Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

chương 94

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Minh Miu

Trong khoảng thời gian này mấy ngày liên tiếp MA đều mưa dầm liên tục, việc làm ăn của sơn trang tiến vào mùa ế ẩm, vừa vặn chương trình lớp học ban đêm của Đại Tráng cũng thông báo nghỉ một thời gian, cho nên sau thời gian giằng co lộn xộn hơn một năm, Đại Tráng rốt cục có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn rồi.

Sau bữa cơm chiều vợ chồng son theo thường lệ mang theo Bảo Bảo đi ra ngoài tản bộ trong chốc lát rồi trở về, ba người làm ổ trong phòng khách xem TV.

Đại Tráng nhàm chán mà nhìn Teletubbies trong tivi từ trên đỉnh núi xanh mơn mởn quỷ dị thò đầu ra, vỗ tay ha ha cười nói: “Đinh Đinh, mũ của Đinh Đinh.” “Kéo kéo, kéo kéo ván xe trượt tuyết.”

Bảo Bảo trừng to mắt, nhìn chuyên tâm cực kì, thỉnh thoảng móng vuốt nhỏ mập mạp lại vỗ vỗ, bắt chước Teletubbies trong TV đọc: “Bảo Bảo, mũ của Bảo Bảo.” “Bảo Bảo, không có mũ.” “Cha cha, mũ, cho Bảo Bảo.”

Tạm thời tìm không thấy mũ, An Trình liền dùng báo chí làm một cái đội lên trên đầu cho Bảo Bảo, Bảo Bảo lập tức cười tươi, nâng hai cánh tay nhỏ mập mạp che mũ giấy trên đầu, vui vẻ nói: “Bảo Bảo có mũ. Mũ, đẹp.”

“Ừm” An Trình rất tập trung tinh thần cùng Bảo Bảo nói chuyện, cố hòng hướng dẫn Bảo Bảo nói câu càng dài: “Mũ của Bảo Bảo rất đẹp. Cha lần sau mang Bảo Bảo đi cửa hàng mua mũ mới.”

Bảo Bảo vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ, con mắt cười giống như quả đậu hà lan: “Ưm, Bảo Bảo muốn mũ mới. Bảo Bảo đi cửa hàng. Bảo Bảo đi chơi căn phòng lớn.” Bảo Bảo nói “căn phòng lớn” chính là trong khu giải trí cửa hàng thiếu nhi, bên trong có một căn phòng màu sắc rực rỡ, rất nhiều bạn nhỏ sẽ ở chỗ đó chơi, mỗi lần đi cửa hàng, Bảo Bảo đều muốn ở đó chơi một vòng, bằng không thì sẽ khóc đến cả mặt đều là nước mắt.

Đại Tráng nhàm chán cực kì, tiết mục tivi nhàm chán, đối thoại nhàm chán, duy chỉ có thể nói chuyện với vợ thì lại hết lần này tới lần khác chăm sóc Bảo Bảo, quan tâm cũng không quan tâm mình.

An Trình mặc một thân áo ngủ vải nhung ấm áp dạt dào, nông rộng treo ở trên người, phối hợp với vóc dáng thon dài cùng khuôn mặt tinh xảo, mặc dù không có kiểu dáng nhưng cũng mặc ra vẻ phong tình, còn có tóc đen trên chán có chút rủ xuống, che khuất một chút bên mặt, càng lộ ra vẻ thanh tú của chóp mũi cùng bờ môi nở nang, càng khiến cho tâm Đại Tráng ngứa ngáy, muốn làm một chút việc thiếu nhi không nên nhìn.

Dù sao con trai cái gì cũng không hiểu.

Đại Tráng bất động thanh sắc mà cọ qua, làm bộ tham gia vào hai người, bàn tay khoác lên trên bờ vai An Trình, cười tủm tỉm hỏi: “Bảo Bảo thích mũ màu gì?”

Bảo Bảo: “Màu tím. Đinh Đinh là màu tím. Bảo Bảo thích Đinh Đinh.”

Đại Tráng nhìn sang trên màn hình đại danh Teletubbies tên gọi là Đinh Đinh kia, cười nói: “Hóa ra Bảo Bảo thích Đinh Đinh.” Như không có việc gì nói xong lời không có dinh dưỡng, bàn tay nóng hổi từ bả vai An Trình sờ xuống.

An Trình nghiêng đầu nhìn anh một cái, biểu thị cảnh cáo.

Đại Tráng nhìn trong mắt,đây không phải là đôi mắt nhỏ câu dẫn người sao? Vì vậy, móng vuốt sói càng thêm đi xuống, trực tiếp thăm dò trên lưng An Trình, trên làn da tinh tế lượn quanh vỗ về chơi đùa...Hỗn đãn, con trai còn ngồi ở chỗ này, còn đùa nghịch lưu manh hả? An Trình lại là một ánh mắt như dao liếc qua.

Đại Tráng mặt dày mày dàn nói: “Anh thấy trên lưng của em có con muỗi, anh chỉ có ý tốt giúp em gãi ngứa.”

Trong nhà không có muỗi được chứ, khắp nơi đều lắp màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Hơn nữa, đây là mùa đông con muỗi cũng không biết chết ở chỗ nào rồi. Ít cùng tôi không biết xấu hổ đi. An Trình trừng anh.

Đại Tráng sờ sờ mũi, nói: “Tiểu gia hỏa này như thế nào còn không ngủ? Người lớn chúng ta đều buồn ngủ rồi.” Đem chữ “ngủ” đằng sau nhấn mạnh, hàm nghĩa mập mờ không nói rõ.

Đáng tiếc, tiểu gia hỏa hiện tại không có người tiếp nhận, bởi vì dì Hứa đang ở phòng bếp bận rộn trừ độc cho đồ chơi của Bảo Bảo, Đại Tráng không có biện pháp ôm vợ chẳng ngó ngàng gì tới mà lăn giường. An Trình đối với việc của Bảo Bảo gần đây luôn cẩn thận, trừ bình sữa, núm vú cao su, bộ đồ ăn cùng khăn lau miệng muốn trừ độc, thậm chí yêu cầu đồ chơi của Bảo Bảo phải thường xuyên dùng nước sôi nhiệt độ cao trừ độc, bởi vì Bảo Bảo có thể sẽ cầm bỏ vào trong miệng cắn.

Không có biện pháp gọi dì Hứa đem Bảo Bảo ôm đi, cộng thêm vợ cũng không phối hợp, Đại Tráng ý đồ không có thực hiện, đang nghĩ ngợi tính toán không quấy rối vợ nữa, quá tầm thường rồi, còn không bằng đi xem báo chí nâng cáo tố chất một chút, liền nghe thấy chuông cửa ở bên ngoài reo lên “Leng keng” một tiếng.

Đại Tráng đi mở cửa, thấy là bảo an cư xá, cầm một phong thư đưa qua, vẻ mặt tươi cười nói: “Điền tiên sinh, bưu kiện của ngài.”

“Bưu kiện? Tôi không có đặt mua đồ ở trên mạng.” Đại Tráng có chút buồn bực, nhìn kĩ lại, chỗ người nhận viết tên mình, mà người gửi thì không rõ, liền có chút cảnh giác, nói: “Không phải là vật phẩm nguy hiểm gì chứ?”

Bảo an vội nói: “Yên tâm đi, Điền tiên sinh, vì an toàn của chủ xí nghiệp, phòng an ninh của chúng tôi đều bố trí tia hồng ngoại kiểm tra đo lường, đối với bưu kiện đưa tới đều tiến hành dò xét ở bên trong, xác định không có vật phẩm dễ dàng phát nổ nguy hiểm mới có thể đưa tới.”

“Ah, vậy cảm ơn.” Đại Tráng đóng cửa, cầm phong thư bưu kiện tiến vào, tự nhủ nói: “Ai gửi bưu kiện đến vậy? Nếu là khách hàng đều là gửi đến công ty.”

An Trình đưa cho Đại Tráng một cái kéo, nói: “Mở ra nhìn xem, chẳng phải sẽ biết sao?”

Đại Tráng cắt bỏ phong thư lớn, bên trong rơi ra, là một tấm thiệp mời.

Đập vào mi mắt chính là hai chữ tiếng anh xinh đẹp.

An Trình liếc nhìn, tò mò hỏi: “Phải hay không là hội diễn tiết mục miễn phí? Tùy tiện kéo người đi xem?”

Đại Tráng biểu lộ có chút sợ sệt, nhìn chằm chằm gắt gao loạt chữ nhỏ bên dưới, không có lên tiếng.

An Trình vội vàng đến gần đi qua xem.

Một loạt chữ viết kia: “Muốn biết bộ mặt thật của ba ngài Bùi Vĩ Trạch không? Muốn biết vì sao mẹ của ngài Bùi Tử Quân năm đó vì sao từ Việt Quốc bỏ trốn không? giờ ngày tháng , số biệt thự Hối Thông số đường Huệ Sơn. Không được bỏ lỡ.”Đại Tráng cùng An Trình hai người mặt đối mặt, đều từ trong tấm thiệp mời ngửi ra được khí tức âm mưu không tầm thường.

Đồng thời, cũng có chút mong đợi và run sợ.

Có lẽ, bí ẩn năm đó rốt cục sắp vạch trần.

giờ ngày , tháng , Đại Tráng cùng An Trình lo lắng dì Hứa một mình ở nhà chăm sóc Bảo Bảo, dứt khoát đem Bảo Bảo đến nhà của cha Chu và ba Phó bên kia, lại lái xe đi qua, không đến sáu giờ liền đã sớm đến địa chỉ chỉ định số biệt thự Hối Thông.

Có vệ sĩ mặc đồ đen được huấn luyện nghiêm chỉnh đến chỉ dẫn hai người vào.

Đại Tráng và An Trình trước nhìn trên thiệp mời ghi chính là biệt thự này, liền chính mình não bổ ra một cảnh tượng gia đình hào phú, không nghĩ tới chính là, biệt thự này căn bản không có lắp đặt thiết bị, ngay cả cửa cũng không có, một mảnh tối ôm, ở giữa có một cái ghế, một người đàn ông mặc đồ vét xanh đen đang ngồi, đang xem một thứ giống quyển nhật kí.

Loại hình ảnh giống như hắc bang này khiến Đại Tráng cùng An Trình không biết đang ở đâu, sờ không rõ tình cảnh không khỏi cảm thấy bất an, đồng thời từng mạch máu trong não nhảy lên, cảm xúc khẩn trương cùng hưng phấn trộn lẫn.

Người đàn ông ngẩng đầu, một đôi mắt chim ưng lợi hại yên lặng nhìn Đại Tráng vài giây, bỗng dưng khóe môi nhếch lên cười nói: “Điền Đại Tráng? Con trai của Tử Quân?”

Đại Tráng chú ý tới lúc người đàn ông nói hai chữ “Tử Quân” dưới đáy mắt cảm xúc dường như có chút giãy dụa, không khỏi chần chờ một lát, trả lời: “Vâng. Ông quen mẹ tôi?”

Người đàn ông tự giễu cười cười, nói: “Há lại chỉ có từng quen biết? Quan hệ cùng ta với cô ấy vô cùng...”

Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, nửa ngày, buông ra, nắm chặt, lại buông ra, tựa hồ như vậy, có thể dẹp loạn một chút làn sóng trong lòng của hắn ta.

Rốt cục, người đàn ông gục đầu xuống, đắng chát nói: “Bùi Tử Quân, là vợ của ta.”

Đại Tráng cùng An Trình đều đồng thời mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn người đàn ông.

Người đàn ông nhếch môi, trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nói: “Hơn nữa, ta cùng Bùi Tử Quân hôn nhân tuy đã sớm là danh nghĩa, nhưng, cũng không có ly hôn. Cho nên, nếu như cô ấy còn sống mà nói, vẫn có thể xem như là vợ của ta, mà cậu...”

Người đàn ông nhìn Đại Tráng, trong ánh mắt hàm chứa lấy ý tứ hàm xúc, chậm rãi nói: “Mà cậu, theo lý mà nói, nên là con của ta. Đương nhiên, chứng minh quan hệ huyết thống mà nói, cậu không phải.”

Những lời hàm ý ẩn chứa này đang vũ nhục người mẹ đã qua đời, Đại Tráng sắc mặt không khỏi trở nên trắng xanh, mang theo nghi hoặc cùng phần nỗ nhìn chằm chằm người đàn ông.

Người đàn ông không chút hoang mang mà đem quyển vở trong tay mở ra, cầm lấy tờ giấy ố vàng cũ kỹ, đưa đến trước mặt Đại Tráng.

Đại Tráng tập trung nhìn vào, dĩ nhiên là một tờ hôn thú.

Trên giấy chứng nhận có một tấm hình chụp người trắng đen, nữ nhân tươi cười dịu dàng đúng là mẹ Đại Tráng lúc còn trẻ.Nữ nhân trên tấm ảnh tóc uốn lọn sóng, mặt mày dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, đối với màn ánh mỉm cười, mười phần khuê tú tao nhã, cùng người mẹ luôn mặt áo vải, khuôn mặt luôn sầu bi trong trí nhớ Đại Tráng là một trời một vực, nhưng, xác thực là bà.

Cùng bà chụp ảnh là một người đàn ông phong nhã hào hoa, trẻ tuổi sảng khoái phi dương, khóe môi không có nếp nhăn như hiện tại, trên tấm hình đen trắng lộ ra vẻ vô cùng anh tuấn, cũng chính là phiên bản trẻ của người đàn ông trước mắt.

Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Năm tháng tĩnh lặng, một đôi bích nhân.

Tên của hai người theo thứ bậc chỉnh tề trên giấy chứng nhận, Phan Lạc Thi và Bùi Tử Quân.

Cũng không biết năm tháng như thế nào trở thành một thanh đao mổ heo đem hết thảy trở nên hoàn toàn thay đổi... Đại Tráng trong nội tâm như là có sóng to gió lớn cuồn cuộn.

Lạc Thi, thích làm việc thiện, là cái tên rất hay, chỉ có điều, người đàn ông trước mắt này khí chất thật sự thiên về âm trầm, căn bản không phù hợp với tên của hắn ta, giống như là ác nhân trong cốc chạy đến, còn là kiểu thủ lĩnh ác nhân.

Nhưng, từ từ, hắn ta nói mình nên là con của hắn ta là có ý gì? Nếu mình tính là con của hắn ta, Bùi Vĩ Trạch tính là cái gì? Đại Tráng nhìn chằm chằm tướng mạo âm trầm của người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác khó nói với nhục nhã.

Phan Lạc Thi chậm rì rì nói: “Theo lý là vậy, cậu hẳn là con của ta, nhưng, vấn đề này lại xuất hiện sai lầm, cậu biến thành con trai của Bùi Vĩ Trạch, trong lúc này xảy ra chuyện gì, làm một người trưởng thành có ý thức thưởng thức nhất định, cậu cũng có thể tưởng tượng suy luận ra được.”

Đại Tráng mặt thoáng cái mất đi tất cả huyết sắc.

Phỏng đoán đáng sợ nhất chẳng lẽ là sự thật sờ sờ trước mặt?

An Trình ở bên cạnh không khỏi lo lắng nhìn Đại Tráng.

Ý này, là người liền có thể nghe hiểu.

Phan Lạc Thi ý tứ trực tiếp mẹ của Đại Tráng trong lúc kết hôn vượt quá giới hạn, mang thai lại không phải con trai của người chồng hợp pháp là hắn ta.

Nói một cách khác, Đại Tráng là mẹ Đại Tráng yêu đương vụng trộm sinh ra, là thứ con sinh ra mà khiến cho người khinh thường nhất.

Đây đều những việc rách nát gì? Sớm biết như vậy vậy còn tìm ba ruột làm gì, Bùi Vĩ Trạch quả thực là đồ cặn bã. Còn lại đưa tới một Phan Lạc Thi không hiểu ra sao cả, vô duyên vô cớ mà chịu một trận nhục nhã. An Trình thay Đại Tráng biểu đạt bất bình.

“Nếu như nói ông là tới nhục nhã tôi, ông đạt được mục đích. Tôi liền không nên tới đây, lại càng không nên tìm ba ruột cái gì.” Đại Tráng bỗng nhiên lớn tiếng nói ra, đồng thời kéo An Trình quay người muốn vội vã rời đi.

Lại bị Phan Lạc Thi ngăn cản đường đi.

Đại Tráng trong ánh mắt phun ra lửa, túm cổ áo Phan Lạc Thi, phẫn hận gào thét: “Oan có đầu, nợ có chủ, cho ông đội nón xanh chính là Bũi Vĩ Trạch, ông tìm ông ta đi. Cùng tôi không có liên quan gì.”Mấy vệ sĩ thấy thế, chậm rãi đánh bọc sườn đi qua, đem Đại Tráng cùng An Trình vây vào giữ, có người rút ra mấy thanh đao thép sáng như tuyết.

Xem ra, muốn đi, là không dễ dàng như vậy rồi.

Phan Lạc Thi lạnh lùng cười cười, nói: “Làm sao có thể không có? Cậu là con trai của Bùi Vĩ Trạch, đạo lý cha làm con trả, cậu chẳng lẽ không hiểu?”

Đại Tráng đem An Trình bảo hộ ở sau lưng, nhìn hắn ta chằm chằm: “Ông muốn thế nào?”

Phan Lạc Thi con mắt hắc ám tĩnh mịch giống như miệng giếng: “ Ta không có ý định đối với cậu như vậy, cậu là con trai của Bùi Vĩ Trạch cũng là con trai của Tử Quân, là cô ấy dốc sức liều mạng bảo hộ đứa nhỏ, đứa nhỏ là người vô tội, ta...sẽ không động tới cậu.”

Tiếng thở dài thật sâu quanh quẩn trong biệt thự không có cửa sổ, lộ ra lạnh lẽo đặc biệt, An Trình cùng Đại Tráng nhìn người đàn ông này trên mặt biểu lộ cô đơn mà bi thương, nói: “Tử Quân phản bội ta, nhưng, là ta thủy chung không thể nào thật sự hận cô ấy.”

Một giây trước vẫn còn sầu não, một giây sau ngữ khí người đàn ông trở nên bén nhọn: “Nhưng, người khác, ta một người cũng không buông tha. A, cậu biết em trai cậu Bùi Quân Hâm không? Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của nó. Mười sáu tuổi mắc bệnh bạch cầu, mười tám tuổi qua đời, chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, người Bùi Vĩ Trạch tỉ mỉ bồi dưỡng thừa kế sắp không còn rồi.”

Liền giống như một đứa nhỏ nhặt được một cái bình kì quái tối như mực, nóng lòng mở nó ra, để biết rõ bên trong chứa thứ gì, sau khi mở ra lại phát hiện bên trong bình tràn đầy độc xà bò cạp, hối hận đã không còn kịp rồi. Những lời này dùng để hình dung tâm tình của Đại Tráng và An Trình lúc này, lại quá phù hợp.

Đại Tráng nhịn không được thấp giọng hỏi: “Cái kia em trai gì kia, không phải bị bệnh bạch cầu sao?” Đứa nhỏ kia cũng bị bệnh bạch cầu rồi, giải phẫu lại thất bại, sống không quá mấy tháng nữa, người đàn ông này còn không chịu buông tha, không cho đứa bé kia đi xong một đoạn đường cuối cùng, cũng thật là tàn nhẫn, Đại Tráng nghĩ thầm.

“Oan có đầu, nợ có chủ. Muốn báo thù, ông tìm Bùi Vĩ Trạch, ông hại một đứa nhỏ mười mấy tuổi tính là thứ gì?” Đại Tráng chán ghét hết thảy những thứ có liên quan đến Bùi Vĩ Trạch, nhưng, dù sao cũng là mạng người, khiến anh nhịn không được vì đứa con trai kia của Bùi Vĩ Trạch bất bình chất vấn.

Phan Lạc Thi cười trầm thấp: “Nếu như ta nói cho cậu biết, bệnh bạch cầu kia của em trai cậu là ta làm ra, cậu nghĩ thế nào? Là ta thừa dịp trại hè hai năm trước của nó bắt nó đi, nhốt nó trong phòng tràn đầy phóng xạ, ba ngày ba đêm, rốt cục để cho nó nhiễm bệnh bạch cầu.”

Đại Tráng kì thật đối với em trai gì kia cũng không có cảm tình gì, nhưng một người sống sờ sờ, người đang ở độ tuổi tốt đẹp nhất bị hành hạ chết, làm sao có thể thờ ơ? Đại Tráng giương mắt nhìn Phan Lạc Thi một giây, lập tức một quyền đánh trên mặt của hắn ta, nổi giận mắng: “Ông quả thực là ác ma.”

Một đám vệ sĩ đều xông tới, dường như đang chờ Phan Lạc Thi ra lệnh một tiếng, sẽ đem hai người Đại Tráng cùng An Trình bắt lại.Phan Lạc Thi lại làm ra một cái thủ thế “đình chỉ”, bảo đám vệ sĩ ngừng lại không tiếp tục tới gần.

Phan Lạc Thi nhỏ ra một ngụm nước miếng mang theo máu, xoa xoa khóe miệng bị Đại Tráng đánh sưng đỏ, cười lạnh nói: “Ác ma?”

Hắn ta nghênh đón ánh mắt chỉ trích phẫn nộ của Đại Tráng, u oán nói: “Nghĩ tới ta Phan Lạc Thi năm đó cũng là một thanh niên tốt nhiệt huyết, sở dĩ sẽ biến thành như vậy, đều nhờ ơn người ba tốt Bùi Vĩ Trạch kia của cậu ban tặng.”

“Hơn nữa” Phan Lạc Thi nhìn Đại Tráng ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: “Em trai kia của cậu, trên căn bản là bị ta hại chết, nó có tư cách mắng ta, đúng, trên đường hoàng tuyền mắng ta ác ma. Nhưng, cậu không có tư cách đó. Điền Đại Tráng, không riêng gì bởi vì ta không có động thủ hại qua cậu, cũng bởi vì, thật ra là ta bảo vệ cậu. Lúc trước, gian tình của Tử Quân và Bùi Vĩ Trạch bạo lộ, cha ta lúc ấy còn khỏe mạnh, tức giận muốn Tử Quân làm mất thai nhi trong bụng, là ta, đứng ra bảo vệ Tử Quân, cậu mới có thể đi đến thế giới này. Cho nên, ta đối với người khác nói là ác ma là không sai, nhưng, đối với Điền Đại Tráng cậu, lại là có ân.”

Phan Lạc Thi nói khiến Đại Tráng cả kinh tóc gáy dựng đứng, nhịn không được phản bác nói: “Ông nói bậy.”

“Thật sự” Phan Lạc Thi nhìn chăm chú Đại Tráng, nói: “Ta khi ấy chính là đồ ngốc, mặc dù Tử Quân lừa gạt ta phản bội ta, mà ta, còn muốn cô ấy tiếp tục làm vợ của ta, thậm chí nghĩ đến, nếu cậu lớn lên không giống Bùi Vĩ Trạch, thêm nữa giống Tử Quân dù một chút, ta cũng có thể cho rằng không có việc gì tiếp nhận cậu, đem cậu giống như con của ta mà đối đãi. Cho đến, ta bảy tám năm trước đi thôn Đại Đồng một chuyến, thấy được Tử Quân, cũng nhìn thấy cậu, cậu lớn lên quá giống Bùi Vĩ Trạch, nát bấy một chút tưởng tượng cuối cùng. Ta không có biện pháp lừa mình dối người.”

Đại Tráng xiết chặt nắm đấm đang run rẩy, lại nghe thấy Phan Lạc Thi lãnh khốc nói ra chân tướng năm đó: “Ngược lại là ba ruột kia của cậu Bùi Vĩ Trạch, lại tuyệt không muốn cậu đi tới nhân thế này, là hắn, muốn Tử Quân làm mất thai nhi, Tử Quân mới ôm hận trốn đi, cuối cùng là để lại cậu.”

Bùi Vĩ Trạch?!!! Sớm biết rõ hắn là loại người phụ lòng bạc tình bạc nghĩa, lại không nghĩ đến sẽ phụ lòng bạc tình bạc nghĩa đến loại tình trạng này, Đại Tráng theo bản năng phản bác: “Không đúng, ông tự sáng tác? Tôi không tin, ông ra đã đủ cặn bã, còn có thể cặn bã đến loại tình trạng nào?”

Phan Lạc Thi cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu không tin? Ha ha, Bùi Vĩ Trạch lập tức tới, ta để cho hắn từng cọc từng cọc chính miệng thừa nhận cho cậu nghe, cậu liền sẽ biết, người ba ruột có tiền này, ngoại trừ có tiền, thật sự không còn có cái gì.”

An Trình nhìn Đại Tráng biểu lộ dường như muốn sụp đổ, kiên quyết nói: “Được rồi, Phan tiên sinh, oan có đầu nợ có chủ, ông oán hận thì đi tìm Bùi Vĩ Trạch báo, chúng tôi không ngăn cản. Chúng tôi cũng không muốn biết ân oán giữa ông cùng ông ta. Mẹ Đại Tráng đã qua đời, trước đây bà buông tha cuộc sống của thiếu nãi nãi hào phú, cam nguyện ở nông thông đốn củi trồng trọt, cơm rau dưa, sống thanh tâm quả dục, nên báo ứng cũng nhận rồi, ông còn không chịu buông tha sao?”

Phan Lạc Thi nói: “Ta mới vừa nói rồi, con trai Tử Quân ra không động, muốn động sớm động, nhưng, hôm nay gọi hai người đến, là tới nhìn ta như thế nào vạch trần lớp da người của Bùi Vĩ Trạch. Ha ha, trên thế giới này nếu có cặn bã, Bùi Vĩ Trạch chính là cực phẩm trong đó, hai người mở to hai mắt coi được rồi.”

Đang nói, Phan Lạc Thi khóe môi khẽ nhếch lên cười, nói: “Bảy giờ. Bùi Vĩ Trạch sắp đến rồi. Kế tiếp là thời gian chúng ta chờ mong đã lâu.”

Bùi Vĩ Trạch quả nhiên đã đến, nhìn thấy Đại Tráng và An Trình đều ở, vốn là hơi ngạc nhiên, lập tức biểu lộ trở nên đen tới không rõ.

Phía sau Mục Doanh Doanh đi lảo đảo, trên mặt tức giận, vừa thấy Phan Lạc Thi liền phát ra tiếng gọi thê lương: “Phan Lạc Thi. Anh đem Tiểu Hâm nhà chúng tôi bắt đi đâu? Nhanh trả cho chúng tôi. Nó sẽ chết. Nó có bệnh bạch cầu. Nó có chuyện gì xảy ra, tôi liền liều mạng với anh.”

Phan Lạc Thi cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi biết rõ. Tôi sớm biết rõ nó có bệnh bạch cầu, ha ha.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio