Edit+Beta: Minh Miu
Bùi Vĩ Trạch từ đầu đến cúi đều không nói một câu, cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng, không phủ nhận, với tư thái cúi đầu nhận tội cũng khiến người xem cho rằng, hắn là làm việc trái lương tâm, vô lực không có mặt mũi phản bác mà thôi.
Mà Phan Lạc Thi ở bên cạnh hắn kích động vẫy hai tay hưng phấn không thể tự chủ được giống như báo được thù, chít chít chiêm chiếp, giống một con vẹt: “...Vừa rồi tao nói cho Đại Tráng, mày lúc trước căn bản là không muốn để cho Tử Quân sinh ra nó, nó còn chưa tin, nói mày không có cặn bã như vậy? Mày bây giờ đang ở trước mặt Đại Tráng nói, lúc trước, phải hay không mày bảo Tử Quân nạo thai? Phải hay không mày căn bản không có ý định lấy cô ấy, cũng căn bản không muốn để đứa nhỏ trong bụng cô ấy một danh phận?”
Bùi Vĩ Trạch há hốc mồm, vẫn là không nói chuyện.
Đại Tráng chịu không được nữa, những việc nghiệp chướng của người ba này anh rốt cục không tiếp tục nghe được nữa.
Đại Tráng đang muốn kéo tay An Trình phất áo rời đi, lại nghe thấy thanh âm tê tâm liệt phế của Mục Doanh Doanh: “Vĩ Trạch, anh vì cái gì không giải thích? Anh lúc trước làm như vậy bởi vì...”
Bùi Vĩ Trạch lúc này bỗng nhiên phát ra tiếng, ngăn trở Mục Doanh Doanh nói: “Đúng, anh lúc ấy không muốn cùng cô ấy kết hôn, là vì anh vẫn chưa có thừa kế gia nghiệp Bùi gia, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, về phần đứa trẻ trong bụng Tử Quân lúc ấy, anh không...phải dám muốn, còn không phải bởi vì mày, Phan Lạc Thi, mày cường bạo Tử Quân, tao không thể xác nhận đứa nhỏ của Tử Quân đến cùng phải hay không là của tao, vì huyết thống chính tông, tao chỉ...dù sao Tử Quân còn trẻ, về sau còn có thể có con, tao lúc ấy là nghĩ như vậy...”
Mục Doanh Doanh khó có thể tin mà nhìn Bùi Vĩ Trạch, nói: “Anh...anh...”
Nhưng, không có người lại để ý cô, tất cả mọi người đều chú ý vào lời nói chứa đầy ý tứ của Bùi Vĩ Trạch, Phan Lạc Thi cười ha ha, nói: “Thật sự là khôi hài. Mày lô gic cường đạo cái gì? Tao cùng Tử Quân là vợ chồng hợp pháp, tao cùng vợ mình động phòng, làm sao lại là cường bạo? Còn huyết thống thuần khiết cái gì, đứa nhỏ trong bụng Tử Quân chính là của mày, lúc tao ngủ với cô ấy cô ấy đã mang bầu, chẳng lẽ tao ngủ một lần là có thể đem huyết thống trở thành của tao sao?”
“Nhưng”, Bùi Vĩ Trạch nói: “Tử Quân là không muốn.”
Trước mắt thoáng hiện Tử Quân ngay lúc đó, trên thân thể gầy yếu miệng vết thương trải rộng, khiến Bùi Vĩ Trạch đau lòng khó nhịn, hận không thể đem Phan Lạc Thi đánh chết.
Lúc này, trong mắt Phan Lạc Thi cũng thoáng hiện một tia sáng phức tạp.
Giống như chỗ Bùi Vĩ Trạch chỉ trích kia, cái gọi là động phòng, giống như một trận cường bạo, Tử Quân không theo, hắn ta là đem cô trói trên giường dùng sức mạnh.
Còn nhớ rõ một hồi dây dưa đau khổ mà vô vọng kia, hắn ta nằm trên thân thể Tử Quân, lần lượt vận động cắm vào rút ra một cách tàn nhẫn.Vừa nặng nề quất roi trên thân thể không có sinh khí của Tử Quân vừa cuồng nộ gào rú: “Tôi cứ như vậy đem nghiệt chủng trong cơ thể cơ đập nát. Nhìn cô còn dám hay không lại cùng Bùi Vĩ Trạch thông đồng?”
Sau đó, Phan Lạc Thi tỉnh táo lại, đối với Tử Quân không phải không có lòng áy náy.
Nhưng, trong mắt trong lòng Tử Quân chỉ có Bùi Vĩ Trạch người cặn bã kia, căn bản không có người chồng là hắn ta, lại một mặt nước mắt mà chạy tới trước mặt Bùi Vĩ Trạch, yêu cầu Bùi Vĩ Trạch lập tức lấy cô ấy.
Kết quả, khiến rất nhiều người nhìn thấy, gian tình bị phơi bày ra ngoài sáng.
Ngay lúc đó Bùi Vĩ Trạch cũng rất kích động, lại ở trước mặt rất nhiều người, đem Tử Quân ôm vào trong ngực, xé bỏ hôn ước cùng trưởng nữ Chu gia, buông tha thân phận người thừa kế Bùi gia, thề muốn cùng em gái Tử Quân kết hôn.
Mọi người xôn xao, nghị luận nhao nhao thậm chí ở trước mắt nghi vấn tình cảnh, đừng nói đương sự Bùi Vĩ Trạch và Bùi Tử Quân, mặc dù là người đứng ngoài quan sát Phan Lạc Thi, đến này kí ức hãy còn mới mẻ.
Chỉ là, Bùi Vĩ Trạch đến cùng thuộc tính cặn bã không thay đổi, cho dù lúc ấy che chở Tử Quân, sau đó cũng rất nhanh đổi ý, không hề đề cập muốn cùng Tử Quân kết hôn.
Tử Quân gây ra chuyện như vậy, tại Phan gia không cách nào có chỗ sống, cha mẹ Phan Lạc Thi cưỡng bức con trai bỏ vợ, Phan Lạc Thi không chịu, cha mẹ Phan gia liền thông tri Bùi lão gia tử, tức cha của Bùi Vĩ Trạch mang con gái nuôi Tử Quân quay trở về Bùi gia.
Nghe nói, sau khi Bùi lão gia tử tiếp Tử Quân quay trở về, liền đem cô giam lòng trong phòng tối, cũng mời bác sĩ đến muốn làm mất thai nhi trong bụng cô, bị Tử Quân biết được liền trốn đi, lại không có xuất hiện qua, mọi người Bùi gia cho rằng cô chết rồi.
Sau đó, Bùi Vĩ Trạch gia hỏa âm hiểm này, rõ ràng đem con đường sống của cuối cùng của Tử Quân triệt tiêu mất lại không nhận trách nhiệm mà đem đổ trên đầu Phan Lạc Thi và người Phan gia, động tay chân trên việc làm ăn của Phan gia, rốt cục khiến Phan gia suy sụp, người ép trả nợ nhao nhao đến, làm tức chết Phan lão gia tử, mẹ Phan Lạc Thi không bao lâu cũng chết, tuy nói bà là chết là vì bệnh, nhưng, bà sau khi Phan lão gia tử chết luôn không uống thuốc, cũng chẳng khác gì là một loại tự sát, cho nên, Phan Lạc Thi đem thù giết cha đều đặ trên đầu của Bùi Vĩ Trạch cũng không phải là không có đạo lý.
Bùi Vĩ Trạch sau khi giải thích một câu như vậy lại lần nữa ngậm miệng chặt chẽ, giống như trai cò, căn bản không để ý tới Phan Lạc Thi phẫn nỗ chỉ trích cùng lên án.
Ngược lại là vợ của hắn Mục Doanh Doanh mấy lần ngẩng đầu, ý đồ vì Bùi Vĩ Trạch giải thích cái gì, lại bị Bùi Vĩ Trạch ngăn cản, nói: “Không liên quan chuyện của em, em câm miệng.”
Đại Tráng nghe không nổi nữa, kéo An Trình đi, lại bị Phan Lạc Thi cản trở đường đi, nói: “Nợ cũ đã tính xong, bây giờ là nợ mới. Với cậu quan hệ không nhỏ, Đại Tráng, cậu cứ như vậy đi, không phải thật đáng tiếc sao?”
Đại Tráng phẫn nỗ nói: “Ông cùng người này sự tình cặn bã, tôi một câu cũng không muốn nghe. Ông muốn giết ông ta sao? Tôi không ngăn cản, tùy ông ở trên người ông ta chọc lấy lỗ thủng.”Phan Lạc Thi ha ha âm hiểm cười, nói: “Cậu cho rằng cái này thì xong rồi? ha ha, cậu cho rằng cái này đã cặn bã đến cực hạn sao? Không có. Ha ha ha, Đại Tráng, cậu biết không có một câu hổ dữ không ăn thịt con? Nhưng, người ba cặn bã này của cậu ha ha ha, hắn ta ngay cả cậu cũng không buông tha. Cậu cho rằng cúng tủy liền xong việc? Không có, tng trùng của cậu vẫn còn trong bụng vợ hắn. Vì cứu đứa con trai nhỏ kia, hắn thật sự là cái gì cũng làm được. Tử Quân yêu hắn một hồi, hắn chính là đối với cô ấy như vậy, còn có cô ấy vì hắn vất vả bảo toàn sinh đứa nhỏ ra, chính là Đại Tráng cậu. Hắn còn có chút nhớ qua các người sao?”
Đại Tráng nghe những lời này khó có thể tin, rốt cục không thể nhịn được nữa mà xông lên phía trước, đánh Bùi Vĩ Trạch một trận.
Phan Lạc Thi đắc ý cười to.
Quá con mẹ nó giải hận.
Nhìn con trai Bùi Vĩ Trạch hành hung Bùi Vĩ Trạch, so với Phan Lạc Thi tự mình động thủ còn muốn thống khoái gấp trăm lần.
Đại Tráng đem Bùi Vĩ Trạch đánh ngã xuống đất không dậy nổi, lại muốn kéo An Trình rời đi nơi quỷ quái khiến người nguyền rủa này, lại lần nữa bị Phan Lạc Thi ngăn cản đường đi.
Đại Tráng phẫn nộ gầm rú: “Lại cản đường tôi, ngay cả ông cũng đánh.”
Phan Lạc Thi lại chậm rãi nói: “Ta cản đường cậu, là vì muốn tốt cho cậu. Trong bụng người mẹ kia của cậu, còn có cốt nhục của cậu, cậu không đi làm một đạp, chẳng lẽ còn đợi cô ta sinh ra?”
Đại Tráng trố mắt nhìn Phan Lạc Thi.
Phan Lạc Thi đưa cho Đại Tráng một cây gậy bóng chảy, chỉ vào Mục Doanh Doanh ngẩn ngơ trên mặt đất, nói: “Đối với bụng cô ta đánh, đem nghiệt chủng kia đánh ra. Không cần lưu hậu hoạn.”
Mục Doanh Doanh sợ tới mức thân thể co lại, liên tục nói: “Không cần, đừng đánh bụng của tôi. Đứa bé này sẽ không sinh ra, nó chính là thuốc trị liệu cho Tiểu Hâm nhà tôi mà thôi...”
Phan Lạc Thi cười lạnh một tiếng, nói: “Trị liệu cái rắm. Đứa con kia của cô đã chết. Vừa rồi nhận được tin nhắn, cái này trong bụng cô là một vị thuốc vô dụng.”
Mục Doanh Doanh khóc đến tê tâm liệt phế, mắng: “Phan Lạc Thi, mày chết không yên lành...”
Phan Lạc Thi nhún vai, nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Là vì cô cùng Bùi Vĩ Trạch muốn nghĩ cách mượn tng trùng sinh con, giấu kín Đại Tráng người ta. Hiện tại ngược lại là trả đũa, cô cùng chồng cô cùng một chỗ đã lâu, liền đem công phu trợn mắt bịa đặt của hắn học được đủ mười phần...”
Nói xong, Phan Lạc Thi lại đẩy Đại Tráng một cái, nói: “Đại Tráng, cậu còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đánh bụng của cô ta? Chẳng lẽ còn chờ cô ta đem con của cậu sinh ra? Ha ha ha, nếu thật là như vậy, liền dễ nhìn. Ta ngược lại là cũng vui vẻ nhìn vở tuồng gia đình loạn luân...chậc chậc chậc, so với anh em...mẹ con... còn đáng sợ hơn...cần hay không thông tri truyền thông một phát, thật đúng là làm cho người hưng phấn...”
Lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Trình vang lên, nói: “Đại Tráng, anh đã quên chuyện quyên tng trùng ngày đó rồi hả?”
Đại Tráng như ở trong mộng mới tỉnh.
An Trình đi đến trước mặt Phan Lạc Thi, mỉm cười, nói: “Ngại quá, Phan tiên sinh, tôi rất đồng tình tao ngộ của ngài, nhưng, cùng việc có liên quan đến Đại Tráng, chính là chuyện của tôi, tôi không cho phép bất luận người nào hãm hại anh ấy. Cho nên, đứa nhỏ trong bụng Mục phu nhân này, không phải của Đại Tráng, chỉ là một người có nguyện vọng cung cấp tng trùng quyên tng trùng cho trung tâm thôi. Ông nếu không tin, muốn đem chuyện xấu của bà ta đưa ra ánh sáng, cũng có thể. Dù sao, hiện tại kiểm tra ADN cũng rất thuận tiện, phải đứa nhỏ của Đại Tráng hay không, kiểm tra một chút liền biết rõ.”
Phan Lạc Thị mặt cương cứng.
An Trình nhìn hắn ta, nói: “Phan tiên sinh, vốn tao ngộ của ông là rất làm cho người khác đồng tình, nhưng, là vì trăm phương ngàn kế báo thù, ngay cả luân lý cũng không quan tâm, bất kể như thế nào cũng không thể khiến người tiếp tục đồng tình. Cuối cùng tặng ông một câu, người đang làm, trời đang nhìn. Đừng quá đáng quá.”
An Trình cùng Đại Tráng rời đi.
Bởi vì tinh thần Đại Tráng luôn hoảng hốt, An Trình liền tự mình ngồi ghế lái, lái xe, tời đi.