Chú trầm ngâm một hồi giống như đang suy nghĩ. Tôi nín thở trông đợi cái gật đầu của ông chú này. Nhưng thay vì tán thành hoặc từ chối điều kiện của tôi, chú bắt đầu kể lể:
- Chú trở thành một kẻ say khướt khi vợ chú qua đời vì tai nạn giao thông. Một đêm quá chén, chú đi gây chuyện với lũ bụi đời sống chui lủi dưới gầm cầu. Đó là lúc mọi chuyện xảy đến. Chú căm ghét các giác quan của chính mình, căm ghét cái khả năng ngoại cảm này, bởi mọi cảm xúc chú nhận thấy đều tăng lên rất nhiều lần.
- Cháu biết. - Tôi nở nụ cười đồng cảm. - Điều đó thật chẳng dễ dàng gì.
Chú tiếp tục tâm sự với tôi:
- Mấu chốt của khả năng ngoại cảm nằm ở não bộ. Chú cho rằng nếu bộ não ngoại cảm bị tác động mạnh khả năng đặc biệt này sẽ biến mất. Vậy nên chú đập đầu mình vào tường.
Cuộc đời tôi còn phải gặp thêm bao nhiêu người có vấn đề tâm lý nữa đây. Nếu chú Dương được mời vào biệt thự chắc hẳn chú và tiến sĩ sẽ trở thành cặp bài trùng.
- Các vết khâu trên đầu chú cứ ngày một nhiều lên nhưng cái khả năng đáng chết đó thì vẫn không hề biến mất.
- Cho đến bây giờ chú vẫn giữ sở thích…đập đầu vào tường à? - Tự nhiên tôi thấy đầu mình hơi tê.
- Không. - Chú mỉm cười. - Sau một thời gian dài các giác quan của chú phát triển, đầu tiên là thị giác. Chú có thể nhìn xuyên qua nhiều lớp tường dày đặc. Và chú tìm thấy căn phòng bí mật của gia đình. Thật bất ngờ, nhiều người trong dòng họ chú đều là nhà ngoại cảm, căn phòng đó là kho báu kiến thức họ để lại cho con cháu có khả năng giống họ, có khả năng tìm ra căn phòng. Ở đó chú học được rất nhiều điều, bao gồm cả cách gọi hồn.
- Chú đã gặp vợ mình. - Tôi thở dài. - Đó là lý do chú chấp nhận mọi chuyện.
Chú bắt đầu mếu máo trông thật khó coi:
- Đáng tiếc con gái của chú cũng biến đổi. Chú không biết tại sao và khi nào. Có thể chú đã không quan tâm nhiều đến nó trong khoảng thời gian sa đọa của mình. Chú không thể để điều đó xảy đến với nó được. Chú ép nó phải từ bỏ khả năng ngoại cảm đi.
- Không phải chú tra tấn bộ não của cô ấy đấy chứ? - Tôi thất thần.
Chú Dương gật đầu. Tôi cảm thấy trống rỗng. Ông chú và tiến sĩ đúng là một cặp bài trùng, chẳng có ai đối xử với gia đình của mình như họ cả.
- Vậy chú còn giả bộ chơi đẹp để làm gì? - Tôi lên tiếng trách móc. - Chú tự giải thoát cho mình, dành lại cô con gái từ tay Toru. Ép buộc cô ấy là sở trường của chú mà.
- Cháu biết đấy, chú luôn trong trạng thái mở cửa để soi sáng đường đi cho vợ sau khi dùng phép gọi hồn dẫn cô ấy về nhà. - Chú vò nát nắm cỏ lẫn với đống cát trong tay. - Cô ấy bắt gặp chú làm vậy với con bé và…bỏ đi.
- Giờ chú vờ chơi đẹp với con gái và thầm mong vợ chú sẽ quay về à? - Tôi cười nhạt. Ông chú này cần phải nhận sự trừng phạt thích đáng như vậy. - Xin lỗi, cháu không thể giúp chú được gì trong chuyện này. Còn bản thân mình, tự cháu sẽ nghĩ cách.
Khoảng thời gian sau đó trôi qua rất chậm rãi, và nặng nề. Tôi tựa vào tấm bia mộ như thể người đã chết. Không khí nóng bức khiến tôi khát khô họng, cổ tay bị xích kìm chặt khiến tôi đau rát. Tôi đang chết dần…
- Ra khỏi đầu tôi ngay. - Tiếng thét của Ngọc ngăn tôi chìm vào giấc ngủ. Dù mệt lả người, tôi vẫn cố ngước lên xem có chuyện gì.
- Tôi phải nói lại vài quy tắc cho cô nghe. - Giọng Toru khàn đặc, có vẻ giấc ngủ của hắn ta cũng bị phá vỡ. - Không la hét khi tôi chưa bảo. Nhớ đấy.
- Là ông ta. - Ngọc chỉ thẳng tay về phía bố mình. - Ngăn ông ta dùng kết nối truyền vào óc tôi mấy lời nhảm nhí đi.
- Kết nối gì? - Toru nhăn mặt. - Đó là gia đình cô à?
- Trên giấy tờ thôi. - Ngọc nói lạnh băng. - Giờ tôi là gia đình của ông mà.
- Tốt. - Toru ấn cô ta ngồi xuống. Còn hắn dạo bước tới ngôi mộ, nơi tôi và chú đang bị trói chặt.
Hắn xách cổ áo ông chú lên, gằn giọng:
- Tao quá hiền lành rồi nên mới chưa xử mày.
- Tao cũng vậy. - Chú mỉm cười, giằng đứt sợi xích trên cổ tay, những mảnh xích vỡ vụn bắn tới chỗ tôi như mưa.
Toru bị nhấc bổng lên không, trông hắn thật giống quả bóng căng phồng. Rất nhẹ nhàng, chú ném thẳng hắn đi nơi khác như thể ném con gấu bông vậy. Nhưng đó không phải việc tôi nên quan tâm. Tôi hướng ánh mắt cầu cứu về phía chú. Đáp lại tôi là một điệu cười mang ý nghĩa “ai thèm quan tâm”. Tôi vùng vẫy với cái cổ tay bị trói chặt một cách vô ích. Chính miệng tôi nói sẽ tự lo cho cái thân mình thì còn trách ai được nữa. Dù sao tôi cũng chẳng hối hận vì đã lên tiếng chỉ trích ông chú đó.
Đám tay sai của Toru vây chặt chú Dương. Nếu bọn họ là người tốt tôi sẽ lên tiếng cảnh báo. Nhưng vì họ đi theo Toru nên tôi cứ việc chống mắt lên nhìn từng người bị bẻ gãy các bộ phận trên cơ thể. Những tiếng xương nứt vụn vang lên dồn dập khiến tôi rợn người. Thật may mắn khi cơ thể tôi vẫn còn nguyên vẹn sau khi chỉ trích ông chú này.
- Cẩn thận. - Tôi cảnh báo chú Dương lúc trông thấy Toru quay lại với bộ dạng không thể tệ hơn. Hắn đang nổi cơn tam bành.
Toru vật chú xuống bãi cỏ. Và tôi chẳng trông thấy gì cả, đám cỏ dại đã che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi cố gượng dậy để theo dõi tình hình nhưng bị ai đó kéo xuống. Ai đó đang nắm tay tôi. Không, đang cởi bỏ cái còng trên cổ tay tôi thì đúng hơn. Ngoảnh mặt lại phía sau, cơ thể tôi bị khóa chặt bởi đôi mắt xám quen thuộc. Chưa bao giờ tôi thấy đôi mắt này thân quen đến thế. Chưa bao giờ tôi muốn chạm vào anh đến thế.
Chiếc còng vừa được cởi bỏ, tôi quàng tay qua gáy Phạm Hòa, ôm chầm lấy anh. Tôi cứ nghĩ anh sẽ ôm chặt tôi nhưng anh lại đẩy tôi ra. Tôi không nghĩ là do trời nóng. Tôi thấy đôi mắt anh nhìn đăm đăm về phía trước, miệng anh lẩm bẩm:
- Toru…
- Không, Phạm Hòa. - Tôi cản anh lại. - Rời khỏi đây thôi, hắn sẽ giết anh mất.
- Hay là anh sẽ giết hắn. - Phạm Hòa nổi cáu.
Chân anh vừa tiến lên một bước, tôi tới gần anh thêm một bước. Hắn không xứng để anh liều mạng hơn nữa đây là cơ hội để chúng tôi rời khỏi đây một cách an toàn. Toru đang bị chú Dương khống chế.
Phạm Hòa lôi sợi xích lên, kéo tới chỗ Toru. Đó là lần đầu tiên anh ấy băng qua mặt tôi như thể tôi không hề tồn tại. Tôi thấy khó chịu về điều này.
- Rời khỏi đây cùng em có được không? - Tôi phải giữ anh lại bằng cả đôi tay của mình.
- Tại sao? - Phạm Hòa trừng mắt.
- Em không an tâm mỗi lần anh gặp Toru. - Tôi thổn thức. - Nếu anh cứ liều mạng đi vào đó em sẽ chết vì sợ hãi mất.
Phạm Hòa lắc đầu:
- Anh biết mình đang theo đuổi em. Nhưng điều đó không có nghĩa anh cần nghe theo mọi đề nghị của em. Đi khỏi đây mau lên.
- Vậy nếu em nói em cũng thích anh thì sao? - Tôi cố trụ vững trước khí thế áp đảo của Phạm Hòa. - Em thích anh! Phạm Hòa.
Tôi trông thấy anh chớp mắt nhiều lần, như thể có dòng suy nghĩ nào đó đang trườn qua anh rất nhanh. Tôi xông vào tâm trí anh, trôi nổi trong dòng suy nghĩ đó. Tôi đọc được cảm xúc của anh, đọc được mong muốn của anh.
- Đi nào. - Tôi chìa tay ra. - Em biết anh muốn đi mà. Với em.
Phạm Hòa quăng sợi xích xuống đất, nắm tay tôi rời khỏi nghĩa địa tối đen như mực. Có một chiếc taxi đã chờ sẵn ngay cổng nghĩa địa. Đây là chiếc xe anh dùng để đi đến, tôi có thể biết rõ điều đó chỉ bằng cách nhìn vào mắt anh. Từng suy nghĩ của anh hiện rõ trong đầu tôi chẳng khác gì anh đang trò chuyện với tôi cả. Thậm chí tôi chỉ cần thắc mắc một điều gì đó về anh thì ngay lập tức tôi có câu trả lời. Tôi nhận ra thần giao cách cảm thú vị tới mức nào.
Tôi cố cho tay vào cái túi quần chật hẹp đầy những mảnh vụn còn sót lại của chiếc di động. Thật đen đủi, ngay cả thẻ sim cũng bị bẻ gãy mất.
- Gì vậy? - Phạm Hòa giúp tôi nhặt mấy mảnh vụn ra ngoài.
- Di động của em. - Tôi hỏi. - Em mượn di động của anh được chứ.
Phạm Hòa ném những mảnh sắt vụn ra ngoài cửa sổ đồng thời đặt vào lòng bàn tay tôi di động của anh. Theo thói quen tôi vào danh bạ tìm số của anh Quân rồi mới nhớ ra đây đâu phải di động của mình. Nhưng tôi rất bất ngờ khi số của Quân có trong danh bạ của Phạm Hòa. Được đà, tôi lục lọi khắp danh bạ của anh, số của tất cả mọi người anh đều lưu lại, cả tiến sĩ nữa. Chắc Phạm Hòa không phải kiểu người giận dỗi là ném hết đồ đạc có liên quan tới người anh ghét đi nơi khác. Kéo danh bạ xuống cuối cùng, tôi mới phát giác ra chẳng hề có số của mình lưu trong đó. Thật là quá quắt.
- Số của em đâu? - Tôi nổi nóng, có thể gọi là nổi nóng một cách vô cớ.
Phạm Hòa chỉ tay vào đầu anh:
- Trong này.
Tôi cứng miệng. Vừa không chất vấn được anh, vừa tự thừa nhận mình đang lục lọi danh bạ của người ta. Tôi chỉ biết im lặng suốt quãng thời gian sau đó. Vì thế tôi đành chọn cách nhắn tin cho anh Quân chứ không gọi điện. Thật kỳ quoặc, tôi mới nói mình thích Phạm Hòa và tôi vẫn coi anh Quân là bạn trai sao. Phen này thì xong thật rồi, nếu hai anh xuất hiện cùng một lúc tôi biết phải cư xử thế nào đây? Hoặc tôi chỉ cần thú thật.
Taxi dừng lại trước cửa một khách sạn lạ hoắc. Tôi điên lên mất, đáng lẽ tôi phải bảo Phạm Hòa đưa mình về khách sạn đã thuê. Ban nãy tôi còn nhắn tin cho anh Quân rằng tôi sẽ về ngay thôi, bảo anh đừng lo lắng gì về việc di động của tôi mất liên lạc.
- Em cần tắm rửa đấy. - Phạm Hòa đẩy tôi vào trong khách sạn.
- Nhưng chỗ em ở không phải… - Tôi nín thinh khi trông thấy ánh mắt đáng sợ của Phạm Hòa.
- Nên nhớ em là người bắt anh quay về. - Phạm Hòa đe dọa. - Nếu bây giờ em bỏ đi anh sẽ quay lại nghĩa trang đào mộ chôn Toru.
- Nếu anh đang đùa thì đừng có đùa kiểu đó. - Tôi tự mình bước thẳng vào khách sạn mà không biết mình cần đến phòng nào.
Tới bàn lễ tân, Phạm Hòa nhanh chóng lấy chìa khóa rồi đuổi theo tôi ngay. Bọn tôi dùng thang máy đi lên phòng của anh. Một căn phòng khá bừa bộn không giống phong cách của Phạm Hòa cho lắm. Tuyệt, có thể tôi đang đi vào hang cọp mà vẫn còn thời giờ để quan tâm tới nội thất.
- Anh bị một thằng điên đập vào gáy và bị nhốt trong phòng của chính mình. - Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Phạm Hòa giải đáp.
- Anh vừa vào đầu em đấy à? - Tôi liếc anh, không dám để lộ đôi mắt của mình ra nữa.
- Hang cọp? Thú vị đấy. - Phạm Hòa thổi phù một luồng hơi nóng ran từ miệng anh tới tai tôi. - Anh vào đầu em từ lúc tỉnh dậy sau pha nện gáy của thằng điên kia. Vì thế anh mới biết em đang bị trói trong nghĩa địa.
- Ý anh là ngay cả khi không nhìn vào mắt em, anh vẫn có thể… - Tôi ngập ngừng, miệng hơi há ra.
- Anh chỉ cần nghĩ về em là các hình ảnh sẽ hiện ra trong đầu anh ngay. - Phạm Hòa tặc lưỡi. - Thừa nhận đi, Khả Ngân. Em cũng đã trông thấy các hình ảnh rồi đúng không. Điều đó chứng tỏ em nghĩ về anh.
Anh cố tình nói thật chậm bốn câu cuối. Thật ra ngay cả khi anh chẳng làm thế tôi cũng sẽ thừa nhận. Tôi quyết định rồi, nếu không muốn khó xử khi gặp mặt cả hai anh, tôi cần thú thật thứ cảm xúc hỗn độn của mình. Nếu việc đó khiến tôi bị cả hai bỏ rơi, tôi cũng cam lòng. Tôi đáng lắm.
- Phải. - Tôi ngồi phịch xuống ghế. - Em thích anh trong khi đang hẹn hò với anh Quân. Thật vô lý nhưng…em có cảm xúc với cả hai anh.
Phạm Hòa ngồi lên thành ghế, đôi mắt xám của anh nhìn thẳng vào tôi:
- Với ai nhiều hơn?
- Em không biết. - Tôi lắc đầu. - Đó cũng là điều em đang tìm hiểu.
- Em có thể chọn. - Tôi phải quan sát đôi mắt xám của anh để chắc chắn rằng anh không nói dối. Phạm Hòa cho tôi cái quyền được chọn lựa từ lúc nào vậy?
Tôi chỉ biết cắn môi, gật đầu. Rõ ràng tôi phạm phải lỗi rất lớn nhưng anh không những chẳng giận mà còn chấp nhận đợi chờ quyết định của tôi. Có cảm giác tôi đang được hưởng điều mình không đáng được hưởng.
- Em sẽ chọn. - Giọng tôi chắc nịch. - Em không thể đứng giữa con đường thế này mãi được.
- Hồi hộp thật. - Phạm Hòa rời thành ghế, ngồi xuống cạnh tôi. - Vì anh không thể can thiệp vào sự lựa chọn của em nên anh chỉ còn cách kiếm điểm với em thôi.
Anh trao cho tôi một nụ hôn, đến vội vã mà ở lại rất lâu. Không phải giấu giếm cảm xúc của mình về anh nữa nên tôi cùng hòa nhập với anh. Nhẹ nhàng, anh đẩy tôi nằm xuống ghế, nụ hôn của chúng tôi đứt quãng. Và anh lại tiếp tục hôn tôi, không phải ở môi mà là ở cổ, rồi từ cổ xuống nữa, xuống nữa…
Ring.
Tôi mở bừng hai mắt ra, hướng ánh nhìn vào chiếc di động đang đổ chuông của Phạm Hòa. Cả anh cũng đã trở về thực tại, tuy có khó khăn hơn tôi một chút.
- Để em nghe. - Tôi với lấy di động, nhìn thấy tên anh Quân, tôi cảm thấy lòng nặng trĩu. Và tôi cứ nhìn Phạm Hòa rồi lại nhìn vào di động cho tới khi chuông ngừng đổ.
Tôi đặt tay lên trán, người tôi nóng ran:
- Em cần đi tắm.
- Ừm. - Phạm Hòa thở phào. - Hôm nay đến đây thôi. Anh không muốn em đến trường với cái bụng bầu đâu.
Tôi đỏ mặt, lùi dần vào phòng tắm cùng chiếc di động của Phạm Hòa. Khép cửa lại, tôi gọi cho chị Loan.
- Em dạo quanh bãi biển từ sáng tới giờ à? - Chị bắt máy rất nhanh.
- Em đang ở chỗ…chị biết mà. - Tôi thở thật mạnh. - Em cần tiếp xúc đều đặn với cả hai người bọn họđể đưa ra quyết định đúng đắn.
Đầu dây bên kia im bặt một lúc.
- Nhắn cho chị địa chỉ. Sáng mai chị sẽ tới đón em vậy. - Chị Loan đồng tình với quyết định của tôi.
Tôi ngắt máy, gửi tin nhắn cho chị đúng lúc Phạm Hòa đẩy cửa, ngó vào bên trong. Vội xóa tin nhắn, tôi đưa lại di động cho anh bằng bàn tay run rẩy.
- Anh không vào để đòi cái này. - Phạm Hòa ném cho tôi một chiếc áo sơ mi. Chiếc áo đó là của anh, cỡ rất lớn.
- Chắc em sẽ mặc nó. - Tôi vắt áo của anh lên cánh tay mình.
- Đừng ngại. - Phạm Hòa nói. - Chúng ta đã từng làm việc này rồi mà.
Anh đang cố gợi cho tôi nhớ lại kỷ niệm ở căn nhà gỗ. Tôi chỉ mỉm cười, đẩy anh ra để tạo cho mình không gian riêng tư trong lúc ngâm mình trong bồn tắm. Tôi cố gắng gột rửa mồ hôi, cái mùi âm khí, vết ngứa ngáy do cỏ dại chọc vào da thật nhanh chóng. Tôi rửa sạch quần áo bẩn, phơi trong phòng tắm và hy vọng sáng mai chúng sẽ khô cong.
Mặc độc chiếc áo sơ mi của anh trên người tôi cảm thấy có chút gì đó buông thả. Đứng soi gương, tôi tự hỏi trông mình có khác mấy cô ả từng qua tay Phạm Hòa là bao đâu. Tình cảm thật đáng sợ, giống như khi tôi thích Phạm Hòa, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi tật xấu của anh ấy và coi rằng các việc xấu anh từng làm chẳng có gì to tát cả. Đó có phải vấn đề nghiêm trọng không?
Vừa mở cửa phòng tắm đã trông thấy anh đang đứng sừng sững tại đó, tôi giật nảy mình:
- Em mệt rồi.
Tôi thờ thẫn bước về phía chiếc giường êm ái. Nơi mà tôi đã muốn ngả lưng từ sáng sớm. Cơ thể tôi tan thành từng mảnh khi nằm lên giường. Thật thoải mái, tôi chẳng muốn bò đi đâu nữa ngoài chiếc giường này.
Nhưng mong muốn của tôi bị lung lay khi Phạm Hòa cũng nằm xuống theo. Tôi quắc mắt lên:
- Anh vừa nói hôm nay đến đây thôi.
- Ừ, đến đây thôi. - Phạm Hòa trườn tới nơi tôi nằm, nâng đầu tôi đặt lên cánh tay sải dài của anh. Và anh nhắm mắt lại.
Trông anh thật gần gũi, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi không biết tại sao đêm nay tôi lại có gan nằm cạnh một người đàn ông nữa. Tôi có rất nhiều lý do để đổ thừa, vì tôi mệt mỏi, vì chân tôi chẳng thể nhấc lên nữa,…nhưng tôi đã tự nhủ từ bây giờ mình cần phải thừa nhận và thú thật mọi chuyện. Vậy nên tôi sẽ nói lý do là tôi thích anh. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Dương và Toru cứ vật lộn nhau cho tới khi Ngọc la hét ỏm tỏi. Nghĩa địa yên ắng bị cô ta biến thành cái chợ của những tạp âm làm cơ tai đau nhức. Chớp lấy thời cơ, Toru nhanh chân bịt miệng Ngọc lại, khống chế cô ta:
- Tao giết nó đấy.
- Gì? - Ngọc hoang mang. - Ông nói chúng ta là một gia đình.
Toru gầm gừ:
- Một gia đình thì phải bảo vệ nhau bằng mọi cách thức.
- Con đang đi lầm đường đấy. - Dương nói. - Con cần trở về với bố ngay.
- Không. - Ngọc mỉm cười, nụ cười chất chứa sự đau khổ vô bờ bến. - Ở bên Toru, ít ra tôi có thể chết ngay. Còn ở cạnh ông, tôi cứ phải chết từ từ, từng ngày một.
Toru được thể lên mặt, hắn liếc các xác chết dưới chân mình:
- Mày muốn được sống chung một gia đình với cô con gái chứ? Gia nhập với tao. Chúng ta sẽ là một gia đình mạnh mẽ ngay cả khi không có đám tạp nham kia.
- Đừng. - Ngọc nhăn mặt. - Ông không thể đối xử với tôi như thế.
- Yên nào. - Toru xoa dịu cô ta. - Cô chỉ việc kề dao vào cổ mình mỗi lúc bố cô muốn hành hạ cô. Tôi nghĩ cái chết của cô có ảnh hưởng đến hắn đấy.
- Thật… Thật chứ? - Ngọc hoang mang.
- Không thấy tôi đang làm sao? - Toru vuốt má cô ta và nhìn Dương bằng ánh mắt thách thức.
Dương nhìn con gái một cách bất lực:
- Nói đi. Tao có thể giúp mày việc gì…để được ở bên con bé.
Toru nở nụ cười man rợ:
- Chẳng có việc gì khó đâu, anh bạn.