Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

chương 46: cơn phẫn nộ của dạ vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liếc mắt nhìn xuống dưới, đây quả nhiên là một nơi rất đẹp. Xung quanh đều là bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh là một con đường quanh co được rải đá nhiều màu bằng phẳng. Đương nhiên, nếu trên đoạn đường quanh co này không có vết máu chói mắt kia thì Tư Đồ Tảm Nguyệt sẽ cho rằng chỗ này thật sự không tồi.

“Nguyệt tỷ, ngươi sao rồi? Tiểu Nguyên thiếu đâu?” Bốn người bảo vệ sau khi cùng bắt nam nhân kia lại liền hỏi. Lúc bọn họ xông vào không kịp nhìn thấy hắn quăng Đậu Đậu ra ngoài cửa sổ.

Tư Đồ Tảm Nguyệt bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, dưới bụng đau đến mức dường như không còn cảm giác.

“Mau, mau gọi điện cho Nhất Tương.” Tư Đồ Tảm Nguyệt miễn cưỡng nói câu này rồi theo tường trượt xuống. Có người nhanh chóng đỡ lấy Tư Đồ Tảm Nguyệt, cũng có người móc di động ra gọi điện cho Tư Đồ Nhất Tương.

Hôm nay sau khi ra khỏi cửa, Tư Đồ Nhất Tương đi đến tổng bộ Dạ Hoả tìm vài người đáng tin giải quyết vấn đề chứng minh thân phận Đậu Đậu. Sau xong việc hắn định quay về, nhưng đúng lúc gặp hơn mười nhân viên quản lý của Dạ Hoả mở cuộc họp, bàn về số liệu báo cáo có liên quan đến thiết kế sân golf. Công trình này là một hạng mục đầu tư lớn nhất của Dạ Hoả trong hai năm nay, được coi trọng là điều đương nhiên, cho nên hắn cũng lưu lại tham gia cuộc họp cùng với Hứa Minh. Ngồi ở vị trí lãnh đạo cao nhất, Tư Đồ Nhất Tương trầm mặc nghe các thuộc hạ nói lại các vấn đề chi tiết tỉ mỉ kỹ càng. Tuỳ tiện vắt chéo hai chân, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nên không ai biết hắn đang nghĩ gì. Thuộc hạ của hắn tựa như cũng đã quen với tình huống này. Ai cũng hiểu rõ, những gì bọn họ đang nói, Dạ vương tuyệt đối đều nghe vào tai.

Trong phòng họp lớn, những thanh âm khác nhau nối tiếp không ngừng, thẳng đến khi tiếng di động của Tư Đồ Nhất Tương vang lên.

“Nhất ca ca, có điện thoại kìa”

“Các ngươi cứ tiếp tục đi, alo, ai đó?” Tư Đồ Nhất Tương hướng mọi người ý bảo không cần ngừng, sau đó nhận điện thoại.

“Đại ca, ta là Thành Tử. Nguyệt tỷ và Tiểu Nguyên thiếu xảy ra chuyện rồi.”

Loại tư vị sét đánh giữa trời quang là như thế nào? Hôm nay Tư Đồ Nhất Tương đã được lĩnh giáo. Cái cảm giác lo lắng thế này hắn cũng đã mau quên rồi, hôm nay lại cảm nhận được.

“Bây giờ các ngươi ở đâu?” Tư Đồ Nhất Tương chần chừ đứng dậy rồi chạy ra khỏi phòng họp, làm các quản lý bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra. Hứa Minh thấy tình hình bất thường, bèn nói với mọi người: “Hôm nay đến đây thôi.” sau đó cũng đi ra ngoài. Hắn hiểu rõ, có thể làm cho Tư Đồ Nhất Tương có phản ứng này, tuyệt không phải chuyện nhỏ.

“Bọn ta đang ở trung tâm mua sắm Dung Nguyên, có điều phải lập tức đưa Nguyệt tỷ vào bệnh viện.” Thành Tử vừa đi vừa nói. Bốn người, hai người áp giải tên kia, một người cõng Tư Đồ Tảm Nguyệt, còn hắn thì gọi cho Tư Đồ Nhất Tương.

“Tảm Nguyệt sao vậy? Đậu Đậu có chuyện gì không?” Tư Đồ Nhất Tương vừa vào thang máy hỏi.

“Nguyệt tỷ động thủ với người khác, hiện tại đã hôn mê, lúc bọn ta tiến vào đã không thấy Tiểu Nguyên thiếu. Chi tiết của sự việc vẫn phải đợi Nguyệt tỷ tỉnh lại mới biết, người động thủ cùng Nguyệt tỷ đã bị bọn ta bắt lại rồi.”

“Cách chỗ các ngươi không xa là bệnh viện Đệ Tam của thành phố, ta sẽ nhanh đến đó. Ngoài ra, người mà các ngươi nói trước tiên đưa đến nhốt tại Dạ Hoả cho ta. Chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.”

“Dạ, đại ca.” Phía Thành Tử gác máy, bên này Tư Đồ Nhất Tương cũng thu về.

“Xảy ra chuyện gì?” Hoá ra Hứa Minh đã tới đứng bên cạnh Tư Đồ Nhất Tương.

“Tảm Nguyệt và Đậu Đậu xảy ra chuyện, chỉ là hiện tại ta không thể nói rõ. Đến nơi rồi nói.” Tư Đồ Nhất Tương vừa nhìn ảnh Đậu Đậu trên màn hình di động vừa nói. Lúc này, hắn chỉ hi vọng hai người quan trọng nhất của hắn đều có thể an toàn. Nếu không thì…

Hứa Minh nghe Tư Đồ Nhất Tương nói xong cũng không hỏi lại. Thế nhưng tim hắn đã sắp ngừng rồi. Nếu Nhất Tương có thể nói rõ thì không cần hắn hỏi nhiều cũng sẽ kể cho hắn nghe.

Thành Tử và một người khác đưa Tư Đồ Tảm Nguyệt đến bệnh viện Đệ Tam. Bác sĩ trong viện thấy thế vội vàng kiểm tra cho Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Vị nào là người nhà của bệnh nhân?” Không lâu sau một vị bác sĩ đi ra hỏi.

“Người nhà của bệnh nhân lập tức đến. Ngươi có chuyện gì có thể nói trước với bọn ta.” Thành Tử đại diện nói.

“Bệnh nhân sảy thai mất máu nhiều quá, lập tức phải phẫu thuật. Các người ai…”

“Bác sĩ, nàng sao vậy?” Hứa Minh chen vào khi lời bác sĩ chưa nói xong. Hắn và Tư Đồ Nhất Tương đang nghe đến phải phẫu thuật.

“Cô ấy bị sảy thai, ngươi là người nhà của cô ấy sao? Mau đi làm thủ tục đi.” Bác sĩ dùng khẩu khí thúc giục nói với Hứa Minh.

Mặc dù chỉ lướt nhanh qua, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn thấy hốc mắt Hứa Minh hơi đỏ. Hắn biết, chuyện vừa nãy bác sĩ nói, Hứa Minh nghe rất rõ. Buồn bã trong lòng tự nhiên không cần nói, hài tử không còn ai lại không thống khổ? Huống chi lại là đứa đầu tiên.

Hứa Minh kiên định xoay người theo y tá đi làm thủ tục. Một khắc trước hắn vẫn chưa biết Tảm Nguyệt có hài tử, chắc hẳn nàng cũng không biết. Nếu biết nàng hẳn sẽ nói với mình mới đúng. Bởi vì Tảm Nguyệt đã từng đáp ứng, nếu có hài tử nhất định sẽ nói với hắn đầu tiên. Bọn họ đã bàn qua, nếu sau này có hài tử nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Sẽ không để hài tử phải chịu khổ như khi bọn họ còn nhỏ, sẽ khiến nó trở thành bảo bảo hạnh phúc nhất thế gian…

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Nhất Tương kiềm chế cơn tức giận hỏi Thành Tử và người kia.

Thành Tử tỉ mỉ kể lại quá trình sự việc phát sinh mà họ biết cho Tư Đồ Nhất Tương, sau đó cúi đầu tự trách. Mấy người bọn họ cũng không phải ở cùng Tư Đồ Nhất Tương một hai ngày. Chuyện này mặc dù không thể trách bọn họ, thế nhưng dù sao cũng là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bọn họ bảo vệ. Dù Tư Đồ Nhất Tương không trách phạt nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất khó chịu.

“Nhất ca ca, có điện thoại kìa” Lời của Thành Tử vừa dứt, chuông di động của Tư Đồ Nhất Tương lại vang lên lần nữa.

“Ai?” Tư Đồ Nhất Tương lạnh lùng hỏi. Tâm trạng hiện tại của hắn không tốt để đối đáp. Bất kể là ai.

“A, xem ra Dạ vương tức giận không ít. Thế nào? Tâm trạng mất đi bảo bối không tốt lắm nhỉ?” Từ đầu bên kia truyền đến câu hỏi có ý cười của người nào đó.

“Tần Hoa?” Tư Đồ Nhất Tương nhíu mày hỏi.

“Ồ, trí nhớ của Dạ vương thật kinh người. Chỉ thấy qua một lần cư nhiên vẫn không quên. Bái phục bái phục.” Tần Hoa không nhanh không chậm tiếp lời.

“Bớt nói nhảm đi, Đậu Đậu ở chỗ ngươi phải không?” Tư Đồ Nhất Tương đi đến căn phòng trống bên cạnh hỏi.

“Ngươi nói đứa trẻ tóc màu lam đó hả? Nó đích thực ở chỗ ta. Chỉ là ta nói này Dạ vương, ngươi dưỡng một đứa câm điếc làm gì? Nó tới chỗ ta chưa từng nói một câu nào. Xinh đẹp thì xinh đẹp. Nghe nói nam nữ ngươi đều không kị, lẽ nào ngay cả tiểu hài nhi cũng… Ừm?” Tần Hoa nâng cằm của Đậu Đậu đang đứng bên cạnh đáp.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tư Đồ Nhất Tương tận lực bình tâm lại hỏi.

“Đừng nóng Ta chỉ là cảm thấy tiểu bảo bối này của ngươi trông rất đáng yêu, muốn mượn về chơi đùa vài hôm. Đợi ta chơi đủ rồi có lẽ sẽ trả về cũng không chừng. Đương nhiên, nếu ngươi muốn dùng thứ gì đó để đổi ta cũng có thể suy nghĩ một chút.”

“Ngươi muốn gì?” Tư Đồ Nhất Tương lấy ra một điếu thuốc, nhẹ nhàng viết một chữ “tử” trên cửa sổ hỏi.

“Sân golf. Ta hi vọng sau khi nó xây xong sẽ đứng tên của Tần Hoa ta. Ngươi thấy sao?” Ngữ khí của Tần Hoa nhẹ nhàng, dường như đang nói “Sân golf đó, ta hi vọng nó thuộc về danh nghĩa của Tần Hoa ta” là bình thường.

“Chuyện này có thể thương lượng, nhưng ngươi trước tiên để cho ta thấy Đậu Đậu có đúng ở chỗ ngươi hay không, và nó có an toàn hay không.”

“Được thôi, nào, tiểu hài nhi muốn nói gì thì nói đi. Ta muốn xem ngươi câm thật hay giả câm.” Tần Hoa dùng lực nắm lấy cánh tay trắng hồng của Đậu Đậu, để điện thoại bên tai nó nói.

Đậu Đậu tuy đau, nhưng cố chịu không kêu lên. Nó lo lắng Tư Đồ Nhất Tương bên kia sẽ sốt ruột, cũng sợ hắn không màng đến sự an nguy của bản thân mà đến cứu mình. Chỗ này nhiều người như vậy, nó không hi vọng Nhất ca ca vì cứu nó mà gặp nguy hiểm.

“Đậu Đậu? Có nghe thấy ta nói không?” Tư Đồ Nhất Tương hồi lâu không nghe thấy thanh âm của Đậu Đậu liền sốt ruột hỏi.

“Nhất ca ca” Đậu Đậu nho nhỏ gọi một tiếng. Bởi vì đã lâu chưa uống nước, thanh âm đã có chút khàn khàn. Mặc dù khó có thể chịu được, nhưng nó lại không muốn mở miệng cầu xin những người này.

“Đậu Đậu ngoan, ca ca sẽ mau đến cứu ngươi. Ngươi đừng sợ.” Tư Đồ Nhất Tương ân cần nói.

“Vâng” Đậu Đậu ở đầu bên kia gật đầu đáp.

“Bọn hắn đối với ngươi thế nào? Ngươi vẫn ổn chứ?” Tư Đồ Nhất Tương cố gắng để ngữ khí ôn nhu một chút, không muốn doạ Đậu Đậu.

“Dạ vương, thời gian hết rồi” Tần Hoa rất thô bạo mà lấy lại điện thoại nói với Tư Đồ Nhất Tương.

“Tên họ Tần kia, nếu ngươi thật sự là nam nhân thì đừng động tay động chân với một tiểu hài nhi. Ngươi muốn sân golf, chuyện này có thể thương lượng. Nhưng ngươi phải đảm bảo an toàn của Đậu Đậu. Nếu nó thiếu một sợi tóc, Tư Đồ Nhất Tương ta thề, nhất định sẽ khiến ngươi và Vinh Đường hối hận.”

“Ngươi trước tiên đừng nóng. Lời ta nói vẫn chưa nói xong. Ta nói là đổi, không phải là thương lượng với ngươi. Hơn nữa chuyện đổi chác này cũng không dễ dàng như vậy. Đầu tiên ngươi phải phối hợp với ta chơi một trò chơi.”

“Trò chơi gì?”

“Ngươi quay về chuẩn bị hợp đồng trước đi. Đến lúc ta tự nhiên sẽ thông báo địa điểm cho ngươi. Còn nữa, đừng ra tay với bất kì chỗ nào của Vinh Đường, nếu không thì ta không thể bảo đảm an toàn của nhóc tóc lam này. À đúng rồi, quên nói với ngươi, tên của trò chơi là… Truy tìm Đậu Đậu. Ha ha ha ha” Tần Hoa cười điên cuồng rồi cúp máy.

Tư Đồ Nhất Tương nghe thấy bên tai truyền đến tiếng “tít tít” chỉ cảm thấy lửa giận bốc cao.

“Sao rồi?” Cảm thấy hắn đã bình tâm lại, Hứa Minh liền hỏi.

“Là Tần Hoa, Tảm Nguyệt sao rồi?” Tư Đồ Nhất Tương châm thuốc. Hiện tại mặc dù nóng ruột, nhưng hắn nhất định phải cố gắng bình tĩnh lại.

“Vẫn chưa ra. Ta nói với bọn Thành Tử rồi. Đợi sau khi Tảm Nguyệt tỉnh lại, đừng nói chuyện sảy thai với nàng. Nàng vẫn không nên biết.”

“A, ngươi cho rằng chuyện này có thể giấu nàng sao?” Tư Đồ Nhất Tương lại không cho rằng Tư Đồ Tảm Nguyệt sẽ bị lừa.

“Ta biết rất khó, nhưng vẫn phải thử xem.” Hứa Minh vô lực nói.

“Ừ. Ngươi trước nên lưu lại đây đi. Ta còn phải quay về.” Tư Đồ Nhất Tương vỗ vào vai Hứa Minh.

“Tần Hoa muốn thế nào?” Hứa Minh vừa nãy loáng thoáng nghe thấy chuyện sân golf.

“Hắn muốn ta dùng toàn bộ quyền lợi của sân golf đổi lấy Đậu Đậu. Hơn nữa trước đó còn muốn ta cùng hắn chơi một trò chơi. Mẹ nó, tên điên.” Tư Đồ Nhất Tương oán hận vứt điếu thuốc ra xa. Hắn vừa nghĩ đến bộ dáng giả tạo của Tần Hoa khi xuất hiện ở hôn lễ của Tảm Nguyệt liền thấy buồn nôn. Thật không biết Đậu Đậu bây giờ thế nào.

“Chuyện này, ý kiến của các cổ đông sẽ rất lớn. Nhưng cổ phần của ngươi và ta còn có Húc Đông chiếm %, sẽ không có vấn đề.” Hứa Minh biết Đậu Đậu chiếm phân lượng thế nào trong lòng của Tư Đồ Nhất Tương. Đừng nói là một sân golf, cả tính mạng của Dạ vương, chỉ cần là vì Đậu Đậu, Hứa Minh tin rằng hắn cũng sẽ chấp thuận.

“A, không có sân golf, chúng ta lại quay về mười năm trước.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Hình như nhớ tới tình cảnh liều mạng lúc bọn hắn còn niên thiếu.

“Ừ, cùng lắm thì làm lại từ đầu.” Hứa Minh cũng cố gắng làm giảm bớt tâm trạng cho Tư Đồ Nhất Tương. Hắn có thể hiểu cảm giác hiện tại của Tư Đồ Nhất Tương. Tảm Nguyệt tuy xảy ra chuyện, nhưng cuối cùng nàng vẫn ở bên cạnh mình. Nhưng Đậu Đậu…

“Tên họ Tần không chỉ muốn sân golf, hắn còn muốn Dạ Hoả. Cái đồ chó Nhật này, nếu ta không tự tay xử hắn thì ta sẽ tự chui vào trong mộ nằm.” Tư Đồ Nhất Tương vừa nói vừa đi về phía cửa ra. “Trận chiến” bắt đầu rồi, hắn phải đi chuẩn bị.

“Đậu Đậu sẽ không sao.” Hứa Minh nhìn theo bóng lưng của Tư Đồ Nhất Tương nói.

“Ừm.” Tư Đồ Nhất Tương vừa đi vừa đáp lại Hứa Minh. Hắn bây giờ thấy may mắn vì đã sớm điều tra về Tần Hoa. Ít ra hiện tại hắn cũng nắm chắc trong tay được vài chuyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio