Nhớ lại chuyện tối qua, Ô Phong Vũ vừa kinh vừa sợ, không biết vì sao lại đột nhiên gặp phải tập kích.
Ngu ngơ chốc lát, hắn vội vàng tìm tòi trên người, phát hiện trừ y phục dạ hành, bản thân không có mất bất kỳ vật gì, mà cũng không có vết thương đặc biệt nào.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hắn hết sức khó hiểu, cũng hết sức khủng hoảng. Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang nhíu mày quan sát mình.
Chúc Minh Viễn... Ô Phong Vũ khắp người giật nảy, kẻ này chính là đồng bạn mà hắn muốn diệt khẩu đêm qua.
Khuôn mặt Chúc Minh Viễn nghiêm trọng, giống cười mà không phải cười nói: "Lão Tà à, ngươi làm sao lại ngủ ở đây? Bị vợ ngươi đuổi ra đường sao?"
"Tối hôm qua uống quá nhiều, áo ngoài đều bị đám ăn mày thối kia tiện tay lột mất!" Ô Phong Vũ miệng méo xệch nói ra, trong lòng bỗng nổi lên một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ đêm qua mình gặp phải cảnh cáo rằng không được có chủ ý đánh nhà Chúc Minh Viễn?
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn càng nghĩ càng cảm có thể thế lắm chứ, ánh mắt nhìn Chúc Minh Viễn không khỏi nhiều hơn vài phần thận trọng, sau lưng hắn có cao nhân giúp đỡ sao?
Chúc Minh Viễn nhìn nhìn trường đao bên cạnh Ô Phong Vũ còn chưa bị mất, cười nhạt một tiếng: "Xem ra chuyện tiêu vật bị mất làm cho Lão Tà ngươi rất là khổ não thì phải, không biết phải đối mặt Vưu tam gia thế nào?"
"Ai..." Ô Phong Vũ chỉ có thể thở thật dài, ý tứ trong đó riêng bản thân mới rõ ràng.
...
Sắc trời còn lờ mờ, Mạnh Kỳ tìm một cái chùa miếu cũ nát ngủ trọn vẹn cả buổi để khôi phục tinh thần mệt nhọc cùng thương thế trên cơ thể.
Mãi đến buổi trưa, hắn mới thản nhiên ra ngoài, eo giắt giới đao, tuỳ ý tìm chỗ tửu lâu coi như náo nhiệt, từ từ dạo bước đi vào.
"Tiểu sư phụ, ngươi đến thật đúng nơi, món chay của Tuyệt Thiện Lâu chúng ta chính là ngon nhất toàn thành..." Vừa vào cửa, tiểu nhị liền nhiệt tình chạy ra đón chào, bùm bùm giới thiệu một trận.
"A Di Đà Phật, tìm cho bần tăng một vị trí yên tĩnh chút, tiếp theo mang đến bốn món món chay đặc sắc." Mạnh Kỳ không có quá chuộng món chay nên cũng không bắt bẻ, ra ngoài chủ yếu là để nghe một ít tin tức phố phường. Từ thái độ của tiểu nhị có thể thấy hoà thượng nơi đây dường như trực tiếp cấm ăn mặn.
"Tốt rồi!" Tiểu nhị kéo dài âm thanh hô to, "Khách nhân một vị, đặc sắc món chay bốn món..."
Một bên gọi, hắn một bên dẫn Mạnh Kỳ đến trong góc, lấy khăn trắng trên vai lau lau mặt bàn.
Sau khi Mạnh Kỳ ngồi xuống, giả vờ nhắm dưỡng thần, cẩn thận nghe ngóng những người nhàn rỗi gần bên nói chuyện với nhau.
"Nghe nói không? Thiên Hương Lâu Kim An Thành chết rồi!"
"Cái gì? 'Diêm La Truy Hồn Thủ' chết rồi?"
Nhận thấy đồng bạn kinh ngạc cùng với người gần bên tập trung chú ý, người nói chuyện đầu tiên dương dương tự đắc mà nói: "Cái này còn có thể giả sao? Em rể ta nhưng mà là bộ phòng bộ khoái, tối hôm qua đi theo Phí tổng bộ đầu kiểm tra thi thể Kim An Thành."
Nghe đến đó, Mạnh Kỳ hơi nghi hoặc, Phí Chính Thanh muốn che giấu nguyên nhân cái chết của Kim An Thành?
"Sao có thể không tin ngươi? Ta chỉ là quá cảm khái, Kim An Thành biệt hiệu 'Diêm La Truy Hồn Thủ' là dùng mạng người chồng chất mà ra, bản thân lại nhiều lần tránh được tử kiếp. Vốn cho là hắn có thể bình bình an an, đại phú đại quý đến cuối đời, ai ngờ vẫn còn kém một bước. Lẽ trời còn tốt, nhân qua báo ứng đấy." Một thương nhân ăn mặc mập mạp hơi có vui sướng mà nói.
"Loại người như bọn họ có thể sống đến cuối đời trên giường quả là ít càng thêm ít..."
"Hắc hắc, Thiên Hương Lâu phát sinh ầm ĩ, huynh đệ Kim gia đều không phải đèn cạn dầu sao."
Đám khách rượu nhàn rỗi xung quanh nghe được tin tức thấp giọng thảo luận sôi nổi lên.
Thương nhân ăn mặc mập mạp truy hỏi: "Tào huynh, có biết Kim An Thành làm sao mà chếtkhông?"
Người hay dò la tin tức được gọi là Tào huynh ho hai tiếng, tại từng ánh mắt thao thiết nhìn chăm chăm đến mà chậm rãi nâng chén trà lên nhấp miệng, cố làm ra vẻ một phen mới nói: "Là bị người trong Thập Nhị Thú, Thân Hầu giết chết."
"Cái gì? Thập Nhị Thú?"
"Thân Hầu?"
Từng tiếng kêu hoảng sợ kinh ngạc vang lên, dường như Thập Nhị Thú kia là ác quỷ đòi mạng, là cội nguồn của ác mộng.
Mạnh Kỳ nhếch nhếch miệng, Phí Chính Thanh xem ra là đem cái chết của Kim An Thành đổ lên trên đầu mình, nhằm che dấu hình bóng mờ ảo của dư nghiệt Tuyết Thần Cung.
Sau một lát, thương nhân kia mới ổn định lại tâm tình, nói: "Tào huynh? Thật là Thân Hầu của Thập Nhị Thú? Kim An Thành cũng tính trong năm tỉnh phía nam chúng ta là cao thủ nổi tiếng lẫy lừng rồi, người có thể giết hắn cũng không nhiều mà."
Chiến tích trước đây của Thập Nhị Thú không đồng đều, có người hoài nghi gần như là Tông Sư, nhưng mà chưa bao giờ giết qua cao thủ có đẳng cấp như Kim An Thành. Thân Hầu thuộc về loại sau, cho nên phần lớn mọi người có chỗ hoài nghi Thập Nhị Thú ra tay. Chỉ cần không vội vàng cấp bách, bọn họ đều sẽ lưu lại ký hiệu, như vậy mới có danh tiếng chấn nhiếp lòng người.
"Hiện trường có lưu lại một tấm mặt khỉ, Kim An Thành cũng là bị một đao trúng cổ họng..." Vị Tào huynh kia giải thích chi tiết.
Một đao trúng cổ họng? Cái này sợ là vì che giấu vết kiếm tại cổ họng đây... Khóe miệng Mạnh Kỳ kèm theo nụ cười châm biếm mà nhìn tiểu nhị đem món chay bưng đến, vừa giơ đũa nếm, ấy vậy mà là mỹ vị, ngẫu nhiên ăn ăn món chay, rốt cuộc thanh lý dạ dày.
Sau một trận hít vào khí lạnh, tiếng thì thầm khe khẽ không ngừng:
"Thập Nhị Thú thật là đáng sợ nhỉ? Cả Kim lâu chủ cũng bị bọn họ giết chết..."
"Đúng vậy, luôn luôn nghe Thập Nhị Thú trong giang hồ là tổ chức quỷ dị nhất, thần bí nhất cũng đáng sợ nhất. Ta còn không tin nhưng hôm xem ra thật là danh bất hư truyền!"
"Bọn họ dám phạm án trong thành Thiên Định, không sợ chọc giận thành chủ đại nhân sao?"
"Nghe nói Thìn Long, Tử Thử có thể là Tông Sư, Thập Nhị Thú có chỗ dự nên không sợ đó!"
"Sách, không nói tới Thìn Long, Tử Thử, thực lực Thân Hầu kia sợ cũng không kém. Thời gian qua Kim An Thành tại thành Thiên Định chúng ta cũng như tại năm tỉnh phía nam đều có thể xếp vào cao thủ thứ hạng đầu, Thân Hầu có thể nhẹ nhàng giết chết hắn, chứng tỏ thực lực có lẽ không thấp hơn Phí tổng bộ đầu."
"Mặc kệ đi, dù sao cũng không phải chúng ta có thể trêu chọc."
Trong lúc giao lưu, sự sợ hãi của bọn họ đối với Thập Nhị Thú cũng như đối với Thân Hầu còn sâu thêm mấy tầng.
"Không biết Thân Hầu vì sao phải giết Kim An Thành?" Lòng hiếu kỳ của thương nhân mập rất nặng nên thắc mắc.
Tào huynh cười nhạo nói: "Thập Nhị Thú trước nay sẽ không tiết lộ nhiệm vụ của bản thân. Chẳng qua Phí tổng bộ đầu hoài nghi có quan hệ cùng vụ án Đoàn Minh Thành Đoàn công tử mất tích lúc trước, có lẽ bên trong chuyện này ẩn giấu bí mật khổng lồ nào đó."
Đối với vụ án Đoàn Minh Thành mất tích, việc mọi người xôn xao bàn tán không gợi lên linh cảm nào đối với Mạnh Kỳ, vì vậy hắn chậm rãi ăn hết phần thức ăn, tính tiền rồi ra khỏi quán rượu, hướng Thủy Môn thành bắc đi tới.
“Nhàn Ẩn tiên sinh” Đoàn Hướng cung cấp tin tức về dư nghiệt có quan hệ với Tuyết Thần Cung, xem ra lúc trước hắn cũng đã âm thầm điều tra một phen. Đoàn Hướng không phải phát hiện dư nghuyệt của Tuyết Thần Cung gọi là Ngô Thành, chính là ông chủ một cửa hàng ở gần Thủy Môn, ngày thường chỉ ru rú trong nhà nhưng lại kết giao với những người nghèo khổ chờ kéo thuyền.
Đi qua Kim Thủy Kiều, là nơi phồn hoa nhất ở Thiên Định Thành, cũng có đường đi vào Thiên Hương Lâu nhưng Mạnh Kỳ không dùng đường đó mà vòng đường khác đi qua.
Bên trong tiệm tạp hóa Nam Bắc Thông, Mạnh Kỳ cầm một chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn, nhẹ nhàng vuốt phẳng rồi mỉm cười nhìn chưởng quầy. “Phật châu này thật không tệ, nhưng không biết có còn đồ tốt hơn nữa chăng?”
“Tốt hơn nữa sao?” Chưởng quầy nhìn Mạnh Kỳ một lượt từ đầu tới chân, không nghĩ một tăng nhân nhìn rất bình thường lại có thể mua một đồ cao cấp như vậy.
Mạnh Kỳ lấy từ trên người ra một ít bạc vụn, trưởng quầy liền tươi cười hẳn lên. “Đồ tốt không phải là không có, để tại hạ gọi ông chủ ra.”
Việc này không phải Đoàn Hướng không thể giải quyết, nhưng thông thường khi hàng hóa vượt qua một giá trị nhất định nào đó thì chưởng quầy không được tự quyết, lúc đó Ngô Thành sẽ đích thân ra mặt.
Sau một lát lâu, một nam nhân mặt mũi bình thường khoảng hơn ba mươi tuổi đi ra, dáng vẻ tươi cười, tay bưng một chuổi Phật châu đưa cho Mạnh Kỳ. “Tiểu sư phụ, đây là chuỗi châu được làm từ Nam hải Trầm Hương Mộc, có tác dụng tĩnh tâm điều khí rất lớn.”
Mạnh Kỳ vuốt vuốt phía dưới chuỗi hạt liền cảm thấy có một mùi thơm nồng đậm xông lên mũi nhưng lại ra khiến cho tâm tình ngưng thần tĩnh trí.
“Đúng vậy, không ngờ quý phố ngoài trừ bắc hàng còn có Phật châu làm từ loại gỗ này.” Mạnh Kỳ nhận xét.
Ngô Thành rất vui vẻ đáp. “Phật châu này đã làm hài lòng tiểu sư phụ rồi chứ?”
“Tốt, ta rất hài lòng.” Mạnh Kỳ cảm thấy vật này rất tốt cho việc tu hành của bản thân nên cũng không từ chối mua, đánh giá Ngô Thành một lượt sau đó nghiêm túc bảo. “Thí chủ, bần tăng thấy có mây đen trên đỉnh đầu của ngài, sắp tới đây tất sẽ gặp phải tai ương.”
Nụ cười trên mặt Ngô Thành tức thời biến mất, muốn tức thì đánh cho tên hòa thượng thúi trước mặt một trận, dám giả thần giả quỷ lừa bịp như bọn giang hồ vẫn làm. Nếu mình tin lời hắn, hắn nhất định sẽ bảo Phật châu là thứ có thể giải trừ vấn nạn này. Hắn giận tái mặt.
“Ngô mỗ chưa từng mê tín, mời tiểu sư phụ trở lui cho.”
Mạnh Kỳ cũng không nhiều lời, liếc nhìn Ngô Thành bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi quay đầu ly khai.
Bình thường, trong hoàn cảnh như thế, người khác dám vì không tín mà buông lời máng mỏ thì hắn khó mà để yên, nhưng hắn sợ làm quá sẽ khiến Ngô Thành sinh nghi. Ban ngày không tiện, để buổi tối lại tìm hắn một chút vậy.
Đi dạo trên đường được một lúc, Mạnh Kỳ theo hướng ngôi miếu đổ nát để quay lại, chưa tới nơi đã thấy Trương Tông Hiến đang từ đó đi lại.
“Trương thí chủ có việc cần tìm bần tăng chăng?” Mạnh Kỳ lên tiếng hỏi.
Trương Tông Hiến ngạc nhiên khi thấy Mạnh Kỳ vội nói. “Chân Định pháp sư, Thôi thành chủ mời ngài vào trong phủ một lát.”
“Thôi thành chủ?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.
Trương Tông hiến làm ra bộ mặt ảo não đáp. “Vì chuyện Thần Hầu lại xuất hiện, còn giết chết Kim lâu chủ mà pháp sư ngài đã từng giao thủ với hắn nên Thôi thành chủ và Phí tổng bộ đầu muốn gặp ngài để xem có tìm được manh mối nào hay không.”
“Thần Hầu lại xuất hiện ư? Hắn trúng một đao của bần tăng, bị thương không nhẹ cơ mà.” Mạnh Kỳ làm ra bộ dáng sợ hãi hỏi lại dù đã biết trước việc này.
Trương Tông Hiến nhìn Mạnh Kỳ bằng ánh mắt có vẻ kỳ quái. “Pháp sư, tại hạ cũng thấy có điều không ổn. Thần Hầu trúng một đao của ngài, không chết cũng không thể trong mười ngày nửa tháng lại đi giết người được, hay có người đóng giả hắn?”
“Khả năng Thần Hầu còn ẩn giấu một thân công phu trong người hay không thì bần tăng cũng không biết được.” Mạnh Kỳ hơi lắc đầu, quay qua hỏi Trương Tông Hiến. “Trương thí chủ, người có thể đem tình huống bần tăng giao thủ với Thần Hầu kể lại rõ ràng cho Thôi thành chủ chứ?”
Như điều Trương Tông Hiến lo lắng, đám người Thôi thành chủ, Phí Chính Thanh nghĩ mình có đao pháp xuất chúng, lại cùng tu luyện công pháp Đồng Tử Công, còn là người gần nhất giao thủ với hắn, chẳng khó khăn gì cũng biết tối qua chính là mình tự đóng giả Thần Hầu.
Trương Tông Hiến lắc đầu. “Chuyện này là chuyện pháp sư muốn giữ kín, tại hạ sao dám nói bừa nên lúc ấy vô cùng bối rối, chỉ nói lúc ấy thấy pháp sư xuất đao chém trúng bụng dưới của Thần Hầu. Còn nữa, chuyện về tàng bảo đồ vợ chồng tại hạ cũng không hề tiết lộ cho thành chủ, chỉ nói mình có được một phần bản sao mà thôi.”
Mạnh Kỳ nhìn kỹ Trương Tông Hiến, thấy hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên thì thở dài nói. “Được rồi, bần tăng sẽ theo Trương thí chủ đi phủ thành chủ.”
Đổi lại mà là Cố Tiểu Tang, thì đôi vợ chồng này chắc chắn không tránh khỏi cái chết, nhưng hắn lại không làm được. Dù sao, nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, chỉ phải tìm tên Đoàn Mình Thành đang lưu lạc ở đâu đó mà thôi, dù có giữ được thân phận Thân Hầu hay không thì nhiệm vụ cũng đã được hoàn thành. Cho nên, nếu vợ chồng Trương Tông Hiến có tiết lộ cũng không sao, chỉ là hắn sẽ mất đi cơ hội hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến mà thôi.