“Tàng Kinh Các?” Chân Vĩnh nhướng mày rồi, cười lộ ra hàm răng trắng muốt: “Chân Định sư đệ, vừa đúng lúc Võ Tăng Viện sau buổi trưa mới luyện quyền, hay là ta theo các ngươi đi Tàng Kinh Các, giúp các ngươi quét dọn. Hắc hắc, nói thực ra, ta cũng rất tò mò về chỗ đó.”
“Nhưng…” Mạnh Kỳ ngập ngừng, lo lắng chuyện này sẽ vi phạm giới luật.
Chân Vĩnh tươi cười: “Đệ yên tâm, lúc bình thường, các tăng nhân trong chùa đều có thể đi vào tầng dưới của Tàng Kinh Các. Chỉ là bình thường ta không có thời gian mà thôi. Không tin, ngươi có thể đi hỏi Huyền Tâm sư thúc.”
Vừa dứt lời, Chân Tuệ liền chạy một lèo vào thiện phòng của Huyền Tâm, khiến Chân Vĩnh sững sờ.
Mạnh Kỳ cười khan nói: “Chân Tuệ luôn như vậy đó, lúc nào cũng rất thật thà.”
“Nên như vậy, nên như vậy.” Chân Vĩnh cũng bật cười.
Thời gian này, hắn thường xuyên tới Tạp Dịch Viện thỉnh giáo đủ các loại vấn đề. Lại cũng hay giúp đỡ Mạnh Kỳ và Chân Tuệ làm chút việc vặt.
“Huyền Tâm sư thúc nói Chân Vĩnh sư huynh nói rất đúng.” Chân Tuệ từ trong chạy ra, lớn tiếng hô.
“Chúng ta lên đường thôi.” Chân Vĩnh cười ha ha bảo.
Tàng Kinh Các nằm trên một vách núi phía sau Thiếu Lâm Tự. Đó là một tòa lầu tầng đã cũ. Trải qua thời gian lâu dài, tuế nguyệt thay đổi, nó vẫn luôn cao ngạo mà đứng như vậy.
Tiến vào Tàng Kinh Các, Mạnh Kỳ không chờ được vội rót cho mình một cốc nước, ngửa cổ uống ừng ực. Đoạn đường khá xa, dưới tiết trời nắng gắt cuối thu khiến hắn cảm giác như sắp chết khát.
Chân Tuệ thì đi tới giá sách bày đầy kinh Phật, rút từng quyển ra, chăm chú lật xem.
“Ha, Chân Tuệ sư đệ, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi thích xem kinh Phật sao?” Chân Vĩnh vừa buồn cười vừa nghi hoặc hỏi.
Mạnh Kỳ cũng thấy khó hiểu, ở bên cạnh rót thêm một cốc nước đầy uống.
Bộ dáng Chân Tuệ vô cùng nghiêm túc và mong chờ: “Trong kinh thư này rất có thể viết về một loại tuyệt thế thần công nào đó.”
Phụt!... Mạnh Kỳ không kìm được, phun ngụm nước vừa uống đầy mặt và đầu Chân Vĩnh. Tên tiểu gia hỏa này ham mê mấy câu chuyện võ hiệp hư ảo quá rồi sao? Hay tại hắn đã quá tin tưởng mình, tới mức, mình nói gì đều sẽ tin?
Chân Vĩnh vội vàng lau mặt, mờ mịt nhìn Mạnh Kỳ: “Chân Định sư đệ, có chuyện gì buồn cười đến thế? Chân Tuệ nói vậy có gì là không thể?”
“Đúng vậy, chuyện này là sư huynh nói riêng cho ta biết đấy.” Chân Tuệ rất nghiêm túc bảo.
“Ha ha…” Mạnh Kỳ chỉ có thể cười vang một chặp, rồi cố nín mà nói: “Tiểu sư đệ, đừng vội, chúng ta ngày nào cũng sẽ được tới đây, quét dọn sạch sẽ đã rồi hãy nói, nếu không sẽ bị trách phạt đó.”
Nghe thấy vị sư huynh mà mình tin tưởng nhất nói vậy, Chân Tuệ lập tức buông kinh thư xuống, cùng với Mạnh Kỳ và Chân Vĩnh dọn dẹp Tàng Kinh Các.
Đến canh ba buổi trưa thì quét dọn xong. Đang lúc Mạnh Kỳ chuẩn bị lật một quyển kinh thư ra xem thì bỗng nhiên Chân Vĩnh ôm bụng cười to, vô cùng lo lắng nói: “A ha, hai vị sư đệ, không cần quá gấp gáp, sư huynh đi tiểu tiện một chút.”
Đang còn nói chuyện, hắn đã nhanh như chớp chạy tới đầu cầu thang, bước vội từng bước biến mất ngay trước mặt hai người còn lại.
Mạnh Kỳ không quan tâm lắm, bảo Chân Tuệ cẩn thận ghi nhớ vị trí và các loại của kinh Phật, chú ý nhìn xem có chỗ nào đáng chú ý không.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, Chân Vĩnh mặt tái mét ôm bụng chạy về.
“Chân Vĩnh sư huynh, huynh không sao chứ?” Mạnh Kỳ quan tâm hỏi.
Chân Vĩnh lắc đầu: “Hình như ta ăn phải cái gì đó bị hỏng mất rồi.”
Rồi bắt chước hai người Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, chậm rãi đứng xem sách bên cạnh giá sách. Đột nhiên, hắn khẽ cười nói: “Ở đây có La Hán quyền phổ này.”
“La Hán quyền? Đây không phải là quyền pháp mà sư huynh bình thường vẫn luyện đó sao?” Mạnh Kỳ vội vàng hỏi.
Chân Vĩnh rút quyển sách ra, đưa cho Mạnh Kỳ: “Đúng vậy, ta còn tưởng chúng ở trên lầu đó, không nghĩ chúng lại nằm ở dưới này.”
Mạnh Kỳ cầm quyển sách, nhìn ngắm với ánh mắt tham lam như muốn ghi nhớ toàn bộ nội dung của cuốn sách.
“Hắc hắc, Chân Định sư đệ, có cần sư huynh chỉ điểm cho một chút không?” Chân Vĩnh cười hì hì bảo.
Tâm tư Mạnh Kỳ vui vẻ, lại có phần chưa tin lắm hỏi: “Cái này… điều này sao có thể chứ?”
Chẳng phải là không được học trộm võ công trong chùa sao?
Chân Tuệ cũng mở trừng đôi mắt, hưng phấn nhìn Chân Vĩnh.
Chân Vĩnh chỉ vào bản quyền phổ rồi nói: “Nếu như quyền phổ đã đặt ở nơi mà mọi tăng nhân đều có thể ra vào, có nghĩa là mọi người đều có thể học được, không tính là phạm quy.”
“Vâng.” Mạnh Kỳ vẫn chưa thấy an tâm, cầm lấy quyền phổ trở lại lầu một định hỏi thăm vị lão tăng trông nom kinh thư.
Vị lão tăng này lông mi khô héo, làn da nhăn nheo, bộ dáng như tùy lúc mà có thể ngã xuống, lúc này đang nhắm mắt lim dim.
“Thái Sư thúc tổ, bản quyền phổ này không để sai chỗ chứ?” Mạnh Kỳ cẩn thận hỏi thăm.
Dựa vào lời nói của Huyền Tâm, pháp danh của các lão tăng trông nom ở đây là ‘Không Tuệ’, cùng thời với Phương Trượng Không Văn, so với Mạnh Kỳ thì thứ bậc cao hơn ba tầng. Trình tự ở Thiếu Lâm chính là ‘Tâm Không Vô Huyền Chân, thanh tịnh trí tuệ sâu”.
Không Tuệ mí mắt hé mở, đôi con ngươi đục ngầu liếc nhìn Mạnh Kỳ, chậm rãi nói: “La Hán quyền được lưu truyền rộng rãi, không có gì là đặc biệt.”
Nói cách khác là mình có thể học nó! Mạnh Kỳ vui mừng thầm nghĩ. Tuy đây chỉ là một bộ quyền pháp rất bình thường, nhưng cuối cùng so ra lại chẳng có gì mạnh mẽ bằng.
Hắn vui mừng cầm quyền phổ trở lại tầng hai, trang trọng thi lễ một lễ với Chân Vĩnh: “Kính xin sư huynh chỉ điểm.”
Sau này, mỗi buổi trưa Mạnh Kỳ cùng Chân Tuệ đều học võ ở Tàng Kinh Các, cảm thấy toàn thân tựa hồ có dấu hiệu ngưng tụ khí lực.
Mà lúc này, vì phải đi về luyện võ, Chân Vĩnh vội vàng tạm biệt. Mạnh Kỳ cùng Chân Tuệ thì chậm bước từng bước trên triền núi, tâm tình rất thoải mái.
Một đường đi tới, Mạnh Kỳ phát hiện ánh mắt Chân Tuệ có điều khác thường, luôn nhìn chăm chăm về phía vực sâu vạn trượng ở phía ngoài.
“Tiểu sư đệ, ngươi đang nghĩ gì đó?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi.
Chân Tuệ nhíu mày nói: “Sư huynh, nếu nhảy xuống dưới, liệu có thể hay không lấy được bí tịch hoặc thần binh lợi khí?”
Nét mặt Mạnh Kỳ trở nên cứng đơ. Hắn thở dài thầm nghĩ, chính mình đã làm hư tiểu tử này mất rồi.
Không được. Nhất định phải thay đổi! Mạnh Kỳ suy nghĩ một lát, thấy Chân Tuệ dễ tin như vậy thì nửa thần nửa quỷ nói: “Tiểu sư đệ, đêm nay chúng ta đổi sang chuyện khác nhé.”
“Là chuyện gì vậy?” Chân Tuệ vẻ mặt hưng phấn.
Mạnh Kỳ cười hắc hắc rồi nói: “Chuyện Đại Minh bên bờ hồ Hạ Vũ Hà.”
“A, nàng là tuyệt thế cao thủ sao?” Chân Tuệ hiếu kỳ vui vẻ hỏi.
“….” Mạnh Kỳ nhất thời chỉ im lặng.
Bầu trời đầy mây đen che kín, gió lạnh thấu xương, cửa sổ dán giấy bồi kêu lên lẹt kẹt. Các tạp dịch tăng mỗi người được phát thêm một cái chăn bông. Chân Ứng và Chân Quan lạnh quá kéo chăn nằm cùng cuộn thành một bọc.
Mạnh Kỳ không để ý tới gió lạnh, khoanh chân ngồi yên tĩnh nhập Định, chỉ cảm thấy chân khí ngược lên, rót thành Kim Tân – Ngọc Dịch rồi hóa thành dương chi ‘Cam Lộ’, bổ sung vào khiếu huyệt tương ứng.
Khối chân khí vừa mới bổ sung vào, Mạnh Kỳ liền có cảm giác đại huyệt quanh thân đều tăng trưởng, chân khí tuôn ra, kinh mạch giống như được thau rửa một lần. Từng kinh mạch nở căng ra.
Người thường đạt tới bước này đều cần một khoảng thời gian nhất định, nhưng cỗ thân thể này của Mạnh Kỳ đã hoàn thành ‘trăm ngày Trúc Cơ’, lúc này chân khí đầy ắp tự tràn ra. Kinh mạch cơ bản đều thông suốt không gặp trở ngại nào.
Mạnh Kỳ chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khoan khoái. Giống như không cần dùng hết khả năng, chính mình đã bượt qua bước đầu tiên của võ đạo tu hành.
Hắn xúc động bước xuống giường luyện một bài La Hán quyền, thở ra một hơi dài, tâm tình cũng không quá vui sướng. Một là vì ‘trăm ngày Trúc Cơ’ tương đối đơn giản, không có khó khăn nào, chỉ là nước chảy thành sông mà thôi. Hai là đã qua mấy tháng, bản thân tập luyện La hán quyền cũng làm thân thể cường tráng hơn nhiều. Nhưng còn chuyện làm sao để ra khỏi La Hán quyền thì vẫn không có tiến triển nào.
“Ai…”, bao nhiêu phiền não âu lo trôi theo tiếng thở dài của Mạnh Kỳ.
“Chân Định, hai ngày này Giảng Kinh đường tạm ngừng, ngươi chịu trách nhiệm quét dọn Thiền Tâm Viện, không được gây chuyện với khách quý nghe chưa?” Sáng sớm hôm đó, sau khi ăn sáng về, Mạnh Kỳ bị Huyền Tâm gọi tới giao việc.
“Khách quý? Huyền Tâm sư thúc, không biết là cao nhân phái nào?” Mạnh Kỳ dò hỏi.
Huyền Tâm cười cười: “Phái Chân Vũ, Huyền Thiên Tông, Tẩy Kiếm Các, Hoán Hoa kiếm phái, Thanh Thần phái cùng với Đại Giang bang, Đại Tấn tông môn… được Thiếu Lâm ta mời đến. Các cao thủ trong môn phái mang đệ tử tới đây cùng luận võ. Chính là một cơ hội để đệ tử trẻ tuổi có tư chất vượt trội của các phái có dịp giao lưu, mở rộng kiến thức.”
Mạnh Kỳ hít một ngụm khí lạnh! Những tông phái này, theo lời Huyền Tâm nói đều là võ đạo đại tông môn. Ví như Chân Vũ phái cùng Huyền Thiên Tông là hai trong tam tông Đạo Gia. Tẩy Kiếm Các, Hoán Hoa kiếm phái thuộc về Trì Kiếm lục phái…
“Những đệ tử có tư chất tốt nhất?” Mạnh Kỳ hỏi trong vô thức. Hắn dù sao cũng coi như là người đứng đầu trong đám đệ tử trẻ tuổi, cũng có tâm lý muốn được ganh đua, khẳng định mình.
Huyền Tâm vuốt ve cái bụng tròn trịa, cười ha ha nói: “Ngươi hỏi chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng bọn họ tỷ thí sao? Ngươi cùng lắm cũng mới chỉ vừa hoàn thành ‘trăm ngày Trúc Cơ’, đem so sánh với bọn họ thì có khác nào mang cóc trong bùn mà so với Phượng Hoàng ở trên trời? Không nói tới chuyện tỷ thí, ngươi còn chưa có tư cách đứng cùng với bọn chúng.”
Hắn cao giọng châm chọc để Mạnh Kỳ cảm thấy xấu hổ, khí huyết dâng lên, khuôn mặt đỏ bừng. Tuy tâm lý của hắn là của người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, kinh nghiệm xã hội không phải không có, nhưng dù sao tuổi trẻ sung sức, vẫn không tránh được tâm tính hiếu thắng. Lúc này bị người khác xem thường, còn muốn nói tới sự khác biệt, chênh lệch với các bậc thiên chi kiêu tử kia thì kích động không kìm được.
Huyền Tâm dường như không thấy, tiếp tục nói: “Ta nghe nói lần này các đệ tử trẻ tuổi của các phái tới đây, nhiều vị còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã bước vào khai khiếu cảnh giới, tương lai có hy vọng tiến vào Nhân Bảng. Còn ngươi, biết gì về võ công nào? Biết tuyệt học gì không? Bất quá, lớp trẻ của Thiếu Lâm ta cũng xuất hiện lớp lớp nhân tài. Ở cùng thế hệ này, đám Chân Thường, Chân Bản, Chân Diệu cũng không thua kém bọn chúng.”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn về phía Mạnh Kỳ: “Còn không đi quét dọn Thiền Tâm Viện mau.”
Mạnh Kỳ cắn răng, tâm tình trở lại bình thường, cầm chổi hướng Thiền Tâm Viện đi tới.
Huyền Tâm nhìn bóng lưng Mạnh Kỳ đang bước đi, nụ cười nhạo trên mặt dần biến mất, chỉ lưu lại một tia trên khóe miệng.