Ta có chú thích này. Trong chương này lúc Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương nói về Cổ Thần Hi ý mà. Thì tiếng Trung có kiểu đồng âm còn gì, vậy nên khi Đậu Đậu nghe mọi người gọi Cổ Thần Hi là bác sĩ Cổ (古医生: gǔ yīshēng) lại tưởng là Cổ Nhất Sinh (古一生: gǔ yīshēng). Vậy đó, nên trước đây Đậu Đậu mới thầm ghi vào sổ nợ của mình người là: Cổ Nhất Sinh, Cổ Thần Hi và Hứa Nguyện đó.
“Nhất ca ca, Cổ Nhất Sinh đó… Hắn thích ngươi.” Một buổi chiều đẹp trời, Đậu Đậu rầu rĩ nói với Tư Đồ Nhất Tương.
Vài ngày trước lúc Cổ Thần Hi đến hỏi mối quan hệ của bọn họ, Tư Đồ Nhất Tương lúc đầu không có trả lời, lúc sau chỉ cười nói một câu…
“Không phải.”
Đậu Đậu sẽ không là hài tử của hắn, dù cho nó cả đời cũng không lớn lên, hắn cũng sẽ không nhận nó là hài tử. Đậu Đậu là người quan trọng nhất trong lòng hắn, nên mãi mãi không thể là hài tử của hắn. Bởi vì, hắn thích Đậu Đậu.
Tư Đồ Nhất Tương không thể không thừa nhận, tiểu gia hoả này rất nhạy cảm.
“Đậu Đậu, sao ngươi lại biết hắn là Cổ bác sĩ?” Tư Đồ Nhất Tương hiểu rõ, hôm đó lúc hắn dùng loa ngoài nhận thông báo thì Đậu Đậu nghe được. Tư Đồ Nhất Tương hỏi như vậy là muốn đánh lạc hướng Đậu Đậu.
“Không phải có người từng gọi như vậy ư. Tên của hắn không phải là Cổ Nhất Sinh sao!” Đậu Đậu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Nhất Tương.
Tư Đồ Nhất Tương cho rằng mỗi lần Đậu Đậu xấu hổ hoặc giận dỗi đều không dám nhìn hắn. Thực ra không phải vậy, Đậu Đậu mỗi lần ghen và sợ hãi đều không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Nhất Tương.
“A, tên hắn không phải là Cổ bác sĩ, bác sĩ là một nghề nghiệp. Chính là đại phu chỗ các ngươi. Hắn tên là Cổ Thần Hi.” Tư Đồ Nhất Tương vừa cười vừa trả lời. Tiểu gia hoả này cư nhiên đem “Cổ bác sĩ” thành một cái tên để nhớ.
“Nga, hoá ra là như vậy…” Đậu Đậu thoáng kéo dài giọng, âm thầm đem cái tên “Cổ Nhất Sinh” này xoá khỏi sổ nợ của nó.
A! Giảm bớt một người. Sau này tình địch chỉ còn hai người. Đúng là chuyện tốt, chuyện tốt nha…
“Ân, đúng vậy. Đậu Đậu lát nữa muốn làm gì?” Tư Đồ Nhất Tương chuyển chủ đề.
“A… Đậu Đậu cũng không biết. Nhất ca ca nói làm cái gì thì làm cái đó.” Đậu Đậu luôn không muốn mang thêm phiền phức cho Nhất ca ca. Kỳ thực nó muốn ra ngoài chơi. Nhà của Nhất ca ca tuy rất đẹp, nhưng nó ở đây cũng lâu rồi, hơn nữa từ sau khi nó đến đây thì mới ra ngoài được một hai lần gì đó, mà còn trong hình dáng tiểu ngư. Đối với thế giới bên này, nó vẫn có rất nhiều hiếu kì.
“Đậu Đậu, muốn ra ngoài chơi không?” Tư Đồ Nhất Tương không phải là không biết Đậu Đậu nghĩ gì. Mà không riêng gì Đậu Đậu, dù là bất kì ai, đều sẽ hy vọng thỉnh thoảng được ra ngoài đi dạo. Luôn luôn ở trong nhà, không khó chịu mới là kì quái.
Tư Đồ Nhất Tương vẫn không mang theo Đậu Đậu ra ngoài, là lo lắng nó sẽ đột nhiên biến thân. Bất quá hiện tại xem ra không có vấn đề gì, biến thân rất có quy luật. Chính là lúc mặt trời lên và mặt trời xuống.
“Có thể sao?” Mắt to của Đậu Đậu chợt sáng lên, dáng vẻ chờ đợi như vậy làm Tư Đồ Nhất Tương hoàn toàn không thể cự tuyệt. Đương nhiên hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ cần là yêu cầu của Đậu Đậu, dù khó dến đâu hắn cũng sẽ cố gắng làm.
“Ân, Đậu Đậu muốn đi chơi ở đâu, Nhất ca ca sẽ đưa đi.” Tư Đồ Nhất Tương khoan khoái nói. Kỳ thực buổi chiều hắn có việc, nhưng có điều là…
“Woa, Nhất ca ca là tuyệt nhất.” Đậu Đậu nhảy nhảy lên, vô cùng hưng phấn.
“Vậy ngươi trước tiên ở chỗ này chờ ta một lát.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời xoay người ra khỏi cửa, sau đó cầm lấy điện thoại di động gọi một cuộc.
“Đại ca? Ngươi thế nào lại chưa đến a?” Giọng nói có chút gấp gáp của Trần Húc Đông từ đầu bên kia truyền đến.
“A, chiều hôm nay ta không đến được. Hợp đồng ngươi ký là được rồi.” Tư Đồ Nhất Tương đơn giản nói rõ.
Khu đất phía nam nội thành mua trước đây là khu dùng để xây sân gôn. Chiều nay là ngày kí hợp đồng với công ty nhận thầu. Việc này nói lớn cũng không phải là quá lớn, nhưng cũng tuyệt đối không thể cho là việc nhỏ. Chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là bắt đầu kí rồi, Tư Đồ Nhất Tương lại muốn đi chơi cùng Đậu Đậu, nên cũng không để ý nhiều như vậy.
“Đại ca, ngươi lại nói đùa rồi.” Trần Húc Đông vô cùng hy vọng là Tư Đồ Nhất Tương chưa từng nói cái câu kia.
“Không hề. Ngươi nghe rất rõ. Hứa Minh không phải cũng ở đấy sao, ngươi không cần lo lắng. Nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho ta, cứ như vậy đi.” Tư Đồ Nhất Tương hờ hững nói.
“Thôi được.” Dứt lời Trần Húc Đông ngắt điện thoại. Sau đó tự lẩm bẩm: “Ai, chắc chắn lại là Đậu Đậu. Đứa nhóc phá hoại này.” Thực sự cũng chẳng cần phải hỏi ông trời mới biết, đại ca hắn nhất định là đã trúng tà!
Khi Tư Đồ Nhất Tương trở lại phòng, Đậu Đậu đang ở trước tủ quần áo nhỏ của nó xoay qua xoay lại.
“Ngô Mặc bộ nào thì đẹp đây?” Đậu Đậu ngậm ngón trỏ bé bé nhìn đống quần áo mà muốn hoa cả mắt.
Bộ này cũng đẹp, mà bộ kia cũng đẹp. Đồ Nhất ca ca mua cái nào cũng đẹp nha.
“Đậu Đậu làm sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương ngồi xổm xuống sờ sờ bàn tay nhỏ nhỏ của Đậu Đậu. Mềm mềm nộn nộn, trơn trơn… Sờ thật là thích nga.
“Nhất ca ca, ta không biết nên mặc bộ nào cho đẹp.” Đậu Đậu chỉ chỉ tủ quần áo nhỏ mà Nhất ca ca của nó mua cho. Tủ quần áo này có hình dáng là con sâu xanh theo kiểu hoạt hình, vô cùng đáng yêu. Chiếc tủ nhìn chung không cao, chỉ hơi dài một chút, nên Đậu Đậu lấy đồ rất tiện. Hiện tại tất cả những gì nó có đều cất trong cái tủ hình con sâu xanh này.
“Vậy… mặc bộ này đi.” Ngón tay thon dài của Tư Đồ Nhất Tương lướt qua một bộ quần áo phông nhỏ có in hình gấu Winny. Cái này là một bộ, phía trên là một áo T-shirt, phía dưới là một cái quần soóc. Còn kèm thêm một cái mũ nhỏ nữa.
“Hảo…” Đậu Đậu trả lời rồi tự lấy bộ quần áo ra.
“Nào đến đây, ca ca mặc cho ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương cầm lấy bộ quần áo nhỏ, sau đó giơ tay chuẩn bị giúp Đậu Đậu cởi đồ.
“Cái này… để Đậu Đậu tự mặc.” Đậu Đậu đỏ mặt, lấy lại y phục trong tay Tư Đồ Nhất Tương. Mặc dù hiện tại thân thể nó còn rất nhỏ, nhưng nó vẫn không muốn để Nhất ca ca nhìn thấy bộ dáng không mặc gì của mình. Rất xấu hổ nha.
“Tiểu gia hoả, ngượng gì chứ.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn ra suy nghĩ của Đậu Đậu, cũng không làm khó nó. Chính hắn cũng ra ngoài thay một bộ thường phục.
(Lộ: Còn nói Đậu Đậu ngượng ngùng, ngươi không như vậy sao? Nếu không sao không dám trực tiếp thay đồ trong phòng mình?
Nhất Tương: Ngươi thì hiểu cái gì? Ta đây là không muốn dạy hư Đậu Đậu.
Lộ: Ngươi mới không hiểu nó? Nó cũng đã mười bốn rồi.
Nhất Tương: Cút! Ta cam tâm tình nguyện.
Lộ: A… Đừng nóng đừng nóng. Ta liền đi, liền đi)
Đậu Đậu thè cái lưỡi nhỏ. Không ngượng mới lạ nha. Nó rõ ràng đã mười bốn tuổi rồi, chính là… chính là… bề ngoài chỉ là một đứa bé, nhưng rốt cuộc tâm tư nó đã lớn như mười bốn nha.
Khi Tư Đồ Nhất Tương quay lại, tuỳ ý mặc một chiếc quần jeans, phối với áo sơ mi trắng. Đơn giản mà đường hoàng, nhưng cũng không làm mất đi khí phách hơn người cùng với cơ thể và dung mạo xuất sắc của hắn.
Đậu Đậu nhìn thấy Tư Đồ Nhất Tương như vậy trong chốc lát liền ngốc lăng, Nhất ca ca mặc như vậy rất anh tuấn đó nha.
Tư Đồ Nhất Tương đi tới ngồi xổm xuống cạnh Đậu Đậu, đội cho nó cái mũ nồi nhỏ. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, bế lấy Đậu Đậu trong hình dáng nhân loại xuất môn.
Đi đến cửa, Tư Đồ Nhất Tương suy nghĩ một lát, rồi bế Đậu Đậu quay lại phòng, cũng tìm cho mình một cái mũ để đội. Không phải hắn sợ ai đó nhìn thấy, chỉ là ngại bị mọi người chú ý, như vậy rất phiền phức.
Thuộc hạ canh cửa biệt thự nhìn thấy Tư Đồ Nhất Tương bế một hài tử đi ra, đều kinh sợ không thôi. Mỗi người ra vào bọn họ đều biết, thế nhưng hài tử này…
“Đại ca, đây…” Lũ thuộc hạ không biết nói gì cho phải. Vấn đề như vậy là lần đầu tiên phát sinh…
“Chuyện này không trách các ngươi, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Nên làm gì thì làm đi.” Tư Đồ Nhất Tương để lại câu này, rồi bế Đậu Đậu vào gara.
“Dạ, đại ca.” Hai người liền tản ra, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đậu Đậu sợ hãi đem đầu vùi vào cổ Tư Đồ Nhất Tương, len lén nhìn hai người canh cửa… Đại Hắc Thần!
Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu vào công viên động thực vật. Thành thật mà nói, chính hắn cũng là lần đầu đến nơi này.
Nếu nói động vật, Đậu Đậu cũng không phải chưa từng thấy qua. Nhưng nhiều loài động vật như vậy ở cùng một chỗ, nó chính là lần đầu nhìn thấy. Nó từng nghe cha kể về vườn bách thú, nhưng là vẫn chưa tới bao giờ.
“Nhất ca ca, voi voi!” Đậu đậu vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn hoan hô. Thật tốt nha, lần đầu có thể nhìn thấy nhiều loài động vật mà nó chưa từng thấy như vậy.
“Ân, là voi.” Tư Đồ Nhất Tương cẩn thận ôm Đậu Đậu. Bây giờ rõ ràng sắp sang thu rồi, sao trời còn nóng như vậy chứ. Nếu không phải muốn Đậu Đậu vui vẻ, thì có đánh chết hắn cũng không phơi nắng ở chỗ này.
Bởi vì mang mũ, hơn nữa tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mấy con vật. Cho nên tiểu gia hoả Đậu Đậu này cũng không thu hút nhiều sự chú ý.
“Wa, con chim này thật đẹp nha” Đậu Đậu nhìn không rời một con vẹt to.
“Đẹp! Đẹp!” Con vẹt bắt chước theo từ mà Đậu Đậu nói.
“Nhất ca ca, nó có thể nói.” Đậu Đậu chỉ vào con vẹt kinh ngạc không thôi. Phượng hoàng nhà nó cũng không có biết nói chuyện, vậy mà loài chim này cư nhiên lại biết nói!
“Ân, loài chim này gọi là ‘vẹt’, phần lớn đều có thể nói vài từ đơn giản.” Tư Đồ Nhất Tương giải thích.
“Nhưng phượng hoàng nhà bọn ta cũng không biết nói chuyện, rõ ràng chúng nó là chim thần…” Đậu Đậu nghi hoặc.
“!” Tư Đồ Nhất Tương có chút bất đắc dĩ, tiểu gia hoả này thật là cái gì cũng dám nói nha.
Vụt vụt vụt vụt! Rất nhiều cặp mắt đổ dồn về phía Đậu Đậu.
“Nhất ca ca, ta nói sai gì sao?” Đậu Đậu bị doạ vội nhỏ tiếng hỏi bên tai Tư Đồ Nhất Tương.
Sai thì không có sai, nhưng là……
“Không có, là bọn họ thấy Đậu Đậu đáng yêu quá!” Tư Đồ Nhất Tương tuyệt đối sẽ không nói Đậu Đậu của hắn sai cái gì. Siêu cấp bao che khuyết điểm, hắn bây giờ chính là cái dạng này!
Tư Đồ Nhất Tương chỉ khi nhìn Đậu Đậu mới có vẻ mặt ôn nhu như vậy, còn với người ngoài, ánh mắt lạnh băng của hắn cũng chỉ liếc qua. Vậy mới nói, dù cho ngươi có bản lãnh thế nào, đứng trước Đậu Đậu cũng không thể sánh bằng.
Khi động vật cũng xem chán rồi, Tư Đồ Nhất Tương mới đưa Đậu Đậu ra công viên giải trí phía sau.
Đậu Đậu chưa từng sống qua ở thế giới này, nên khi nhìn thấy nhiều thứ đều khiến nó rất ngạc nhiên. Mặc dù phụ thân nó vốn là chiến thần, trong nhà cơ hồ có thể nói là muốn gì có nấy. Nhưng cũng có thứ nó chưa từng thấy qua. Ví dụ như…
“Nhất ca ca, kia là cái gì?” Đậu Đậu đưa bàn tay nhỏ bé chỉ vào một cỗ máy rất lớn cách đó không xa hỏi.
“Đó là vòng bánh xe quay. Đậu Đậu muốn đi sao?”
“Nhất ca ca cũng đi cùng Đậu Đậu chứ?”
“Đương nhiên.” Tư Đồ Nhất Tương cười nói. Để tiểu gia hoả này một mình, hắn có đồng ý thì nhân viên quản lý cũng không đồng ý.
“Vậy Đậu Đậu muốn đi.” Đậu Đậu ở trong lòng Tư Đồ Nhất Tương tràn đầy vui mừng nói.
Bốn mươi phút sau…
Tư Đồ Nhất Tương đã hối hận. Hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường.
Đậu Đậu chơi đến phát nghiện rồi, cứ đòi đi hết lần này đến lần khác…
Xem ra muốn về nhà còn phải đợi lâu…