Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

chương 64: hạnh phúc của ngũ cô nương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người sống trên đời, nếu như có thể đạt được ba mươi phần trăm những gì mình muốn, thì xem như cũng đã có thể mãn nguyện rồi. Đậu Đậu vốn cho rằng chỉ cần bảo bảo được tám tháng, pháp thuật của nó sẽ tăng lên một chút. Nhưng kết quả lại trái ngược. Nó luôn muốn biến cái bụng nhỏ lại, để có thể được cùng Nhất ca ca quang minh chính đại ra ngoài dạo chơi, không ngờ chuốc lấy thất bại thảm hại thế này. Với cái bụng quá lớn, cả người nó luôn mệt mỏi, vô cùng lười biếng. Kết quả không được như mong muốn, nên nó cũng không thèm luyện nữa. Nói cái gì là chờ sinh hài tử xong rồi mới tính tiếp, chứ bây giờ thân thể đã kềnh càng thế này, thật vụng về đến mức ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn.

Xế chiều, Tư Đồ Nhất Tương đang gọt táo cho Đậu Đậu ăn, thì chợt xuất hiện hai thân ảnh.

“Cha, (phụ thân)….” Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu cùng ngạc nhiên lên tiếng. Không phải là Nguyên Chiến và Hạ Viễn thì còn ai vào đây nữa. Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, còn những người khác hình như không đến.

“Xem ra con trai thứ ba của chúng ta cũng không đến nỗi tệ. Đã béo đến mức này rồi!” Nguyên Chiến nheo nheo mắt đánh giá Đậu Đậu. Hình dáng mỹ miều trước đây đã hoàn toàn chìm xuống biển rồi! Mặc dù bây giờ vẫn xinh đẹp, nhưng lại rất…….. mũm mĩm!!

“Câm miệng!” Hạ Viễn véo Nguyên Chiến một cái, “Đậu Đậu, đừng nghe phụ thân ngươi nói bậy. Hắn chính là đang ganh tị bản thân không thể hoài thai hài tử đó mà!” Làm gì mà khoa trương đến vậy, chỉ là béo lên một chút thôi mà.

“………..”

“Hạ Hạ, ngươi sao có thể nói những lời như vậy. Thật là làm cho thần cũng phải thương tâm mà.” Nguyên Chiến lúc nào cũng ra vẻ trưởng bối bây giờ lại như đang chịu một đả kích cực kỳ lớn. Muốn buồn nôn bao nhiêu cũng không đủ. Làm cho Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương không khỏi rùng mình một cái.

“Khụ, phụ thân, ngồi xuống trước đi đã.” Tư Đồ Nhất Tương xoa nhẹ người Đậu Đậu bằng đôi tay đã nổi đầy da gà của mình.

“Được rồi, mấy người kia đi đâu rồi? Chắc là vẫn đang ở nhà hả?” Hạ Viễn nhìn quanh, không thấy ai liền hỏi.

“Tảm Nguyệt và Hứa Minh đem con đi chích ngừa, Húc Đông thì ra ngoài làm việc, còn Thần Hi chắc còn đang ngủ trưa.”

“Cha, sao các ca ca đệ đệ lại không cùng đến?” Đậu Đậu hỏi với theo cha. Sẵn tiện đem người “Phụ thân” vứt sang một bên.

“Đại bá ngươi đã phát hiện ra chuyện thú vị này rồi. Sau lần này, chắc bọn ta cũng không thể thường xuyên ghé thăm ngươi được nữa.” Nguyên Chiến vừa nghĩ đến vẻ mặt phủ đầy hắc tuyến của đại ca tim chợt đánh thình thịch. Đại thần cái gì chứ, người đó còn ghê gớm hơn cả Ma Vương.

“Con trai à, ngươi ăn mạnh thật đó. Đừng nói với ta chủ nhân của đống “quần áo” đó đều nằm trong bụng của ngươi nha.” Nguyên Chiến ôm Hạ Viễn cùng ngồi lên ghế salon, liếc mắt nhìn đống vỏ táo đang nằm trên bàn. Hắn ước tính, ít nhất cũng phải năm sáu trái.

“…………..” Đậu Đậu đang định cắn trái táo trên tay, chợt dừng lại. Ách, đây là thật đó! Nhất ca ca luôn gọt vỏ cho nó, nó chưa bao giờ để ý xem mình ăn được bao nhiêu.

“Đậu Đậu ăn uống được không?” Hạ Viễn lãnh đạm cười. Ăn được đương nhiên là chuyện tốt rồi. Những tháng gần sanh là lúc ăn mạnh nhất.

“Ân. Mỗi ngày năm bữa, chưa tính trái cây… Khụ, ước chừng mười đến mười một trái táo, ba nải chuối tiêu, nửa trái dưa hấu, hai trái đào………..” Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên dừng lại. Lão Thiên a, hắn không ngờ bảo bối của mình lại có sức ăn kinh người đến vậy?!

“Ai, ngươi đừng ra vẻ kích động như vậy chứ. Trước đây khi Hạ Hạ hoài thai bọn Đậu Đậu lúc đó phải gọi là một người… Khụ Coi như ta chưa nói gì hết!” Vừa nhìn thấy lão bà đại nhân nheo mắt lại, Nguyên Chiến liền dừng lại. Kỳ thực hắn muốn nói là Hạ Viễn lúc đó giống như là Thiên Nhân, chỉ có thể thấy ở trên trời, chứ dưới trần gian hiếm có. Năm bữa cơm có là gì, Hạ Hạ lúc đó cơ hồ như cả ngày ăn không ngừng miệng. Đậu Đậu so với y, nghiễm nhiên vẫn còn thua vài bậc. Đương nhiên, có cho vàng hắn cũng không dám nói ra chuyện này.

“Chiến, ngươi thật là càng ngày càng thông minh. Ha hả…” Hạ Viễn cười xấu xa, “Lần này chúng ta có thể ở lại bao lâu?”

“Bọn nhỏ vừa chào đời liền lập tức đi ngay……..”

“Ân?” Hạ Viễn ôn nhu cười, thật sự, vô cùng ôn nhu. Nhưng trong cái ôn nhu này dường như mang theo một trận “bạo vũ mai hoa châm”.

“Không phải là lập tức, ai nói vậy? Kéo ra ngoài loạn côn đánh chết. Ta nói là ba ngày sau khi bọn nhỏ ra đời………….”

“Ba ngày?!” Vẫn là nụ cười cực kỳ ôn nhu, nhưng ôn nhu này có kèm theo phi đao ám khí. Tiểu Lý phi đao, tung bay đầy trời!!!

“Năm ngày, chỉ được năm ngày, không thể nhiều hơn.”

“Như vậy thì còn nghe được.” Hạ nữ vương hài lòng, dựa vào người lão công yêu dấu.

“Hoo” Nguyên Chiến thở dài, nộ tâm không ngừng tự hỏi. Khí quản của hắn gần đây hình như càng ngày càng viêm nặng.

Đậu Đậu biết sau này muốn gặp lại gia đình sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng nó không đau khổ. Nó hiểu bây giờ đã có Tư Đồ Nhất Tương bên cạnh, nó cũng nên cảm thấy đủ rồi.

Vợ chồng Nguyên Chiến lưu lại, cũng không có gì trở ngại. Mọi chuyện vẫn giống như trước kia. Bọn họ xem đây như nhà của mình, cùng nhau tản bộ, ăn vặt, cũng được nhìn cái bụng ngày càng lớn của đứa con. Thật giống như bao đôi vợ chồng bình thường khác. Tư Đồ Nhất Tương dường như một tấc cũng không rời Đậu Dậu, chuyện này làm hai người bọn họ vô cùng hài lòng.

Vì hài tử của Đậu Đậu dự sinh vào khoảng hai mươi lăm tháng giêng dương lịch, nên Nguyên Chiến và Hạ Viễn đều ăn Tết Nguyên Đán ở trần gian.

Sáng sớm hôm đó, Tư Đồ Nhất Tương đang ở trần, soi gương cạo râu, Đậu Đậu tựa như linh hồn đang bềnh bồng đâu đó, chầm chậm đi vào, “Nhất ca ca..”

“Làm sao vậy bảo bối nhi?” Tư Đồ Nhất Tương vươn tay phải ôm lấy Đậu Đậu, đổi tay trái cạo râu. Nhìn hai tròng mắt của bảo bối còn chưa tỉnh táo hẳn, vẫn còn mơ mơ màng màng, thật lo lỡ không cẩn thận đụng đầu vào cánh cửa toilet.

Từ lúc bọn nhỏ được sáu tháng đến giờ hắn đã không cùng Đậu Đậu rồi, thật là khó chịu muốn chết mà, nhưng vì hài tử và lão bà yêu thương, nên nhẫn vẫn là tốt nhất. Bây giờ không sáng nào hắn dám ở trên giường lâu một chút, chỉ cần vừa tỉnh sẽ xuống giường ngay. Trời cao chứng giám, nam nhân luôn dễ kích động mà.

“Ta giúp ngươi có được không?” Đậu Đậu vừa mở mắt nói. Nó cũng không biết tại sao, đột nhiên lại muốn làm như vậy. Nhìn Nhất ca ca dùng tay trái cạo râu, nó chợt nghĩ nếu mình tự tay làm thì sao.

“Chưa ngủ đủ thì về giường ngủ tiếp đi, hay là muốn ta ôm ngươi ngủ thêm một chút?”

“Không được, ta muốn giúp ngươi cạo râu.” Đậu Đậu mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình khẽ nói.

“A, nếu lỡ tay sẽ bị xước đó.” Tuy nói như vậy, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn đưa dao cạo trong tay mình cho Đậu Đậu. Sủng nịch đến tận cùng, hoàn toàn không để ý bộ dạng nửa tỉnh nửa mê này có thể sẽ làm gương mặt tuấn mỹ của hắn bị thương.

Đậu Đậu cầm lấy dao, tay trái nhẹ nâng cằm của Tư Đồ Nhất Tương, tay phải bắt đầu cạo một cách chậm rãi. Tư Đồ Nhất Tương nhìn chằm chằm vào gương mặt đối diện, đột nhiên nhớ lại lúc mình nhìn thấy chú cá nhỏ xuất hiện trong hồ. Hưng phấn, kích động, bao nhiêu loại tâm tình không thể tin nổi đã ập xuống đại não của hắn. Thoáng một cái mà đã hai năm rồi, chú cá nhỏ giờ lại đột nhiên biến thành thiếu niên xinh đẹp đang đứng trước mặt hắn. Bây giờ lại còn đang mang thai hai đứa con của hắn…….. Mẹ nó! Đây đúng là một vấn đề đáng để nghiên cứu mà.

“Đậu Đậu, hài tử sau khi sinh ra, ngươi muốn bọn nhỏ gọi ngươi là gì?” Tư Đồ Nhất Tương cầm tay Đậu Đậu, để nó dừng lại một chút, liền hỏi.

“Đừng, vẫn chưa nghĩ dến. Ở đây mà gọi phụ thân thì hình như không thích hợp. Nhưng ta hy vọng bọn nhỏ sẽ gọi ngươi là “Cha”. Còn ta, đến lúc đó rồi tính.” Đậu Đậu cẩn trọng thở dài mà trả lời. Nó hy vọng Nhất ca sẽ được nghe bọn nhỏ gọi là “Cha”. Đảm bảo Nhất ca ca sẽ vô cùng hạnh phúc.

Hốc mắt Tư Đồ Nhất Tương thoáng hồng, mỉm cười nhìn Đậu Đậu. Gần đây càng ngày càng phát hiện ra, vật nhỏ này rất dễ đau lòng vì hắn. Trước kia hắn cũng có thể cảm nhận được tình yêu của Đậu Đậu, nhưng bây giờ lại có chút bất đồng. Hắn không biết phải nói thế nào. Nếu cố gắng giải thích thì hắn nghĩ chắc là do tình cảm trước kia chỉ là tình yêu của một hài tử. Yêu thương vô cùng nhưng không biết phải thể hiện ra sao. Còn tình yêu của Đậu Đậu lúc này đã có cảm giác rất sâu sắc, rất thành thục của một người lớn rồi. Chẳng những yêu thương, mà còn biết rất rõ phải làm gì để khiến cho người ta phải đắm chìm trong tình yêu ấy.

Đậu Đậu cạo râu cho hắn xong liền để dao cạo lên bồn rửa mặt rồi nói: “Xong rồi, Nhất ca ca, ngươi xem được chưa?”

“Ân, cạo rất sạch sẽ.” Ngón tay chạm đến vùng xung quanh miệng cho hắn cảm giác vô cùng trơn bóng. Tư Đồ Nhất Tương cười nói, rồi dùng nước rửa mặt lại.

“Nhất ca ca….” Đậu Đậu hình như có chuyện muốn hỏi, nhưng hình như lại sợ, không dám nói ra.

“Ân?”

“Ngươi………có phải đã không còn thích ta nữa không?” Ai cũng nói người mang thai vô cùng mẫn cảm. Là như thế này sao? Tại sao gần đây nó luôn cảm thấy bất an, áp lực càng lúc càng nhiều.

“Sao lại nghĩ như vậy?” Tư Đồ Nhất Tương thật sự bối rối. Hắn yêu Đậu Đậu còn không hết, sao lại nói là hắn không thích?!

“Ngươi gần đây đều rời giường từ sáng sớm. Chỉ cần vừa tỉnh dậy, liền bỏ đi.” Đậu Đậu cúi đầu, thanh âm nho nhỏ mang theo chút giọng mũi.

“Ngoan, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Ta dậy sớm như vậy là vì quá yêu ngươi. Ngươi không biết mỗi ngày nằm ngủ bên cạnh, nhưng ta lại không thể đụng vào thì có bao nhiêu giày vò sao?” Cho nên mới không dám ngủ nướng trên giường. Nhớ lại mùa đông vừa rồi, nước lạnh như băng, nhưng hắn vừa mở mắt dậy liền không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Cố hết sức mà leo xuống giường. Thật là vô cùng gian nan!

“Xin lỗi Nhất ca ca, ta……..” Nó thật sự không hề nghĩ đến chuyện này. Không phải là đã quá sơ suất rồi sao?

“Không cần phải xin lỗi, đợi sau này bọn nhỏ ra đời, ta nhất định sẽ đòi bồi thường gấp bội. Đến lúc đó ngươi cũng đừng quên phải thỏa mãn ta. Ta sắp nhịn đến điên rồi.” Tư Đồ Nhất Tương cọ cọ mũi mình vào mũi Đậu Đậu, có chút mập mờ nói.

“Ân ” Đậu Đậu mắc cỡ đỏ mặt, bất chợt, hạ thân của Tư Đồ Nhất Tương bắt đầu rục rịch.

Cái này có được xem là sự hành hạ ngọt nào không? Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy một cỗ nhiệt huyết đang di chuyển xuống bụng dưới. Toàn thân trên, tất cả các tế bào đều gào thét đòi hỏi người trước mặt, người mà hắn yêu nhất trong lòng, không, phải nói là khắc cốt ghi tâm mới đủ.

“Nhất ca ca, ngươi sao vậy?” Phát giác hạ thân của Tư Đồ Nhất Tương đã trở nên cương ngạnh, Đậu Đậu nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi.

Làm sao vậy, còn có thể làm sao vậy được. Hắn bây giờ chỉ muốn đem tiểu bại hoại này ăn tươi nuốt sống. Tốt nhất là tiện tay đem người kia chống tay lên bồn rửa mặt mà thượng. Nhưng có trời đất chúng giám, người không nhẫn tâm làm chuyện đó nhất cũng chính là hắn. Mẹ nó, hắn sắp nhịn đến phát nổ rồi. Ngày hôm đó, nó chỉ là một con cá nhỏ, vậy mà…… Đậu Đậu vừa ngẩng đầu nhìn, Tư Đồ Nhất Tương liền nhận ra một điều, linh hồn của mình chính là sắt, mà đôi thủy mâu của Đậu Đậu lại chính là nam châm. Chỉ một cái liếc mắt, sẽ khiến hắn không thể buông tay.

“Nhất ca ca?”

“Đậu Đậu, ngươi ra ngoài trước đi.” Tư Đồ Nhất Tương thở hổn hển, khẽ đẩy đẩy Đậu Đậu ra ngoài. Còn như vậy nữa hắn sẽ chịu không nổi. Vật nhỏ này rất câu nhân, mặc dù hắn đã sớm biết, nhưng mẹ nó, vẫn là không kháng cự nổi. Hắn nghĩ cả đời này, hắn cũng không có khả năng chống lại sự hấp dẫn của Đậu Đậu. Không cần biết là vô tình hay cố ý.

Đậu Đậu không chịu làm theo lời của Tư Đồ Nhất Tương, mà lại cười nhẹ, đưa tay đụng chạm vào địa phương lâu ngày không thăm viếng, giờ đã đứng thẳng lên. Nó đột nhiên nhớ ra hình như đã bỏ quên hắn hơi lâu rồi. Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ không biết bản thân mình có phải đã bị ghét bỏ hay không, mà không chịu nghĩ ra còn có nguyên nhân khác.

“Ngoan, đừng đùa với lửa.” Nhân lúc chính mình vẫn còn chút tỉnh táo, Tư Đồ Nhất Tương gỡ ma trảo của Đậu Đậu ra khỏi nơi nhạy cảm. Mặc dù trong đầu hắn chỉ muốn Đậu Đậu tiếp tục. Được bàn tay trắng nõn vuốt ve, thật sự rất tuyệt vời khiến hắn sợ sẽ không thể tiếp tục chịu đựng.

“Ta không đi ” Đậu Đậu cười duyên, lại một lần nữa cầm lấy súng lửa của Tư Đồ Nhất Tương. Nó muốn Nhất ca ca được thoải mái, không nên để hắn phải chịu thống khổ thêm nữa.

Tuy không quen làm chuyện này, nhưng vì đây là tay của Đậu Đậu, nên Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy thoải mái không gì sánh bằng. Nhẹ nhàng dẫn dắt bàn tay nhỏ bé đó, Tư Đồ Nhất Tương nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của người yêu.

Đậu Đậu hôn lên cổ của Tư Đồ Nhất Tương, tay vẫn đưa đẩy theo từng động tác của hắn. Không bao lâu sau, hắn đã phóng thích trên tay Đậu Đậu, nhưng cái chỗ kia vẫn không chịu mềm xuống.

“Nhất ca ca, đến đây ” Đậu Đậu cần chiếc khăn tay bên cạnh lau sơ qua, rồi nắm tay, kéo Tư Đồ Nhất Tương vào phòng. Tư Đồ Nhất Tương vừa mới hưởng thụ xong, lại bị kéo đi, không biết Đậu Đậu muốn làm cái gì. Bất quá chỉ là vài giây nghi hoặc ngắn ngủi, rất nhanh thôi, hắn sẽ biết. Tiểu gia hỏa này cư nhiên……….

Đậu Đậu để Tư Đô Nhất Tương nằm lên giường. Tư Đồ Nhất Tương vốn tưởng rằng nó còn mệt nên muốn mình ôm ngủ tiếp, vậy mà không ngờ tiểu bảo bồi này lại khẩu giao cho hắn. Nếu biết trước chuyện này hắn nhất định sẽ bỏ chạy, nhưng Đậu Đậu lại không hề cho hắn cơ hội đó, hắn còn chưa kịp định thần thì mười phần tính khí của hắn đã được Đậu Đậu ngậm lấy.

“Đừng…” Tư Đồ Nhất Tương thỏa mãn thở dài. Bị đôi môi ấm áp của người yêu bao vây chính là loại khoái cảm tột đỉnh. Cả đại não bị tê liệt, bây giờ hắn đã không thể cự tuyệt được rồi.

Đậu Đậu không ngừng mút lấy tính khí của nam nhân, còn liên tục hôn liếm. Bởi vì cự vật quá lớn nên nó làm vô cùng khó khăn, nhưng trong lòng nó chỉ nghĩ phải để Tư Đồ Nhất Tương được thống khoái một phen.

Tư Đồ Nhất Tương thả lỏng người, để Đậu Đậu mặc sức đem lại khoái cảm cho mình. Thật thoải mái tột đỉnh mà, nhưng hắn vẫn hy vọng tiểu gia hỏa này sẽ không bị mệt.

Từ phòng tắm đến giường ngủ, trước sau tổng cộng hai lần, một lần dùng tay, một lần dùng miệng. Tư Đồ Nhất Tương hôm nay đã hiểu rõ, chỉ có mình Đậu Đậu nới có thể đem lại cho hắn loại hạnh phúc cuồng loạn này mà thôi.

Hai người đang thoải mái nằm trên giường, đột nhiên Tư Đồ Nhất Tương phát hiện nơi đó của Đậu Đậu cũng có biến hóa. Hắn mỉm cười, liền cởi bỏ áo của người yêu, vì nó làm chút chuyện nên làm. Đậu Đậu đỏ mặt cúi đầu, nó cũng không biết thế nào nữa, rõ ràng là muốn Nhất ca ca thoải mái một chút, sao chính mình cũng……..Cái gì vậy nè……

Hạnh phúc là đây! Dù chỉ là lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của đối phương, hai người bọn họ cũng cảm thấy vui sướng đang tràn ngập xung quanh mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio