Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 3 chương 55: ảnh hưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Hàm

Diệp tam công tử Diệp Hiếu Kiệt nhìn phía Bách Hoa Các, nói vẻ kiêng dè:

"Không ngờ Hoán Hoa Kiếm Phái còn bố trí quân cờ ngầm Tề Chính Ngôn này, hơn nữa còn mang trên người thủ đoạn cấp bậc nửa bước ngoại cảnh, vậy mà trước nay vẫn nghĩ hắn là một chủ sự tầm thường thật thà nhu nhược."

Bọn chúng ngồi khá xa Bách Hoa Các nên không biết tường tận những chuyện xảy ra trong đó, chỉ quan sát thấy một luồng sáng lạnh bắn ra, uy lực tuy không quá mạnh nhưng đủ khiến người ta khiếp sợ.

Nhưng chúng cũng không cho rằng đó là năng lực bản thân của Tề Chính Ngôn vì nếu hắn là cao thủ nửa bước ngoại cảnh thì đã ra tay đập tan thế cục rối rắm của Ấp Thành từ lâu rồi, cần gì để rắc rối thế này.

Thế là chúng nảy sinh suy đoán Tề Chính Ngôn chính là quân cờ ngầm do Hoán Hoa Kiếm Phái bố trí để dự phòng trường hợp chủ sự xảy ra vấn đề hoặc địa phương phát sinh chuyện lớn mà sơn môn do xa xôi nên không phản ứng kịp, được ban phù triện hoặc kỳ vật có phong ấn thủ đoạn nửa bước ngoại cảnh phòng thân, giống như Diệp gia có thể tách lấy kiếm khí của Tử Thương Kiếm phong ấn vào một vật có khả năng chứa đựng, lúc khẩn cấp chỉ cần kích hoạt là xong.

Nhưng làm vậy cũng có mặt xấu, đó là bản thân bảo binh bị tổn thương, uy lực của đòn phong ấn cũng chỉ giới hạn ở nửa bước ngoại cảnh, kém xa sự đơn giản mà đầy bá đạo khi trực tiếp sử dụng Tử Thương Kiếm, hơn nữa trực tiếp sử dụng bảo binh không làm bảo binh tổn thương mà chỉ khiến cao thủ sử dụng tiêu hao nặng nề tinh thần và chân khí thôi.

Kích hoạt vật phong ấn kiếm khí có uy lực như một đòn tiện tay của cao thủ nửa bước ngoại cảnh, cao thủ cửu khiếu trực tiếp sử dụng bảo binh xuất chiêu có uy lực tương đương một đòn toàn lực của nửa bước ngoại cảnh, nếu bảo binh tự kích hoạt, cao thủ cửu khiếu cầm bảo binh chấp nhận tiêu hao tinh khí thần và tuổi thọ để dẫn đường thì hiệu quả sẽ đạt cao nhất.

"Vậy cũng tốt, Hoán Hoa Kiếm Phái sẽ nhận được tin tức nhanh nhất có thể" - Diệp tam công tử mỉm cười - "Được rồi, ta phải đi giết Đường Tư Huấn và Lâm Mục để diệt khẩu."

Thấy Mạnh Kỳ đã lợi dụng dòng nước bỏ trốn, kiếm khách cầm Tử Thương Kiếm vội chạy khỏi Hoa Nguyệt Lâu ra ngoài đường cái, hòa lẫn vào biển người tấp nập, đôi tay hắn run bần bật, mồ hôi nhỏ như mưa.

Bằng thực lực cửu khiếu của hắn cũng chỉ chém được tối đa một kiếm, nếu gã đối thủ đáng sợ kia lại đuổi tới thì kết quả có lẽ là lưỡng bại câu thương, chỉ béo cho đám người khác.

Đao khách, nam tử cầm thương và Đường Thứ tham gia vây giết thân nhân của đệ tử Hoán Hoa Kiếm Phái nên tất nhiên không dám ở lại, cả ba cũng chạy khỏi Hoa Nguyệt Lâu trốn đi.

Bọn chúng còn chưa can đảm tới mức đi giết nốt chủ sự của Hoán Hoa Kiếm Phái trước sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người, làm thế chắc chắn phải đối mặt với cuộc trả thù tàn khốc cũng như sự truy lùng của Lục Phiến Môn, hơn nữa Đường Thứ và Đường ngũ gia vốn ước định lão chỉ cần đối phó với Mạnh Kỳ, sau khi giết Mạnh Kỳ liền bỏ chạy, Đường ngũ gia sau đó lấy cớ không hề biết chuyện gì xảy ra, chuyện trưởng lão bị kẻ địch bí mật mua chuộc không liên quan gì đến lão nên lão không quan tâm, cuối cùng là bắt tay với Lâm chủ sự dẹp chuyện này xuống.

Nhưng bọn chúng không ngờ Đường Minh Nguyệt lại gặp Mạnh Kỳ trước, thấy hắn là kẻ can đảm hiệp nghĩa bèn tiết lộ bí mật khiến hắn có cơ hội ra tay phủ đầu, giao thủ gây kinh động đến ba người trong Bách Hoa Các, sau đó Đường ngũ gia và Lâm chủ sự xé mặt nạ ra tay đánh Tề Chính Ngôn, kết quả là bị Tề Chính Ngôn khống chế chỉ sau một chiêu.

Quan trọng nhất là Mạnh Kỳ vẫn chưa chết!

Đã không thể dùng Tử Thương Kiếm chẳng lẽ ở lại cho hắn giết?

Trận chiến này Mạnh Kỳ đã đánh nát sự tự tin của bốn vị cao thủ cửu khiếu, thậm chí khiến đối phương bắt đầu hoài nghi bản thân.

Tề Chính Ngôn tra Long Văn Xích Kim Kiếm vào vỏ rồi quay về cạnh Đường ngũ gia và Lâm chủ sự, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, hắn quyết định truyền chân khí đả thông kinh mạch, hóa giải băng sương cho Đường ngũ gia nhưng đồng thời điểm huyệt đạo của lão.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Đường ngũ gia hết sức kinh ngạc, dùng ánh mắt chất vấn.

Tề Chính Ngôn liếc lão, vẻ mặt hắn trơ trơ vô cảm giống hệt loại đao phủ giết người không gớm tay khiến Đường ngũ gia sợ nhũn chân, lão lại dùng ánh mắt van xin: "Ta... ta bị người khác xúi dại..."

Tề Chính Ngôn vẫn dửng dưng, hắn kiên nhẫn đợi đến khi trong cơ thể Đường ngũ gia không còn chút xíu dấu vết Bích Băng Tuyết Chân Khí nào mới thò tay rút trường kiếm bên hông Lâm chủ sự rồi tay trái điểm mấy nhát giải huyệt đạo cho Đường ngũ gia, tay phải thi triển Lạc Hà Thu Thủy Kiếm đâm xuyên cổ họng lão.

Đường ngũ gia ngã nhoài xuống đất, cổ họng phát ra tiếng ặc ặc, lão không thể tin nổi Tề Chính Ngôn không thèm tra hỏi đã ra tay giết người luôn! Chẳng lẽ hắn không muốn biết tại sao mình phản bội Hoán Hoa Kiếm Phái để phục vụ họ Vương sao? Chẳng lẽ hắn không muốn biết tất cả bí mật giấu sau âm mưu này sao?

Vẻ mặt Tề Chính Ngôn vẫn vô cảm:

"Ngươi đã biết quá nhiều."

Với Tề Chính Ngôn, chuyện Ấp Thành bị họ Vương chiếm đoạt không thể quan trọng bằng bí mật bản thân bại lộ, kiếm quang lạnh lẽo hồi nãy có thể giải thích là thủ đoạn phòng thân của biểu đệ tặng cho mình, dù sao thực lực của Mạnh Kỳ trong mắt người khác cũng đạt tới cấp cửu khiếu nên nắm trong tay phù triện hoặc kì vật dùng một lần cấp nửa bước ngoại cảnh không có gì đáng ngạc nhiên, còn nếu chuyện Tề Chính Ngôn hắn dùng Bích Băng Tuyết chân khí khống chế hai người rồi thêm kiếm khí băng giá biểu hiện ra sau đó mà bị lộ thì hết đường chối cãi.

Muốn công khai thì trước đây hắn có thể lấy cớ nhặt được Hồn Thiên Bảo Giám khi du lịch thiên hạ rồi, nhưng tuyệt thế thần công kiểu gì cũng khiến kẻ khác thèm khát, nếu sư môn đòi hắn giao ra, sau đó thưởng lại cho một bảo binh bình thường thì hắn nên trả lời như thế nào? Muốn giao ra cũng không thể giao được !

Vậy nên Tề Chính Ngôn quyết định ra tay diệt khẩu thật nhanh trước khi có người tới đây mà không cần tra hỏi điều gì, nếu hắn bắt Đường ngũ gia và Lâm chủ sự về tra hỏi sau đó mới giết sẽ khiến người khác sinh nghi, tốt nhất là giết luôn tại chỗ sau đó tạo hiện trường giả. Với tình hình xấu như hiện nay, kiểu gì sơn môn cũng phái cường giả ngoại cảnh tới trấn áp, lúc đó điều tra sau cũng không muộn.

Tề Chính Ngôn lau sạch chuôi kiếm rồi nhét vào tay Lâm chủ sự, sau đó dùng biện pháp y hệt lúc trước giết lão.

Lâm chủ sự dù sợ hãi nhưng chỉ biết bất lực nhận cái chết.

Cần viết thư trình bày với sơn môn ra sao, Tề Chính Ngôn đã tính toán kĩ lưỡng, đó là Lâm chủ sự bị kẻ địch mua chuộc nên muốn bản rẻ lợi ích môn phái, nhiều lần câu kết người ngoài đả thương thân nhân đệ tử, cuối cùng còn giả bày yến tiệc nhằm ám sát đồng minh bổn phái là Đường ngũ gia và giết luôn hắn, sau đó giá họa cho hắn. Rơi vào bước đường cùng hắn đành dùng thủ đoạn bí mật mà biểu đệ tặng cho đánh chết Lâm chủ sự, lúc này hắn mới biết Đường ngũ gia cũng phản bội từ lâu rồi, yến tiệc này chỉ là một cái bẫy.

Giờ đây, Tề Chính Ngôn là đại diện duy nhất của Hoán Hoa Kiếm Phái ở Ấp Thành nên hắn nói gì thì điều đó chính là sự thật.

Dù sơn môn có nảy sinh nghi ngờ phái người điều tra thì Lâm chủ sự phạm tội cũng là sự thật.

Cửa phòng bị đẩy ra, đám thị vệ của Đường ngũ gia xông vào, bọn chúng chỉ thấy một người còn sống.

Tề Chính Ngôn thoáng thấy một bóng người nhoáng lên rồi biến mất.

Phòng bên cạnh, bọn Ô Cầm Tâm, Thượng Quan Hàn và Đường Minh Nguyệt thừ người nhìn xuống sông, một lúc lâu sau mới có người như choàng tỉnh từ giấc mộng, khiếp sợ nói:

"Bị bốn cao thủ cửu khiếu vây giết, vậy mà hắn có thể trốn thoát, thậm chí đả thương một người, đánh lui một người."

Thực lực này đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.

Đường Minh Nguyệt vẫn tròn mắt, mơ màng nói:

"Nếu không có Tử Thương Kiếm ta nghĩ bốn gã cao thủ cửu khiếu kia mới là phe phải bại vong."

Nàng xấu hổ không muốn nhắc đến tên Thứ gia gia.

"Đúng!" – Sắc thái truyền kỳ trên người Mạnh Kỳ khiến đám công tử nữ hiệp đồng lòng đứng về phe hắn, hơn nữa thực tế chiến đấu xảy ra đúng như vậy, kiếm pháp Quân Tử Kiếm Mạnh thiếu hiệp hàm chứa pháp lý, thân pháp như ma quỷ không thể nắm bắt, dùng sức một người mà áp đảo bốn cao thủ cửu khiếu, đánh lui một người, đâm bị thương một người, nếu không có sự xuất hiện của Tử Thương Kiếm thì hươu chết về tay ai cũng chưa biết được.

"Hơn nữa còn là cao thủ Khai Khiếu hiếm hoi trong thiên hạ có thể giữ mạng trước một kích của bảo binh." - Ô Cầm Tâm ngày càng sùng bái Mạnh Kỳ - "Quân Tử Kiếm chắc chắn sẽ lên Nhân bảng, danh tiếng lan truyền bốn biển."

Sắc mặt của Đường Minh Nguyệt đã dễ chịu khá nhiều, nàng vui vẻ hỏi một gã công tử:

"Hoàng Nhạc huynh, không biết sau trận chiến này Quân Tử Kiếm Mạnh thiếu hiệp có thể xếp thứ mấy trên Nhân bảng?"

Phụ thân Hoàng Nhạc là Hoàng Tri Thanh, tri sự bộ đầu của Lục Phiến Môn Ấp Thành phụ trách giám sát võ lâm trong vùng nên hắn biết rất nhiều chuyện liên quan đến Nhân bảng.

Hoàng Nhạc vẫn chưa hết kích động, hắn trầm ngâm nhìn dòng sông một lát rồi nói:

"Nếu Mạnh thiếu hiệp có thể giết bốn vị cao thủ cửu khiếu sau đó thong dong bỏ đi thì đủ sức xếp vào mười lăm hạng đầu, với chiến tích như vừa rồi thì hắn có thể xếp vào hai mươi lăm hạng đầu. Ở độ tuổi như vậy, với thực lực như vậy mà chỉ là tán tu, thật kì lạ."

"Giết bốn cao thủ cửu khiếu mà chỉ được xếp mười lăm hạng đầu ư?" - Ô Cầm Tâm ngạc nhiên.

Hoàng Nhạc cười khoe khoang:

"Thực lực bốn vị cao thủ cửu khiếu này còn kém xa người đứng cuối Nhân bảng, mười vị trí đầu trên Nhân bảng có vị nào không phải yêu nghiệt? Ví dụ nửa tháng trước Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang chạm trán Thất đại thiên nữ dưới trướng Tà Dục Bồ Tát ở Tam Sơn Tứ Thủy, người mạnh nhất trong Thất đại thiên nữ là Tán hoa thiên nữ xếp thứ hai mươi chín trên nhân bảng, sáu vị còn lại đều mạnh hơn bốn cao thủ cửu khiếu vừa rồi."

Vì Nhân bảng mới còn chưa công bố nên sự việc này chưa được lan truyền, nhưng do nằm gần Tam Sơn Tứ Thủy nên những người đứng đầu Lục Phiến Môn Ấp Thành đều đã biết tin.

"Kết quả ra sao?" - Đường Minh Nguyệt, Ô Cầm Tâm và Thượng Quan Hàn đều nín thở tròn xoe mắt háo hức đợi nghe.

Hoàng Nhạc vừa sợ hãi vừa kích động nói khẽ:

"Thất đại tiên nữ xóa tên khỏi giang hồ."

Tiếng hít hơi liên tục vang lên.

Lúc Tề Chính Ngôn quay về tiệm gạo Hoán Hoa, hắn thấy Mạnh Kỳ đang ngẩn người nhìn tách trà, vẻ mặt đầy đau khổ.

"Biểu đệ bị thương nặng lắm sao?" - Tề Chính Ngôn ân cần hỏi thăm.

Mạnh Kỳ lắc đầu. Sau khi vượt qua tầng tầng lớp lớp ngăn trở, kiếm khí đỏ tía chui vào cơ thể cũng bị Bất Tử Ấn Pháp hóa giải gần như hoàn toàn, Mạnh Kỳ chỉ bị một vết thương rất nhỏ trên lưng, phần kinh mạch tổn thương được Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo chữa trị đã khỏi hẳn, nhưng thấy sự việc hôm nay bất thường lại sợ đối phương có thể sử dụng bảo binh thêm lần nữa nên hắn mới không dám đuổi giết.

"Vậy sao mặt mũi ngươi khó coi thế?" - Tề Chính Ngôn ngạc nhiên.

Mạnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:

"Băng Khuyết yêu dấu của ta, thù này không báo thì không phải là quân tử."

Tề Chính Ngôn thộn mặt, một lát sau mới nói:

"Ta lập tức gửi thư về bẩm báo sơn môn xin gửi tiếp viện."

"Tốt." - Mạnh Kỳ thuận miệng nói, lúc Tề Chính Ngôn cầm bút lên đang viết thư hắn bỗng nhíu mày - "Chuyện này rất kì lạ, dù viện cớ gì thì dám công nhiên giết hại thân nhân của đệ tử Hoán Hoa Kiếm Phái chẳng khác nào đưa ra lời tuyên chiến, chẳng lẽ họ Vương nắm chắc chiến thắng như vậy? Hay Lâm chủ sự nghĩ lão đủ sức ép ngươi không dám làm lớn chuyện?"

Nếu không ở vào thế bắt buộc, bọn Lâm chủ sự chắc chắn không muốn giết Tề Chính Ngôn để rước lấy cơn giận của Hoán Hoa Kiếm Phái.

"Ta cũng thấy chuyện này kì lạ nên mới gửi thư về sơn môn đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra." - Tề Chính Ngôn gật đầu.

Mạnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Cần bao lâu để lá thư về đến sơn môn?"

"Bổn môn có nuôi linh cầm ở trang viên ngoài thành, ngày mai gửi thư thì hai ngày sau là tới sơn môn" Tề Chính Ngôn thật thà đáp.

"Cộng thêm thời gian cường gia ngoại cảnh tới đây thì vào khoảng ba ngày, hy vọng thời gian này không có sự bất ngờ xảy ra" Mạnh Kỳ vê cằm nói.

Trong khoảng thời gian này mình có nên tìm đám trưởng lão của tứ đại thế gia "luyện tập" không nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, khi hai người chấm dứt luyện công, Tề Chính Ngôn đang chuẩn bị tới trang viên ngoài thành thì tiểu nhị hớt hải vào báo tin:

"Tề chủ sự, chuyện không hay rồi! Đường lão gia đã triệt để hôn mê, Vương Tái của họ Vương đích thân tới Đường gia làm khách, trong ngày hôm nay sẽ quyết định ngôi gia chủ".

Tề Chính Ngôn và Mạnh Kỳ liếc nhau, trong lòng đều hơi chấn động, người kia là con thứ ở chi trưởng họ Vương, thiên phú võ đạo hơn người, năm nay tuổi mới hai mươi nhưng đã mở bát khiếu, xếp hạng hai mươi ba trên nhân bảng, có ngoại hiệu Thủ Chính Kiếm.

Tiểu nhị thở dốc rồi nói tiếp:

"Chủ sự, còn một tin nữa, nghe nói trưởng bối Đường gia định giả Đường cửu tiểu thư cho Diệp tam công tử, hai họ kết thông gia".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio