Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
() Sơ vi quân = ban đầu làm vua
Cữu bị dùng hình mấy ngày liền, trên người vốn đã chồng chất vết thương. Tại nơi như thiên lao, cơm áo không đủ, ngủ nằm không yên, thân thể đã cực kỳ suy yếu. Vừa rồi còn trải qua một biến cố lớn, nỗi đau mất cha đâm thẳng vào tâm cốt. Tuy những binh sĩ này không làm khó dễ được nàng, nhưng mãnh hổ khó địch nổi bầy sói.
Đậu Hưng Vinh đấu với Viên Sùng Hải, những binh tướng còn lại đều chạy về phía Cữu.
- Thế tử gia! Trước hết ra ngoài điện, xuất cung từ cửa nam, đến thao trường ở phía Đông kinh thành, Ngự Lâm quân của ta sẽ tiếp ứng!
Đậu Hưng Vinh không thể đến gần Cữu, đành phải cất cao giọng kêu lên.
- Chạy? Muốn chạy đi đâu? - Tôn Trường Quyền hiện vẻ độc ác:
- Chúng thị vệ nghe kỹ cho ta, Đông Phương Cữu đã là kẻ địch của Đông Khởi ta! Không cần nể tình với kẻ phản tặc này, cứ việc giết chết! Hễ lấy được mạng sống của kẻ nghịch tặc này, sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng quan ba cấp!
Đông Phương Cữu thừa dịp lão nói chuyện phân tán lực chú ý của bọn binh sĩ, thi triển khinh công bay vọt lên phóng thẳng ra ngoài điện, tới khoảng sân rộng ngoài điện Vĩnh Kiền. Nhưng cũng kéo động vào vết thương, không thể không rơi xuống, dựa lưng vào một con sư tử đá trước điện, thở dốc.
Mà bên ngoài điện sớm đã đứng đầy binh tướng, còn có các đại thần chạy tới từ tiền điện. Những thị vệ kia lại bao vây tiến lên, kiên quyết giết chết Cữu.
Cữu cắn răng chịu đựng cơn đau nhức, giết lui một lớp lại một lớp người. Dần dần, máu đã ướt sũng toàn thân, mồ hôi hột lăn đều trên mặt, môi trở nên trắng bệch, đã là hết hơi kiệt sức.
Tôn Trường Quyền cũng đi ra từ nội điện, chạy nhanh xuống bậc thềm tới chỗ nhóm đại thần vây tụ. Nơi đó đang thảo luận ầm ĩ, đều hoảng sợ với cảnh tượng đẫm máu này. Dù sao Đông Khởi thái bình nhiều năm, chưa bao giờ thấy biến cố cung đình máu me đến vậy. Mà trước giờ Đông Phương Cữu hòa nhã, trong mắt chúng đại thần, hắn chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ bị đưa đi xa mà thôi. Không tin hắn sẽ làm ra việc xấu như Tôn Trường Quyền đã nói.
- Tôn đại nhân, có phải loan truyền có sai lầm không? Vị Tề vương Thế tử này, sao lại là hung thủ hành thích (giết) vua chứ?
Tả Thừa tướng Vương Kỳ Huân mới vừa khôi phục tinh thần từ tin tức Hoàng đế băng hà, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Vương đại nhân, chuyện này còn không rõ à? Đông Phương Cữu vì ghi hận Hoàng thượng giam nó vào thiên lao dụng hình, thấy Thái tử Triết qua đời, nảy sinh ý tạo phản, thừa dịp long thể Hoàng thượng suy yếu, cả gan hành thích vua! Làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo kia!
Tôn Trường Quyền sốt ruột, cũng hơi luống cuống, vẫn miễn cưỡng giải thích.
- Nhưng mà...
Vương Thừa tướng xưa nay đôn hậu, tuy ông ấy biết triều đình gần đây nhiều biến cố, cũng không nguyện tin tưởng sẽ xuất hiện loại chuyện như vậy.
- Vương tướng, lẽ nào ngươi định bao che nghịch tặc?
Tôn Trường Quyền chuyển thủ thành công, tinh ranh dùng lý lẽ này.
- Cũng không phải. - Vương Kỳ Huân không kém cỏi miệng lưỡi như Đậu Hưng Vinh:
- Chỉ là Hoàng thượng đã băng hà, Tề vương qua đời, linh cữu Thái tử Triết còn lưu giữ trong hậu điện Cửu Dương, lại giết chết Thế tử, nước ta lấy ai kế tục?
- Cho dù như vậy, cũng không thể tha thứ cho kẻ phản nghịch cướp ngôi! Đại quốc Đông Khởi ta, chẳng lẽ không tìm được một người có thể thống lĩnh thiên hạ?!
Mọi người nghe vậy thì đại loạn, theo như Tôn Trường Quyền nói, chẳng khác nào thay đổi triều đại. Trong cơ nghiệp trăm năm ở Đông Khởi, đây là chuyện chưa từng có, cả đám nhao nhao lắc đầu phản đối. Tôn Trường Quyền không nghĩ lời này dẫn tới cục diện như vậy, lập tức sợ hãi, chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Mà bên kia, dưới trận vây đánh trùng điệp, Cữu dần chống đỡ hết nổi, hình ảnh trước mắt hỗn loạn, mồ hôi và máu đầy mặt. Còn Đậu Hưng Vinh lại bị Viên Sùng Hải dây dưa không thoát thân được, mắt thấy Đông Phương Cữu sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng quát truyền đến:
- Tất cả dừng tay cho ta!
Chúng binh tướng đứng đối diện Cữu nghe vậy kinh hoảng, đều ngừng tay, rối rít quay đầu nhìn.
Đông Khởi quốc Trưởng công chúa Đông Phương Lâm Lang, nghiêm nghị đứng ngoài Vĩnh Kiền Điện, một thân y phục thanh lịch, nét mặt sắc bén.
Trong nháy mắt, mảnh sân trước điện rơi vào tĩnh lặng, bọn binh sĩ đều ngừng tay, ngay cả nhóm đại thần nghị luận ầm ĩ cũng ngừng lại, mọi người nhìn Trưởng công chúa, im lặng chờ đoạn sau. Tuy Trưởng công chúa theo Hoàng hậu ẩn cư hậu cung nhiều năm, chưa bao giờ hỏi đến việc nước, thế nhưng ở thế cục hiện giờ, so với Tôn Trường Quyền và Viên Sùng Hải, Trưởng công chúa mới là người có thể đại biểu hoàng gia hơn.
Đông Phương Lâm Lang nhìn quanh một vòng, ánh mắt lướt qua Cữu đang dùng trường kiếm chống đỡ thân thể, cuối cùng rơi trên người Tôn Trường Quyền. Vẻ mặt nghiêm túc, Tôn Trường Quyền nhìn thấy chợt rùng mình.
Vậy mà lại quên Đông Phương gia còn có một Trưởng công chúa, cho dù giết Đông Phương Cữu, Đông Khởi này, cũng nhất định không đến lượt Tôn Trường Quyền làm chủ.
- Tôn đại nhân, ý ngươi thế nào?
Trưởng công chúa giọng điệu bình thản, cũng là thái độ nghiêm nghị không cho phép làm trái.
- Trưởng công chúa, lẽ nào người vẫn chưa biết chuyện sao? Nghịch tặc Đông Phương Cữu giết cha hành thích vua...
- Câm miệng!!
Đông Phương Lâm Lang quát lớn một tiếng, Tôn Trường Quyền theo bản năng ngậm miệng. Trước mặt người của Đông Phương gia, lão không có dũng khí làm càn.
- Vừa nãy ta ở Vĩnh Kiền Điện, phụ hoàng và Hoàng thúc không phải do Thế tử làm hại, đây đều là bổn cung tận mắt nhìn thấy, Tôn đại nhân nghe được lời nịnh nọt kia từ đâu?
- Việc này... - Tôn Trường Quyền nhất thời nghẹn lời.
Mọi người nghe nói vậy, trên mặt đều hiện vẻ nghi ngờ. Chỉ có Tôn Trường Quyền mặt như màu đất.
- Phụ hoàng băng hà, Hoàng thúc cũng qua đời, vương triều Đông Phương ta chỉ còn một huyết mạch là Thế tử. Hai vị đại nhân ở chỗ này hạ sát thủ đối với Thế tử, là định cắt đứt hương khói duy nhất của Đông Phương ta?
Đông Phương Lâm Lang khẩu khí nén giận, trong lời nói không lưu lại nửa đường sống.
Con ngươi Tôn Trường Quyền đảo nhanh tới lui, trong đầu suy tính biện pháp đối phó.
- Ta lại thấy Tôn đại nhân lòng dạ khó lường, chẳng lẽ có gì khó nói ở đây à?
Lời vừa nói ra, Tôn Trường Quyền rớt mồ hôi lạnh, nhiều đại thần đều nhìn lão lắc lắc đầu, rất là bất mãn, mà Đông Phương Lâm Lang cũng chưa từng coi trọng lão.
Chậm rãi bước xuống bậc thang, từng bước đến gần Đông Phương Cữu trước điện. Nơi đi qua, nhóm binh tướng đều xuôi tay cúi đầu, dồn dập nhường đường. Kính cẩn nghe theo hoàng thất, nhiều năm sớm đã thành thói quen.
Cữu đã đến cực hạn, kiên cường chống đỡ thân thể nhìn Hoàng tỷ đến gần, một đôi tay ngọc mềm mại nhẹ dìu cánh tay của nàng, biết Đông Phương Lâm Lang là che chở nàng, nàng nhẹ buông tay, lập tức yếu ớt ngã xuống. Đông Phương Lâm Lang đỡ vào trong ngực, thuận thế ngồi xổm xuống đất.
- Cữu nhi, Cữu nhi! Tỉnh lại, hiện giờ không phải lúc ngươi yếu đuối, còn chờ ngươi ra lệnh, quân lâm thiên hạ mà.
- Hoàng tỷ...
Đông Phương Cữu ngẩng đầu nhìn Trưởng công chúa, đôi mắt đầy nước mắt, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất, giống như cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa sau khi bị ức hiếp.
Đông Phương Lâm Lang một tay đỡ Cữu, tay kia từ từ giơ lên, rõ ràng là ngọc bài mà Đông Phương Bình mang bên người, đại biểu cho Hoàng đế Đông Khởi, mọi người nhìn thấy đều nhao nhao quỳ xuống.
- Bây giờ có Đông Phương Cữu kế thừa vương vị Đông Khởi, lệnh cho khắp nơi, bách quan cúi đầu.
Đông Phương Lâm Lang nói xong, dùng lực đỡ Cữu đứng lên, tự mình cũng quỳ xuống:
- Tân hoàng vạn tuế!
Vương Thừa tướng vui mừng, dẫn đầu quỳ xuống, những người còn lại thấy thế đều quỳ theo, cùng nhau kêu gọi chúc mừng.
Cữu đứng lặng ở giữa, Hoàng cung Đông Khởi khí phái hùng vĩ, nhìn quanh những người bái phục dưới chân nàng, hãy còn cảm thấy tựa như đang ở trong mộng.
Buổi sáng, nàng vẫn là phạm nhân trong thiên lao;
Một khắc trước, nàng bị vây trong hỗn chiến gần như khó giữ nổi mạng sống;
Lúc này, vậy mà lại làm tân quân Đông Khởi.
Mà ở trong Vĩnh Kiền Điện phía sau lưng, ba người đã mang đến cho Đông Khởi mấy chục năm thái bình, đã qua đời, tương lai một quốc gia này, thật sự phải dựa vào chính mình rồi.
Đã có Trưởng công chúa chủ lực, không ai dám có dị nghị. Đông Phương Cữu suông sẻ trở thành quân vương đời thứ mười bảy của nước Đông Khởi. Mặc dù Đông Khởi gặp biến cố vua băng hà vương qua đời, nhưng bởi vì nhiều năm qua Đông Phương Bình cai quản có trình độ nên vẫn không thấy cảnh hỗn loạn, trong ngoài hoàng cung, trên dưới triều đình, đều ngay ngắn chỉnh tề.
Đại điển đăng cơ (lễ lên ngôi) của Đông Phương Cữu, vì chịu hai trọng tang trong người là quốc tang gia tang (tang sự quốc gia và tang sự gia đình), nên Cữu vẫn chưa mặc long bào tượng trưng cho bậc đế vương quyền thế, mà là một bộ áo lông cừu mỏng màu đen tuyền được thêu những đường chỉ màu gỉ vàng. Mũ Bình Thiên và giày Vô Ưu đều do Ngự Y Phường ngày đêm chế tác, có Đông Phương Lâm Lang đích thân can thiệp, những sự vụ lớn nhỏ cho Cữu lên ngồi đều đã chuẩn bị ổn thỏa đầy đủ từ sớm.
Đêm trước.
Trong cung, nhóm nội thị thái giám ban đầu cùng với các Ngự y do Trưởng công chúa gọi đến chữa thương cho Cữu, đã theo Cữu chiến đấu mấy ngày, tuy nhiên không có một cơ hội đến gần một bước. Lâm Tổng quản và thái giám Tiểu Lộ Tử của Tề vương phủ vội vội vàng vàng tiến cung, suốt đêm chuẩn bị tẩm cung mới dựa theo tâm tư ngày thường của Cữu, cũng không được Cữu chỉ thị thứ gì, chỉ phải căn cứ theo thói quen ngày thường.
Mà chính Cữu, đã nhiều ngày trầm mặc không nói, vui giận không hiện lên mặt, lúc này đang ngồi xuất thần trên chiếc long ỷ trong Vĩnh Kiền Điện.
Canh giờ đã sớm qua giờ Dậu (g-g chiều), màu trời dần dần ảm đạm, trong đại điện trống rỗng vắng lặng, mấy cây đuốc rồng lớn bị vài trận gió đêm thổi lung lay dao động, ánh lửa chiếu lên mặt Cữu, cũng là hoang mang.
Cữu không vui vẻ vì một bước lên trời, ngược lại trong lòng lo lắng không yên. Chưa từng có suy nghĩ sẽ có một ngày phải làm vua cung vàng điện ngọc, nàng biết rõ thân phận không thích hợp làm đế vương. Mà bởi vì Vương huynh mất sớm cùng với bá phụ uất ức chết đi, dưới biến cố chồng chất chỉ đành thân bất do kỷ (bản thân không thể làm chủ). Bí mật chôn giấu này có phải sẽ trở nên khó nắm giữ hay không? Điều này làm cho lòng nàng luôn luôn tích tụ phiền muộn.
Nhẹ nâng mắt, nhìn bức tường điêu khắc Bàn Long, giường rồng hoa lệ trước mắt, nghĩ đến không biết bao nhiêu tổ tiên ở chỗ này đã thống ngự thiên hạ, chỉ điểm giang sơn, mà từ ngày mai trở đi, nơi này sẽ thuộc về mình rồi. Dường như vẫn thấy dáng vẻ Đông Phương Bình nằm đó, trang trang tấu chương bay qua trên tay, nhìn bề tôi ở phía dưới, vô cùng khí phách. Mình cũng có thể giống bá phụ mà chỉnh lý ra một thời đại hưng bình thịnh thế sao?
Cữu chậm rãi thở dài, nhẹ nhàng khép mắt.
Một cơn gió lạnh thổi vào điện, Cữu rùng mình. Nghe cửa đại điện có tiếng động, giương mắt nhìn lên, Đông Phương Lâm Lang đứng ở xa xa, nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
- Hoàng tỷ.
Cữu hơi khó khăn đứng lên, đón Đông Phương Lâm Lang đi qua.
- Đã là tân quân rồi, mấy xưng hô này nên sửa lại mới được.
- Mặc kệ thế nào Hoàng tỷ luôn là Hoàng tỷ, lẽ nào làm vua rồi không thể có tình thân nữa sao? - Cữu lắc đầu, không đồng ý.
Hai người đều mới mất cha, toàn thân đồ trắng, lúc đối mặt nhau không khỏi đau thương, nhất thời không nói chuyện, đều im lặng trầm mặc.
- Hoàng tỷ. - Sau một hồi, Cữu mới do dự mở miệng.
- Ừ?
- Ngày đó chuyện trong Vĩnh Kiền Điện, thật sự Hoàng tỷ đã ở đó à?
Nghe hỏi, sắc mặt Đông Phương Lâm Lang càng buồn bã. Cảnh máu me ngày ấy, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ không dễ dàng quên sự thảm thiết của nó, huống hồ, ba người chết kia đều là người thân thích với nhau.
- Chuyện đã qua, Hoàng thượng nên quên đi! Hiện giờ để tâm ổn định triều chính mới là việc chính.
- Hoàng tỷ tin Cữu không?
Đông Phương Lâm Lang cười nhạt một tiếng:
- Không tin ngươi, vậy còn có người thứ hai có thể ủy thác?
- Cữu sẽ không để Hoàng tỷ thất vọng.
Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lại giống như lời thề. Đông Phương Lâm Lang nhìn mắt Cữu, sóng mắt thuần khiết như nước, có dũng cảm gánh vác trọng trách cùng với lòng tin không phụ ủy thác.
Trưởng công chúa mỉm cười, xoay người đi ra khỏi Vĩnh Kiền Điện.
Quang cảnh máu huyết của ngày hôm trước đã hóa thành niềm hy vọng của ngày hôm nay, nhìn vầng trăng sáng nơi xa, giống như rọi sáng tương lai vô tận. Đông Phương Lâm Lang tiếp nhận y phục buổi đêm do cung nữ dâng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Cữu vẫn còn ở chỗ cũ, vui vẻ rời đi.
Mà vị tân quân ngày thứ hai phải đăng cơ, lại ở trong Vĩnh Kiền Điện này, ngồi suốt một đêm...
Sáng sớm ngày thứ hai, dựa theo tập quán nghi lễ, trước tiên Cữu đến đàn tế tổ Huyền Thiên.
Dọc theo đường đi, bách tính đều quỳ lạy hai bên đường, Đậu Hưng Vinh dẫn dắt Ngự Lâm quân bảo vệ trước sau, xe dựa vào đội ngũ sắp xếp chỉnh tề. Tự xuống tới cửa đàn, Cữu cầm ngọc khuê (玉圭: hình ảnh cuối chương) trong tay, chậm rãi bước vào, đi thẳng đến bàn thờ. Ba quỳ chín lạy, cầu nguyện tổ tiên Đông Phương thị phù hộ. Sau khi trải qua một loạt nghi thức phức tạp, ngồi long liễn (xe kéo dành cho vua ngồi) trở về hoàng cung Đông Khởi, đi vào Hằng Nguyên Điện, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, tiếp nhận bách quan hành lễ.
Các đại thần nhìn quân vương tuổi trẻ dáng vẻ uy nghiêm trang trọng, sắc mặt thản nhiên, khí độ vững vàng, dưới trường hợp long trọng như vậy mà lại không thấy căng thẳng hoảng loạn chút nào, hoàn toàn có khí phái vương giả. Tuy nét mặt còn non nớt, ánh mắt xuyên qua mười hai chuỗi ngọc (sợi dây tua trên mũ Bình Thiên) hiên ngang quét nhìn, hiển nhiên là không cho phép chống lại. Trong lòng lập tức thu hết lo ngại, chuyên tâm phụ tá nàng làm vua.
Chuyện thứ nhất sau khi Cữu xưng đế, chính là phong Thái tử Triết làm Minh Anh Hoàng đế, cùng an táng với tiên hoàng Đông Phương Bình, Tề vương Đông Phương Thái ở Hoàng Lăng (lăng mộ cho hoàng đế) Đông Khởi. Cũng hạ chỉ xây dựng một tòa biệt cung ở gần Hoàng Lăng.
Ở lễ nhập quan, Đông Phương Cữu một thân màu trắng, quỳ rạp trước ba quan tài, gào khóc nức nở. Người xem không khỏi xúc động, đều nói tân đế hiền lành nặng tình, bách tính kính ngưỡng. Bách quan càng không hề tin huyết biến (biến cố máu me) ngày ấy là do Cữu gây nên. Quan chép lịch sử đã chế tác cái chết của Đông Phương Bình là vì Thái tử chết sớm nên đau tim mà chết, Tề vương và Đậu Nghị đều là tận trung vì nước, làm việc quá độ nên mất.
Từ đó, một trận huyết án ở Vĩnh Kiền Điện ngày đó đã trở thành chuyện cấm kỵ của Đông Khởi, đã không còn ai nhắc tới, càng không còn ai truy hỏi nguyên nhân, theo người chết mất, trở thành bí ẩn vĩnh viễn.
Sau khi xưng vương, ngày thứ nhất lâm triều, Cữu ngồi trên long ỷ, đang tỉ mỉ lắng nghe tấu chương mấy ngày liền, đột nhiên quan truyền lệnh vội vã chạy vào đại điện, bẩm báo:
- Khởi bẩm Vạn Tuế, hiện giờ có Hàn Sĩ Chiêu Hàn Sĩ Đạc dẫn theo năm vạn quân sĩ của Lư Hưng Bảo đang đóng quân ở ngoài cổng Bắc đế đô. Hai người cởi mũ tháo giáp, tự trói ở ngoài cổng thành, xin Hoàng thượng quyết định!
Cữu nghe vậy, mím môi không nói. Hơi trầm tư giây lát, phân phó Đậu Hưng Vinh:
- Đậu tướng quân, ngươi đi dẫn hai người này vào điện đi.
- Vâng!
Đậu Hưng Vinh nhận mệnh đi ra.
Một lát, huynh đệ Hàn thị bị mang đến Hằng Nguyên Điện. Đúng là áo vải, trói gô. Thấy Cữu, hai người nhìn nhau, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên vui mừng, gập gối quỳ xuống:
- Ngô Hoàng vạn tuế!
Cữu nhìn hai người, trầm giọng hỏi:
- Hai người huynh đệ các ngươi đây là vì sao?
- Tội thần nhất thời hồ đồ, gây ra họa lớn, xin Hoàng thượng thứ lỗi.
- Hừ! - Cữu khẽ "hừ" lạnh một tiếng:
- Khởi binh tạo phản, cái này gọi là gây họa à?
Huynh đệ Hàn thị hoảng hốt, hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
- Các ngươi dẫn lính đến, là định bao vây đế đô, lật đổ triều cương sao?
- Không phải!
Hàn Sĩ Đạc sốt ruột, vội cãi lại.
- Không phải?
- Chỉ vì bá phụ bị giết vô cớ, dưới tình thế cấp bách, huynh đệ ta chưa suy nghĩ sâu, trong lúc lỗ mãng làm ra chuyện như thế, tạo ra sai lầm lớn. Vốn định vào kinh thành tìm Đông..., tìm tiên hoàng báo oan, thật sự không có ý mưu phản!
- Ha! - Cữu bình tĩnh:
- Chuyện cho tới nay, đương nhiên nói thế nào cũng được.
- Hoàng thượng! Trời đất làm chứng, huynh đệ ta nếu hai lòng với Hoàng thượng, lập tức bị trách phạt!
- Lư Hưng Bảo là binh doanh quan trọng của Đông Khởi ta, các ngươi dẫn đi toàn bộ binh sĩ trấn thủ biên cương, một khi Bắc Thần khởi binh xâm lược, dân chúng Lư Hưng Bảo há lại mặc cho người tàn sát hãm hại? Mà quân ta cũng mất đi tiên cơ đánh trận. Các ngươi thân làm tướng lĩnh quân doanh, chẳng lẽ không hiểu được đạo lý này sao?
Cữu nói xong, huynh đệ Hàn thị không lời chống đỡ, mặt thẹn đỏ lên.
- Tạo thành hậu quả xấu như vậy, chẳng lẽ còn có gì oan khuất muốn tố?
- Hoàng thượng! Đoạt binh thật sự là huynh đệ ta không đúng, bằng lòng nhận tội. Nhưng bá phụ của thần trung thành vì chủ, cũng không sai trái, không nên rơi vào kết cục như vậy...
Hàn Sĩ Chiêu nhất thời nghẹn ngào, nói đến chỗ xúc động, hán tử thẳng thắn cương nghị cũng đỏ cả vành mắt.
- Hàn Thụy chuyên tâm chiếu cố huynh đệ trẫm nhiều năm, trẫm đã hạ chỉ an táng từ sớm, gia phong nghĩa sĩ trung liệt. Cho dù triều đình có nợ hắn, tự sẽ bồi thường. Huynh đệ ngươi mang binh đi thẳng vào đế đô khởi binh vấn tội, nếu trẫm không phạt, ngày khác sẽ có người bắt chước, triều cương một nước còn rối loạn hơn!
Huynh đệ Hàn thị cúi đầu không nói gì.
- Hai người các ngươi nếu biết sai, vậy đối với hành động trách phạt của trẫm, có ý kiến gì không?
- Cam nguyện lĩnh tội.
- Tốt! - Cữu gọi thị vệ:
- Phạt huynh đệ Hàn thị một trăm trượng, hạ hai bậc quan, phạt thêm ba năm bổng lộc!
Huynh đệ Hàn thị bị mang ra khỏi đại điện, chán nản gục đầu giống như gà trống cúi lạy khi đấu nhau.
- Hoàng thượng quả nhiên sáng suốt quyết đoán, chuyện huynh đệ Hàn thị làm ra đáng trách! Cần phải phạt!
Tả Thừa tướng Tôn Trường Quyền hoang mang mấy ngày, thấy sau khi Cữu lên ngôi vẫn chưa làm gì lão, lại nổi lên lá gan, giở trò cũ nịnh nọt của lão.
Cữu dùng khóe mắt liếc qua lão, nói:
- Ngũ đại nhân, chuyện trẫm giao ngươi điều tra, tra được thế nào rồi?
Lại bộ Thị Lang Ngũ Chinh nghe vậy, bước ra một bước từ trong hàng ngũ:
- Khởi bẩm bệ hạ, có nhiều chứng cứ.
- A? - Cữu khiêu mi:
- Nói nghe xem?
- Bao năm nay Tôn đại nhân dựa vào chức vị thu hối lộ riêng, ăn hối lộ trái pháp luật, từng món từng việc thần đều liệt kê trên tấu chương, mời Hoàng thượng xem qua.
Tôn Trường Quyền nghe vậy, mặt xám như tro tàn, nhất thời nghĩ không ra bất kỳ lời nào chống đỡ. Cữu cười cười, phái Tiểu Lộ Tử bên cạnh cầm tấu chương của Ngũ đại nhân mang tới, mở ra tỉ mỉ nghiền ngẫm đọc.
Sau khi xem tường tận, Cữu đóng tấu chương lại:
- Tôn đại nhân còn gì muốn nói?
- Cái này... cái này...
Lúc này Tôn Trường Quyền mới hận chính mình đánh sai rồi.
- Hoàng thượng!
Cuống quýt quỳ xuống:
- Cựu thần vì Đông Khởi nỗ lực nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, hy vọng Hoàng thượng nể tình cựu thần một lòng trung thành, mở ra một con đường...
- Được rồi! Ngươi muốn nói gì trẫm cũng đoán được đại khái, trẫm mới đăng cơ, vốn nên đại xá thiên hạ. Ngày gần đây có nhiều sự cố, trẫm cũng không muốn thêm cảnh tượng máu me nữa. Tạm tha ngươi tội chết.
- Tạ ơn Hoàng thượng tạ ơn Hoàng thượng!
Tôn Trường Quyền lạy như giã tỏi.
- Trẫm vẫn chưa nói xong. Tuy miễn tội chết, nhưng tội sống khó tha, cách chức Thừa tướng của ngươi, tịch thu gia sản, vĩnh viễn không được quay lại đế đô!
Tôn Trường Quyền nhất thời như bị rút mất gân cốt, tê liệt ngồi giữa cung điện vàng ngọc.
ngọc khuê (玉圭):