Edit+Beta: Minh Miu
Dù thế nào khó tin, sự thật ngay tại trước mắt, không tin cũng phải tin, Chu An Bằng ngã ngồi trong ghế, che mặt, xấu hổ không chịu nổi nói: “Con không biết, làm sao có thể như vậy. Cha, người như thế nào còn không sớm nói cho con biết? Người nếu nói sớm cho con biết, đánh chết con con cũng sẽ không cùng đàn ông làm chuyện này.”
Chu Nguyên Dịch bất đắc dĩ nói: “Bây giờ nói những chuyện này cũng bằng không rồi. Người đàn ông kia là ai? Con tranh thủ thời gian nói cho nó biết chuyện này, cùng một chỗ thương lượng một chút.”
“Thương lượng cái gì?” Chu An Bằng thanh âm kinh hãi hỏi: “Có cái gì hay để thương lượng sao? Đứa nhỏ này con không thể nhận, bỏ đi là được rồi.”
Chu Nguyên Dịch đột nhiên đánh rớt quyển sách mở ở trên bàn, tức giận nói: “Hồ đồ. Con không muốn sống nữa.”
Chu An Bằng cả kinh trợn hai con mắt, nói: “Không thể bỏ? Con đi, sẽ không xui xẻo như vậy? Cha, con không muốn mang thai không muốn sinh đứa nhỏ cho đàn ông.” Nhớ thiếu nữ ngày đó mang thai con cho Chu đại thiếu gia gã đều làm mất rồi, gã làm sao có thể hiện tại ngược lại là chính mình mang thai? Không muốn, nhất định phải làm mất, làm mất. Nói đùa gì vậy, nếu để đám bạn xấu biết chuyện, Chu đại thiếu gia gã còn mặt mũi nào mà sống?
Chu Nguyên Dịch vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Bây giờ nói cái này đã muộn. Đứa nhỏ chỉ có thể sinh ra. Thể chất đàn ông mang thai chính là chỉ có thể sinh, không thể sinh non, bằng không thì, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. An Bằng, ta biết rõ con không có chuẩn bị tư tưởng, cha cũng không hy vọng như vậy, nhưng, hiện tại, sự tình đã đến bước này, cũng chỉ có thể đối diện với sự thật, đứa nhỏ, phải sinh ra, các loại lời nói bỏ đi về sau đừng nói nữa, nếu không, tương lai đứa nhỏ biết rõ nó là đứa nhỏ không được hoan nghênh, trong lòng của nó hẳn là khó chịu. An Bằng, con là sắp làm cha rồi, về sau mọi thứ đều dựa vào con mà học tập, đừng tính tình xằng bậy nữa.”
Chu An Bằng người đã ngốc hơn phân nửa, mặt đều cứng lại rồi, cả buổi đều không nói ra lời, trong đầu chỉ chuyển động một ý nghĩ: Trời ạ, mình mang thai, vẫn không thể bỏ, chỉ có thể sinh đến. Phụ nữ đều có thể nạo thai, mình làm sao lại không thể.
Chu Nguyên Dịch than thở, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong thư phòng, sau đó nói: “Con phải lập tức về nước. Sự việc em bé còn không có chấm dứt đâu, nơi đầu sóng ngọn gió này dễ gây ra rủi ro, khiến đám dân mạng điên cuồng kia lại khai quật ra tư liệu, con sau này muốn ngẩng đầu làm người cũng không được nữa. An Bằng, nghe lời cha, ngày mai liền đi, về nước sẽ an toàn hơn nhiều. Ai, dứt khoát ta cùng con trở về, dàn xếp tốt cho con, cho con có thể an tâm dưỡng thai. Trong nhà là không ở được, nhiều người hầu nhìn như vậy, vạn nhất bị lộ ra sẽ gây phiền toái. Dứt khoát ta tìm cho con một nơi ở khác, còn có, chú Lê, lại để cho ông ấy đi cùng con.”
Dưỡng thai!!! Hai chữ này đem Chu An Bằng vốn như lạc vào trong sương mù uể oải không chịu được kích động nhảy dựng lên, xấu hổ gân cổ lên mà phản bác nói: “Cha, trở về là có thể, nhưng, con thật sự là không muốn sinh tiểu quỷ này, con chỉ là chơi đùa mà thôi, nào biết đâu rằng có thể như vậy...”Nghĩ đến tháng kế tiếp, bụng của mình liền trở nên giống như bóng cao su thổi to ra, Chu An Bằng quả thực cả đầu đều đau.
Chu Nguyên Dịch lắc đầu, nói: “Chơi đùa? Con suốt ngày chơi, chơi đến sắp tuổi vẫn còn chơi. Hiện tại chơi lớn rồi, đều là con tự làm tự chịu. Không có biện pháp. Con chỉ có thể sinh ra, vừa rồi bác sĩ kia nói, chính là bác sĩ Tần, ông ấy nói, thể chất đàn ông mang thai, chính là có đứa bé phải sinh ra, nếu tùy tiện nạo thai, đối với thân thể tổn thương rất lớn, thậm chí sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh, ông ta đã từng tận mắt có người phá thai mà tê liệt, cho nên, ông ta không đề nghị phá thai, cũng sẽ không đi làm giải phẫu như vậy.”
Một cái đả kích lại nhận lấy một cái đả kích khác, còn là cấp bậc bom nguyên tử, Chu An Bằng quả thực muốn qua đời, tâm muốn chết cũng đã có, cuối cùng, hữu khí vô lực nói: “Ngoại trừ sinh hạ ra sẽ không có con đường thứ hai có thể đi sao? Cha, người phải giúp đỡ con. Con không muốn cùng chú Lê trốn đến chỗ quỷ quái gì đó sinh con.”
Chu Nguyên Dịch lông mày nhíu lại, nói: “Ta là phải giúp, chỉ có điều, càng nhiều hơn nữa chính là phải dựa vào chính con, con cũng là người lớn như thế, cha không thể quan tâm con cả đời. Con nếu không muốn chú Lê chăm sóc, cũng có thể bảo người đàn ông làm con mang thai đứa nhỏ này thương lượng một chút, nó là một người ba khác của đứa nhỏ, nên nhận nhận trách nhiệm. Trong lúc con mang thai có thể để cho nó đến chăm sóc con, đợi đứa nhỏ sinh ra, các con sẽ cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ, giống như An Trình cùng Đại Tráng, đó là không còn gì tốt hơn, đối với tương lai của đứa nhỏ cũng tốt.”
Chu An Bằng lại lắp bắp kinh hãi, nói: “Không, không, không, con không có ý định cứ như vậy cùng đàn ông trải qua một đời, cha, người lúc này đây nhất định phải giúp con, con cam đoan về sau đều làm người tốt, sinh hoạt bình thường, lại không chọc cha tức giận. Thật sự, thật sự, cha người nói đúng, phải trải qua cuộc sống bình thường, cùng phụ nữ kết hôn sinh con mới là chính đồ, con cũng không thể...này cũng quá xấu hổ chết người rồi...”
Chu Nguyên Dịch nhìn gã, nói: “Sợ mất mặt cũng đừng có đứa nhỏ? Đó cũng là thịt trên người con rơi xuống. Con một chút cũng không đau lòng? Một người ba khác của đứa nhỏ con đã cho lựa chọn chưa, một mình con đơn phương buông tha? Ta khuyên con vẫn là suy nghĩ kĩ càng, đây là chuyện lớn ảnh đến toàn bộ thời thơ ấu của đứa nhỏ, con đừng chỉ đứng trên góc độ của mình mà suy nghĩ vấn đề.”
Chu An Bằng nắm chặt lòng bàn tay, rốt cục vẫn phải gian nan nói: “Không, con không tìm anh ta. Con... cùng anh ta, thật sự chỉ là chơi đùa, không có nghiêm túc, hơn nữa đã chia tay rồi, con lúc đó theo đuổi trợ lý kia của An Trình, để cho anh ta nhìn thấy, tức giận náo loạn một trận, liền sụp đổ.”
Chu Nguyên Dịch nghe được tức giận, trẻ con như vậy. Nhưng, đối phương nếu là không có khả năng tiếp nhận, thật sự gọi đối phương đến phụ trách cũng là rất khó khăn, ồn ào cuối cùng chịu thiệt vẫn là con trai cả cùng thể diện Chu gia, vẫn là thôi đi, làm người câm đi.
Chu Nguyên Dịch hiện tại ngược lại là tỉnh táo, giúp con trai phân tích nói: “Điều kiện kĩ thuật trước mắt mà nói, sinh ra so với mạo hiểm phá thai thì tốt hơn, vẫn là, sinh. Sinh ra lại nói sau, đến lúc đó tất cả mọi người giúp đỡ con nghĩ biện pháp, khó khăn nào cũng có thể qua đi.”Chu An Bằng cắn răng, nói: “Được rồi, vậy sinh, Chu An Bằng con cũng không lo nuôi không nổi đứa nhỏ, chỉ có điều, kết hôn, vẫn là muốn kết hôn với người khác.”
Chu Nguyên Dịch trong ánh mắt rõ ràng mang theo thất vọng, nói: “An Bằng, con nếu sớm tính toán như vậy, yên ổn cùng phụ nữa kết hôn sinh con, ta sẽ thật vui vẻ rất hài lòng. Nhưng, hiện tại... ai, đứa nhỏ này thật đáng thương. Nó tính cái gì? Con cùng người phụ nữ khác kết hôn, đứa nhỏ này sẽ giống như An Trình năm đó, trở thành một ngoại nhân. Ai, chỉ có điều cũng là không có biện pháp khác, con về sau phải chăm sóc đứa nhỏ nhiều một chút, chớ giống như trước đây vô tâm vô phế.”
Nửa ngày, Chu An Bằng yếu ớt nói: “Nếu không, đưa cho nhà khác muốn đứa nhỏ?”
Chu Nguyên Dịch trên mặt biểu lộ quả thực là chấn kinh rồi, nhìn hằm hằm An Bằng, nói: “Con có phải là con người hay không? Nói như vậy con cũng nói ra được?”
Chu An Bằng cúi đầu không nói, trong nội tâm loạn thành một đoàn, gã thật sự là đối với đứa nhỏ không có hứng thú gì, nếu là có hứng thú, sớm cùng phụ nữ kết hôn sinh con, còn có thể có chuyện không may mắn như hiện tại sao?
Chu Nguyên Dịch theo dõi gã trong chốc lát, cuối cùng thất bại nói: “Con người làm cha cam lòng cho, người làm ông nội như cha lại không nỡ. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, An Trình lần trước nói cho cha, hai đứa nó rất thích có nhiều đứa nhỏ, thấy Bảo Bảo một mình sợ cô đơn, còn nghĩ đến qua trận bận rộn này, cùng Đại Tráng lại muốn đứa thứ hai. Dứt khoát để cha cùng An Trình thương lượng một chút, con sinh đứa nhỏ này, con không nuôi, liền đưa cho hai đứa nó nuôi, liền xem như có bạn cho Bảo Bảo.”
Chu An Bằng nghe lời này, trong nội tâm như là quật ngã bình ngũ vị, không biết là tư vị gì, khó chịu muốn chết, nhẫn nhịn cả buổi, nói: “Được rồi, cha, người đừng nói cho bọn họ cái này, con...tự mình nuôi, con chỉ có một người, cũng có thể nuôi nó lớn.”
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ xoắn xuýt này của con trai, Chu Nguyên Dịch có chút không đành lòng, muốn trấn an gã mấy câu, đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên.
Chu Nguyên Dịch cầm lên nhìn, lại là Đại Tráng, liền nhận, nói: “Này?”
Đại Tráng đang ở đầu bên kia điện thoại thoải mái cười, nói: “Cha, con nghe An Trình nói ngài cùng ba Phó đều từ Châu Âu trở về. Đêm nay con xin phép giáo viên nghỉ bệnh, kì thật là muốn cùng ngài và ba Phó cùng nhau ăn cơm, xem như tẩy trần?”
Chu Nguyên Dịch cười khổ nói: “Tẩy trần cái gì? Ta này lại sắp đi rồi.”
Chu Nguyên Dịch liếc nhìn An Bằng, nói tiếp: “Ta phải lập tức trở về H quốc một chuyến, cùng An Bằng trở về có chút việc. Chờ ta lại trở về, chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.”
Đại Tráng vội nói: “Chính là sắp về nước, ăn bữa cơm cũng không chậm trễ cái gì. Cha, con đều gặm bánh bao một tháng rồi, thật vất vả mới có cơ hội ăn một bữa ngon, ngài còn không chịu tới sao?”
Chu Nguyên Dịch đành phải nói: “Vậy được rồi. An Bằng cũng cùng đi, mọi người tụ tập.”
Đại Tráng vội vàng đáp ứng, nói: “Được, con hiện tại đi đặt trước chỗ, một lát nữa gửi tin nhắn vị trí đã đặt trước cho ngài, tan làm liền trực tiếp đi, con về nhà trước đón Bảo Bảo.”Chu Nguyên Dịch nghe được Bảo Bảo cũng tới, tâm tình phiền muộn rốt cục cũng tiêu tán đi một chút, nói: “Được, được, được, đang nhớ Bảo Bảo đây. Này cũng sắp tháng đi, là lúc đáng yêu nhất.”
Đợi cha cúp điện thoại, An Bằng có chút mất hứng nói: “Con không muốn theo chân bọn họ cùng nhau ăn cơm.”
Chu Nguyên Dịch trầm mặt, nói: “An Bằng, ta không biết con là chuyện gì xảy ra, tuổi cũng không nhỏ nữa, làm chút việc còn tùy hứng như vậy. Con còn không quen nhìn người ta? Con có biết hay không, không phải ta chống đỡ hòa giải cho con, An Trình bọn nó sớm liền đem con thu thập. Những thứ khác không nói, liền nói con lần kia thừa dịp An Trình chưa hồi phục trí nhớ phái sát thủ giết nó, con có biết hay không, khi đó An Trình trong bụng có Bảo Bảo, đã bảy tám tháng rồi. Nếu như con lần kia đắc thủ, liền là một xác hai mệnh. Đại Tráng bọn nó mới là chịu đựng tức giận cùng con cùng nhau ăn cơm, con ngược lại là không vui trước.”
Con tối là một nhà hàng hải sản, Đại Tráng đã gọi đồ ăn trước rồi, một đống đồ hải sản, tôm cua đều là thức nhắm, vây cả hải sâm, còn có canh tổ yến, rực rỡ muôn màu, Đại Tráng tuy đón Bảo Bảo nhưng vẫn là người đầu tiên đến, nhìn thấy Chu Nguyên Dịch bọn họ tiến vào liền nhiệt tình nghênh đón, nói vài câu chuyện hàn huyên, mời mọi người ngồi xuống.
Mọi người thấy Bảo Bảo lại lớn thêm một chút, hiện tại đã mười tháng rồi, còn không biết đi đường, nhưng, rất biết bò, cái mông nhỏ vểnh lên, trái đong đưa phải lắc lư leo rất nhanh, rất thú vị.
Còn có thể nói một vài chữ đơn, Bảo Bảo ngồi trong ngực An Trình, bàn tay mập mạp nhỏ nhắn vỗ vỗ, cười toe toét miệng mọc bốn khỏa gạo kê, hô: “Cha...cha...cha”
Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên đều kinh ngạc nói: “Ơ, Bảo Bảo biết nói chuyện rồi hả? Đều gọi cha?” liền đưa qua cánh tay ôm Bảo Bảo, Chu Nguyên Dịch ôm trước, kéo Bảo Bảo vào trong ngực, cười đùa: “Bảo Bảo, nhanh gọi một tiếng ông nội, ông nội cho con thứ tốt...”
Bảo Bảo vẫn là vỗ tay gọi: “Cha...cha...cha...”
An Trình cười giải thích, nói: “Mới bắt đầu học nói, chỉ biết mấy chữ mà thôi, cha, nãi nãi, nước, chính là mấy từ này.”
Chu Nguyên Dịch nghe khó chịu rồi, nói: “Như thế nào nãi nãi đều gọi, ông nội lại không biết gọi?”
An Trình cùng Đại Tráng đều cười, nói: “Bảo Bảo nói nãi nãi, ý là bình sữa, ha ha ha, là quà ăn vặt hàng ngày.”
Đại Tráng ai oán nhìn Bảo Bảo, nói: “Bảo Bảo chỉ gọi cha, không gọi ba, An Trình nói, ba phát âm quá khó, Bảo Bảo còn phải đợi một lát mới biết, ah ah ah, con chịu thiệt rồi, sớm biết, con nên chiếm cách gọi cha rồi.”
An Trình cười dùng khuỷu tay đụng Đại Tráng một cái, nói: “Anh muốn cùng em tranh giành? Anh tranh được qua em sao?”
Đại Tráng lập tức nói: “Tranh giành không qua, hắc hắc.”
Tất cả mọi người chuyện trò vui vẻ, chỉ có người bình thường luôn tỏ vẻ kiêu ngạo giống như không tước Chu An Bằng hôm nay giống như quả cà, không nói câu nào, An Trình là biết rõ nguyên nhân, mà Đại Tráng không biết, không khỏi cảm thấy hơi kì quái. Chỉ có điều, Đại Tráng trước sau như một phiền chán ông anh vợ này, cho nên ngay cả nói chuyện cũng lười nói, chỉ cùng Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên hai người nói chuyện.Chu Nguyên Dịch nhìn Đại Tráng hơn một tháng không gặp, đen gầy rất nhiều, lại bởi vì anh vóc dáng cao, khung xương lớn, liền đặc biệt mà lộ rõ ràng bộ dáng gầy gò, không khỏi lo lắng hỏi: “Đại Tráng, như thế nào hơn một tháng không gặp, con đều gầy thành như vậy? Công tác rất vất vả sao?”
Đại Tráng sờ lên mặt mình, cười nói: “Quả thật có chút vất vả, chủ yếu là vội vàng kì hạn công trình sơn trang săn bắn. Rất rõ ràng sao? Bản thân ngược lại là không có cảm thấy.”
An Trình cùng nhìn thoáng qua Đại Tráng, nở nụ cười, trêu chọc nói: “Anh đương nhiên là không có cảm thấy, anh bình thường lại không soi gương. Bảo Bảo và em biết sớm nhất, anh lại gầy xuống như vậy, Bảo Bảo không nhận ra anh nữa, về sau không gọi anh là cha, gọi anh là chú.”
Phó Tu Nhiên cùng Chu Nguyên Dịch đều cười ha ha ha.
Bởi vì lúc trước là Đại Tráng đi cứu Phó Tu Nhiên ra, cho nên Phó Tu Nhiên đối với đứa con rể này là mang theo ba phần tâm tình cảm kích, hiện tại thấy Đại Tráng là người có phẩm hạnh tốt, đối với An Trình cùng Bảo Bảo là thực tâm yêu thương ở trong lòng, đương nhiên là càng thêm thích, nói: “Đại Tráng vẫn là phải chú ý thân thể, chỗ này của các con có câu danh ngôn, thân thể là tiền vốn của cách mạng sao? Không cần quá liều mạng, tiền chỗ nào kiếm hết.”
Đại Tráng nói: “Như thế nào nghe giọng điệu này của mọi người, hình tượng hiện tại của con rất dọa người sao? Thật sự gầy rất lợi hại?”
An Trình cười gật gật đầu, nói: “Ừm, thực sự gầy đến lợi hại, giống như người giáp can vậy.”
Đại Tráng lúc này mới có chút hoảng hốt, vội nói: “Không có dọa người như vậy chứ?”
Chu Nguyên Dịch gắp cho Đại Tráng một con cua lớn đặt vào trong đĩa, nói: “Cũng không có à, An Trình mới là dọa người. Chính là hơi gầy, tinh thần nhìn còn rất tốt, không giống người bệnh.”
Đại Tráng lúc này mới thả tâm, nói: “Cũng không phải toàn bộ vì kiếm tiền, kì thật, con là vì buổi tối còn phải lên lớp học ban đêm, cơm tối cũng không ăn tốt, cho nên... con sau này sẽ chú ý một chút, lần sau đi ra đừng lại đem hai vị dọa tới mức lo lắng.”
An Trình nói: “Không riêng gì vấn đề ăn cơm, em cảm thấy giấc ngủ của anh cũng không đủ. Về sau buổi sáng cũng đừng làm cho em bữa sáng nữa, dưới lầu công ty em mới mở một quán trà, cái gì cũng có bán, em bảo thư kí mua đặt trên bàn cho em, vừa đến thì có ăn, tránh khỏi anh mỗi sáng đều ngủ ít đi nửa tiếng.”
Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên nghe Đại Tráng thương người như vậy, đều loay hoay mệt mỏi như vậy, vẫn không quên nhớ làm bữa sáng cho An Trình, trong nội tâm càng thích hơn.
Đại Tráng cười nói: “Cũng chính là bận một hồi. Tháng sau thì tốt rồi, anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt, cùng An Trình cùng Bảo Bảo. Đúng rồi, nói cho mọi người một tin tức tốt, chủ thể bộ phận của sơn trang săn bắn cũng sắp xong rồi, còn có một ít chỗ cần sửa chữa một chút liền không khác lắm, kế tiếp chính là muốn thông báo tuyển dụng nhân viên hướng dẫn săn bắn, ngay sau đó huấn luyện vào cương vị, ước chừng nửa tháng trái phải, sơn trang có thể bắt đầu chính thức vận hành.”
Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên đều kinh hỉ nói: “Thật vậy chăng? Nhanh như vậy?”
Đại Tráng gật gật đầu, nói: “Cha, hai người thật sự ngày mai vội vã quay trở lại H quốc sao? Nếu có thể chậm trễ một ngày, ngày mai đi sơn trang xem một chút, đưa ra một vài ý kiến quý giá cho chúng con, nhìn xem chỗ nào còn không có chu toàn? Con toàn bộ hành trình cùng đi, bày ra toàn bộ công trình cho hai người.”
An Trình nói: “Vậy tốt, có Điền tổng tự mình làm hướng dẫn viên, chắc là quá trình vui vẻ. Em cũng muốn đi, vừa vặn nhật trình ngày mai không nhiều lắm, em đẩy đi vài cái là tốt rồi. Cha, ba Phó, anh trai, cùng đi chứ, lại để cho Đại Tráng mang chúng ta đi săn bắn, săn thỏ rừng cùng gà rừng rồi nướng ăn,vừa ăn ngon vừa thú vị.
Chu Nguyên Dịch nghĩ nghĩ, nói: “Ngược lại là cũng không kém một ngày này. An Bằng, đi hay không?”
Chu An Bằng đang ngẩng người, bỗng dưng nghe cha gọi tên mình, liền hàm hồ mà lên tiếng.