Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

chương 88

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Minh Miu

An Trình cùng với người đàn ông trong điện thoại tự xưng là “Bùi tiên sinh”hẹn sáu giờ chiều ngày hôm sau gặp mặt.

Buổi tối ngày hôm nay Đại Tráng vẫn là trở về rất muộn, tuy khai trương bốn tháng rồi, phong trào rầm rọ vẫn luôn không trôi qua, Đại Tráng lo lắng công nhân sơn trang nhất là huấn luyện viên vẫn là tân thủ chưa quen việc, lại sợ bọn họ vội vàng phạm sai lầm, vạn nhất dẫn đến sự cố an toàn cái gì, cộng thêm chương trình lớp học ban đêm cũng không có chấm dứt, cho nên trong thời gian này vẫn là đi sớm về trễ.

Dì Hứa chỉ phụ trách Bảo Bảo, không làm cơm cũng không quét dọn vệ sinh, cho nên An Trình thuê thêm một nhân viên làm thêm giờ khác, mỗi ngày đến nửa buổi, phụ trách sắp xếp phòng ở cùng cơm tối, tay nghề còn được, việc nhà đồ ăn đặc sắc, tuy nhiên so với Đại Tráng còn kém xe, tốt xấu có thể đối phó.

Sau khi ăn xong, An Trình liền ôm Bảo Bảo nằm nghiêng dựa vào trên giường nhìn truyện tranh thiếu nhi, dùng ngón tay chỉ từng chữ từng chữ chậm rãi đọc cho Bảo Bảo nghe. Bảo Bảo cũng cùng cha y y nha nha học nói: “Ếch xanh...Nhảy...Con thỏ...Chạy...Con thỏ...Lỗ tai to to...Bảo Bảo lỗ tai nhi nhỏ...” Bảo Bảo vừa tròn một tuổi vừa học nói chuyện, vừa bắt chước sờ lỗ tai của mình, so sánh với con thỏ ở trên tranh con thỏ vẽ rất chân thật lỗ tai cũng rất dài, miệng vểnh lên vểnh lên, bộ dáng rất giống như lấy làm tiếc.

“Ha ha ha, Bảo Bảo là người, người lỗ tai quá lớn, không đẹp.” An Trình hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, lại thân mật mà nhéo lỗ tai của nó, cười nói: “Bảo Bảo lỗ tai nhỏ, đẹp, xinh.”

Bảo Bảo còn nhỏ, nói quá nhiều nghe không hiểu, An Trình nói chuyện cho nó nghe điều là lựa chọn ngôn ngữ dễ hiểu thường xuất hiện trong trạn, hơn nữa, tận lực nói chậm rõ ràng, để cho Bảo Bảo có thể nghe hiểu và học nói.

Bảo Bảo vốn chỉ hiểu được từ “đẹp” này, hiện tại liền cùng nhau dùng, liền biết “đẹp” cùng có ý là “dễ nhìn”, đắc ý giương lên cái cằm nhỏ, nói: “Bảo Bảo đẹp, Bảo Bảo...”

“Bảo Bảo đẹp.”

An Trình mỉm cười nhìn Bảo Bảo, trong nội tâm tràn đầy nhu tình cùng kiêu ngạo, bảo bối của chúng ta là thông minh nhất xinh đẹp nhất.

Bảo Bảo cuối cùng học xong từ mới “đẹp” này, chỉ có điều, ngày mai nếu không nhắc lại, Bảo Bảo liền sẽ quên, đứa nhỏ chính là như vậy, học rất nhanh cũng sẽ quên rất nhanh, bởi vì, mỗi một ngày đều phải tiếp xúc với nhiều sự vật mới.

Bảo Bảo đang dần dần mà lớn lên.

Đại Tráng buổi tối mười giờ mới kéo lấy bước chân mệt mỏi mà về nhà, khắp nơi im ắng, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ chiếu sáng ở vị trí lan can cầu thang, chỉ dẫn Đại Tráng đi lên phòng ngủ lầu hai.

Đại Tráng khóe môi giương lên, im lặng cười cười. An Trình chính là như vậy, trên miệng rất kiêu ngạo, dường như đem Đại Tráng ăn đến sít sao, nhưng, An Trình sẽ luôn chú ý tới những chỗ rất nhỏ này, mỗi lần trước khi lên lầu đi ngủ đều sẽ không quen giữ lại một chiếc đèn cho Đại Tráng, sợ anh vội vàng sẽ té ngã.Anh cũng không phải lão đầu bảy tám mươi tuổi.

Hơn nữa, ngã một phát cũng không có việc gì, chỗ nào sẽ ngã đau?

Chỉ là, cẩn thận quan tâm như vậy khiến trong lòng Đại Tráng ấm áp, có nhà, có người nhà lo lắng cho mình, chờ mình về nhà cảm giác thực tốt.

Đại Tráng nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng, quả nhiên An Trình cùng Bảo Bảo đều đã ngủ sâu rồi, một phòng u tĩnh.

Đại Tráng liền lén lút cầm quần áo chính mình tắm giặt, đi xuống lầu một tắm rửa, sợ ồn ào quấy nhiễu mộng đẹp của An Trình và Bảo Bảo.

Đại Tráng tắm rừa sấy khô óc liền đi lên lầu, tiến vào phòng đã thấy An Trình hơi nghiêng dựa vào trên giường chơi điện thoại.

Đại Tráng đi qua vén tóc của cậu, nói: “Đánh thức em hả?”

An Trình “Ừm” một tiếng, bộ dáng xa cách ngạo kiều, tiếp tục chơi điện thoại di động của mình.

Đại Tráng cảm thấy không đúng, động tác của anh cũng đủ nhẹ nhàng rồi, còn kém kiễng gót chân đi đường.

Đại Tráng bỗng nhiên liền hiểu, thò tay khẽ ngắt vành tai An Trình, tiến đến bên cạnh mặt cậu, mập mờ nói: “Hóa ra em là đang chờ anh.”

Cơm trong nồi, vợ trên giường, hóa ra là ý này. Về nhà thật tốt, tuy có chút mệt mỏi, vợ muốn, nhất định phải thỏa mãn. Đại Tráng phấn đấu quên mình mà nhào tới.

An Trình vốn là muốn cùng Đại Tráng nói chuyện cuộc điện thoại hôm nay, bởi như vậy, cũng liền đã quên, hai người khát khao mà ôm hôn thành một khói, lung tung kéo quần áo trên người đối phương.

Rất lâu không có làm, tính dục lúc này tới nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, xong việc An Trình miễn cưỡng ghé vào lồng ngực rộng lớn của Đại Tráng, thuận miệng nói: “Đại Tráng, nếu như ba anh thực sự tìm tới cửa, anh định làm như thế nào.”

Đại Tráng tay khoác trên lưng An Trình, dư vị vừa rồi thật tốt đẹp, ông nói gà bà nói vịt mà trả lời nói: “Vợ, em vừa rồi quá hăng hái rồi. Đồ chơi này cũng quá rồi, rất lâu không có làm cũng không phải quá muốn, như thế nào làm một lần liền cảm thấy chưa đủ nghiền? Em có mệt hay không? Nếu không quá mệt mỏi chúng ta lại tới một lần?”

An Trình môi mỏng khẽ mở, miễn cưỡng nói một chữ “mệt“.

Đại Tráng chưa từ bỏ ý định, hướng lỗ tai An Trình thổi nhiệt khí, tay một chút cũng không thành thật, mê hoặc nói: “Vợ, em mệt mỏi cũng chỉ việc nằm ngửa, mọi việc cứ để anh làm.”

An Trình không đồng ý, nói: “Em không muốn, em chỉ muốn cùng anh nói một chút việc.”

Đại Tráng đành phải nghỉ cơm, ôm vai vợ nói chuyện, nhưng, anh thật sự quá mệt mỏi, chưa nói quá hai câu hai mí mắt liền hợp lại với nhau, buồn ngủ rồi.

An Trình lắc bờ vai của anh, nói: “Này, hỏi anh đó? Nếu như ba của anh tìm đến, anh định làm như thế nào? Hỏi anh lần thứ hai rồi đấy.”

Đại Tráng giống như ngủ không phải ngủ nói: “Ah, đã đến thì đến. Nếu ông ta nghèo, không có người nuôi dưỡng,liền mỗi tháng cho ông ta ít tiền. Nếu ông ta sống tốt, liền mặc kệ.”An Trình còn muốn hỏi anh, anh đã không có thanh âm.

An Trình nhất thời ngủ không được, nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ say của Đại Tráng, mặt mày khó dấu mệt mỏi, không khỏi đưa tay khẽ vuốt, trong nội tâm tràn đầy nhu tình cùng trìu mến.

Đại Tráng thay đổi rất nhiều, trở nên sáng sủa tự tin, xác thực, công tác thành công để cho người phát triển rất nhanh, nhưng, có một chỗ không thay đổi, chính là tâm linh đơn thuần của anh, cùng An Trình tâm nhãn cong cong quẹo quẹo không giống.

An Trình hy vọng Đại Tráng luôn bảo trì tấm lòng son như vậy, cho dù có thể sẽ chịu chút thiệt thòi, lúc ấy, tổng thể sẽ rất vui vẻ mà an tâm.

Cho nên, An Trình quyết tâm tự mình đi gặp mặt Bùi tiên sinh kia.

Giúp Đại Tráng kiểm định, vạn nhất người được gọi là ba ruột này là một cặn bã vứt bỏ vợ con, liền không cần để Đại Tráng biết, loại bỏ một số phiền não không cần thiết đối với anh.

Liền xem như người này chưa từng có xuất hiện qua thì được rồi.

Nếu người này còn tạm được, chuyện năm đó thật có nỗi khổ khó tả, đối với Đại Tráng có mang theo tình cảm nhất định, như vậy, An Trình sẽ sắp xếp cho ba con hai người gặp mặt.

Ngày hôm sau, An Trình so với thời gian ước hẹn đến sớm hơn một chút đã đến khách sạn Lệ Đô.

Khách sạn Lệ Đô là một khách sạn năm sao cao cấp, An Trình cũng từng ở bên trong hội sảnh khách sạn này tổ chức chiêu đãi một số ít lãnh đạo khách quý, cho dù không có ở qua phòng chỗ này, lại biết đại khái giá cả, chính là giá cả một phòng bình thường, ở một đêm ít nhất phải hơn một ngàn, mà vị Bùi tiên sinh tìm đến này ở phòng tầng , nghe nói ngoài tầng đều là 'phòng cho tổng thống', ở một đêm cần một vạn tám, nói cách khác, ba ruột của Đại Tráng, vị Bùi tiên sinh này phải có rất nhiều tiền đúng không? Có thể bỏ một vạn tám để ở 'phòng cho tổng thống' một đêm? An Trình đem xe dừng ở dưới gara trong lòng đất, vừa từ thang máy đi lên, vừa ở trong lòng âm thầm phỏng đoán.

Đã đến tầng , An Trình bước ra thang máy, hướng về phòng Bùi tiên sinh nói trong điện thoại.

Trên hành lang đứng lẻ tẻ mấy người nam nhân mặc âu phục màu đen, trông thấy An Trình tới đều nhìn chăm chú theo dõi cậu, khiến An Trình không hiểu ra sao mà trong lòng có chút phát hoảng.

Đây là tình huống như thế nào? Chẳng lẽ nói...

Một người đàn ông mặc đồ đen bỗng nhiên tiến lên, nói với An Trình: “Tiên sinh, ngài là tới gặp Bùi tiên sinh sao? Xin chờ một chút, chúng tôi muốn làm kiểm tra.”

Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?

An Trình kinh ngạc dừng bước.

Trong tay người đàn ông cầm một cái đồ vật như súng, An Trình sợ tới mưc lui về sau hai ba bước.

Kết quả, đây không phải là súng, la máy quét tia hồng ngoại, quét trên người An Trình có mang theo dụng cụ cắt gọt hoặc là súng ngắn các loại.

Cao thấp quét xuống, người đàn ông hướng về phía An Trình cung kính khẽ cong eo, cúi người chào, nói: “Mạo phạm. Ngài bên này mời.”An Trình giờ mới hiểu được, ngọa tòa. Vị Bùi tiên sinh này vậy mà bao toàn bộ tầng , những người đàn ông mặc đồ đen này là bảo vệ của hắn.

Cái này chính là đỉnh cấp phú hào.

Chỉ là, hắn đã có tiền như vậy, cũng nhất định có thế lực, nếu thực sự là cố tình tìm mẹ con Đại Tráng, như thế nào sẽ kéo dài tới hơn hai mươi năm? Nghi hoặc như vậy càng khiến An Trình muốn hiểu rõ trước, nếu là Bùi tiên sinh này thật sự là tên hỗn đãn vô tình vô nghĩa, liền không nói cho hắn về tình huống của Đại Tráng, về sau cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.

Gặp được Bùi tiên sinh, An Trình con mắt có chút trợn to, người đàn ông này con mắt thâm thúy và khuôn mặt quả thật cùng Đại Tráng rất giống, chỉ có điều, bọc một thân đồ vét thủ công đắc đỏ cao nhã, thì cùng phong cách và khí độ không giống Đại Tráng.

Bùi tiên sinh, Bùi Vĩ Trạch đứng ở trước mặt An Trình, có chút hồ nghi, chẳng lẽ đây chính là đứa nhỏ sau này Tử Quân sinh? Lớn lên cũng không giống mình cũng không giống Tử Quân, chỉ có điều, ngược lại là tướng mạo đẹp, quần áo cũng rất đẹp, nói cách khác, tình trạng đứa nhỏ này cũng không tệ?

Bùi Vĩ Trạch phá vỡ trầm mặc trước, một đôi mắt màu đen lợi hại nhìn chằm chằm An Trình, cơ hồ là từng chữ nói ra: “Cậu chính là con trai Tử Quân?”

An Trình nghĩ thầm, mọi người trong thôn Đại Đồng gọi mẹ Đại Tráng là mẹ Đại Tráng, mẹ Đại Tráng cũng không nói, khiến cho Đại Tráng chính mình cũng không biết tên thật của mẹ.

An Trình liền hàm hồ nói: “Hóa ra mẹ tên thật gọi là Tử Quân sao? Tôi cũng không biết.” Gọi một tiếng mẹ cũng không tính nói dối, bởi vì thân phận hiện nay của mình là người yêu của Đại Tráng.

Người và vật không còn, nhó tới nữ nhân ôn nhu xinh đẹp tuyệt trần cuối cùng tại dị quốc tha hương hóa thành một đống xương trắng, tâm Bùi Vĩ Trạch vẫn là đau đớn một chút, hắn ổn định tâm thần, hỏi An Trình: “Vòng tay kia, cậu mang tới chứ?”

An Trình gật gật đầu, đem hộp gỗ tinh xảo chứa vòng tay đưa cho Bùi Vĩ Trạch.

Bùi Vĩ Trạch mở hộp, cầm lấy vòng tay nhìn hồi lâu, trong mắt ngấn lệ lập lòe, nói: “Xác thực là Tử Quân, nhìn, vòng tay này, là sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy cha tặng quà sinh nhật cho cô ấy phía trên còn khắc tên của cô ấy.”

An Trình nhíu mày, trên vòng ta này có khắc chữ sao? Mình như thế nào không phát hiện?

Bùi Vĩ Trạch chỉ cho An Trình xem vòng tay, quả nhiên, trong hoa văn phiền phức có khắc hai chữ hoa, không nhing kĩ liền cho rằng đó là hai đóa hoa.

Hóa ra mẹ Đại Tráng vốn tên là “Tử Quân”, thật là danh tự dễ nghe rất có hàm súc thú vị, cảm giác chính là phong cách danh tự của tiểu thư khuê các. Chậm đã, người này nói cái gì “Cha”? Chẳng lẽ nói hắn và mẹ Đại Tráng cùng một người cha? Đây không phải là loạn luân sao?

Bùi Vĩ Trạch nhìn ra An Trình nghi hoặc, đắng chát mà giải thích nói: “Tử Quân là con gái nuôi của Bùi gia chúng tôi, cho nên, tôi không thể cưới được cô ấy.”

Tựa hồ có rất nhiều nỗi khổ không muốn cho người biết.

An Trình tìm tòi nghiên cứu mà nhìn hắn, dường như muốn từ trong lời nói của hắn đào móc ra càng nhiều chân tướng.

Bùi Vĩ Trạch vẻ mặt biểu lộ bi thương vô cùng chân thật, nói: “Ta cùng Tử Quân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đáng tiếc, cha ta là lão ngoan đồng, ông kiên trì cho rằng, cho dù không có quan hệ huyết thống, con gái nuôi cũng là con gái, không cho phép ta lấy Tử Quân, còn nói rất nhiều lời khó nghe, thậm chí mắng cô ấy vô sỉ. Tử Quân là người tâm tư rất nặng, cô ấy chính...là ta xin lỗi mẹ con hai người.”

An Trình cảm thấy bán tín bán nghi, không khỏi hỏi: “Vậy ông vì cái gì không tới tìm chúng ta? Dùng quyền thế của ông bây giờ, tìm được chúng tôi cũng sẽ không phải chuyện rất khó?”

Bùi Vĩ Trạch nói: “Là vì cha ta không cho phép, ai, ta là hiếu tử, không thể vi phạm ý nguyện cha. Về sau trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, rốt cục, ta không thể tìm được Tử Quân, về sau lại...biển người mênh mông, Tử Quân lại tận lực mai danh ẩn tích, ta tìm hồi lâu, rốt cục phải tàn tâm...”

An Trình trong lòng vẫn là nghi hoặc, dù trưởng bối đả bổng uyên ương, mẹ Đại Tráng lúc ấy mang thai Đại Tráng, có người yêu thân lại có thai, nữ nhân ình thường đều sẽ không bởi vì trưởng bổi mắng vài câu liền trốn đi? Cảm giác, cảm thấy có chỗ nói không thông.

Chỉ có điều, Bùi Vĩ Trạch biểu lộ sám hối chân thật,luôn giải thích cho An Trình, nói các loại lời nói “xin lỗi”, cuối cùng mới cẩn thận từng li từng tí hỏi có thể đi kiểm tra DNA một lần hay không.

An Trình qua loa nói: “Có thể. Chỉ có điều, hiện tại bệnh viện đang là giờ tan tầm đi?”

Không nghĩ tới, Bùi Vĩ Trạch cầm điện thoại di động nhấn hai cái, nói: “Cậu gọi bác sĩ tới.” Đoán chừng là đối với vệ sĩ nói chuyện.

Không bao lâu, thì có một người bác sĩ mang theo hòm thuốc xuất hiện ở cửa gian phòng.

Bác sĩ giơ một cái ống tiêm rút máu vừa thô vừa to lúc đi về phía An Trình, An Trình rốt cục bất đắc dĩ nói: “Cái kia...Bùi tiên sinh, kì thật...tôi không phải là con trai của vị Tử Quân phu nhân kia, tôi chỉ là trước sang đây xem tình huống mà thôi.”

Bùi Vĩ Trạch mặt thoáng cái liền đen, nhưng vẫn là duy trì phong độ nói: “Vậy con của ta ở chỗ nào? Cậu dẫn ta đi gặp nó.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio