Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

chương 70: phong vũ thải hồng*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đậu Đậu mộng thấy một biển hoa xinh đẹp. Ánh mặt trời trải rộng, xen lẫn là hương hoa nhè nhẹ. Nó cùng Nhất ca ca đang dẫn bọn nhỏ đi ngắm cảnh. Đột nhiên, khí trời chợt biến, trời đang nắng, phút chốc đã trở mưa to. Mưa thấm ướt người nó, ướt cả cánh tay trái. Mưa thật ấm áp, ấm áp tựa như vòng tay yêu thương của Nhất ca ca.

Trong phòng bệnh, Tư Đồ Nhất Tương đang ngồi bên cạnh giường. Nếu có thể, hắn hi vọng sao giờ phút này, người đang nằm trên giường không phải là Đậu Đậu. Cho dù là chính mình cúng được, nhưng đừng là Đậu Đậu.

Hôm đó khi nghe được tiếng thét chói tai, Trương Lực đem theo vài người nữa chạy đến xem, chỉ kịp thấy Đậu Đậu bất tỉnh nằm trên đất. Sau đó Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng đi ra. Cũng may là nàng đã dỗ được hai tiểu ma đầu ngủ ngon, như vậy cũng tốt, tránh cho chúng nhìn thấy cảnh tượng này. Trên mặt của Đậu Đậu, xuống vai phải, cánh tay phải, đều đã bị axit ăn mòn đến không còn nguyên vẹn. Vì chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nên nàng ngay lập tức đã điện thoại báo cho Tư Đồ Nhất Tương. Tâm trạng của Tư Đồ Nhất Tương lúc đó đang rất hưng phấn, vì hắn đang ở trong giáo đường, đã thỏa thuận xong với cha xứ, hôn lễ của hắn sẽ tổ chức ngày hai mươi sáu tháng bảy. Tư Đồ Tảm Nguyệt đem mọi chuyện nhanh chóng kể ngắn gọn lại cho hắn nghe, khiến hắn chết lặng, sau đó bất tri bất giác dùng tốc độ hỏa tiễn chạy về A thị.

Từ Na-uy bay về ước chừng khoảng mười một tiếng. Tư Đồ Nhất Tương không biết rốt cục mình làm sao vượt qua được khoảng thời gian này. Đau khổ, thống hận, cơ hồ như trái tim như bị xé tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Khi hắn về đến nơi, thương tích của Đậu Đậu đã được xử lý xong. Mặt bị băng kín mít, chỉ lộ ra mắt và miệng. Tư Đồ Nhất Tương nắm lấy tay trái của Đậu Đậu, nước mắt không sao ngăn lại được, cứ tuôn ra như suối. Từ khi ra đời lăn lộn kiếm sống đến nay, ngoại trừ lần Đậu Đậu bị tiêm thuốc phiện ngủ say suốt mấy tháng trời, hắn dường như chưa bao giờ khóc. Hai lần đều vì người yêu bé nhỏ đang mê man trên giường, hai lần đều khiến hắn tê tâm liệt phế. Hắn chỉ muốn Đậu Đậu được đầy đủ sung sướng, hắn chỉ muốn đem lại cho nó một cuộc sống hạnh phúc, nhưng hắn không ngờ lại xảy ra sự tình nghiêm trọng đến thế này.

Đậu Đậu từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt nó là một mảng tuyết trắng, cùng với gương mặt đầy thống khổ cùng tự trách của Tư Đồ Nhất Tương. Cổ họng nó bây giờ, muốn nói cũng khó nói thành lời. Nó vẫn còn nhớ, lúc đó, da tay như bị lửa thiêu cháy, vô cùng đau đớn, không biết bây giờ đã thành cái dạng gì. Cánh tay phải cũng đã bị băng lại, nói vậy là không tránh khỏi việc để lại sẹo rồi. Không chỉ vậy, còn có mặt của nó………..

“Nhất ca ca, xin lỗi.”

Thanh âm yếu ớt đến mức dường như không nghe được. Hối hận sao? Có lẽ là vậy. Nếu như lúc đó nó tin tưởng hắn, thì có lẽ hôm nay đã không đến nông nỗi này. Với lại ngày đó, nó cũng đã phần nào hơi quá tay với Hứa Nguyện………..

Hứa Nguyện là một cái gai, không ngừng ghim sâu vào tâm lý của Đậu Đậu. Vốn Đậu Đậu cũng không muốn để ý đến, nhưng cái gai đó, hết lần này đến lần khác, cứ càng lúc càng đâm sâu hơn, khiến nó vô cùng đau đớn, vì vậy cho nên nó đã quyết định phải mạnh tay nhổ bỏ. Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương đều không sai. Tư Đồ Nhất Tương chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho người mình yêu. Còn Đậu Đậu, nếu nó tự tin một chút, thì cũng sẽ không dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Nhưng dù cho vợ chồng đã chung sống vài chục năm, nhưng khi có người cố tình gây sự, thì cũng ít nhiều xao động. Huống chi hôm đó, Đậu Đậu lại là người trong cuộc, phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng hôn lên môi Đậu Đậu, thật lâu sau cũng không chịu buông ra. Đậu Đậu từ từ nhắm chặt hai mắt, dòng lệ màu lam thấm ướt băng gạc. Sao nó lại có thể nghi ngờ Nhất ca ca? Rõ ràng hắn hôn nó vẫn ôn nhu như vậy, vẫn ngập tràn tình ý như vậy mà.

“Đậu Đậu, hứa với ta, sau này mặc kệ là có chuyện gì cũng không được giấu trong lòng, một mình phiền não.” Tư Đồ Nhất Tương tựa đầu sát vào tai Đậu Đậu thì thầm. Sau khi trở về Tư Đồ Tảm Nguyệt đã đem những tấm ảnh kia ra cho hắn xem. Rõ ràng tất cả đều bịa đặt, nhưng lại gây ra hậu quả nghiêm trọng khôn lường. Hắn cảm thấy dường như giữa hai người vẫn chưa hiểu hết về nhau. Vật nhỏ này luôn có những chuyện không chịu nói cho hắn nghe.

“HHHhhhhảo, vậy Nhất ca ca, lần sau có đi đâu, nhất định phải cho người ta biết là ngươi đến nơi nào được không? Không biết ngươi đang ở đâu, khiến ta vô cùng sợ hãi.”

“Được, ta đồng ý. Sau này mặc kệ là đi đâu, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Không, sau này dù đi đến đâu, ta nhất định sẽ mang ngươi theo cùng.”

Đậu Đậu nghe Tư Đồ Nhất Tương nói xong, liền vui vẻ cười. Vì mặt đang bị băng, nên nụ cười không được tự nhiên lắm, nhưng rất nhanh vụt tắt. Nó sao lại quên mất, dung mạo nó hiện giờ đâu còn được như trước nữa. Nó làm sao có thể lại được đứng bên cạnh Nhất ca ca, làm sao có thể đối diện với hắn………

“Sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương xoa nhẹ lòng bàn tay của Đậu Đậu hỏi.

“Ta……Mặt của ta…..” Đậu Đậu rút tay về, dòng lệ vừa ngừng, giờ lại tiếp tục chảy xuống. Tư Đồ Nhất Tương lo nếu nó cứ tiếp tục khóc như vậy sẽ phải thay băng gạc mới mất.

“Không sao đâu, ngươi quên là Thần Hi ca ca của ngươi vốn là viện trưởng sao? Hắn đã bắt đầu đi làm lại rồi. Chờ mấy hôm nữa hắn sẽ tìm người phẫu thuật chỉnh hình cho ngươi. Ngươi sẽ trở lại như xưa thôi. Đừng nghĩ lung tung nữa.” Tư Đồ Nhất Tương lúc này cảm thấy mình vô cùng may mắn khi quen được Thần Hi. Khoa thẩm mỹ của bệnh viện này có rất nhiều trang thiết bị tân tiến. Doanh thu của bệnh viện hằng năm hết một phần ba là do khoa thẩm mỹ chỉnh hình mang lại.

Đậu Đậu bị phỏng trên diện tích rộng, nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng. Cổ Thần Hi đã quyết định kết thúc sớm kỳ nghỉ “hậu sản” của mình. Tiểu Dương Dương tạm thời nhờ Tư Đồ Tảm Nguyệt trông giúp. Lúc này chuyện của Đậu Đậu mới là quan trọng nhất.

Thời gian phẫu thuật đã được ấn định, khoảng chừng trong tháng sáu sẽ tiến hành. Cổ Thần Hi mỗi ngày đều đến quan sát vết thương của Đậu Đậu. Đậu Đậu bây giờ cũng chỉ đồng ý gặp hắn và Tư Đồ Nhất Tương. Hai bé cưng hôm ấy vừa thấy cha vội hỏi cha xinh đẹp đâu. Nhưng Tư Đồ Nhất Tương lại không dám cho hai đứa đến. Đậu Đậu sợ sẽ làm bọn nhỏ sợ, nên cũng không cho hắn dẫn đến.

Đậu Đậu cũng không biết phẫu thuật là cái gì. Nó chỉ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu những gì Tư Đồ Nhất Tương đã nói, chỉ cần phẫu thuật, diện mạo của nó sẽ trở lại như cũ.

Cuối cùng ngày đó cũng tới, Cổ Thần Hi cùng với đội ngũ bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất chuẩn bị đưa Đậu Đậu vào trong phòng mổ. Lúc này trong đầu nó không còn suy nghĩ được gì. Đậu Đậu trước khi vào phòng, liền xiết thật chặt tay của Tư Đồ Nhất Tương, lực đạo càng lúc càng mạnh. Rồi nó đột ngột buông ra.

“Ta không thể vào chung sao?” Tư Đồ Nhất Tương nhịn không được cuối cùng hỏi. Hắn nhìn thấy ánh mắt của ái nhân, liền không yên lòng. Bộ dạng giống như đang muốn khóc, dường như nó đang bị bao nhiêu là người khi dễ vậy, khiến lòng hắn đau như bị kim châm.

“Ai, vậy là ngươi không tin ta sao?” Cổ Thần Hi tươi cười, trấn an hắn.

“Đương nhiên là không phải như vậy.”

“Vậy buông tay ra đi, ta đảm bảo sẽ trả lại cho ngươi một Đậu Đậu nguyên vẹn hoàn hảo.”

Tư Đồ Nhất Tương vẫn nắm chặt, nhưng Đậu Đậu lại lay lay tay ý muốn hắn buông ra. Lúc đầu khi thấy nhiều người như vậy đang chờ nó, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Nhưng nó biết Thần Hi ca ca sẽ không làm hại mình.

Thêm y tá gây tê cột sống nữa là nhóm phẫu thuật viên tổng cộng tám người. Nhìn qua khe cửa nhỏ xíu của phòng phẫu thuật, Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy dường như trái tim của mình như bị lấy ra khỏi g ngực. Chừng nào Đậu Đậu ra khỏi đó, thì trái tim mới về lại với hắn.

Những người quen biết Đậu Đậu đều hiểu, người mà nó yêu thương nhất chính là Nhất ca ca của nó. Lần này cũng vậy, nó cũng không muốn trái tim của Nhất ca ca rời g ngực lâu quá, nên chắc chắn sẽ ra nhanh thôi. Đậu Đậu vào phòng phẫu thuật đã được khoảng bảy tảm phút. Ít lâu sau, có bảy người đi ra trước. Cuối cùng Cổ Thần Hi mới đẩy Đậu Đậu ra. Tư Đồ Nhất Tương tưởng rằng phẫu thuật đã gặp phải chuyện gì.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tư Đồ Nhất Tương nắm tay Cổ Thần Hi hỏi. Cổ Thần Hi dám thề rằng hắn chưa bao giờ đối xử với bạn bè thô lỗ như vậy.

“Về phòng bệnh rồi nói.” Cổ Thần Hi ý nói nơi này có nhiều người qua lại, tốt nhất là không nên “hạ chốt” lại.

Vết thương của Đậu Đậu, ngày nào Cổ Thần Hi cũng xem qua mấy lần. Những chuyển biến dù nhỏ, hắn cũng để ý, nên khi đã có chút tiến triển, Thần Hi liền nhìn ra ngay. Ngay vừa rồi lúc kiểm tra vết thương, hắn phát hiện có một khu vực nhỏ đã hồi phục lại nguyên trạng. Mặc dù là khá nhỏ, nhưng hắn chắc chắn mình không hề nhìn nhầm.

“Ngươi nói là Đậu Đậu có khả năng tự hồi phục sao?” Tư Đồ Nhất Tương nghe Cổ Thần Hi nói xong, hồi lâu mới hiểu hết hàm ý trong đó.

“Ta cũng không dám khẳng định. Nhưng chuyện này rất có khả năng. Thể chất của Đậu Đậu vốn đặc biệt, nên ta muốn quan sát thêm mấy ngày nữa rồi mới tính tiếp. Nếu có thể tự hồi phục thì sẽ không cần phẫu thuật. Dù kỹ thuật tiên tiến tới đâu vẫn khó tránh được nguy hiểm. Hơn nữa cho dù phẫu thuật thành công, cũng để lại không ít tác dụng phụ. Quyền quyết dịnh vẫn là do hai người. Nhưng ta hy vọng cả hai sẽ tiếp nhận ý kiến của ta.”

“Nhưng Thần Hi ca ca, nói như vậy phải bao lâu ta mới khôi phục lại hình dáng ban đầu?” Đậu Đậu sợ nhất là phải chờ tận tám năm, mười năm. Nếu vậy thà rằng nó phẫu thuật cho rồi.

“Điều đó ta cũng không biết, vì vậy nên thử quan sát mấy ngày đã được không?”

“Nhất ca ca, ngươi thấy sao?” Đậu Đậu cũng hơi phân vân.

”Vậy cứ để mấy ngày nữa xem sao đã. Nếu có thể tự phục hồi là hay nhất.”

Đậu Đậu muốn về nhà, nó nhớ hai bé cưng da diết. Nhưng vì không muốn làm hai con sợ, nên nó chỉ có thể cố chịu đựng. Tư Đồ Nhất Tương hiểu ý nên ngày nào cũng chụp hình của hai bé cưng cho Đậu Đậu xem. Mỗi lần xem, tim Đậu Đậu bất giác lại nhói đau. Liền nghĩ, lần này về nhà, phải ôm hôn hai đứa cho thỏa mới được.

Vốn dĩ một ngày Thần Hi đến xem vết thương của Đậu Đậu mấy lần, nhưng bây giờ hắn quyết định mấy ngày mới đến xem một lần. Ý hắn muốn chờ ba bốn ngày, để xem Đậu Đậu có chuyển biến gì rõ rệt không.

Năm ngày sau, Cổ Thần Hi mới ghé lại thăm Đậu Đậu. Hằng ngày trong phòng bệnh chỉ có Tư Đồ Nhất Tương ở cùng Đậu Đậu. Hôm nay lúc Cổ Thần Hi đén, hai người dường như rất vui vẻ.

Có thể không vui sao, không cần Cổ Thần Hi, Tư Đồ Nhất Tương tự cũng thấy được thương tích của Đậu Đậu không ngừng biến hóa. Ban đầu từ vai phải xuống tay phải đều toàn là sẹo. Trên mặt cũng vậy, phía bên trái đã lành hẳn, còn bên phải do vết thương quá lớn, nên tốc độ hồi phục hơi chậm một chút. Nhưng nhìn chung mà nói thì đã có biến hóa phi thường rõ rệt.

“Thần Hi, ngươi quả nhiên đoán không sai.” Tư Đồ Nhất Tương đặc biệt vô cùng cao hứng. Với đà này, thì Đậu Đậu có thể sẽ kịp bình phục trước hôn lễ rồi.

“A, hình như còn nhanh hơn trước nữa. Ta nghĩ không lâu nữa sẽ lành lại hết.” Cổ Thần Hi cũng cao hứng không kém. Lúc này Đậu Đậu mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống.

“Đúng vậy, cám ơn Thần Hi ca ca. Ta bây giờ chỉ muốn mau bình phục, để được về nhà. Ta sắp nhớ bọn nhỏ tới chết nè.”

“Yên tâm, nhất định là sẽ rất nhanh mà.”

Đậu Đậu từ lúc bị thương đến giờ chưa hề nhìn qua gương. Tư Đồ Nhất Tương không cho nó cơ hội nào nhìn đến tấm gương. Ngay cả cửa sổ phòng bệnh cũng được dán báo kín mít. Đối với chuyện này Cổ Thần Hi cũng không tán thành lắm. Nếu cửa sổ mà dán thì hắn không nói, đằng này những ô cửa bé xíu cũng không tha!

Tư Đồ Nhất Tương ngày ngày ở bên cạnh Đậu Đậu, cũng không cho nó nhìn thấy nước luôn. Cho nên đến hôm nay Đậu Đậu cũng chưa hề biết được bộ dạng của mình đáng sợ đến đâu. Nhìn thấy thương tích trên người và nhìn thấy thương tích trên mặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nó nhìn thấy cánh tay bị phỏng không còn ra hình dạng của mình mà đã đau khổ như vậy. Nếu nhìn thấy mặt của mình, nó chắc chắn không chịu đựng nổi. Chính vì vậy Đậu Đậu cũng bắt chước theo Tư Đồ Nhất Tương, cố tự mình kiềm chế không nhìn vào gương.

Một ngày trước khi làm thủ tục xuất viện, Tư Đồ Nhất Tương đã đem toàn bộ gương trong nhà dẹp hết đi, ngay cả tô chén dĩa bằng thủy tinh hắn cũng không buông tha. Vết thương trên mặt Đậu Đậu đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hắn sợ nó sẽ tự dọa mình sợ. Bây giờ điều mà Tư Đồ Nhất Tương sợ nhất chính là Đậu Đậu bị tổn thương. Dù là tổn thương tinh thần hay là tổn thương thân thể. Chỉ cần xảy ra thêm một lần nào nữa, hắn sợ thần kinh của mình chịu không nổi mà nổ tung mất.

Hiện tại Đậu Đậu chỉ còn vai phải và trên trán là chưa lành. Nó muốn mau chóng gặp lại hai con, nhưng lại sợ dọa bọn nhỏ, nên cuối cùng dứt khoát quyết định mua một cái mặt nạ. Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy làm vậy cũng không có gì không tốt, nên đã điat mua rất nhiều loại cho nó tha hồ lựa chọn.

Khi xe dừng trước cửa nhà, Đậu Đậu đã lựa được một cái mặt nạ màu bạc. Mặt nạ làm bằng tơ tằm, mang vào càng khiến Đậu Đậu tăng thêm vài phần khí chất nữ vương. Tư Đồ Nhất Tương nắm tay kéo nó vào nhà. Hai bé cưng lâu ngày không được gặp cha xinh đẹp nên liền nhào thẳng vào lòng nó.

“Cha xinh đẹp, cha đã đi đâu vậy? Con và ca ca rất nhớ người.”

“Cha xinh đẹp, sao bây giờ người mới về? Làm bọn con ngày nào cũng chờ người hết.”

Đậu Đậu ngồm xổm xuống, vươn tay ôm lấy hai con vào lòng: ”Ngoan, sau này cha xinh đẹp sẽ không đi đâu nữa hết.”

Ngày hai mươi mốt tháng bảy, ngoại trừ trên vai còn vài vết sẹo lờ mờ ra, tất cả những vết thương khác của Đậu Đậu đều đã lành lại. Tư Đồ Nhất Tương chờ được ngày hôm nay đúng là nóng hết cả ruột. Nhưng cuối cùng đúng là ông trời không phụ người có lòng.

“Đậu Đậu, ngày mốt chúng ta đi Nauy.”

“Đó là nơi nào?”

“Là một nơi rất đẹp. Chắc chắn ngươi sẽ rất thích.”

“Cả nhà bốn người chúng ta đều đi sao?”

“Không, còn có rất nhiều người.”

“Sao lại phải đi đông vậy?”

“Ta đã sắp xếp xong. Chúng ta sẽ qua đó kết hôn. Lần trước ta đi mấy ngày cũng vì chuyện này. Không ngờ tiểu đông tây nhà ngươi lại ở nhà suy diễn lung tung.”

“Sao lại trách ta chứ? Ai bảo ngươi cái gì cũng không chịu cho ta biết! Ta xem ảnh chụp thì phải nghĩ sao chứ, ta đâu biết cái gì là ghép ảnh đâu!” Đậu Đậu cắn cắn cánh tay của Tư Đồ Nhất Tương nói. Cho dù nó không tin tưởng Nhất ca ca là không đúng, nhưng trong tình huống đó, ai lại có thể bình tĩnh mà suy xét được chứ! Đến khi hối hận, thì nó đã ngất đi rồi.

“Được rồi, được rồi, là ta sai, là ta sai.” Tư Đồ Nhất Tương ôm chầm lấy thân thể bé nhỏ của Đậu Đậu “Vậy bỏ qua cho ta có được không?”

“Bỏ qua cho ngươi hả…” Đậu Đậu sờ loạn trên giường, cuối cùng tóm được một cái gối ôm “Hừ, để ta giải quyết xong việc này cái đã, rồi sẽ bỏ qua cho ngươi.”

“Việc gì?”

“Còn dám hỏi là việc gì sao?” Đậu Đậu cười xấu xa “Ta đánh ngươi, Nhất ca ca thối. Một chuyện quan trọng như vậy mà ngươi cũng không cho ta biết.” Đậu Đậu cầm lấy gối ôm, tàn nhẫn hành hung lão công.

Tư Đồ Nhất Tương vừa chạy vừa nói: “Ta chỉ là muốn cho ngươi kinh hỉ thôi mà!”

Đậu Đậu không thèm mang dép vào, cứ thế cầm gối ôm truy sát hắn: “Kinh hỉ cái rắm, chuyện lớn như vậy, dù có kinh hỉ đến đâu cũng đã bị dọa một phen chết khiếp rồi. Ta cho ngươi biết, ta không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Ta phải đánh ngươi, đánh ngươi.”

(Phong vũ thải hồng: mang nghĩa tương tự như câu “sau cơn mưa trời lại sáng” ý

Phong vũ = mưa gió (hoặc còn có nghĩa là gian khổ)

Thải hồng = cầu vồng

Fuyu)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio