Dịch giả: Tiểu Băng
Đát, đát, đát, Mạnh Kỳ dần rời đi xa, đã sắp xuyên qua cánh cửa vỡ.
“Ngươi tiến vào ma thổ, là để cười nhạo và châm chọc bổn tọa?”
Nếu không phải có mục đích, thì nói cho lắm như vậy để làm gì? Còn nếu là bảo muốn trảm yêu trừ ma, thì sao chẳng thấy chút dấu hiệu ra tay nào thế?
Nó đã gián tiếp thừa nhận mình chính là “Đại Tự Tại Thiên Tử”.
Mạnh Kỳ dừng lại, vẫn đưa lưng về phía tà ma: “Thời đại này, muốn gặp được một đại năng cấp truyền thuyết vẫn còn vui vẻ nhảy nhót rất là không dễ, mỗ không tránh được hiếu kì mà thôi.”
“Vui vẻ nhảy nhót......” Đại Tự Tại Thiên Tử thực không biết nói gì.
“Các bí ẩn lớn của Thượng Cổ đều đề cập đến Cửu U và Thiên Đình, mỗ thật ra là muốn nghe chút thông tin bí ẩn, để thỏa mãn tính hiếu kì của mình.” Mạnh Kỳ quay người lại.
Trên người hắn dính quá nhiều liên lụy nhân quả với các bậc đại năng là người của thời thượng cổ, nếu biết được bí ẩn thời đó, cũng có thêm cơ hội thoát được khỏi họ!
“Hủy diệt, sang sinh, tâm ma và bí ẩn là bốn gương mặt của bổn tọa, ngươi muốn nghe Thượng Cổ bí văn, xem như đã tìm đúng tà ma.”“Đại Tự Tại Thiên Tử” mỉm cười, gương mặt chỉ có mắt xanh lục thay đổi, chuyển thành một gương mặt đen thui, không mắt không mũi không miệng không tai như bầu trời đêm thăm thẳm, “Có điều các bí ẩn đều có dính líu sâu xa, nếu bổn tọa để lộ ra, thì không an toàn tí nào, ai biết vừa mới mở miệng, một thanh Tru Tiên kiếm từ quá khứ hay tương lai bay tới, diệt trừ luôn bổn tọa.”
Từ quá khứ hay tương lai bay tới.......
“Mỗ tự có chừng mực, bí ẩn muốn biết cũng không nhiều, càng sẽ không chọc vào đại nhân vật nào cả.” Mạnh Kỳ trở nên ngưng trọng, “Ma Chủ đã thật sự chết vì tay Thiên Đế hay chưa, hay vẫn còn khả năng sống lại?”
Ma Chủ bất tử, Đại Tự Tại Thiên Tử sống cũng bất an, nên chuyện này nhất định nó sẽ nói thật.
“Trừ phi Thiên Đế có tính toán khác, bằng không Ma Chủ không có sinh cơ còn sót lại, lạc ấn và phục sinh không liên quan gì tới nhau.”
“Ma Chủ còn chưa lên bờ, đã dám đánh lên Thiên Đình, thực là không sao tin được.” Mạnh Kỳ như đang bàn chuyện phiếm.
“Ma Chủ có được chút cơ duyên, sau khi Chân Võ mất tích, độ qua biển khổ, đến được bỉ ngạn, đương nhiên là muốn thử một phen.” “Đại Tự Tại Thiên Tử” nói tới hai chữ “Cơ duyên” thì hơi ngừng, vẻ đầy thâm ý, nhưng không nói kĩ thêm.
giống với Chân Võ ác niệm từng đoán, chỉ là nó không tin Ma Chủ có thể ở trong thời gian “ngắn” như thế mà tới được Bỉ Ngạn...... Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
“Đại Tự Tại Thiên Tử” thở dài: “Ngươi là muốn tìm trong bí ẩn thượng cổ cơ hội để xê dịch mà thôi, bổn tọa đã ngửi được mùi nguy hiểm, không thể nói gì thêm nữa, dù bây giờ ngươi có hai tay dâng ‘Nguyên Tâm ấn’ lên thì cũng vậy.”
Mạnh Kỳ giật mình, tâm niệm khẽ động, xoay người, đi ra khỏi ma thổ.
“Đại Tự Tại Thiên Tử” cười đầy trào phúng: “Vô ích thôi, truyền thuyết là đã chạm đến đại đạo, khiến bản thân thăng hoa, dùng liên hệ nhân quả cũng biết được ý đồ, tính toán của ngươi, đại nhân vật từng tới được bỉ ngạn thì lại càng ghê gớm, quá khứ hiện tại tương lai không đâu mà không có, cái tâm tư tính toán nhỏ nhặt của ngươi đã sớm bị họ biết rõ như lòng bàn tay, ngươi lấy cái gì mà đòi nhảy ra khỏi ván cờ?”
Nó khinh bỉ lại Mạnh Kỳ giống như hồi nãy Mạnh Kỳ khinh bỉ nó.
Mạnh Kỳ không dừng bước cũng không quay người: “Tôn giá muốn hạ bóng ma trong lòng mỗ hả, để khiến mỗ áp lực, tuyệt vọng và uể oải chứ gì, để tâm linh mỗ có lỗ hổng, không thể chứng đạo Pháp Thân?”
“Cái trò này thiên ma dùng nhiều lắm rồi, nhưng mà rất là hiệu quả, bởi vì những gì nó nói tới đều là sự thật.” “Đại Tự Tại Thiên Tử” chẳng chút khách khí thừa nhận.
Mạnh Kỳ cười cười: “Đáng tiếc, mỗ đã biết chuyện đó từ lâu, đã ma luyện qua nó rồi.”
“Vũ trụ tầng tầng, thiên địa rộng lớn, người có thể vĩnh sinh bất diệt có được mấy ai? Kết quả là, cuối cùng cũng một chữ "chết" mà thôi, còn có thể ra kết quả nào kém hơn nữa hay sao? Song chỉ cần đã cố làm hết sức, dù có chết mỗ cũng không hối hận.”
Đại Tự Tại Thiên Tử đang định cười nhạo nói không sợ tử vong chỉ là chém gió, kẻ thực lực càng mạnh sống được càng lâu thì càng sợ chết, thì Mạnh Kỳ đã tiếp tục nói: “Hơn nữa truyền thuyết đại năng cũng không phải không thể nào chiến thắng, hình chiếu của tôn giá chỉ ra được chút sức mạnh thế này, chứng tỏ bản thân tôn giá vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ai biết không chừng cơ duyên sẽ không tới, chưa thức tỉnh đã hết tuổi thọ mà chết, cũng có thể là đang bị đại nhân vật nào trấn áp đúng không?”
“Ngươi lừa ta đi cướp ‘Đại Tự Tại Thiên Tử’ máu thịt, cũng chính là ý muốn nhờ đó để thoát khỏi phong ấn chứ gì?”
“Cho nên, dù là đại năng, nhưng sống được tới bây giờ thì chỉ là kéo dài hơi tàn, có người còn bị trấn áp nữa, ai bảo là mỗ không thể có cơ hội?!”
Mạnh Kỳ nói mà tự tin mười phần.
Hắn vừa nói, vừa rời đi xa, Đại Tự Tại Thiên Tử không nói gì, lặng lẽ nhìn theo hắn tới khi biến mất.
Lối đi hàn ý tuy dày, nhưng vẫn kém trong ma thổ rất xa, Mạnh Kỳ chẳng thấy lạnh tí nào, thong dong đi lên.
............
Trong ma thổ, gương mặt của “Đại Tự Tại Thiên Tử” lại biến về con mắt xanh lục, nhìn xuống Cao Càn Nguyên.
Mê mang trong mắt Cao Càn Nguyên biến mất, móc ra một cái hộp gỗ màu đen, cung kính đưa qua: “Thủy tổ sai tiểu đưa vật ấy đến đây.”
Đại Tự Tại Thiên Tử vẫy tay, hút cái hộp qua, nhẹ vuốt vỏ hộp: “Thay bổn tọa vấn an đạo huynh.”
Tiếng nói vừa dứt, âm phong nổi lên, thân ảnh Đại Tự Tại Thiên Tử trở nên hư ảo, mặt đất vỡ ra một cái khe đầy ma khí quay cuồng.
Nó chui vào trong khe, biến mất, ma thổ cũng mất đi sự rét lạnh băng hàn, chỉ còn lại Cao Càn Nguyên và Lan Kinh Thiên vẫn còn đang dại ra chưa tỉnh.
Trong ma giới tối tăm, “Đại Tự Tại Thiên Tử” hiện ra, bay lên cao, xuyên qua tầng mây, hóa thành một mặt trời tỏa ánh lửa đen ngòm, lấp lóe như đang bị phong ấn.
Tầng ngoài của ma giới bị đốt cháy thành khí, bốc hơi bay lên, núi non trồi lên.
Mặt trời đen ngòm kia bay lên càng lúc càng cao, bay vào vũ trụ mênh mông, hạ xuống một dãy ngân hà, biến dãy ngân hà đó thành một ‘ma long’ đen ngòm.
Mặt trời đen cắm vào làm mắt ma long, sức mạnh hủy thiên diệt địa thấp thoáng ẩn hiện.
“Đã báo lời kia cho Tô Mạnh biết.” Tiếng “Đại Tự Tại Thiên Tử” vang vọng qua tinh hà, đi tới một tinh cầu đầy ô uế.
Trên đỉnh cao nhất của tinh cầu đó có một người mặc áo xanh, đang luyện hóa những ô uế ấy.
Y ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt vô cùng bình thản, là Tề Chính Ngôn.
“Hắn hỏi cái gì?” Tề Chính Ngôn lầm bầm.
“Hắn hỏi Ma Chủ đã thật sự chết hay chưa, có khả năng còn đoạt xá hay không.” Đại Tự Tại Thiên Tử trả lời.
Tề Chính Ngôn trầm mặc nửa ngày mới nói: “Để ta tăng thực lực lên, rồi sẽ dần cởi bỏ phong ấn cho ngươi.”
............
Cao Càn Nguyên nhân cơ hội giết luôn Lan Kinh Thiên, rồi rời khỏi ma thổ.
Y mới ra khỏi ma thổ, đã khựng lại, vì trên đỉnh cái lều đối diện Tô Mạnh đã đang chờ sẵn, trường đao cắm ở trước mặt.
“Đã chờ ngươi rất lâu.” Mạnh Kỳ thò tay ra nắm lấy đao.
Đối với lam huyết nhân, vì Nguyễn gia, hắn gặp là sẽ giết!
---oo---