An Thiếu Du có tốt hay không?
Đương nhiên không tốt, bị đoạt gia sản lại bị hủy dung, lưu lại bên người Chanh Âm săn sóc y, bây giờ còn trở thành thuốc dẫn đang nằm trong phòng khách điếm nghỉ ngơi, phỏng chừng mấy ngày tới sẽ thống bất dục sinh (đau đớn đến không muốn sống nữa).
Thế nhưng…
“Rất tốt, ngươi không cần lo lắng.” Bạch đại phu hời hợt nói ra một câu.
An Thiếu Du giấu giếm thân phận tiếp cận Chanh Âm tất nhiên là không muốn cho y biết tình cảnh của mình, vậy hắn cũng không cần phải vạch trần.
Nghe câu trả lời của Bạch đại phu, Chanh Âm biểu tình cứng ngắc, khó khăn nở một nụ cười, y ngây ngốc nhìn mép giường, miệng không ngừng lặp lại: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”
Liếc nhìn khuôn mặt mê man của Chanh Âm, Bạch đại phu giúp y nằm xuống, tiếp đó mở ra một cái bao phục nhỏ mang theo bên người, từ trong đó lấy ra một cây kim châm cứu, rồi lại kéo một cánh tay Chanh Âm qua, bắt đầu thi châm cho y.
“Muốn gặp hắn thì phải đi.” Bạch đại phu bỗng nhiên nói.
Chanh Âm đầu tiên là ngẩn ra, sau lại chợt nở nụ cười, dáng tươi cười có chút cô đơn, cũng có chút bất đắc dĩ, “Bạch đại phu đừng nói giỡn, ta cũng không muốn chết không nhắm mắt.”
Nói xong, y chậm rãi nhắm mắt lại, quyết định không tái thảo luận chuyện có liên quan đến người kia nữa, y đối với hắn đã tận tình tận nghĩa, không còn nợ nần gì nhau.
“Có thể hắn không có chán ghét ngươi giống như ngươi tưởng tượng.” Bạch đại phu giả vờ suy đoán.
“Hy vọng vậy đi.” Chanh Âm qua loa nói.
Nhìn bộ dạng y như vậy, Bạch đại phu có lẽ ít nhiều cũng minh bạch lý do An Thiếu Du giấu giếm thân phận lưu lại bên cạnh Chanh Âm, “An Thiếu Du” ở trong lòng Chanh Âm đã bị định vị rồi, nếu thật sự cưỡng ép thay đổi hình tượng này, người cảm thấy khó chịu nhất hẳn phải là y.
Động tác Bạch đại phu châm cứu rất nhẹ, huyệt vị bị kích thích chẳng qua cũng chỉ cảm thấy đau đớn trong chốc lát, Chanh Âm rất yên lòng mặc hắn châm kim, châm này cắm trên huyệt vị cũng không biết cần bao lâu mới có thể nhổ xuống, Chanh Âm nhắm mắt dưỡng thần dần dần có chút buồn ngủ, mới được một nén nhang, y đã mơ màng đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã tối, Bạch đại phu đang ngồi ở bên giường thu châm.
“Được rồi sao?” Chanh Âm ngáp một cái hỏi.
“Ừ, ngày mai ta sẽ trở lại.” Nói xong, Bạch đại phu liền xoay người thu dọn đồ vật dự định rời khỏi.
“Di?”
Lưu lại một ngày đã khiến Chanh Âm cảm thấy bất khả tư nghị, bây giờ cư nhiên còn muốn quay trở lại, như vậy…
Không để ý đến suy nghĩ của Chanh Âm, Bạch đại phu nói xong liền đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở: “Tối nay an tâm nghỉ ngơi, nếu ngày mai để ta phát hiện không ổn, ta nhất định không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
Sau đó chính là một trận tiếng đóng cửa vang lên, rồi lại chìm vào yên tĩnh nặng nề, trong phòng chỉ còn lại mỗi mình Chanh Âm.
Y vừa mới ngủ dậy, trong lúc nhất thời hoàn toàn không có một chút buồn ngủ nào, nghiêng người sang, đối diện với gian nhà trống không Chanh Âm bắt đầu có những suy nghĩ viển vông, chẳng hạn như ngày mai có thể xảy ra chuyện gì, ngày mai lại nên làm những gì.
Ai… Một mình thật sự rất buồn chán, có điều không biết có phải ảo giác hay không, tối hôm nay sao lại đặc biệt nóng?
…
Bên kia, Bạch đại phu sau khi ly khai gian nhà của Chanh Âm, lại ghé qua tiệm thuốc một lần, trước khi cửa tiệm đóng cửa làm một cuộc mua bán cuối cùng.
Hắn mua chút Đương Quy, Hoàng Kỳ, Đảng Sâm, sau đó quay về khách sạn, đem mấy thứ này giao cho tiểu nhị, thanh toán ngân lượng, bảo phòng bếp lấy những dược liệu này cùng với thịt dê đem đi hầm canh.
Nếu bạc có thể cầm, chủ quán tự nhiên không cự tuyệt, lập tức dựa theo lời hắn nói mà làm, hết thảy chuẩn bị xong xuôi, lúc này Bạch đại phu mới chậm rãi quay trở lại gian phòng của mình.
Bên trong phòng sớm đã có người, nằm ở trên giường không phải An Thiếu Du còn có thể là ai.
Hắn hiện tại đã sớm gỡ xuống diện cụ, gương mặt dọa người đặt ở trên gối, hai tay gác bên tai, vết thương trên cổ tay phải đã được băng bó, chăn bông đắp tới thắt lưng, lộ ra nửa người trên trần trụi, phía trên lưng, chỗ gần vai trái bị băng gạc màu trắng che phủ, trên băng gạc còn mơ hồ lộ ra huyết sắc.
“Bạch đại phu, Chanh Âm thế nào rồi?” An Thiếu Du vừa nhìn thấy Bạch đại phu đã hỏi.
Vết thương trên thân thể tuy rằng đau đớn, nhưng chỉ mới ở mức độ ban đầu hắn còn có thể chịu đựng được, chẳng qua bởi vì mất nhiều máu, có chút suy yếu mà thôi.
Bạch đại phu không trả lời ngay vấn đề mà đi tới bên người hắn, trước đem băng gạc trên sống lưng gỡ xuống, sau đó rắc dược phấn lên một miếng vải sạch sẽ, một lần nữa đắp lên người An Thiếu Du.
“Kiên nhẫn một chút.” Nói xong, hắn đem băng gạc dán lên phần huyết nhục bị cắt xén kia.
“——!” Trong nháy mắt, An Thiếu Du hít một hơi lãnh khí.bg-ssp-{height:px}
Chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn kịch liệt, đau nhức thấu tim gan cũng lan tràn đến các ngõ ngách trong thân thể, An Thiếu Du nắm chặt song quyền, ngón chân cong lên, thậm chí ngay cả thanh âm kêu gào cũng bị chôn vùi.
Nhưng vào lúc này, Bạch đại phu lại lên tiếng nói: “Chanh Âm rất tốt, cũng không có sinh nghi, còn hỏi ta chuyện của ngươi.”
“… Ta?” An Thiếu Du hít sâu một cái bình phục đau đớn, vừa nghe thấy tin tức Chanh Âm, nhất thời cũng không để ý đau xót, cắn răng hỏi, “Hỏi ta cái gì?”
Thấy trên trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, Bạch đại phu cầm qua một cái khăn vải thay hắn chà lau.
Hắn vừa lau vừa nói: “Y hi vọng ngươi có thể sống thật tốt.”
Lời này giống như lương dược thanh thuỷ (thuốc hay nước trong), trong nháy mắt thâm nhập vào nội tâm An Thiếu Du, một nỗi cảm động khó tả cùng cảm kích tràn ngập trong lòng, khiến hắn có chút đau buốt hai mắt.
Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, An Thiếu Du nhịn không được nói: “Y là tên ngốc, thiên hạ đệ nhất ngu ngốc…”
“Ngươi cảm thấy ngươi không phải sao?” Bạch đại phu nghe vậy phản vấn.
Hắn? A… Hắn cảm thấy hắn không phải sao?
“Ngài nói rất đúng.” An Thiếu Du nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng như trước lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Chúng ta đều là…”
Nhân gian tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt.
Trích bài thơ Ngọc Lâu Xuân Kỳ – Âu Dương Tu:
Tôn tiền nghĩ bả quy kỳ thuyết,
Vị ngữ xuân dung tiên thảm yết.
Nhân sinh tự thị hữu tình si,
Thử hận bất quan phong dữ nguyệt.
Ly ca thả mạc phiên tân khuyết,
Nhất khúc năng giáo trường thốn kết.
Trực tu khán tận lạc thành hoa,
Thuỷ cộng xuân phong dung dị biệt.
Dịch:
Trước ly tính chuyện về nhà,
Ngại ngùng chưa nói, xuân đà biến suy.
Thế nhân là giống tình si,
Hận này đâu phải tại vì gió trăng.
Chia tay ngại khúc ly ca,
Một chương đã đủ xót xa ngậm ngùi.
Thử trông thành Lạc hoa rơi,
Gió mưa xuân cũng dễ thời biệt ly.
Không phải ta ghi sai mà là bản gốc tác giả để là “Nhân gian” chứ không phải “Nhân sinh” nha, chắc là có dụng ý nên ta không sửa lại.
Khởi đầu của nghiệt duyên chung quy vẫn còn một chữ “duyên”, ràng buộc hai người suốt một đời, dây dưa hai người cả một kiếp.
Đến bây giờ ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, hiện tại quan trọng nhất chính là sống sót, cùng nhau giữa cõi đời này… sống sót.