Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 4 chương 330: tạm thời chấm dứt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tiểu Băng

Cao tầng của công ty trò chơi Thương Khung kinh hãi, vội xin ý kiến Nữ Đế: “Chúng ta nên làm như thế nào?”

“Chuyện quá quan trọng, bên chính phủ nhất định sẽ xen vào, nếu để quân đội can thiệp, chúng ta không thể làm gì được nữa, đừng ôm tâm lý cầu may nữa, chuẩn bị kế sách cho tình huống xấu nhất đi.”

“Trẫm và những người kia sẽ trở về thế giới bên trong mảnh vỡ, các người hủy bộ trang bị kia đi, đưa mảnh vỡ và dữ liệu liên quan tới chỗ an toàn, ẩn náu hết đi, chờ mọi việc trôi qua, các người cũng không cần dùng trò chơi để sưu tập số liệu nữa, các người cứ thẳng tay chế tạo bộ trang bị kia, chúng ta sẽ lặng lẽ quay lại đây, âm thầm khống chế lãnh đạo của chính phủ.” Nữ Đế không chút hoang mang nói.

Từ nhỏ cô đã chấp chưởng ngôi vị hoàng đế, từng bước trưởng thành trong tình cảnh hổ rình mồi quần lang vây quanh, từng bước bước vào hàng ngũ Đại Tông Sư, đã phải đối mặt với biết bao nhiêu là tình cảnh nguy hiểm, thế nên cô đã luyện được một tâm trí bình tĩnh, cứng cỏi.

Đám lãnh đạo Công ty trò chơi Thương Khung biến sắc, cuối cùng nghiến răng gật đầu: “Được!”

............

Ở khu vực tòa nhà sụp, những người vây xem một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, nhìn đám gạch đá vẫn còn đang mù mịt khói, vừa kinh hãi, vừa hưng phấn, trong cái thời đại này, cách phát tiết cảm xúc thích hợp nhất chính là Internet!

Chỉ trong mấy phút, internet đã bị bùng nổ, các tiêu đề gần giống như như nhau xuất hiện trên đại diễn đàn của các đại trang web:

“Cmn tôi đang nằm mơ sao? Boss trò chơi lại xuyên ngược tới hiện thực, video Nữ Đế là thật!”

“Là chuyện thật! Tông chủ Thương Thiên tông hàng lâm, tay không phá sụp tòa nhà!”

“Có video có chân tướng, Đại Tông Sư thật đã đến!”

“Thế giới này còn là thật không?”

“Vệ tinh theo dõi có thể làm chứng. Tôi đã thật sự nhìn thấy tông chủ Thương Thiên tông!”

“Đẹp quá! Vượt qua hẳn cái đẹp cực hạn của con người rồi!”

“Tôi không tin tôi không tin tôi không tin, mọi người kiểm tra giúp mắt tôi có gạt tôi không vậy!”

Trấn tĩnh, kinh hãi, mờ mịt, mê hoặc và sự hưng phấn tột cùng lan nhanh trên mạng, mỗi trạng thái đưa lên đều được đính kèm hình ảnh hoặc đoạn clip để làm bằng chứng: Tông chủ Thương Thiên tông mặc áo xanh quỳ một gối, tay phải nắm chặt thành quyền đánh xuống một cái, điện quang lượn lờ, sáng lạn hoa lệ, sau đó tòa nhà xuất hiện những vết nứt toác, từng cái cửa sổ nổ tung, thủy tinh vỡ vụn thành mảnh nhỏ, cả tòa nhà ầm ầm sụp đổ, khói bụi mù mịt.

Cả quá trình không hề có tiếng nổ mạnh, không có sóng xung kích bốn phía, không có ánh lửa chói mắt, cứ như cái tòa nhà này đã lâu đời quá, mục ruỗng hết rồi, tự động mà sụp.

Ai đó không hề nhìn thấy tận mắt, nên vẫn bình tĩnh nói: “Hừ, tạo dư luận của nhà nào đây, chế tạo ra cảnh cũng giống lắm đó, tay nghề khá lắm. Cảnh quay không hề có dấu vết chỉnh sửa gì. Công ty trò chơi Thương Khung xem ra đã thật sự đột phá bước ngoặt kĩ thuật của mình.”

Cũng có người xuất hiện dao động, lướt đọc tất cả các đề tài, xem hết những đoạn clip của những người khác nhau đưa lên, vừa lưu chúng lại vừa hỏi: “Có thật không?” “Gạt mày tao làm cháu mày!” “Dám thề nói xạo tự thiến hay không?”

Đám “Ninh Thái Thần manh manh đát”, “Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến”, “Gian khổ” đã từng bình luận với Nam Cung Xung hôm qua thì đều ngớ ra nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mãi mà không sao bình tĩnh lại được, không còn biết phải nói gì.

Không phải là thật đó chứ?

Hình ảnh quá mức rõ ràng, cảnh tòa nhà sụp đó nhất định sẽ bị vệ tinh theo dõi ở chỗ đó lưu hình ảnh lại, không thể làm giả được!

Đã tới mức này, nếu sau này bị vạch trần không phải là tuyên truyền, vậy thì công ty trò chơi Thương Khung sẽ làm mọi người tức giận, tổn thất không nhỏ.

Thật sao? Boss trong trò chơi có thể từ trong trò chơi chui ra, đi vào hiện thực?

Cái này còn viễn tưởng còn hơn cả khoa học viễn tưởng, còn ảo hơn cả ảo nữa!

Sau này nhất định không thể cười nhạo bất cứ ai lên mạng xin giúp đỡ nữa!

Trong khói bụi tràn ngập, không còn ai nhìn thấy Mạnh Kỳ. Thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi.

“Đổng Nguyên!” Nam tử uy nghiêm trong điện thoại hồi phục tinh thần, gọi.

Đổng Nguyên rùng mình, theo bản năng kinh sợ nói: “Tiên sinh có gì sai ạ?”

“Tôi sẽ bảo thư kí chọc lọc hình ảnh từ các vệ tinh xung quanh, nếu anh nói không sai, tôi sẽ mang theo clip tới Nguyên Lão viện xin điều động quân đội, anh phối hợp với các ngành có liên quan phong tỏa tin tức trên mạng, biến nó thành tuyên truyền ác ý của Công ty trò chơi Thương Khung, không được để cho quần chúng bị khủng hoảng, càng không thể để cho các nước khác biết được, Công ty trò chơi Thương Khung vì chuyện này nhất định sẽ bị trừng phạt nặng.” Tiên sinh ra lệnh đâu vào đấy, “Tiếp đãi tông chủ Thương Thiên tông và hai người đi cùng cho đàng hoàng, đừng dùng bạo lực, chờ tí nữa sẽ có người tới.”

“Vâng, tiên sinh!” Đổng Nguyên đứng thẳng dậy.

............

Bên ngoài Công ty trò chơi Thương Khung, hư không mấp máy, mấy chiếc chiến hạm kim loại to tướng vây quanh tòa nhà, vũ khí nhắm sẵn, một khi bên trong có gió thổi cỏ lại, sẽ tiến hành công kích ngay tức khắc.

Từng đội binh lính cưỡi những con bọ ngựa hợp kim từ đáy chiến hạm hạ xuống, theo chiến thuật đội hình phân cách xen kẽ, cẩn thận tiến vào trong tòa nhà, vừa đi vừa phá tan các trang bị chung quanh, cắt đứt mạng điện chính, đám nhân viên của công ty Thương Khung chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn như những cái xác không hồn, không hề có bất cứ một chống cự nào, để im bị bắt.

Một đội lính tiến vào thang máy, thì có một bóng người trong suốt từ trong lóe ra, bổ nhào vào một người lính trong đội, chính là Mạnh Kỳ!

Sau khi thể hiện chứng cớ, hắn không còn đủ điện năng, nên dùng hình thức nguyên thần mai phục ở gần Công ty trò chơi Thương Khung, chỉ chờ có người là nhào vào để phụ thân, theo vào trong công ty, đi tìm mảnh vỡ thần bí kia.

Càng đi lên cao càng vắng lạnh, hoặc là không người, hoặc là thi thể đầy đất, vô số trang bị đều bị cố ý phá hư, không sao hồi phục lại được.

Toán lính tăng tốc, nhanh lướt vượt qua ba mươi tầng, xông lên tầng trên cùng.

Nơi này đã hoàn toàn thay đổi, giống như mới bị một quả bom uy lực lớn dẫn nổ, vị trí đặt dụng cụ trang bị đặc thù và để mảnh vỡ thần bí đã hoàn toàn trống trơn, chỉ còn bức tường vỡ.

“Bọn họ đã trốn rồi......” Mạnh Kỳ không khỏi thầm than đối phương quyết đoán.

Toán lính lập tức báo tin về, đồng thời tiếp tục tìm, có người tìm được một cái cửa bí mật.

Toán lính cẩn thận mở cửa ra, bên trong là một gian phòng đầy dấu tích đồ bị đốt cháy, trên tường có một dòng chữ bằng máu dữ tợn:

“Tạm để lại cái cổ trên đầu ngươi, chờ một đêm tối trời không trăng, ngô sẽ tới lấy!”

Tà ý, huyết tinh, ô uế ập vào mặt Mạnh Kỳ:

“Quả nhiên là Hắc Sơn Lão Yêu!”

Từ khi biết cái trò chơi này gọi là “Hắc Sơn Lão Yêu”, hắn đã đoán là như vậy!

Câu này chính là dành cho hắn, là thư khiêu chiến!

............

Hai ngày sau, Nam Cung Xung từ trong công ty Mê Thiên đi ra, mặt mày vừa hoảng hốt vừa bi thương, vừa giải thoát.

Bi thương là vì chú của y đã tới điểm cực hạn, phải chết. Giải thoát là vì rốt cuộc y cũng đã thoát được khỏi chuyện này, không bị làm nô dịch cho boss trò chơi, không sợ bị nhà nước lùng bắt nữa.

Qua một loạt kiểm tra, nhân viên tình báo xác định Nam Cung Xung chỉ là người bị hại, bản trò chơi mười năm điển tàng là do chú của y đưa cho y, việc boss trò chơi lần được tới thế giới này là vượt ngoài khả năng của y, cũng không phải là y hỗ trợ mà thành, chuyện sau đó thì y thuần là bị ép buộc, bí mật biết được cũng không nhiều, nên sau khi buộc y kí vào văn bản mật thì thả y ra.

Bước ra ngoài đường lớn, Nam Cung Xung vẫn còn cảm giác mơ mơ hồ hồ, mấy ngày liền tinh thần bị căng thẳng liên tục, toàn những chuyện kinh tâm động phách, kỳ quái lạ lùng, nguy hiểm và căng thẳng trước nay chưa từng có, cũng phấn khích và kịch liệt chưa bao giờ gặp phải, là kí ức cả đời không sao quên được.

“Hẳn là hắn đã trở về thế giới Hắc Sơn Lão Yêu......” Nam Cung Xung nghĩ.

Mấy ngày liền bị tra hỏi làm y rất mệt mỏi, bèn tìm một quán cà phê vỉa hè, ngồi xuống kêu tách cà phê.

“Ta ngồi đây được không?” Có người hỏi.

Nam Cung Xung mệt mỏi trả lời: “Bên kia còn nhiều chỗ trống mà?”

Lời còn chưa dứt, y đã giật mình, giọng nói này rất quen!

Y ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trẻ trung tuấn mỹ, áo sơ mi trắng, quần jean, khóe miệng mỉm cười.

“Tiền, tiền bối, ngài, ngài vẫn còn......” Nam Cung Xung lại như rơi vào ác mộng.

Mạnh Kỳ cười cười: “Vốn nên trở về, nhưng nhớ ra có hứa mới cậu một việc, nên dời lại hai ngày.”

“Chuyện… chuyện gì?” Nam Cung Xung ngơ ngác.

Mạnh Kỳ nghiêm mặt: “Nhìn cho kĩ.”

Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng cơ thể lại tự nhiên tạo ra tàn ảnh ra khắp bốn phương, thực hiện nhiều động tác khác nhau, hoặc đại bàng giương cánh, hoặc tay kết liên hoa, cuối cùng, những tàn ảnh ấy lại quay về cơ thể, ngưng tụ thành một hình ảnh giống như phật đà, một chưởng chụp vào trán Nam Cung Xung.

Một đống chữ chui vào trong đầu, Nam Cung Xung ngẩn người: “Võ công?”

Mạnh Kỳ gật đầu: “Ừ, đủ giúp cậu mở cửu khiếu, hơn nữa, dù pháp tắc trời đất ở đây có khác biệt, nhưng cơ thể con người là một Thái Cực, đất trời là một Thái Cực nguyên tắc cơ bản này là không thay đổi, chỉ cần điều chỉnh nội thiên địa, bám sát theo quy tắc nơi này, thì sau này cũng vẫn có khả năng bước vào Ngoại Cảnh.”

Mình huyền quan không hối hận, đã không còn khả năng điều chỉnh nội cảnh trên diện rộng, chỉ chờ sau này phản phác quy chân, chạm đến đại đạo, không còn bị quy tắc hạn chế.

Nam Cung Xung nhớ lại những động tác và đống văn tự mới vừa có được, trong lòng nóng rực, hỏi: “Tiền bối, cái công phu này sao giống của Phật môn quá vậy?”

“Tính cậu nóng nảy, cần có công pháp Phật môn giúp tĩnh tâm, ta chế ra cái này riêng cho cậu đó.” Mạnh Kỳ gật đầu.

Không tự cung cũng bị làm hòa thượng...... Nam Cung Xung khóe miệng run rẩy.

“Được rồi, ta phải trở về.” Mạnh Kỳ vẫn ngồi ở trên ghế, những tia điện quang thong thả tán ra, tan vào hư không.

Thấy thế, Nam Cung Xung thở hắt ra, thầm nghĩ: Nghe nói Công ty trò chơi Thương Khung đã hủy hết trang bị kết nối, xem ra tiền bối không thể quay trở lại đây nữa, mình cũng không phải lo lắng, sợ hãi nữa.

Bỗng bên tai y vang lên tiếng của Mạnh Kỳ: “Giúp lão phu tìm hiểu manh mối mảnh vỡ thần bí.”

“Hả?” Nam Cung Xung ngây người.

“Lão phu sẽ còn quay lại.” Thanh âm Mạnh Kỳ lượn lờ.

Hắn không giống mấy người Nữ Đế, hắn có Đạo Nhất ấn và Dính Nhân quả, tự có khả năng đưa hình chiếu nguyên thần tới đây.

Tới lúc đó, để không làm người ta chú ý, chỉ còn nước cố mà làm ông nội của Nam Cung Xung mà thôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio