Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

quyển 6 chương 20: dao trì nguy hiểm mà đem lại thu hoạch dồi dào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Tiểu Băng

Vào trong băng trì, Mạnh Kỳ có cảm giác Pháp Thân và chân linh của mình tăng vọt, như đang từ trên cao nhìn xuống vạn vật, rất là vi diệu. Trước mắt hắn chợt sáng lên, hắn nhìn thấy một dòng sông gợn sóng lấp lánh, từ xa xa chảy đến, chảy về một hướng tới một nơi không biết kết thúc ở đâu.

Nước sông phân thành rất nhiều tầng, rất rộng, bên trong là vô số hằng tinh nóng hực tỏa ánh sáng, những kim ô ngọc thỏ không ngừng di động, những mặt trời và mặt trăng ngưng tụ thành Thần Tọa, mỗi một ngôi sao chính là một Thần quốc, nhiều không đếm xuể, nhìn con sông này chẳng khác gì nhìn thấy tầng tầng vũ trụ, vô số vũ trụ không giống nhau!

“Thiên Hà......” Trong đầu Mạnh Kỳ bất giác hiện ra hai chữ này.

Đây là Thiên Hà quán thông vạn giới, một trong những biểu tượng của Cửu Trọng Thiên, so với mảnh vỡ Nam Thiên cung mà hắn từng đi vào thì không cửa nào so sánh được!

Hèn gì Dao Trì là một trong ba tầng trên cùng!

Hắn với Lục đại tiên sinh đứng bên này “Thiên Hà”, dòng sông rộng tới mức không nhìn thấy nổi bờ bên kia, bốn phía thanh lãnh yên tĩnh, không hề có mai phục như trong tưởng tượng. Phía trước mặt có một cái cầu, không phải ngưng tụ từ mây trắng, cũng không phải là do tiên vụ hóa sinh thành, mà là do những con quạ đen cực to nối lại với nhau. Lông của chúng đen ngòm khô xác, đôi mắt trống rỗng, không biết chết bao nhiêu năm.

Đây chính là cầu Ô Thước nơi Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau? Mạnh Kỳ gật gù. Bây giờ cầu Ô Thước vẫn còn, nhưng Ngưu Lang và Chức Nữ thì chẳng biết đã lạc tới nơi nào, không chừng cũng đã vẫn lạc trong đại kiếp thiên đình năm đó.

“Cầu Ô Thước......” Lục đại tiên sinh cảm khái, “E là chỉ có một con đường đó để vượt qua Thiên Hà.”

Mạnh Kỳ nói: “Đường duy nhất, sẽ rất dễ bị phục kích. Để vãn bối thử tìm đường khác.”

Hắn đạp vào hư không, ngưng tụ thành một đóa Cân Đẩu vân, vừa bay lên trên Thiên Hà, liền cảm thấy khung cảnh trước mặt thay đổi. Trước mặt hắn là bóng tối vô biên, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài hành tinh tỏa ra ánh sáng trăng trắng. Muốn vượt qua nơi này, thì phải vượt qua vũ trụ vô ngần. Với tốc độ của hắn bây giờ, dù có thể xuyên qua tầng tầng hư không, thì e là có bay tới khi chết cũng không bay qua hết được.

Có nghĩa, nếu không đi cầu Ô Thước, thì phải xông vào vũ trụ bao la, không còn đường nào khác.

Bay ngược trở về, Mạnh Kỳ cười tự giễu: “Chỉ có thể đi cầu Ô Thước, nhưng lại không thể bay lên. Phải đi bộ.”

Lục đại tiên sinh không nói gì, cất bước đi trước lên cầu. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên, một đường kiếm quang thanh thuần hung lệ chém tới, như một cái cầu vồng vắt ngang Thiên Hà, dán sát cầu Ô Thước chém về phía Lục đại tiên sinh và Mạnh Kỳ.

Kiếm ý này hàn khí dày đặc, khiến Mạnh Kỳ cũng phải lạnh người.

Hai người một đao một kiếm chém ra, tương giao phối hợp với nhau, chặn đường kiếm quang.

Đương!

Cổ tay Mạnh Kỳ nặng hẳn xuống, lực phản chấn khiến Hỗn Độn u quang cũng phải gợn sóng, không còn êm đềm phẳng lặng như trước.

Đường kiếm quang này độ ngưng luyện và hung bạo đều thuộc loại siêu cường, tới mức Vô Cực ấn suýt nữa là không phân giải thôn phệ nổi nó.

Lục đại tiên sinh lảo đảo.

Đường kiếm quang bị bắn ngược trở về, gào thét biến mất ở đầu bên kia cầu Ô Thước.

Lúc này, Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh đã nhìn được kĩ. Kiếm quang kia là do một khúc mũi kiếm gãy hóa thành, bên trong như có ẩn giấu một phương đất trời đã bị tàn phá, không còn linh tính, chỉ còn lại sự hung lệ.

Thần binh cấp Thiên tiên đã vỡ...... Dao Trì thực là nguy hiểm!

“Lục tiền bối. Dao Trì liên thông đại đạo, là thể hiện và ngọn nguồn của pháp tắc hệ kim của trời đất, là binh chi tổ khí chi thủy, nước trong ao không chỉ sắc bén lăng lệ, một giọt đã có thể so với thần binh, mà lại còn ôn dưỡng chữa trị đồ vật là hạng nhất. Trong ao này hẳn có rất nhiều mảnh vỡ thần binh và pháp bảo, nghe nói Thanh Đế trước khi mất tích cũng đã mang mảnh vỡ hạch tâm của Hạo Thiên kính vào ôn dưỡng trong Dao Trì.” Mạnh Kỳ nói.

Lục đại tiên sinh lắng nghe rất chăm chú: “Những thần binh pháp bảo này đều đã bị tổn hại, linh tính mất đi, khó tránh khỏi sự không cam tâm và hung lệ còn sót lại, qua thời gian lâu dài, chúng sẽ tạo thành phản ứng, tự đối phó với bất kì ai tiến vào Dao Trì?”

“Đúng.” Mạnh Kỳ tiếp tục đi trên cầu Ô Thước, “Dao Trì thời còn Kim Hoàng thì còn tốt, nhất định sẽ cho người tới tiêu trừ sự hung lệ kia thường xuyên, giúp thần binh pháp bảo khôi phục, nhưng kể từ khi Cửu Trọng Thiên vẫn lạc, Kim Hoàng rời khỏi Dao Trì, chém đi quá khứ, hóa thân thành Vô Sinh lão mẫu, tiên nữ nơi này cũng chẳng còn, không còn ai hóa giải sự hung lệ của các mảnh vỡ, nên điều này có thể hiểu được.”

“Ngoài mấy người Ma Sư Pháp Vương, kẻ địch của chúng ta còn có các mảnh vỡ thần binh này nữa. Mỗi mảnh đều có đặc dị riêng, không loại trừ khả năng có cái có thể tới cấp Truyền Thuyết, cấp Tạo Hóa hay Bỉ Ngạn, dù chúng chỉ là mảnh vỡ, không còn uy lực như lúc trước, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, khó đối phó.”

Đương nhiên, nếu có thể hàng phục vài món, thì thu hoạch cũng sẽ vô cùng dày, nếu lấy được khúc mũi kiếm gãy vừa rồi, nói không chừng thần binh trường kiếm của mình cũng có hướng mà thành. Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, máu trong người nổi lên, quả đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Lục đại tiên sinh cảm khái:

“Dao Trì này không biết táng bao nhiêu là danh kiếm lừng danh chư thiên vạn giới......”

Con đường của ông hoàn toàn ngược lại với Tô Vô Danh, nhưng hai người có một điểm chung, ấy chính là vô cùng thành kính và nhiệt tình yêu thương đối với kiếm, đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất của họ với Mạnh Kỳ.

Hai người cẩn thận đi tới, dưới chân là hạo hãn tinh không, là Thần quốc vị diện, trước mắt là cầu Ô Thước dài vô tận, sẵn sàng chiến đấu với đột kích của các mảnh vỡ!

............

Vô số ánh sáng bắn lên, đỏ xanh vàng trắng tím màu nào cũng có, thường là sau đó hóa hồng bay tới, mang theo nguy hiểm kinh người, nhưng đều bị Tô Vô Danh một kiếm đánh đuổi.

Trên người ông đã có không ít vết thương, khí tức so với lúc toàn thịnh cũng đã bị giảm thấp khá nhiều, một đường đi này không biết đã trải qua bao nhiêu trận đánh nhau.

Cách ông không xa, “Ma Sư” Hàn Quảng mỉm cười: “Tô Vô Danh đã chết mấy lần, không ngừng nhờ vào “ta khác” để trở về, mới đả thông con đường Dao Trì. Nếu chúng ta xông tới, không hi sinh một hai người thì e là cũng phải dừng lại mà thôi.”

“Cho Tô Vô Danh đi mở đường đúng là thích hợp nhất.” Cổ Nhĩ Đa cảm thán, nghiêm mặt, vết thương nhói lên, “Giờ ra tay được chưa?”

Hàn Quảng nhìn chung quanh một vòng, lại cười: “Ra tay!”

Thân hình Cổ Nhĩ Đa lập tức to ra, hóa thành hình tượng Trường Sinh thiên, hiện ra chân thân thần linh màu xanh lam, lấy mặt trời làm lô, lấy lôi điện làm mắt, thân quấn mây đen, bao dung vạn vật, Thiên Tru phủ trong tay đạo ngân lưu chuyển, hóa thành một đường thanh quang, mạnh bổ về phía Tô Vô Danh, nếu bị chém trúng, ắt bị chém xuống một cảnh giới!

Hàn Quảng cười ha hả, hai tay cùng đánh ra, tay phải ám tàng ánh đao, hư ảo trường hà đột hiển, gợn sóng lấp lánh, màu sắc xung quanh không còn, thời gian không gian đều chậm hẳn lại, tay trái mang theo hủy diệt vạn vật chi ý, vỗ qua một cái, hai người hợp sức với nhau.

Độ Thế Pháp Vương và Huyết Hải La Sát cầm thần binh, từ xa chém tới Tô Vô Danh, một người trong suốt vô hình, không phát hiện ra được, một người xích hải ngưng tụ thành một đường, kẻ chạm phải sẽ đều hóa thành bãi máu.

Khí tức của họ vừa hiện, Tô Vô Danh đã nhận ra ngay. Đôi mắt không chút sửng sốt hay sợ hãi, trường kiếm nâng lên, quanh thân hiện lên tầng tầng vũ trụ, bên trong mỗi một trọng vũ trụ đều có một Tô Vô Danh.

Ở trong Cửu Trọng Thiên, trong Dao Trì, bản thân quả thật không thể thi triển ‘không đâu không ở’, nhưng bản thân cái nơi này đã cao trên cả vạn giới, cùng cấp với Truyền Thuyết, sự câu thông của bản thân với ‘ta khác’ cũng sẽ tăng mạnh lên theo, có thể dùng họ, điều động vũ trụ và sức mạnh thế giới của họ, nhưng có mấy Tô Vô Danh cùng ra tay tấn công!

Đôi mắt Tô Vô Danh rất bình lặng, tỉnh táo. Ông hành tẩu thiên hạ bao năm, không hướng tới nhạy bén, cũng không quen miệng lưỡi, không giỏi âm mưu, chỉ có dựa vào bản thân, chỉ có dựa vào thanh kiếm trong tay!

Mặc kệ ngươi mang tới bao nhiêu cản trở, bao nhiêu nguy hiểm, ta đều một kiếm chém bay.

Những đường kiếm quang tinh thuần cùng lúc chém ra, khiến quang mang trên bầu trời Dao Trì mất đi màu sắc, những mảnh vỡ binh khí dạng kiếm đều bị dòng khí tức này khiên dẫn, rít vang bắn lên!

Cổ Nhĩ Đa biến sắc, đôi mắt co lại, Hàn Quảng vẫn cười, Huyết Hải La Sát thân hình mấp máy, đột nhiên biến mất.

............

Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh thuận lợi đi xong cầu Ô Thước, không gặp phải nguy hiểm nào nữa. Vừa đi xuống cầu, đã thấy xa xa như có vô số du long đang bay lên thiên không Dao Trì.

Hai người bỗng giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy ở giữa cầu Ô Thước xuất hiện một người, cơ thể gần như là trong suốt, là Độ Thế Pháp Vương!

Y đã vượt qua được cảm ứng của hai người, lướt qua cả hai!

Độ Thế Pháp Vương vung thần binh chém vào cầu Ô Thước, muốn cắt đứt đường ra vào duy nhất!

Nhưng trước mặt y đã xuất hiện một cái quan tài đồng xanh, nó muốn cản y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio