Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

chương 28: đậu đậu tỉnh giấc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyên Chiến và Hạ Viễn không lập tức rời đi sau hôn lễ của Tư Đồ Tảm Nguyệt, mà trước tiên vẫn lưu lại.

Hạ Viễn rất nhiều năm đã không quay lại đây, hơn nữa lần này bọn họ từ biệt Đậu Đậu, phải tạm biệt thì không biết tới khi nào mới có thể gặp lại, cho nên muốn ở lại nửa tháng rồi mới quay về. Đậu Đậu vì chuyện này rất vui mừng, nhưng người vui mừng không chỉ có một mình nó. Trong đó Trần Húc Đông là người đứng đầu. Còn vì sao thì xem tiếp rồi sẽ rõ.

Chuyện là ngày hôm sau lễ cưới của Tư Đồ Tảm Nguyệt, Trần Húc Đông bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

“Hạ thúc thúc, các ngươi ở Chiến thần điện cũng là mặc thế này sao? Không phải chứ?” Trần Húc Đông nhìn trang phục thoải mái trên người Hạ Viễn và Nguyên Chiến tràn đầy hoài nghi hỏi. Chiến thần, vậy nên mặc phục trang kiểu chiến giáp đi. Trông sẽ rất thần võ…

“A, ta cũng không hẳn. Nhưng Nguyên thúc của các ngươi sẽ mặc chiến giáp đó.”

Vì vậy. “Tai hoạ” liền bắt đầu…

“Nguyên thúc, ta van ngươi ta cầu ngươi đó. Cho ta xem chiến giáp của ngươi trông như thế nào đi.” Không biết Trần Húc Đông nói câu này lần thứ mấy rồi.

“Không… được!” Nguyên Chiến trả lời lần thứ N.

“Chiến, ngươi cho Trần Húc Đông nhìn một lần đi. Cũng đã mấy ngày rồi, ngươi nhìn đôi mắt gấu trúc của hắn đi.”

Theo như lúc trước đã nói, Trần Húc Đông là cái loại người vì lòng hiếu kì mà một ngày có thể chỉ cần ngủ hai, ba tiếng. Hiện tại, có thể thấy được bằng chứng xác thực nhất. Hắn trong bốn ngày qua chỉ ngủ có mười ba tiếng. Ngay cả Hạ Viễn cũng có chút chịu không nổi. Kì thật Hạ Viễn cũng không rõ vì sao Nguyên Chiến không cho Trần Húc Đông nhìn một chút. Nhưng hắn biết rõ, vị ái nhân Chiến thần này của hắn tuyệt đối không phải người nhỏ nhen.

Hạ Viễn cũng không biết Nguyên Chiến không cho Trần Húc Đông xem là bởi vì, hắn đã dự liệu được kết quả sau đó, Trần Húc Đông sau khi xem xong sẽ muốn chụp ảnh cùng Nguyên Chiến, sau đó sẽ hỏi tên của chiến giáp, hỏi lai lịch của nó, còn có lực phòng ngự của nó thế nào vân vân… Vô số vấn đề khác nữa.

“Hạ Hạ, đến, ta nói cho ngươi biết vì sao.” Nguyên Chiến kéo Hạ Viễn lại gần, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói nguyên nhân.

“Này…” Hạ Viễn nghe xong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Hắn biết, Chiến là người sợ phiền phức nhất.

Trần Húc Đông không nghe được Nguyên Chiến nói gì với Hạ Viễn, hắn sốt ruột chết mất. Nếu như biết nguyên nhân, hắn còn có thể tránh đi, nhưng là không biết thì chỉ có thể lo lắng suông như hiện tại. Hu hu… Thật muốn xem…

“Vẫn chưa thành công?” Lúc sắp trưa, Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu hỏi Trần Húc Đông. Vành mắt đã thâm quầng thành như vậy rồi mà còn không từ bỏ, thực sự là người cố chấp.

“Ai… Nguyên thúc sao lại khó thuyết phục như vậy. Ta đã sắp không chịu nổi nữa rồi.” Trần Húc Đông nửa nằm nửa ngồi ở ghế sô pha ai thán.

Nguyên Hạ Kỳ và Nguyên Hạ Lâm nhìn nhau cười. Bọn hắn cũng đoán được vì sao.

“Hai tiểu đệ các ngươi không nên cười. Ta sắp buồn muốn chết đây.”

“Há… Húc Đông ca ca, ngươi thực sự chỉ muốn nhìn một chút Kim Vũ chiến giáp của phụ thân sao?” Nguyên Hạ Lâm hỏi.

“Đúng…” Trần Húc Đông kéo dài giọng trả lời. Hắn không chỉ muốn nhìn chiến giáp, còn muốn hỏi lai lịch của nó, còn có lực phong ngự của nó thế nào.v.v… Vô số điều muốn biết…

“Thật không?” Nguyên Hạ Kỳ nghi hoặc hỏi.

“Các ngươi gọi nó là Kim Vũ chiến giáp?” Trần Húc Đông lập tức hỏi lại. Hắn sao lại quên, còn có thế hỏi hai tiểu gia hoả này.

“Ừm, Kim Vũ chiến giáp, chỉ có phụ thân ta mới có.” Nguyên Hạ Lâm có chút kiêu ngạo mà nói. Bọn hắn luôn thấy vinh dự vì phụ thân.

“Vậy nó màu gì?”

“Hoàng kim.” Nguyên Hạ Kỳ trả lời, trên mặt đã hơi giật giật.

“Lực phòng ngự thế nào?”

“Việc này không có gì để nói.” Nguyên Hạ Lâm buông tay đáp.

“Vậy có hiệu quả thần kì gì sao?”

“Húc Đông ca ca, ngươi quả nhiên…” Nguyên Hạ Kỳ lắc đầu. Đã đoán là sẽ thế này mà, phụ thân chắc chắn là vì nguyên nhân này mới không cho Húc Đông ca ca xem.

“…” Trần Húc Đông ngây ngốc. Bị nhìn ra rồi sao?

“Húc Đông ca ca, ta khuyên ngươi hay là từ bỏ việc muốn thấy phụ thân mặc chiến giáp cho ngươi xem đi. Hoặc là, nếu ngươi không từ bỏ được thì hãy đi nói với phụ thân, ngươi chỉ nhìn, không hỏi. Có lẽ… có thể xem được.” Nguyên Hạ Kỳ đưa ra kiến nghị.

“Đúng vậy, sau đó ta muốn hỏi gì sẽ về hỏi các ngươi. Còn có Đậu Đậu.” Trần Húc Đông lập tức lấy lại tinh thần, hắn sao lại quên Đậu Đậu chứ. Nó vốn là thân nhi tử của Nguyên thúc, những điều nó biết chắc chắn không ít hơn hai tiểu tử này. Hơn nữa Đậu Đậu ngoan như vậy, chắc chắn có hỏi sẽ đáp.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tư Đồ Nhất Tương đứng dậy, bế Đậu Đậu rời đi. Quay về phòng của bọn họ.

“Húc Đông ca ca tạm biệt.” Cái cằm nho nhỏ của Đậu Đậu tựa lên vai Tư Đồ Nhất Tương, đoạn nó chớp chớp đôi mắt to tròn lấp lánh vẫy tay chào Trần Húc Đông. Ngữ khí này, Trần Húc Đông vẫn không nhận ra Đậu Đậu là đang giận hắn, vẫn thật lòng nói lời tạm biệt với nó.

Chỉ có người hiểu rõ Đậu Đậu như Tư Đồ Nhất Tương thì mới nghe ra, Đậu Đậu kì thực là đang nói “Húc Đông ca ca, ngươi tự mình giải quyết đi.”

Đáng thương cho Trần Húc Đông lại không biết…

Buổi trưa sau khi ăn xong, Trần Húc Đông lại tìm đến Nguyên Chiến. Nguyên Chiến giống như là đã biết hắn sẽ đến, hoàn toàn không có phản ứng gì đặc biệt.

“Nguyên thúc, ta lại đến nữa.”

“Húc Đông, ngồi đi.” Hạ Viễn cười nói. Chiến đoán không sai, vào lúc này Trần Húc Đông quả nhiên quay lại. Thật là đứa trẻ có nhẫn nại. Chính là có nhẫn nại cũng không dùng được ở chỗ này.

“Chỉ một lần, lần sau sẽ không được viện cớ này nữa!” Nguyên Chiến đã biết dự định sẽ không hỏi nữa của Trần Húc Đông.

“A! Thật sự sao?” Trần Húc Đông kích động nói. Rốt cục… đã bốn ngày rồi… cuối cùng cũng có thể thấy sao?

Nguyên Chiến đứng dậy, vung tay lên. Vốn là một bộ trang phục ở nhà màu tro lập tức biến thành chiến giáp màu vàng.

“Đẹp quá!” Trần Húc Đông thật không biết dùng từ gì để hình dung. Nguyên thúc trước mắt một thân chiến giáp màu hoàng kim, mái tóc và khuôn mặt cũng có chút thay đổi, lẽ nào là nguyên một bộ?

“Nhìn đủ chưa?” Nguyên Chiến hỏi. Công phu kiên trì của tiểu tử này cũng thật sự làm hắn bội phục.

“Nguyên thúc Nguyên thúc, một thỉnh cầu cuối cùng!” Trần Húc Đông giơ một ngón tay, rất khoa trương ám chỉ đây là lần cuối.

“Không được!” Nguyên Chiến trực tiếp cho đáp án.

“Thế nhưng ta còn chưa nói là yêu cầu gì a…”

“Không được chụp ảnh.”

“!” Trần Húc Đông vô cùng phiền muộn. Chuyện này mà Nguyên thúc cũng có thể biết được.

“Ha hả, Húc Đông, loại yêu cầu này, ngươi nói chung tốt nhất trước tiên hãy mang theo máy ảnh tới đã rồi hãy đề nghị.” Hạ Viễn hảo tâm nhắc nhở.

“Đúng, Nguyên thúc ngươi chờ ta.” Trần Húc Đông nói xong, ‘soạt’ một tiếng đã không thấy bóng dáng đâu.

“A Tiểu tử này.” Nguyên Chiến nhìn bóng lưng của Trần Húc Đông cười. Sau đó đem trang phục của mình biến lại.

“Chiến, ngươi đã làm gì với Húc Đông.” Hạ Viễn nghi hoặc hỏi. Nhìn dáng vẻ cười gian của ái nhân hắn, hình như là chuyện rất thú vị a.

“Hạ Hạ, ta có nói qua với ngươi hay chưa, ngươi càng ngày càng hiểu ta.” Nguyên Chiến cười cười nói xong liền hôn lên trán của Hạ Viễn. Thật cao hứng vì Hạ Viễn chú ý tới vẻ mặt của hắn biến đổi như vậy. Muốn chụp ảnh chung với Chiến thần hắn? Đâu có dễ thế!

Trần Húc Đông hấp tấp lao ra ngoài, vừa vặn để cho Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu nhìn thấy.

“A? Nhất ca ca, Húc Đông ca ca làm sao vậy?” Đậu Đậu đang cầm cái bát nhỏ có in nhân vật hoạt hình của mình hỏi. Bên trong đều là các loại đậu nó thích ăn.

“A, không biết. Không cần quản hắn. Ngươi ăn đậu của ngươi đi. Chiều nay không phải nói muốn cùng cha và phụ thân đi thả diều sao?” Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Đậu nói.

“Ưhm”

Nói tới Trần Húc Đông cũng là vội tới ngốc đi. Loại đồ vật như máy ảnh này, nhà Tư Đồ sao lại không có?

Dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa nhà mình, Trần Húc Đông mất rất lâu để tìm máy ảnh.

“Hừ! Máy ảnh ở đâu hết rồi?” Trần Húc Đông chỗ này tìm chỗ kia lục. Trong nhà hắn ít nhất là có sáu cái máy ảnh nha. Một cái cũng không có là sao? Bị kẻ trộm lấy? Không có khả năng… Rõ ràng đồ vật không có để lung tung a…

“Phụt!” Hạ Viễn nhìn khung cảnh Nguyên Chiến dùng thần thuật phóng to ra xem mà bật cười.

“Ai Đứa ngốc này! Ta vốn nghĩ nếu hắn có thể đi chỗ nào nhanh nhanh cầm về một cái thì sẽ để hắn chụp một tấm.” Nguyên Chiến nhìn đống máy ảnh trên bàn cảm thán nói.

“Hư, Chiến, ngươi thật không khoan dung. Hiện tại Húc Đông cũng đã về nhà, ngươi nói thế nào mà chả được. Ta thì đoán, dù cho hắn có không quay về ngươi cũng sẽ không đồng ý cho hắn chụp.” Hạ Viễn cũng nhìn sáu chiếc máy ảnh trước mắt. Không cần xem cũng biết, đều là đồ tốt đây.

“Thật thông minh! Buổi chiều không phải nói đưa Đậu Đậu đi thả diều sao. Chúng ta hiện tại liền đi tìm bọn Nhất Tương. Đỡ cho tên tiểu tử Húc Đông quay về lại bám lấy ta.”

“Ngươi thật xấu xa.” Hạ Viễn đứng dậy cười nói.

“Ai, vẫn tốt vẫn tốt”

Lúc Hạ Viễn tìm được Tư Đồ Nhất Tương, hắn đang ôm Đậu Đậu ngủ. Đậu Đậu nếu lúc này không ngủ thì buổi chiều nhất định sẽ buồn ngủ a. Hắn vốn muốn để Đậu Đậu ngủ một lát trước, đợi khi tỉnh dậy rồi mới ra ngoài.

“Đã ngủ chưa?” Hạ Viễn lại gần nhỏ giọng hỏi.

“Rồi” Tư Đồ Nhất Tương nhỏ giọng trả lời.

“Ngươi bế nó lên. Chúng ta bây giờ sẽ ra ngoài.”

“Tại sao?” Tư Đồ Nhất Tương kì quái hỏi. Không thể chờ nửa tiếng nữa sao?

“Lát nữa sẽ nói với ngươi, thời gian gấp lắm.” Hạ Viễn nói xong liền lặng lẽ đi ra ngoài.

“Được.” Tư Đồ Nhất Tương mặc dù không hiểu nhưng cũng đáp ứng. “Nhạc mẫu” đã nói như vậy, vậy tất nhiên phải có lí của hắn.

Cầm lấy cái chăn nhỏ bọc Đậu Đậu thật kín, tất cả đều được làm vô cùng cẩn thận. Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng mới bế Đậu Đậu đi ra khỏi phòng. Khi hắn đến đại sảnh, Nguyên Chiến và Hạ Viễn, còn có hai đệ đệ của Đậu Đậu đều đang đợi bọn hắn.

“Đã xong chưa?” Nguyên Chiến hỏi. Tiểu tử Trần Húc Đông có thể sẽ lập tức quay lại đây.

“Đã xong.” Tư Đồ Nhất Tương gật đầu.

Nguyên Chiến nhắm mắt, trong miệng niệm vài câu. Sau đó, chỉ thấy bọn họ vừa ở Tư Đồ gia liền lập tức biến mất tại chỗ.

Bởi vì đột nhiên xuất hiện ánh sáng rất chói mắt nên vừa nãy mọi người đều nhắm mắt lại. Khi Tư Đồ Nhất Tương mở mắt ra thì bọn họ đã không còn ở nhà nữa.

“Đây là đâu?”

“Hình như là… WC.” Nguyên Hạ Lâm cau mày nói. Nếu không phải là WC sao lại có cái mùi này.

“Ưm… Hư…” Đậu Đậu rên khẽ rồi mở mắt.

Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng lúc ngủ xung quanh vẫn rất thơm mà?

Mùi gì kì lạ vậy chứ, cư nhiên làm nó tỉnh giấc?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio