Nhất Túy Hứa Phong Lưu

quyển 3 chương 123: thịnh yến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau chính là ngày tổ chức yến tiệc. Về việc của Chung Hàn Tiêu, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều không nhắc lại.

Đối với Lăng Lạc Viêm mà nói, đến lúc này người đó đã không còn ý nghĩa, mà Long Phạm không nhắc tới, nhưng từ trên vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của hắn lại không thể biết rõ đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.

“Nếu có người muốn xem chúng ta ân ái thì cứ để hắn xem cho đã. Ta không tính toán đi tìm hắn gây phiền phức, nhưng hắn tự mình tìm tới cửa thì cũng không thể trách được ta.” Dựa vào tường, Lăng Lạc Viêm giật rèm cửa sổ lên, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi nhiều, những bông tuyết trắng xóa không ngừng lất phất phủ kín cả mặt đường. Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, thật giống như năm đó, chẳng qua tâm tình hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù hắn chỉ nói vài câu với Long Phạm về chuyện quá khứ, nhưng ký ức ở tuổi mười lăm mười sáu đó đối với hắn mà nói xem như cũng khắc cốt ghi tâm sau một thời gian rất dài, kia quả thật là một khóa học rất sinh động.

Lúc đó hắn đứng trên lớp tuyết dày, nắm chặt trong tay viên tuyết trắng, cho đến khi đau lòng phẫn nộ cùng khuất nhục bị đóng băng, cứ như vậy cả ngày, kể từ sau đó hắn thề phải có được hết thảy.

Quay đầu lại, hắn nhìn thấy đôi mắt của Long Phạm ở phía sau, đem ly rượu trong tay chuyền qua. Ly rượu trong suốt khúc xạ ra ánh sáng thủy tinh màu đỏ mê người, màu đỏ thủy tinh lấp lánh lần lượt thay đổi qua những ngón tay rồi sau đó nằm trong bàn tay cân xứng thon dài. Nam nhân tiếp nhận ly rượu liền đưa lên môi ở nơi hắn đã uống qua, nhấp xuống một ngụm, thản nhiên mỉm cười.

“Lạc Viêm muốn cho hắn biết chúng ta có bao nhiêu ân ái?”

“Không tất yếu làm cho hắn xem, chuyện của chúng ta không cần khai báo với bất kỳ ai, chỉ là nhìn xem đến tột cùng hắn muốn diễn cái gì mà thôi.” Chung Hàn Tiêu, người này đối với những thứ mong muốn thường không có tính kiên nhẫn.

“Tuy là nói như vậy nhưng các ngươi không cần cố ý biểu hiện cũng đã đủ để gây chấn động.” Trầm Mộ giơ lên tờ báo trong tay, tỏ vẻ ôm oán, ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng bên cửa sổ, miệng lại thấp giọng nói thêm một câu, “Quả thực là người thích gây xì căng đan.”

Trên trang nhất đăng tải đúng là sự việc hôm diễn ra buổi họp báo, tất cả đều là phóng đại miêu tả, còn có cả ảnh chụp. Miêu tả tất nhiên là về tình hình nguy cấp lúc ấy, còn có những phỏng đoán về người nam nhân thần bí đột nhiên xuất hiện, mà ảnh chụp thì không cần phải nói, chính là nụ hôn nổi bật đặc biệt của Chung Tình và Long Phạm. (Long ca sướng nha, được lên báo)

“Ngươi có thể xem như không thấy.” Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhếch lên khóe miệng. Hắn đã xem qua tin tức sáng nay, góc độ kia coi như cũng không tồi.

Trầm Mộ nhất thời không nói gì, ở trước mặt hắn là Chung Tình đang dựa vào Long Phạm. Vẻ mặt biếng nhác thư giãn này hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Hai người một trước một sau, cho dù không nói bất cứ điều gì nhưng dường như người bên ngoài không thể xâm nhập vào không gian riêng tư đó. Chuyền tay ly rượu, hời hợt mỉm cười, động tác nhìn như lơ đãng, tất cả đều làm cho người đứng xem như hắn có loại cảm giác không nên tồn tại hay xen vào giữa hai người bọn họ.

“Ta đi trước, tối nay đến đón các ngươi. Lễ phục được đặt sẵn rồi, ta sẽ sớm đi lấy. Đêm nay có ngươi xuất hiện, rất nhiều người vốn không định đi nhưng rốt cục cũng sẽ đi, quả thực linh đình chưa bao giờ có, chẳng qua khi đến buổi tiệc…..hy vọng đừng xảy ra việc gì thì tốt rồi.” Trầm Mộ dừng một chút, trong lòng có chút lo lắng, giống như nơi nào có Chung Tình thì nơi đó xày ra chuyện. Không phải hắn gây phiền toái mà là người khác vì hắn mà gây phiền toái.

Nhìn Trầm Mộ rời đi, Lăng Lạc Viêm xoay người đối mặt Long Phạm, “Hôm nay là giáng sinh, không nghĩ đến ta sẽ ở đây cùng tế ti của ta trải qua dịp giáng sinh, quả nhiên là một ngày đặc biệt.”

“Đặc biệt như thế nào?” Long Phạm đưa tay mơn trớn bên tai của Lăng Lạc Viêm, tuyết đọng ngoài cửa sổ phản chiếu ánh sáng trắng xóa, cũng khiến bàn tay của hắn lấp lánh hào quang trong suốt sáng bóng. Khối thân thể này của Lạc Viêm không để tóc dài, chưa từng chải chuốc ngay ngắn, sợi tóc màu hạt dẻ mất trật tự chỉ dài đến đầu vai, lại làm nổi bật khuôn mặt đang hé ra ý cười tà mị nhìn hắn, thập phần quyến rũ.

Kéo hắn đến gần, Lăng Lạc Viêm đưa hai tay vòng quanh cổ hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vốn cũng không có gì đặc biệt, nhưng hôm nay ở đây cùng với ngươi nên mới nói là đặc biệt.”

Hắn đối với ngày lễ giáng sinh cũng không có cảm giác gì, nhưng ngay giờ khắc này ôm Long Phạm, nhìn ra cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác dị thường bình yên. Nếu chỉ có một mình hắn ở thế giới này, không có Long Phạm, nhất định tâm trạng của hắn sẽ hoàn toàn bất đồng.

“Y phục ở đây cũng thực đặc biệt.” Long Phạm chỉ lên bộ y phục trên người của mình. Ở đây cùng với thế giới kia của bọn hắn thật khác biệt, y phục cũng hoàn toàn bất bồng, nhưng lúc trước nhìn thấy Lạc Viêm xuyên lên người một bộ lễ phục lại vô cùng thích hợp, tựa hồ bất luận đi đến đâu, mặc gì, Lạc Viêm của hắn đều nhất định phải lấy đi tất cả ánh mắt chú ý của mọi người.

“Khó có cơ hội nhìn thấy ngươi mặc y phục ở nơi này….” Cách lớp vải, lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm mơn trớn trên một mảnh thuần bạch trước mắt. Long Phạm đang mặc trên người bộ y phục mà Trầm Mộ đưa tới, cũng không phải trang phục chính thức mà chỉ là trang phục ở nhà.

Vẫn là thuần bạch, toàn thân trắng tinh rộng rãi, có lẽ bởi vì Trầm Mộ lúc trước chứng kiến đã bị ấn tượng quá mức sâu sắc, không biết từ nơi nào mua được, xem ra đơn giản đến mức tận cùng nhưng những đường cắt may có thể nói là hảo hạng, trên áo không có bất cứ phụ kiện dư thừa nhưng lại tôn lên bờ vai rộng lớn của Long Phạm, bên hông có một nếp gấp rất nhỏ, tinh tế mà lại ngẫu nhiên, rộng rãi thoải mái, đã có chút trở nên huyền bí mờ ảo, chợt liếc mắt một cái, căn bản không giống trang phục ở nhà, mà như là người mẫu chuẩn bị lên sàn diễn.

Nhướng mi lên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, với thân hình của Long Phạm như thế này mà muốn mua được một bộ y phục vừa người tựa hồ không phải dễ dàng. Đừng bảo bộ đồ này chính là của nhà thiết kế danh tiếng từng đem đi trình diễn…..

Nếu thật sự là như vậy cũng trách không được vì sao lại hoàn toàn thích hợp với khí chất đặc biệt của Long Phạm như thế, ánh mắt tiếp tục lướt trên người Long Phạm, Lăng Lạc Viêm thật sự không biết nếu đứng dưới ánh nắng mặt trời, người nam nhân bên khung cửa sổ kia mặc vào một thân lễ phục thì sẽ như thế nào.

“Bỗng nhiên có chút lo lắng, tiệc rượu đêm nay…..” Đến lúc đó mặc vào một bộ y phục hoàn toàn vừa người, thân hình hoàn mỹ chỉ hiển lộ trước mặt hắn sẽ miễn không được cũng dừng trong mắt người khác. Đôi tay vòng quanh cổ Long Phạm dần dần trượt xuống phía dưới hông, Lăng Lạc Viêm xoa nắn ở phía sau Long Phạm một chút, ánh mắt gợi tình hiện lên vài phần nguy hiểm, “Đến lúc ấy, tế ti của ta cần phải cẩn thận đó. Đừng để cho ta nhìn thấy cái gì không muốn thấy. Phải biết rằng nam nữ ở thế giới này khác biệt với tộc nhân của chúng ta.”

Tộc nhân mặc dù tôn thờ sùng kính nhưng cũng không dám dễ dàng biểu lộ, còn nơi này thì lại khác, trong yến tiệc linh đình có bao nhiêu thứ thấp hèn đê tiện, đủ loại mánh khóe thủ đoạn. Những người đó là vì săn đuổi cái đẹp mà đến, tựa như ruồi nhặng vô cùng phiền toái.

“Lạc Viêm lo lắng ta sẽ bị người khác trêu chọc?” Long Phạm khẽ cười, chạm vào môi hắn một chút, “Sau buổi tiệc cũng là lúc chúng ta phải trở về.” Nếu đợi quá lâu chỉ sợ thân thể của Lạc Viêm không thể thừa nhận lực lượng trong linh phách của hắn.

Lăng Lạc Viêm gật đầu, hạ xuống ánh mắt bị Long Phạm hấp dẫn, nhếch môi lên, chậm rãi kề sát Long Phạm, “Ta sẽ xem trọng chính mình, ngươi cũng phải như vậy, đây là mệnh lệnh của bản tông chủ.”

“Ân….Long Phạm tuân mệnh.” Vừa cười vừa hôn lên môi Lăng Lạc Viêm, Long Phạm đưa tay đỡ ở phía sau đầu Lăng Lạc Viêm làm sâu thêm nụ hôn. Đi vào thế giới này chưa được mấy ngày nhưng vị trí của Lạc Viêm ở trong mắt nhân loại trên đời này như thế nào thì hắn đã biết rõ ràng, để tránh càng nhiều người vọng tưởng, hắn vẫn nên nhanh chóng đem Lạc Viêm quay trở về mới được.

Buổi tối rất nhanh buông xuống, thời gian trên thiệp mời cũng gần đến, Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm ra khỏi cửa, ở bên kia Chung Hàn Tiêu đang nâng lên ly rượu đón tiếp khách nhân đã đến tham gia yến tiệc.

Hôm nay mượn danh nghĩa làm từ thiện để tổ chức yến tiệc, tất cả những người ở đây đều là những nhân vật danh tiếng, hoặc là giới chính khách hoặc là những doanh nhân có tiếng tăm, tất cả những nhân vật nổi bật đều được mời đến.

Bất luận là vì từ thiện mà đến hay là vì để phô trương thanh danh, hoặc là vì những mục đích không thể nói ra, tóm lại các khách quan đều mặc lễ phục chỉnh tề. Đại sảnh được trang trí xa hoa lộng lẫy, mùi nước hoa sực nức trong hội trường, tiếng cười của nhóm nữ nhân cùng các loại trang sức lấp lánh phô trương trên những bộ đầm dạ hội được khoét cổ sâu càng làm cho buổi yến tiệc mang danh nghĩa từ thiện thêm phần xa hoa bóng bẩy.

Chung Hàn Tiêu, tập đoàn Ảnh Tiêu, Ảnh Kiêu Minh, liên hệ của ba cái tên này thì mọi người đều biết, ở đây không ai muốn dính dáng đến xã hội đen nhưng chỉ cần thay đổi một thân phận là chủ nhân tập đoàn Ảnh Tiêu – Chung Hàn Tiêu, bọn hắn xuất hiện ở đây thật ra cũng cảm thấy an tâm.

Đủ loại hương thơm của rượu và đồ uống pha lẫn cùng mùi nước hoa, còn có khói thuốc trong tay các quý ngài hòa lẫn phiêu tán trong không khí. Trong đại sảnh, tiếng người càng lúc càng nhiều, tiếng nhạc cùng vang lên trong một mảnh náo nhiệt. Hương vị hấp dẫn của thức ăn, ngọt ngào của điểm tâm trên những khay thức ăn được những người phục vụ lần lượt đưa lên.

Dưới bóng đèn chùm bằng thủy tinh, đám người đang tụ tập ở giữa cũng không phải những doanh nhân trẻ tuổi tài ba nổi danh mà là những thiên kim tiểu thư của các nhà quý tộc danh giá giàu có, trong đó cũng không thiếu những bóng hồng trong lĩnh vực giải trí, nếu không phải là diễn viên ca sĩ thì cũng tính toán sẽ trở thành tiểu minh tinh theo trào lưu của xã hội. Ngoại trừ những người đó ra cũng có không ít phóng viên, nhiếp ảnh gia xuất hiện.

Tất cả mọi người cùng trò chuyện thảo luận. Vì năm nay yến tiệc được tổ chức long trọng mà cảm thấy ngạc nhiên thú vị, một đám người hướng đến chủ nhân của buổi tiệc là Chung Hàn Tiêu nâng ly cảm tạ.

“Các vị không cần khách khí, cứ tự nhiên.” So với ngày thường thì hôm nay Chung Hàn Tiêu tựa hồ có chút khác biệt, không chào hỏi nhiều người lắm, thỉnh thoảng lại đối với cấp dưới thì thầm gì đó. Nhìn bóng dáng mặc bộ lễ phục màu đen, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới một tin đồn.

Xem báo thì ai ai cũng biết, siêu sao Chung Tình mà bọn hắn không thể với tới, sau khi tỉnh lại đã triệu tập họp báo, ngay ngày hôm đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Chung Hàn Tiêu lúc ấy cũng xuất hiện, thậm chí có một tòa soạn báo đăng bức ảnh chụp hắn cùng một người nam nhân đang đứng giằng co, và một bức ảnh chụp hình Chung Tình và người nam nhân thần bí ôm hôn, chỉ cần liên hệ hai bức ảnh với nhau thì mọi người đều đoán được quan hệ của Chung Tình và Chung Hàn Tiêu là thế nào.

“Nghe nói buổi tiệc hôm nay long trọng như vậy là vì Chung Tình?”

“Ta nghe nói bọn hắn có thù oán….Ta lại nghe nói Chung Hàn Tiêu và Chung Tình vốn là huynh đệ?”

“Có xem ảnh chụp trên báo không? Cái loại thái độ này thì ta thấy có lẽ là có tình ý với Chung Tình”

“Cũng không có gì ký quái nếu đó là Chung Tình….Chẳng lẽ ngươi dám nói ngươi không có hứng thú với hắn?”

Những lời nói hàm chứa ẩn ý cùng ám muội thay phiên nhau xì xầm, không ít người đang vây quanh cùng nhau thảo luận thì trước cửa bỗng nhiên có một trận xôn xao, không ít người đều hướng đến cửa nhìn lại.

Chung Tình đã đến?!

Trong đám người xôn xao, ánh mắt của Chung Hàn Tiêu chợt lóe, dưới đáy mắt hiện lên một tia sắc bén. Hắn không đi ra phía trước mà vẫn ở giữa đại sảnh chờ đợi người kia xuất hiện.

“Thật là có lỗi để cho mọi người đợi lâu. Bất quá các ngươi cũng biết vương tử luôn là người xuất hiện cuối cùng, các vị công chúa và các kỵ sĩ xin mở đường một ít để cho chúng ta đi qua.” Như đang nói đùa giữa vô số tiếng kêu kinh ngạc, người vừa vào giễu cợt nhếch lên khóe miệng, khuôn mặt vẫn thâm tình như trước khiến kẻ khác không thể kháng cự sức quyến rũ của hắn, theo giọng nói vang lên là một bóng dáng đỏ sẫm như máu chợt xâm nhập vào ánh mắt của tất cả mọi người.

Giống như trong khoảnh khắc đều đoạt lấy tất cả màu sắc tươi đẹp trong hội trường. Đỏ sậm như máu, mãnh liệt ngông cuồng, màu đỏ như mang theo nhiệt độ làm cho ánh mắt của người khác vừa nhìn thấy liền có cảm giác bị thiêu nóng, tựa như một ngọn lửa sống đang hiện ra trước mặt bọn hắn, làm cho bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy hắn bước đến, bị những gì chứng kiến trước mắt mà trở nên rung động.

Chung Tình mặc một bộ lễ phục màu đỏ chói mắt, kiểu dáng cũng không cân đối, một bên có hoa văn lập thể tầng tầng lớp lớp nối nhau giống như một ngọn lửa sống động đang toát ra ở đầu vai của hắn, đầu vai bên kia được điểm xuyến vài sợi lông vũ màu trắng đầy tinh tế, làm cho người ta liên tưởng đến khuôn mặt thiên sứ của hắn.

Lông vũ trắng muốt nhẹ nhàng lay động, bên cạnh là cổ áo rộng mở làm nổi bật chiếc sơ mi màu trắng nhu hòa ở bên trong, hàng nút áo bằng vải tơ tằm được kết dọc xuống thân. Mái tóc được làm rối, sợi tóc màu hạt dẻ hơi thoáng hỗn độn rơi xuống cổ áo với hoa văn màu đỏ. Khóe miệng lộ ra ý cười khiến người khác không thể kiềm chế, vừa ngông cuồng, vừa mị hoặc lại thâm tình càng khiến mọi người chỉ có thể nhìn hắn bước qua, ngay cả muốn nói cái gì cũng đều quên sạch.

Thân ảnh màu đỏ lướt qua bên người bọn họ nhưng lớp y phục bên trong cũng không phải màu đỏ mà là thuần bạch, trắng muốt giống như những sợi lông vũ ở đầu vai của hắn, cũng giống như màu trắng đang mặc trên người của nam nhân đi phía sau Chung Tình. Người nam nhân này tựa hồ chính là người có thân phận bí ẩn đã cùng Chung Tình ôm hôn được đăng lên báo.

Đi theo sau Chung Tình, toàn thân một màu thuần bạch, màu trắng thuần túy dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng cũng hiện lên dung mạo của người nam nhân kia.

Tựa hồ mỗi một bộ phần đều hoàn mỹ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Dung mạo hấp dẫn ánh mắt của người khác lại lộ ra vẻ thánh khiết xa xăm khiến người ta muốn dời mắt, giống như bọn hắn vốn không nên nhìn thẳng như thế, chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn.

Trầm tĩnh bình yên, một thân thuần bạch không giống với những bộ âu phục hoặc áo đuôi tôm của đa số những người ở đây, mà là bán dài. Thân hình thon cao trong bộ lễ phục vừa người hiển lộ bờ vai rộng lớn, kích thước lưng áo vừa khít, hoàn toàn đưa thân hình hoàn mỹ của hắn hiển lộ. Mỗi một bước đi lại khiến vạt áo phía trước hơi thoáng mở rộng, một sợi dây bạc lấp lánh từ thắt lưng kéo dài lên cổ áo, trên cổ áo điểm xuyến một món trang sức màu lửa đỏ khiến cho toàn thân thuần bạch càng thêm tỏa sáng, cũng khiến cho mái tóc dài ở phía sau càng trở nên tối đen như bóng đêm.

Mái tóc được cột một nửa bằng sợi dây màu trắng như bộ lễ phục, một nửa xõa dài ra sau lưng, ngay ngắn mà chỉnh tề. Từng làn tóc đen nhè nhẹ sóng sánh theo bước chân không nhanh không chậm. Lễ phục bán dài không một chút khoa trương nhưng mặc trên người hắn lại lộ ra hơi thở cổ điển huyền bí, tựa như một vị thần đến từ nơi xa xôi trong thần thoại, mơ hồ lộ ra vẻ thoát tục nhưng lại gợi cảm mê hoặc khiến kẻ khắc say đắm.

Hai bóng dáng một trước một sau bước đi vào hội trường trong sự yên tĩnh của tất cả mọi người. Trước đó một khắc còn xôn xao chờ mong nhưng khi nhìn thấy hai người thì tựa hồ không còn ai muốn nói điều gì nữa.

Ánh mắt đuổi theo, chỉ có thể chăm chú nhìn hai người bọn hắn đi đến giữa đại sảnh, dường như đều bị hớp hồn mà đứng yên bất động, trong lòng không ngừng tán thưởng.

Tiếng nói chuyện càng ngày càng ít, tất cả mọi người nhìn thấy bọn hắn, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Chung Hàn Tiêu hiển nhiên cũng thấy.

Trong bầu không khí thán phục, chỉ có duy nhất một mình hắn nhíu mi, đáy mắt trở nên âm trầm.

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio