Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 4 chương 220: văn cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tiểu Băng

Ánh trời chiều đỏ như máu, nhuốm nước sông một màu rực hồng, ào ạt cuồn cuộn như thần linh đang nổi giận.

Mạnh Kỳ nhìn ra ngoài một hồi, độn lên hướng đầu nguồn, tìm chỗ qua sông. Giống như bao con sông khác, Nộ giang cũng có nơi nguy hiểm và nơi không nguy hiểm.

Theo tin tức của Ngoan Thạch chân nhân, Hồ Chí Cao, Mạnh Kỳ không tốn chút công phu đã tìm được một nơi có thể qua sông.

Hắn hóa thành cá, nhảy vào trong sông, bơi qua bờ bên kia.

Nộ giang cực kỳ rộng lớn, lại có thần ma tàn lưu khí tức quấy nhiễu, Mạnh Kỳ bơi hồi lâu, mới mơ hồ cảm ứng được bờ bên kia, mặt sông đèn đuốc sáng trưng.

Mặt sông đèn đuốc sáng trưng! Mạnh Kỳ giật mình, lập tức giảm tốc độ.

Mắt cá mọc ở hai bên biến hóa, thấp thoáng đốm sáng vàng, tuệ nhãn mở ra, nhìn rõ cảnh tượng phía trước!

Tới gần bờ, nước cạn tối đen, tựa hồ có từng đạo hắc khí ở trong nước lượn lờ. Cá tôm nổi lên, lật bụng trắng hếu, nhanh chóng hư thối thành nước, tôm cua, sò hến cũng thế, không vật sống nào vượt qua được.

Trên khu vực này, còn có mấy con thuyền cỡ trung tới lui tuần tra, treo rất nhiều đèn lồng, chiếu mặt nước sáng như ban ngày. Mỗi chiếc thuyền đều chở khá nhiều cao thủ mở khiếu, do một tướng Địa giai tám chín phẩm chỉ huy. Ở khu vực giữa chó một vị tướng mặc giáp đen, đứng ở đầu thuyền, ngạo thị tứ phương, cảm ứng tỉ mỉ.

Y chỉ lộ ra đôi mắt khỏi mặt nạ, nhưng chỉ một đôi mắt này thôi, cũng khiến đám cường giả dưới tam phẩm không ai dám nhìn thẳng. Nó lạnh lùng, tàn nhẫn như địa ngục.

“Sau này có thể kế thừa y bát ‘Võ Hoàng’, ‘Sâm La thiên quân’ quả là...“ Đám cường giả không dám nhìn thẳng, nhưng khóe mắt ai cũng đảo qua vị chiến tướng giáp đen kia, trong đầu ai cũng nghĩ như vậy, mà rùng mình.

Sâm La thiên quân có huyết mạch dị ma, chỉ mới có hai mươi tám tuổi đã là Địa giai lục phẩm, so với Võ Hoàng năm đó còn giỏi hơn, gần như là người mạnh nhất cùng thế hệ, luôn được Võ Hoàng thừa nhận, bảo rất có hi vọng đạt tam phẩm trước bốn mươi tuổi!

Mạnh Kỳ lâm vào khốn cảnh, nơi này đề phòng quá cẩn mật, như chuyên môn nhằm vào biến hóa chi thuật, nếu quay đầu trở về, tìm chỗ khác để tới, thì chỗ gần nhất nếu bay toàn lực cũng phải mất hơn nửa tháng, thời gian không đợi ai!

Mà đại quân giằng co mặt sông, nên nơi đó chắc chắn cũng sẽ phong tỏa và đề phòng còn dữ dằn hơn nơi này!

......

Doanh trại kéo dài không dứt, uốn lượn như rồng. Trong một doanh trướng vô cùng hoa lệ, một nam tử trung niên mặc hoàng bào ngồi ngay ngắn trong ghế, chung quanh có hoàng đế chi khí gần như thực chất nối thành một con Ngũ Trảo Kim Long, thần thánh, uy nghiêm, cao vợi, làm người ta không tự giác phải cúi đầu.

“Đề phòng như vậy có phải là quá mức hay không quá làm hao tổn tinh lực tướng sĩ?” Giọng ông ta rất trầm, rất mị lực.

Đối diện ông ta có hai người. Một lão giả thân hình cao lớn, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy mặt lão ta không hề có nếp nhăn, tóc đen mun, áo quần chỉnh tề cẩn thận, khí tức nội liễm, nhìn không ra sâu cạn, ánh mắt sâu thẳm, mũi nhọn hoắt, hai tay đặt trên đầu gối, rất có khí độ tông sư, dù không nói lời nào cũng mang tới cảm giác to lớn, mạnh mẽ.

Người còn lại mặc bào đen, tóc đen trắng xen lẫn, không chỉ không hề có vẻ già nua, mà lại còn có khí chất lịch duyệt, mặt mũi không xuất sắc, nhưng mày giãn ra, ánh mắt biếng nhác, hết sức hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nam tử biếng nhác mỉm cười: “Chỉ khi mình tự bất bại, mới có cơ hội chiến thắng. Lão phu từng gặp một kẻ địch có danh hiệu là ‘Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân’, bị thuật biến hóa của hắn làm cho liểng xiểng, suýt nữa thì mất mạng, cho nên từ hôm đó, thề quyết không để mình sơ hở về mặt này nữa. “

“Rất nhiều huyết mạch đặc dị, Văn Cảnh tiên sinh lo lắng không sai.“ Lão giả cao lớn trầm ổn nói.

Lời vừa nói ra, không khí ngưng trọng trong doanh trướng tự nhiên biến mất, hoàng đế chi khí ngưng kết thành Ngũ Trảo Kim Long cũng thiếu chút nữa tiêu tán.

“Ngay cả lão sư cũng đồng ý, cô đương nhiên không có ý kiến. “ Lão giả mặc hoàng bào vẻ mặt không biến, vững như núi cao.

Gọi là “Lão sư”, nhưng không hề có đệ tử chi lễ.

Nói xong, ông ta nhìn nam tử biếng nhác: “Văn Cảnh tiên sinh, mật thám lẻn vào đại doanh phản quân có báo tin gì về không? Tiến triển như thế nào? Có cần chúng ta tấn công một lần, tạo thành hỗn loạn hay không?”

Nghĩa quân còn chưa nội chiến, đang chiếm địa lợi nhân hòa, thượng tam phẩm cường giả cũng còn khá nhiều, nếu phát động tấn công trực diện rất khó công phá, cho nên phải tiến hành công kích trong và ngoài cùng lúc.

Văn Cảnh khẽ cười: “Hai ngày nữa sẽ tấn công một lần, trong vòng năm ngày, điện hạ nhất định sẽ nhìn thấy nghĩa quân sụp đổ.“

......

Mạnh Kỳ ẩn mình trong nước, toàn lực suy nghĩ.

Nếu ra tay, chỉ có một lần cơ hội, và phải làm cho đối phương không kịp trở tay!

Mà nếu ra tay với người khác, rất có khả năng sẽ bị chiến tướng giáp đen kia phát hiện!

Cho nên, phải xuất ra một công kích mạnh nhất!

Thở một hơi dài, Mạnh Kỳ trở lại bình tĩnh, tâm hồ phẳng như gương, quên đi thắng bại, quên đi sống chết, chiếu rọi ra Bất Diệt Nguyên Thủy tướng, mượt mà không tì vết!

Hắn biến trở lại thành nhân loại, làn da nửa trong suốt, máu màu lam.

Bước qua nấc thang trời thứ nhất, khả năng biến hóa của Mạnh Kỳ đã có tiến bộ vượt bậc, tuy hắn chưa thể đạt được tới mức hoàn toàn dung hợp với nước khi giả làm lam huyết nhân, nhưng cũng đã có thể hơi chút hóa thủy!

Thân hình nhạt đi, hóa thành làn nước, Mạnh Kỳ kiệt lực khống chế khí tức, không để chiến tướng giáp đen cảm ứng nhận ra, cẩn thận theo dòng nước tới gần thuyền.

Khí đen quấn tới gần, Mạnh Kỳ giữ vững tâm hồ bình lặng, Linh Đài thanh minh, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng từ trên cao nhìn xuống, không cho sự sợ hãi xuất hiện.

Khí đen thấm vào, nguyên thần của hắn tự nhiên tê đi, mê muội, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng tọa trấn, đồng thời nghĩ tới tượng phật màu vàng mới hơi tỉnh lại.

Độc khí ghê gớm thật! Mạnh Kỳ cảm nhận được cơ thể hóa nước của mình đang bị hủ hóa, nguyên thần đang “Tan rã”.

Chỉ có mười hơi thở... Mạnh Kỳ tự định thời gian cho mình, qua thời gian này, sự ảnh hưởng của hắc khí sẽ tăng mạnh, chẳng những phải dùng tới Đông Cực Trường Sinh đan mà còn không thể kềm chế khí tức được nữa, sẽ bị phát hiện!

Một làn nước chảy tới gần thuyền. Sâm La thiên quân đứng thẳng đầu thuyền, đi qua đi lại, tuần tra khắp nơi, ánh mắt lãnh khốc, không chút cảm xúc, khiến cấp dưới ai cũng run sợ.

Chờ cơ hội... Mạnh Kỳ vô cùng bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Ba hơi thở đã qua... Sâm La thiên quân vẫn chưa đi qua mạn thuyền bên này.

Năm hơi thở... Có một con phi trùng còn chưa hạ xuống thân thể Sâm La thiên quân, đã bị khí cơ vô hình nghiến nát.

Bảy hơi thở, tám hơi thở... Sâm La thiên quân vẫn còn đang tuần tra mạn thuyền bên kia. Mạnh Kỳ bất động, lạnh lùng, như kẻ sắp thất bại phải chết không phải là hắn.

Chín hơi thở... Sâm La thiên quân xoay người, đi qua bên này.

Mười hơi thở... huyết thống dị ma mang tới cảm giác không tốt, Sâm La thiên quân theo bản năng nhìn xuống mặt nước, thấy một bàn tay màu lam đột ngột thò lên, chụp vào cổ chân của y. động tác rất mơ hồ, như thật như ảo, ẩn chứa thiện ý huyền diệu nào đó, nhìn như ở nơi đó, nhưng lại cảm thấy ở đâu cũng có, không ở chỗ này, không ở chỗ kia, cũng không ở giữa!

Sâm La thiên quân lùi lay, trên mạn thuyền đạp ra mấy dấu chân hư ảo, như bất cứ chỗ nào cũng đều có khả năng hóa thành chân thật, có thể nói là một bộ pháp né tránh tuyệt diệu.

Nhưng bàn tay kia như đã chờ sẵn điều ấy, dù trốn đi đâu cũng không thoát được!

Sâm La thiên quân nhìn thấy cổ chân mình đã bị đối phương túm được. y còn chưa kịp bùng khí tức để giật thoát chân ra, thì năm ngón tay kia đã sáng lên những đốm sáng màu huyền hoàng, màu đen, màu tím, màu tím, siết chặt lại.

Rầm, rắc, tiếng nước và tiếng vỡ cùng vang lên. Năm ngón tay của Mạnh Kỳ cắm thủng miếng giáp ở cổ chân, truyền khí tức vào trong người Sâm La thiên quân, phong ấn!!

Sâm La thiên quân mắt dại ra, chưa bao giờ ngờ mình lại bị kẻ địch khống chế tới nhanh như vậy!

Chênh lệch này quá là đáng sợ!

Mạnh Kỳ biến đổi, hóa thành con bọ, đậu lên người Sâm La thiên quân, y bước vào khoang thuyền, như muốn nghỉ ngơi.

Đám thuộc hạ đều sửng sốt, cái này không giống tác phong của Sâm La thiên quân!

Vừa nghĩ thế, họ liền thấy Sâm La thiên quân đi ra, mắt vẫn lạnh lùng tàn nhẫn như trước, toàn thân vẫn mặc giáp đen như trước, chỉ khác chăng là dưới chân có thêm một đôi giày che đi khí tức do Côn Luân đạo bào biến hóa thành!

Mạnh Kỳ thở hắt ra, chỉ thiếu một lần hít thở nữa thôi là hắn phải dùng tới Đông Cực Trường Sinh đan để trừ độc. may mà sau khi khôi phục thân thể, độc trong nước đã bị cơ thể nhanh chóng hóa giải, chưa kịp xâm nhập nguyên thần.

Đứng thẳng đầu thuyền, Mạnh Kỳ tuần tra các nơi, chờ trời sáng thay quân.

......

Trong doanh trại nghĩa quân.

Từ Nguy tiến vào, khom người nói với phân thân của Mạnh Kỳ và mấy người Giang Chỉ Vi: “Bình Hải vương mời các vị cao nhân chuyển tới doanh địa của Trấn Hải quân. “

“Được.“ Tề Chính Ngôn gật đầu.

Mọi người đi ra khỏi lều, trời đã vào khuya, đèn treo cao cao, chiếu sáng những nơi cần chiếu, nhưng đương nhiên vẫn có những vùng tối tăm, gió lạnh vù vù, làm người ta phát lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio