Nhất Túy Hứa Phong Lưu

quyển 2 chương 107: phiên ngoại 1: toái hồn tình thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huyết tinh theo bạch y bào phiêu tán. Trắng như sương như khói, trong mắt mọi người chỉ thấy tê ti vẫn ôm tông chủ nhưng mái tóc cư nhiên không còn đen huyền như trước, lộ ra mái đầu bạc mang theo ánh sáng kỳ dị, xõa dài sau lưng, tựa như bị vật gì đó dẫn dắt theo gió tung bay tứ phía, ẩn chứa một tiết tấu quỷ bí, phất phơ bồng bềnh.

Tiếng người hoảng sợ kinh hãi tựa hồ tận thế đang buông xuống, mây mù che khuất bầu trời tạo nên một mảnh u ám tối đen, khói bụi dày đặc tràn ngập khắp thiên địa.

Cho dù là hắn tạo ra, Long Phạm lại đối với việc ngoài thân không hề có cảm giác, núi đá xung quanh sạt lở, nước sông dâng lên cuồn cuộn, trên mặt đất bằng phẳng nứt ra thành những hố sâu trải rộng, không thể phân biệt đâu là thiên địa, chỉ còn cuồng phong đập vào mặt mang theo cát bụi mù mịt, lốc xoáy cuốn phăng tất cả, nhưng tựa hồ hết thảy đều không nằm trong mắt hắn.

Giờ khắc này hắn ôm Lạc Viêm trong lòng, chỉ biết từng mảnh hồn phách đang dần dần phiêu tán, không chỉ rời khỏi vòng tay của hắn mà còn rời khỏi thế gian này.

Muốn tụ hợp hồn phách của Lạc Viêm thì chỉ có thể làm cho Lạc Viêm chết đi rồi sau đó hồi sinh, đã quyết định sẽ làm như vậy, nhưng nhìn bóng dáng nằm trong lòng ngực vẫn làm cho hắn cảm giác như bị một nhát đao cắt sâu vào tim. Hắn biết rõ làm như thế là tốt nhất nhưng cho tới giờ khắc này hắn lại vì quyết định của chính mình mà cảm thấy đau lòng.

Sống trên đời gần ngàn năm, chưa bao giờ trải qua thứ tình cảm mãnh liệt như vậy, khắc sâu rõ ràng như thế khiến hắn thực sự cảm nhận được mỗi một phần trên thân thể như đang bị xé rách đau đớn.

Hồng sam trong lòng ngực vẫn như ngọn lửa nóng rực chói mắt nhưng sắc mặt chủ nhân của nó lại trở nên tái nhợt, không còn vẻ lẫm liệt nghiêm nghị trước kia. Mất đi hồn phách, lúc này chỉ còn một thể xác nhưng vẫn là tông chủ của Xích Diêm tộc, là Lạc Viêm của hắn.

Chạm vào đôi môi mất đi huyết sắc trước mặt, Long Phạm nhẹ nhàng hôn xuống, “Lạc Viêm thuộc về ta, không ai có thể tước đoạt, nhất định cùng ta dây dưa cả đời, há có thể cho phép ngươi dễ dàng rời đi như vậy. Ta và ngươi vẫn chưa chấm dứt….”

“Chờ ta……Lạc Viêm…..”

Nhẹ nhàng thì thầm tựa như đang âu yếm, lời nói phiêu tán trong gió, đồng thời đất cát cuồn cuộn giữa không trung dần dần hạ xuống, những khe nứt trên mặt đất rốt cục dừng lại không còn khuếch rộng như trước, nước sông trở nên phẳng lặng, cuồng phong lốc xoáy cũng bắt đầu đình chỉ.

Các tộc nhân vừa đối mặt với hết thảy kinh hãi khiếp đảm, bọn hắn suýt nữa đã nghĩ đến chính mình sẽ chết ở nơi đây, lúc này nhìn thấy biến hóa xung quanh mới hoảng hồn phát hiện bọn hắn vừa nhặt về một cái mạng.

Linh lực thâm sâu của tế ti đối với bọn hắn mà nói thủy chung vẫn là một điều bí ẩn, mãi cho đến hôm nay bọn hắn mới chân thật cảm nhận được linh lực kinh khủng như thế, quả thật khiến người ta sợ hãi. Lúc này chợt nhớ lại lời nói của tế ti ngày đó, bọn hắn hoàn toàn không còn nghi ngờ.

Nếu tông chủ có chuyện, với khả năng của tế ti thật sự có thể đem cả thế gian chôn cùng.

Nhìn lại trước mắt dường như tai nạn chưa hề phát sinh. Trong bầu không khí yên tĩnh, trên mảnh đất trống của Vọng Thiên Thai, bạch y bào nam nhân lẳng lặng đứng thẳng ôm bóng dáng hồng sam trong lòng ngực. Bọn hắn không biết tế ti nói điều gì với tông chủ, đáy lòng mang theo sợ hãi cùng hy vọng, bọn hắn chỉ cầu mong tông chủ còn có thể cứu sống.

Đúng là bởi vì tông chủ còn có thể cứu lại cho nên tế ti mới khôi phục lý trí, chưa làm cho tai họa tiếp tục giáng xuống. Đoán như vậy nhưng không ai dám tiến lên xác thực. Tế ti trước mắt không phải người mà bọn hắn từng biết, không ai dám mạo hiểm đụng vào.

Bốn phía xung quanh Lôi Lạc thành sớm trống rỗng, trên thân thể mỗi người đều có nhiều ít nhếch nhác chật vật, bọn hắn không muốn tiếp tục trải qua tai họa như mới vừa rồi, lại càng không nguyện đi trêu chọc người nam nhân đã tạo ra hết thảy chuyện này.

Không ai mở miệng nhưng ánh mắt đều dừng trên người Long Phạm.

Long Phạm đối với hết thảy những người đứng bên cạnh như không nhìn thấy, ánh mắt chỉ chăm chú đặt trên thân hồng sam trong lòng ngực, khôi phục thần sắc trầm tĩnh nhưng không ôn hòa như ngày thường mà thay vào đó là vẻ lãnh liệt tựa như băng hàn, “Về tộc.”

Thản nhiên nói lên hai chữ, mái đầu bạc trắng như sương cũng giống như đôi mắt lạnh lùng khiến mọi người nghe xong hai chữ đều cảm thấy khiếp sợ, lại càng chưa nói ở phía sau hắn là một mảnh hoang tàn đổ nát, cho dù đã khôi phục vẻ mặt như tế ti lúc trước nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy bất an.

Long Phạm không nói, tộc nhân đi theo ở phía sau cũng không có người dám mở miệng. Mắt thấy mái đầu bạc trắng của tế ti dần dần khôi phục màu đen huyền như lúc trước, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy không yên. Hết thảy những gì vừa chứng kiến như một cơn ác mộng, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ đến tế ti cũng sẽ có một ngày thất khống, không thể khống chế khiến linh lực tiết ra ngoài, chỉ kém một chút liền gây ra đại họa, thậm chí có thể nguy hại đến sinh linh thiên hạ.

Đến lúc này bọn hắn mới thôi tin tưởng tế ti không phải là người như bọn hắn từng nghĩ, từ trước tới nay luôn trầm ổn, là thần nhân trong mắt bọn hắn, sẽ không tổn hại tánh mạng sinh linh trong thiên hạ nhưng lại nói ra lời cảnh cáo cùng uy hiếp đem thế nhân chôn cùng, tất cả đều là vì tông chủ. Quan tâm tất loạn, nếu không phải như vậy tế ti sẽ không vì tông chủ rời đi mà tạo nên tai họa như thế, cũng giống như bọn hắn biết rõ nơi đây vạn phần nguy hiểm nhưng vẫn quyết tâm đi vào, tất cả hết thảy đều là vì người đang nằm trong lòng ngực của tế ti.

Tông chủ Lăng Lạc Viêm của bọn hắn.

Viêm hỏa khuynh thành khiến cho hồn phách của tông chủ vỡ nát, còn có thể cứu hay không, phải làm thế nào mới cứu được, chỉ có thể quay lại tộc, chờ tế ti nói cho bọn hắn biết.

Long Phạm ôm chặt Lăng Lạc Viêm ngồi vững vàng trên lưng ngựa, không ai nhìn thấy đôi mắt khẽ nhắm kia đang ẩn chứa tâm tư gì, bàn tay nắm chặt dây cương vẫn ổn định như trước, duy chỉ có mình Long Phạm mới hiểu rõ giờ khắc này sát ý mãnh liệt trong lòng đã đạt đến mức độ nào, hắn phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể khống chế chính mình.

Hắn muốn tàn sát, muốn hủy diệt, muốn chứng kiến hết thảy sinh linh nếm trải bi thương trong lòng của hắn, cảm nhận nỗi đau mà Lạc Viêm phải chịu đựng. Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng có khát vọng mãnh liệt như thế, lâu đến mức chính hắn cũng đã quên. Cũng giống như ma vật, muốn đôi tay nhiễm máu tươi, đối với sinh mạng con người không hề có cảm giác.

Cúi đầu nhìn bóng dáng đỏ thẫm trong lòng, đầu ngón tay vuốt trên khuôn mặt Lăng Lạc Viêm, so với y phục hồng sam đầy diễm lệ, khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc lòng người lại quá mức tái nhợt, mơn trớn từ đôi mắt phượng đến cánh môi mỏng nhạt, đôi mắt thanh lam như biển sâu phẳng lặng hơi thoáng mở ra, hạ xuống hết thảy cảm xúc dưới đáy lòng.

Tộc nhân đi theo ở phía sau chỉ thấy tế ti của bọn hắn đột nhiên tăng tốc, bạch y bào nhiễm máu mang theo mùi huyết tinh cùng hương sen phiêu tán trong gió.

Vội vàng đuổi theo, mọi người vẫn yên lặng không nói gì, trong lòng sợ hãi, sinh tử của tông chủ không chỉ quan hệ đến Xích Diêm tộc, mà thậm chí có thể nói quan hệ đến cả an nguy của sinh linh thiên hạ.

Bất an cùng bầu không khí căng thẳng khiến tiếng chân trên đường càng thêm rõ ràng. Mỗi một trận tiếng chân lại như đánh vào trong lòng tất cả mọi người.

Quay lại nhìn ở phía sau, Lôi Lạc thành càng lúc càng xa. Cửa thành đã bị hủy, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn đầy khói bụi, nơi nơi đổ nát, những vết hố sâu thăm thẳm rải rác khắp thành, mà phía trên cảnh tượng tiêu điều lại hiện lên sắc trời quang đãng.

Bầu trời mang theo một màu xanh lam phi thường diễm lệ, trên mảnh đất hoang tàn, Vọng Thiên Thai vẫn đứng sừng sững nơi đó, dưới bầu trời quang đãng kỳ dị mang đến một cảm giác vô cùng quỷ bí.

Lôi lạc thành nổi danh có hiện tượng kỳ dị, nhưng lúc này chỉ duy nhất Vọng Thiên Thai còn lưu tồn.

Tiếng bước chân xa dần, mọi người hướng đến biên giới Xích Diêm, hai chỗ cách nhau không xa nhưng cũng không phải đi một buổi thì có thể đến, cơ hồ mọi người chưa từng ngừng nghỉ, miệt mài đi về Xích Diêm. Trong lúc này, tin tức ở Lôi Lạc thành đã truyền đến tai các tộc nhân, mọi người đã sớm đứng bên ngoài chờ đợi.

Long Phạm vừa xuống ngựa, các tộc nhân còn lại trong Xích Diêm tộc nghe nói linh thú trong thánh vật cũng đi theo, thấy một con ngân hồ bay giữa không trung còn chưa kịp kinh hỉ thì đã nhìn thấy người tế ti đang ôm đúng là tông chủ, tất cả đều kinh hãi biến sắc. Mặc dù đã nghe nói về việc phát sinh ở Lôi Lạc thành nhưng cho tới lúc này mới biết sự việc nghiêm trọng đến mức này.

“Tế ti! Tông chủ–”

Không dám nói tiếp nhưng mọi người đều nhìn thấy mái tóc bạch kim tán loạn trên khuôn mặt ảm đảm mất đi huyết sắc. Tông chủ nằm trong lòng tế ti, thấy thế nào cũng như là….

“Tông chủ đã chết?!” Người của Xích Diêm tộc đờ đẫn nhìn bóng dáng hồng sam trong lòng ngực tế ti, không ai dám tin tưởng những gì đang diễn ra trước mắt. Ở phía sau Long Phạm, sắc mặt của Quyết Vân và Nham Kiêu trở nên trầm trọng, thần thái của Lâm Sở lại buồn bả. Nghe thấy có người nói ra chữ “chết” kia, Trữ Hinh vừa bước ra mã xa, rốt cục nhịn không được tiếp tục bật lên tiếng khóc nghẹn ngào.

“Câm mồm! Ai dám vọng ngôn chuyện sinh tử của tông chủ?!” Trong bầu không khí tràn đầy bi ai, một tiếng quát lạnh lùng như băng hàn đột nhiên vang lên.

Bị tiếng quát bất thình lình gây kinh hãi khiến mọi người đều câm miệng nín thở. Tế ti trước nay chưa bao giờ luống cuống ở trước mặt người ngoài, ngoại trừ với tông chủ thì khác biệt. Trước đây bất luận loại hỉ nộ ái ố nào đều giống như không quan hệ đến tế ti, nhưng trước mắt lại hoàn toàn bất đồng.

Tiếng quát tựa như một mảnh băng tuyết được đúc thành lưỡi đao sắc bén cắt xuyên bầu không khí bi thương, hơi thở âm trầm lộ ra cuồng bạo bá đạo. Bị một trận chấn nhiếp như thế, không người nào còn dám mở miệng, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Bạch y mệ khẽ nâng, hoàn toàn trái ngược với tiếng quát tàn khốc mới vừa rồi, động tác phi thường dịu dàng chạm lên khuôn mặt mất đi huyết sắc. Ở trước mắt tất cả mọi người không còn nhìn thấy vị tế ti lãnh tĩnh như núi, thâm trầm như nước, hết thảy vẻ ôn hòa đạm mạc trước kia đều được thay bằng cảm xúc mãnh liệt đang bị dằn xuống thật sâu dưới đáy lòng, đôi mắt thanh lam lộ ra thần sắc lãnh khốc cay nghiệt đang hướng bọn hắn nhìn lại.

“Hắn vẫn cứu được.”

Ngữ thanh thản nhiên, thậm chí là bình thản, tộc nhân lộ vẻ kinh hãi, đồng thời cũng vì ánh mắt lãnh khốc kia nhìn lại mà cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Chỉ cần quan hệ đến an nguy của tông chủ, tế ti sẽ không còn là tế ti trước kia.

Đứng bên cạnh, Quyết Vân thở dài một tiếng, cho đến lúc này quan hệ của tế ti và tông chủ đã ràng buộc sâu đậm, trải qua tai ương ở Lôi Lạc thành mọi người đều rõ ràng cho dù tông chủ có thể cứu, nhưng giờ khắc này quả thật đã mất đi hồn phách, so với chết cũng chẳng có gì khác biệt. Bọn hắn thân là trưởng lão dĩ nhiên đau lòng không thôi, còn cảm thụ trong lòng của tế ti như thế nào thì càng không cần phải nói.

Hiện giờ hồn phách quả thật rời khỏi thể xác không còn tồn tại trên thế gian này, phải làm sao mới có thể cứu được tông chủ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio