Dịch giả: Tiểu Băng
Tiểu Mạnh nhìn chằm chằm Dương Tiễn, nhíu mày trịnh trọng hỏi: “Anh không phải đang đùa dai đấy chứ?”
Mình sống bình thường hơn hai mươi năm, sao tự nhiên từ đâu tòi ra một ông chú làm trùm ma túy, thằng nhóc hàng xóm còn trở thành tinh anh của ngành an ninh, nhìn kiểu nào cũng giống kể chuyện đêm khuya, đang bị người ta đùa dai à!
Dương Tiễn cầm ly cà phê ung dung nhấp một hớp, cười mỉm: “Tiểu Mạnh ca, nếu cậu không tin, giờ gọi điện thoại cho chú Mạnh hỏi đi.”
Chú Mạnh? Cha tôi? Mạnh Kỳ trầm mặc một lát, lấy di động ra, bấm số của ông bố nhà mình.
“A lô, lại hết tiền hả?” Bố Mạnh Kỳ hỏi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Mạnh cười gượng: “Ba, trong lòng ba, con là loại người vậy hả? Không cần tiền thì không gọi điện cho ba hả?”
“Đúng vậy!” Ba Mạnh chẳng chút do dự trả lời, “Tiền tiêu vặt của bố đều bị mày vét sạch hết còn gì!”
“Ha ha, ba, hỏi ba chuyện này, có phải con còn có một người chú ruột không?” Tiểu Mạnh đổi đề tài.
Ba Mạnh hết hồn: “Sao, sao con biết?”
“Gặp bác Dương hàng xóm hồi trước, nghe bác ấy nhắc tới.” Tiểu Mạnh thuận miệng móc lò.
Bác Dương là ba của Dương Tiễn, có tuổi thì li dị, một mình nuôi nấng Dương Tiễn lớn lên.
“Ài, ừ có.” Ba Mạnh thở dài, “Chú con hồi trước ngoan lắm, học cũng rất giỏi, là người đầu tiên của Mạnh gia vào học cấp ba. Tiếc là sau đó lại kết bạn với đái đám lưu manh bại hoại, mê bài bạc ăn chơi, trộm cắp, lừa gạt, ăn cướp, cái bậy bạ gì cũng làm, sau này lỡ tay giết mất bạn gái của mình lúc đó, rồi chạy án, nghe là lén chuồn ra nước ngoài. Ai, tóm lại, thiếu chút nữa là làm ông nội con tức chết luôn, coi như nhà chúng ta không có người này đi!”
Thực sự có một ông chú...... Tiểu Mạnh đã tin lời Dương Tiễn mấy phần.
Ba Mạnh chợt ‘A’ một tiếng: “Ờ, dạo này quanh tiểu khu nhà mình có mấy người lảng vảng, con mà về thì phải cẩn thận, không được về ban đêm nghe chưa.”
Người lảng vảng? Vì trùm ma túy A Nan? Tiểu Mạnh nghe tiếng cúp điện thoại, nhìn Dương Tiễn: “Mấy người cần tôi giúp cái gì?”
Dương Tiễn giãn người dựa vào lưng ghế, cầm ly cà phê lên, quét mắt nhìn quanh một vòng trước khi trả lời: “A Nan sau khi trốn thoát cuộc bao vây thì lẩn trốn về nước, định ẩn náu một thời gian mới vùng lên lại, nhưng mà đã bị chúng tôi theo dõi. Chúng tôi đã bắt được ông ấy, giữ ở một nơi bí mật. Chúng tôi định trước khi chuyện này bại lộ, sẽ để cậu giả làm A Nan, dụ các thế lực hợp tác với ông ta ra, một lưới bắt hết.”
“Chuyện này đối với cậu là rất nguy hiểm, nhưng không làm thì cũng nguy hiểm không kém. A Nan mất tích, đám thủ hạ của ông ta nội chiến với nhau, kẻ lo giành quyền có, kẻ đi tìm tung tích ông ta cũng có, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới nhà cậu. Còn không bằng chủ động xông ra, dẹp sạch đám đó.”
Giả làm A Nan? Làm một trùm ma túy? Trái tim Tiểu Mạnh đập thình thịch. Loại chuyện thế này bình thường chỉ dám tưởng tượng thôi, vào đời thực ai mà dám làm!?
Hắn khẽ hít sâu: “Quốc gia không bảo vệ hả?”
“Cho dù cậu không hỗ trợ, thì đương nhiên chúng tôi cũng sẽ cho người theo dõi và bảo vệ, còn có thể bày ra thiên la địa võng, chỉ là không thể cứ đề phòng mỗi ngày như vậy được.” Dương Tiễn vẫn cười rất bình tĩnh.
“Vậy sao không để A Nan tự làm?” Tiểu Mạnh thấp thỏm.
“Sau khi bị bắt, ông ta không nói một lời nào cả, không ăn không ngủ, cứ như đang khổ tu ấy, không chịu phối hợp.” Dương Tiễn thản nhiên nói thẳng, “Nếu cậu hỗ trợ, sau khi thành không, tất cả tài sản trong sạch của A Nan cậu sẽ được chia một phần ba, dự tính là chừng cả trăm triệu đó.”
Tiểu Mạnh gặp phải chuyện này, trong lòng kinh hoảng, dù Dương Tiễn hứa một con số lớn như thế, thì đầu óc vẫn cứ lộn xộn hỗn loạn, không dám đưa ra quyết định.
“Ờ... cho tôi suy nghĩ mấy ngày?” Hắn thấp giọng.
Dương Tiễn gật đầu: “Chẳng ai muốn phá cuộc sống bình thường yên ổn, dấn thân vào mạo hiểm. Chúng tôi không bắt buộc cậu đâu.”
Tiểu Mạnh thở phào, đứng lên tạm biệt, trở lại trạm xe bus. Chuyện hồi nãy đắc tội chủ tịch tập đoàn Đại La cũng quên luôn, bây giờ chuyện ông chú làm trùm ma túy mới là quan trọng!
Phải làm gì bây giờ? Giả vờ không biết cho qua được không? Hắn còn đang nghĩ, xe tuyến đã tới, mở cửa ra.
Tiểu Mạnh vừa bước lên một chân thì chợt nghĩ ra. Hồi nãy Dương Tiễn có nói là dù cậu có không giúp đỡ, thì họ cũng vẫn cho người đi theo bảo vệ cậu, còn có thể bày thiên la địa võng...... Thiên la địa võng? Vậy là hiện giờ ở quanh cậu đã có thiên la địa võng? Có người bảo vệ? Là ai? Có thể là ai đây?
Hắn nhìn một vòng. Bác tài, đầu hói sọi, phải để tóc vừa dài ra để kéo qua che bớt, cái áo sơ mi trắng có vết dầu và mồ hôi, đang quay qua nhìn hắn.
Là bác tài?
Tiểu Mạnh lập tức cảm thấy bác tài thực là có điểm không tầm thường. Cánh tay kéo cần điều khiển thật là trầm ổn, không run tí nào, cứ như một kiếm khách đã luyện kiếm mấy chục năm, đôi mắt nhìn hắn vừa u ám vừa thâm thúy cứ như ao nước ban đêm.
Bác tài chợt rống to:
“Quẹt thẻ! Nhét tiền!”
A...... Tiểu Mạnh vuốt trán, cười gượng lôi thẻ ra.
Tích! Thẻ học sinh!
Mẹ nó, suy nghĩ nhiều quá!
Hắn đi xuống cửa sau, nắm lấy vòng treo, lặng lẽ đánh giá từng người một trong xe.
Nếu có người bảo vệ, vậy hẳn trên xe phải có đồng nghiệp của Dương Tiễn, không phải bác tài, vậy là ai?
Bà cụ tóc bạc mới vừa xông lên trước hắn, nhanh như gió giành được chỗ ngồi cuối cùng kia?
Không đúng, như bà ấy rất dễ khiến người khác chú ý, “Thân pháp” quá nhanh nhẹn, không phù hợp âm thầm bảo vệ!
Đôi học sinh cấp ba ngay bên cạnh đang show ân ái? Tiểu thuyết có câu, hành tẩu giang hồ, nguy hiểm nhất chính là người già, người xuất gia và con nít!
Người thanh niên đeo tai nghe, chẳng thèm nhìn ai kia? Hay là cô gái ôm con nhỏ, nhìn chả có tí vẻ gì là người làm ngành an ninh cả?
Tiểu Mạnh càng nhìn càng cảm thấy người nào cũng đáng nghi, lúc nào cũng có thể hất áo rút súng ra......
Người đến người đi, người lên người xuống, ngay khi Tiểu Mạnh “Quan sát” đã bắt đầu thấy hơi mệt, thì hắn đã tới nơi. Hắn xuống xe, rẽ vào ngõ nhỏ, đầu ngõ có một tiệm tạp hoá, trong ngõ có cửa hàng bán phụ tùng, một siêu thị mini, một tiệm mì nhỏ, dưới bóng cây có hai người đánh cờ vua, một người đàn ông ngồi xổm ven đường hút thuốc và người làm vệ sinh đang quét đường.
Tiểu Mạnh bước vào ngõ nhỏ, một trận gió thổi qua, hắn bỗng cảm thấy thời gian như hơi ngừng lại, bà dì chủ tiệm tạp hóa, ông chú đang bưng tô cơm trong cửa hàng linh kiện, hai người làm thu ngân của siêu thị mini đều như quay qua liếc hắn!
Hai ông cụ đánh cờ, người đàn ông ngồi hút thuốc, người lao công đang quét đường, người đưa lưng, người đứng nghiêng người với hắn, không nhìn thấy mặt, nhưng động tác đều như chậm đi, cảm thấy lúc nào quân cờ, thuốc lá với cây chổi cũng có thể biến thành súng lục.
Sẽ không phải người nào cũng là sát thủ hoặc nhân viên an ninh chứ? Tiểu Mạnh ngẩn người, chợt nghe gâu một tiếng, dòm xuống, thấy con chó đen kia của Dương Tiễn, nó ngồi ở cửa tiểu khu, thè lưỡi, vẫy đuôi chờ hắn.
Tiểu Mạnh miệng run run nhìn con chó:
“Cái gọi là thiên la địa võng, không phải chỉ có một mình mày đấy chứ?”
“Gâu!” Con chó đầy sung sướng đáp lại.
............
Trong phòng cho thuê, con chó chẳng biết đã lại chạy đi đâu. Tiểu Mạnh gặp được người bạn thuê chung phòng, một thanh niên chưa từng gặp bao giờ.
“Chào, tôi là Mạnh Kỳ, anh tên gì? Sắp tới giờ ăn tối rồi, tí nữa mình đi làm hai ba ly đi?” Tiểu Mạnh nhiệt tình dào dạt chào.
Bạn cùng phòng mặt không chút cảm xúc, dáng vẻ là một người rất trầm mặc ít lời, đáp ngắn gọn:
“Tề Chính Ngôn.”