lo lắng, không nhịn được quay qua nhìn Cửu Ly, vừa chờ mong vừa lo sợ. Sắc mặt Cửu Ly không ngừng đổi màu xanh đỏ luân phiên, trong lòng trào dâng lên bao nhiêu là suy nghĩ, vừa vui vừa buồn, vừa giận vừa xúc động.

Chuyện đạo lữ của mình chẳng lẽ tùy ý do hai vị Bỉ Ngạn đại nhân vật định đoạt, quan điểm suy nghĩ của bản thân không có giá trị gì hay sao?

Nhận ra cảm xúc của cô dao động, Hà Mộ dịu dàng hít một hơi sâu, nghiến răng đi tới, chắp tay nói:

“Nương nương, việc này vãn bối vốn không biết trước, cũng không biết suy nghĩ của Cửu Ly có muốn hay không. Nếu cô ấy không muốn lấy vãn bối, thỉnh ngài đừng miễn cưỡng. Bên phía gia sư, vãn bối sẽ trở về giải thích với người, một mình gánh chịu.”

Cửu Ly giật mình, những suy nghĩ tiêu cực trong lòng nhanh chóng tan rã, cô nghiêng đầu nhìn Hà Mộ, như bây giờ mới biết hắn, sự giận dữ và thống hận trong mắt giảm hẳn đi.

Yêu Hoàng vẫn bình thản như cũ: “Ý của ngươi là nếu Cửu Ly đồng ý, thì ngươi cũng vậy?”

Tu vi bao nhiêu năm của Hà Mộ trong nháy mắt tan rã, mặt hắn đỏ bừng. Hai gò má Cửu Ly cũng hồng lên.

Yêu Hoàng nương nương hỏi như thế rất dễ làm người ta xấu hổ!

Hà Mộ suy nghĩ cực nhanh, quyết định theo tâm ý mình, nói thẳng:

“Hồi bẩm nương nương, vãn bối quả thực vô cùng nguyện ý......”

Càng nói, giọng hắn càng nhỏ, nhưng vẫn kiên trì nói cho xong.

Cửu Ly càng thêm xấu hổ, cô cúi đầu, bao nhiêu vui vẻ, hạnh phúc, cả giận dữ, u oán năm xưa đều trở về, hòa quyện lung tung vào với nhau, khiến cô không biết phải phản ứng ra sao.

Yêu Hoàng nhìn Cửu Ly:

“Việc này sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào?”

Hà Mộ quay phắt qua nhìn cô, ánh mắt đầy cầu xin, sợ hãi, cô đơn, và chua xót.

Cửu Ly không biết nên giận hay vui, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng: “Tô thiên tôn đã vì hắn mà cầu hôn, ta còn có thể từ chối được hay sao?”

“Ừ, xem ra là ngươi cũng muốn.” Yêu Hoàng làm sao để mình bị dáng vẻ và lời lẽ của Cửu Ly lừa gạt, trong giọng nói chứa ý cười.

Mặt Cửu Ly đỏ bừng, xấu hổ xoay người đi, Hà Mộ thì trong lòng như nở pháo hoa, sáng lạn rực rỡ.

Nhìn Cửu Ly quay người đưa lưng về phía mình, Hà Mộ tự nhiên nhớ tới ngày xưa.

Hắn ở trong Thanh Phong võ quán khô khan luyện kiếm, thấy Tô tiên sinh khoác áo khoác, bên bếp lửa nhỏ, uống rượu ngâm thơ, không bao giờ nghĩ mai sau sẽ có tương lai này.

Vận mệnh thật sự là kỳ diệu.

............

Tố Nữ Tiên Giới, Cửu Thiên Huyền Nữ Lưu La đang phun ra nuốt vào mây khói, thần du vật ngoại.

Bỗng nhiên, cô có cảm ứng, mở mắt ra, nhìn thấy hư không ba quang sôi trào, huyễn hóa ra một thân ảnh đế giả.

“Bái kiến bệ hạ.” Lưu La đứng dậy hành lễ.

Thiên Đế bình tĩnh nói:

“Ngươi thay ngô đi Yêu Hoàng điện một chuyến.”

“Yêu Hoàng là cổ xưa giả, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu làm giảm cầu không, không biết là có điều giấu diếm, hay là có ý tưởng khác.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio