Chương
Hai điều tra viên trở lại phòng thẩm vấn và thấy tôi vẫn đang ngơ ngẩn nhìn đám nấm mốc. Cả hai không ngồi xuống.
"Anh có thể về nhà," Ngư Dân nói với tôi, nét mặt vô cảm. "Rất cảm ơn sự hợp tác của anh."
"Chúng tôi không hỏi gì nữa. Anh xong việc rồi," Mọt Sách nói thêm.
"Tình hình đã thay đổi," Ngư Dân nói. "Chúng tôi không thể giữ anh ở đây lâu hơn được nữa. Anh có thể đi đâu tùy thích. Một lần nữa, cảm ơn anh."
Tôi đứng lên khỏi ghế và mặc cái áo khoác nồng nặc mùi khói thuốc vào. Tôi không đoán ra được có việc gì đã xảy ra, nhưng tôi rất vui vì được cuốn gói khỏi chốn này. Mọt Sách dẫn tôi ra cửa.
"Nghe này, chúng tôi biết anh trong sạch từ tối hôm qua," anh ta nói. "Chúng tôi đã có kết quả từ nhân viên pháp y và từ phòng thí nghiệm. Anh trong sạch. Hoàn toàn trong sạch. Nhưng anh đang che giấu gì đó. Anh đang tự cắn vào lưỡi mình đấy. Đọc vị anh không phải chuyện khó khăn gì. Đó là lý do chúng tôi giữ anh lại, cho đến khi anh nói ra điều gì đó. Anh biết cô gái đó là ai. Chỉ là anh không muốn nói cho chúng tôi biết. Vì lý do nào đó. Anh nên biết đây không phải một trò chơi. Chúng tôi sẽ ghi nhớ điều này."
"Xin lỗi, nhưng tôi không biết anh đang nói gì," tôi đáp.
"Có lẽ chúng tôi sẽ gọi lại cho anh," anh ta nói, và cào que diêm vào gốc móng tay. "Và nếu chúng tôi phải làm thế, chúng tôi chắc chắn sẽ khai thác anh thật triệt để. Chúng tôi nắm quyền kiểm soát mọi việc và luật sư của anh chẳng thể can thiệp được cái quái gì đâu."
"Luật sư?" tôi hỏi, với vẻ hoàn toàn vô tội.
Nhưng lúc đó anh ta đã biến vào trong tòa nhà. Tôi bắt taxi về nhà.
Tôi vào bồn tắm ngâm mình thật lâu. Tôi đánh răng, rửa mặt, cạo râu. Tôi không thể rửa sạch cái mùi khói thuốc trên người. Thật là một nơi tởm lợm!
Để thay đổi không khí, tôi luộc vài cây súp lơ rồi nhắm với bia. Tôi bật đĩa của Arthur Prysock với phần hòa tấu của dàn nhạc Count Basie. Một bản thu vô cùng tuyệt vời. Tôi mua cách đây mười sáu năm. Từ ngày xửa ngày xưa.
Sau đó tôi đi ngủ. Chỉ là một giấc ngủ ngắn đủ để nói rằng ta đã trở về từ đâu đó, có lẽ khoảng ba mươi phút. Khi tôi tỉnh giấc, đã là một giờ chiều. Thời gian tĩnh lặng nhất trong ngày. Tôi gói ghém đồ dùng, ném vào chiếc Subaru và lái tới bể bơi Sendagaya. Sau một giờ bơi, tôi như cảm thấy mình đã trở lại là người. Và tôi cảm thấy đói.
Tôi gọi Yuki. Khi tôi nói với con bé là đã được thả, nó tặng tôi một câu nghe rất sành sỏi:Tuyệt thật.Cả ngày con bé mới chỉ ăn hai chiếc bánh kem, gọi là cho có thức ăn trong bụng, tuân thủ chế độ ăn toàn đồ ăn nhanh của mình. Tuy nhiên, nếu tôi đến chỗ nó bây giờ, con bé sẽ sẵn sàng đợi tôi, và có vẻ rất hài lòng nữa.
Tôi lái chiếc Subaru qua khu vườn bao quanh đền thờ Meiji, xuôi xuống đại lộ ở phía trước viện bảo tàng nghệ thuật có hàng cây hai bên, và rẽ ở Aoyama-Itchome về phía đền thờ Nogi. Thời tiết đang dần chuyển sang xuân. Trong hai ngày tôi ở trong sở cảnh sát Asakasa, trời đã lặng gió hơn, lá cây xanh hơn, ánh nắng dìu dịu ngập tràn khắp nơi. Ngay cả những tiếng ồn trong thành phố nghe cũng dễ chịu như tiếng kèn flugelhorn của Art Farmer. Mọi thứ vẫn hoạt động trơn tru còn tôi thì đang đói. Áp lực đã từng đè nặng lên hai thái dương tôi đã biến mất một cách kỳ diệu.
Yuki mặc áo rét chui đầu in hình David Bowie, bên ngoài khoác áo da màu nâu. Chiếc túi đeo bằng vải bạt của con bé chắp vá đầy hình ảnh của Stays Cars, Steely Dan và những chiếc huy hiệu Culture Club. Một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng tôi là ai để nói thế cơ chứ?
"Ở với cảnh sát vui chứ chú?" Yuki hỏi.
"Chỉ khủng khiếp trở đi," tôi nói. "Như Boy George hát ấy."
"Ồ," con bé thốt lên, chẳng buồn ấn tượng với câu nói thông minh của tôi.
"Nhớ nhắc chú mua cho cháu chiếc huy hiệu Elvis để cho vào bộ sưu tập nhé," tôi nói, chỉ vào chiếc túi của con bé.
"Ngớ ngẩn," con bé nói.
Chúng tôi đến một nhà hàng ăn sandwich bò nướng và xa lát. Tôi bắt con bé uống được một cốc sữa. Tôi không uống sữa, thay vào đó là cà phê. Thịt rất mềm và ngon khi ăn kèm với rau cải ngựa. Vô cùng thoải mái.Thế nàymới là ăn chứ.
"À, giờ chúng ta đi đâu nhỉ?" tôi hỏi Yuki.
"Tsujido," con bé nói không chần chừ.
"Chú thì chẳng sao," tôi nói. "Chúng ta sẽ đến Tsujido. Nhưng có gì ở Tsujido chứ?"
"Papa sống ở đó," Yuki nói. "Ông ấy muốn gặp chú."
"Gặp chú?"
"Vâng. Chú đừng lo, ông ấy không phải người xấu đâu."
Tôi uống tách cà phê thứ hai. "Cháu biết là chú không bao giờ có ý nói ông ấy là người xấu. Nhưng dù sao thì, tại sao bố cháu lại muốn gặp chú? Cháu kể với ông ấy về chú à?"
"Tất nhiên rồi. Cháu gọi cho ông ấy kể việc chú giúp cháu trở về từ Hokkaido, rằng chú bị cảnh sát bắt và có thể không bao giờ được thả ra. Thế là bố đã nhờ một trong những người bạn luật sư của ông ấy tìm hiểu về chú. Ông ấy giao du rất rộng. Bố cháu thực tế vậy đấy."
"À ra thế," tôi nói. "Hoá ra là vậy."
"Thỉnh thoảng ông ấy rất có ích."
"Chú cũng nghĩ thế."
"Bố nói cảnh sát không có quyền giữ chú lại như thế. Nếu chú không muốn ở đó, chú có quyền đi. Điều đó hợp pháp."
"Chú cũng biết thế," tôi nói.
"Vậy tại sao khi ấy chú không về luôn? Chỉ việc đứng lên bảo họ,Tôi đi đây. Tạm biệt."
"Đó là một câu hỏi khó," tôi nói sau vài giây suy nghĩ. "Có lẽ chú muốn tự trừng phạt mình."
"Chẳng bình thường chút nào," con bé nói, đưa tay chống cằm.
Chiều đã muộn, đường đến Tsujido vắng tanh. Yuki mang theo một túi đầy băng cassette. Một tuyển tập đầy đủ dành cho những chuyến đi, từ "Exodus" của Bob Marley cho đến "Mister Roboto" của Styx. Một số bài rất hay, số khác thì chẳng ra sao. Chẳng khác gì cảnh vật hai bên đường. Mọi thứ trượt nhanh về phía sau. Yuki ngồi sâu vào trong ghế im lặng nghe nhạc. Con bé đeo chiếc kính râm tôi đặt sẵn trên bảng đồng hồ tốc độ, nó còn châm một điếu Virginia Slim. Tôi tập trung lái xe. Cẩn thận vào số, mắt dán vào con đường trước mặt, để ý từng biển báo giao thông.
Tôi ghen tị với Yuki. Con bé ngồi đó, mới mười ba tuổi, và mọi thứ đối với nó, kể cả sự đau khổ, đều có vẻ tuyệt vời, nếu không thì ít nhất cũng là mới mẻ.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Âm nhạc, nơi chốn và những con người. Thật khác so với tôi. Thật ra mà nói, tôi cũng đã từng như con bé, nhưng hồi ấy thế giới đơn giản lắm. Tôi có những thứ tự lao động làm ra, ngôn từ có ý nghĩa riêng của chúng, vạn vật đều có vẻ đẹp. Nhưng tôikhônghạnh phúc. Tôi là một đứa trẻ không thể chịu đựng nổi trong một thời đại không thể chịu đựng nổi. Tôi từng luôn muốn được ở một mình, cảm thấy dễ chịu khi ở một mình, nhưng chưa từng có cơ hội ấy. Tôi bị khóa chặt trong hai cái khung, gia đình và trường học. Tôi thích một cô gái, nhưng lại chẳng biết nên làm gì. Tôi không biết tình yêu có ý nghĩa gì. Tôi kỳ dị và khép kín. Tôi muốn phản kháng giáo viên và bố mẹ, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Tôi làm gì cũng hỏng. Trái ngược hẳn với Gotanda.
Nhưng cho dù vậy, vẫn có những lúc tôi nhìn ra được sự tươi mới và đẹp đẽ. Tôi từng có thể ngửi thấy mùi không khí, từng thích nhạc rock n roll. Những giọt nước mắt từng rất ấm áp, những cô gái từng xinh đẹp như mơ. Tôi từng thích rạp chiếu phim, bóng tôi và sự gần gũi, và tôi thích những đêm hè buồn đến sâu thẳm.
"Này," tôi nói với Yuki. "Cháu kể cho chú về người đàn ông trong bộ lốt cừu đó được không? Cháu gặp ông ta ở đâu? Và sao cháu biết rằng ông ta cũng từng gặp cả chú nữa?"
Con bé nhìn tôi, đặt cặp kính lên bảng điều khiển và nhún vai. "Được thôi, nhưng trước tiên, chú có trả lời câu hỏi của cháu không?"
"Chắc là có chứ," tôi đồng ý.
Yuki ngâm nga theo một bài hát nặng đầu của Phil Collins một lúc, rồi nhặt kính râm lên mà nghịch. "Chú có nhớ những gì chú nói sau khi chúng ta từ Hokkaido trở về không? Rằng cháu là cô gái xinh nhất chú từng hẹn hò ấy?"
"Ừ."
"Có thật là chú nghĩ thế không? Hay là chú chỉ cố làm cháu thích chú? Nói thật đi."
"Thật lòng đấy, đó là sự thực," tôi nói.
"Đến giờ chú đã hẹn hò với bao nhiêu cô rồi?"
"Chú chưa từng đếm."
"Hai trăm?"
"Ồ, thôi nào," tôi cười. "Chú không phải loại người như thế. Chú cũng hẹn hò nhiều, nhưng không nhiều đến thế đâu. Nhiều nhất là mười lăm thôi."
"Chỉ thế thôi à?"
Tôi gật đầu. Chắc hẳn con bé thấy khó hiểu.
"Mười lăm ư?"
"Khoảng đó," tôi nói. "Nhiều lắm thì cũng không quá hai mươi đâu."
"Hai mươi ư?" Yuki thở dài thất vọng. "Nhưng trong số họ, cháu là người xinh nhất à?"
"Đúng, cháu là người xinh nhất," tôi nói.
"Chú không thích con gái xinh đẹp à?" Con bé hỏi trong lúc châm điếu Virginia Slim thứ hai. Tôi thấy một cảnh sát đứng ở ngã tư trước mặt, liền giật điếu thuốc khỏi tay con bé mà ném ra cửa sổ.
"Chú đã hẹn hò với vài cô xinh đẹp rồi," tôi tiếp tục. "Nhưng không ai trong số họ xinh bằng cháu. Thật đấy. Cháu có thể nghĩ chú nói dối. Nhưng cháu xinh đẹp theo cách khác. Không giống phần lớn những cô gái. Nhưng xin cháu, đừng có hút thuốc trong xe, được chứ? Sẽ ám đầy mùi trong xe. Chú không muốn cảnh sát nhúng mũi vào đâu. Thêm nữa, cháu không biết những cô gái hút thuốc quá nhiều khi còn trẻ sẽ rất dễ bị rối loạn kinh nguyệt à?"
"Tha cho cháu đi," con bé gào lên.
"Nào bây giờ kể cho chú nghe người đàn ông trong lốt cừu đi," tôi nói.
"Người Cừu ư?"
"Sao cháu biết tên ông ta?"
"Chú đã nói tên ông ta qua điện thoại. Người Cừu."
"Chú nói à?"
"Vâng."
Chúng tôi dừng ở ngã tư, chờ đèn tín hiệu chuyển màu. Càng đến gần Tsujido đường càng đông, chúng tôi phải đợi đèn tín hiệu chuyển màu hai lần trước khi có thể đi tiếp.
"Thế Người Cừu ấy. Cháu nhìn thấy ông ta ở đâu?"
Yuki nhún vai. "Cháu chưa bao giờ nhìn thấy ông ta. Ông ấy đột nhiên xuất hiện trong đầu khi cháu gặp chú," con bé nói, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc thẳng và mượt của mình. "Cháu chỉ có cảm giác như thế. Về một người đàn ông trong lốt cừu. Giống như linh cảm. Bất cứ khi nào cháu gặp chú trong khách sạn cháu đều... có cảm giác đó. Thế nên cháu nói ra. Chỉ thế thôi."
Tôi cố hiểu những điều đó. Tôi cố nghĩ, cố động nào.
"Giống như linh cảmnghĩa là sao?" Tôi giục con bé. "Ý cháu là cháu chưa từng nhìn thấy ông ta ư? Hay là cháu chỉ nhìn thấy ông ta trongmột thoáng?"
"Cháu chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa," con bé nói. "Không phải là cháu tận mắt nhìn thấy ông ta. Nó chỉ là một cảm giác rằngai đóđã nhìn thấy ông ta, mặc dù ông ta vô hình. Cháu không nhìn thấy gì cả, nhưng ở bên trong, cảm giác của cháu dường như có hình dạng. Không phải một hình dáng hẳn hoi. Chỉ là cái gì đó giống như hình dáng. Nếu cháu phải vẽ cho ai đó xem cái hình đó, họ chắc cũng không thể tưởng tượng ra được nó là gì. Chỉ có một mình cháu hiểu được hình dáng đó thôi. Cháu không thể diễn đạt điều đó thật rõ ràng. Cháu nói vậy đã đủ chưa?"
"Rất mơ hồ."
Yuki nhướn mày và gặm gặm cái gọng kính của tôi.
"Để chú nói lại xem nào," tôi thử diễn tả. "Cháu cảm thấy cái gì đó ở trong chú, một cái gì đó giống như cảm giác, hay ý niệm..."
"Ý niệm?"
"Một ý nghĩ rất mạnh. Nó gắn với chú và cháu đã cảm thấy nó, giống như cháu thường thấy trong mơ. Ý cháu có phải như thế không?"
"Vâng, đại loại như thế. Một ý nghĩ mạnh, nhưng không chỉ có thế. Còn cóthứ gì đóđằng sau nó. Thứ gì đó rất mạnh. Giống như năng lượng dùng để tạo ra suy nghĩ. Cháu chỉ có thể cảm thấy nó ở đâu đó. Chúng giống như những rung cảm mà cháu có thể cảm nhận. Nhưng không giống như mơ. Mà giống một giấc mơ trống rỗng. Đúng rồi, mộtgiấc mơ trống rỗng. Chẳng có ai ở đó cả, nên ta thấy được ai ở đó. Kiểu như khi ta hạ độ tương phản trên ti vi xuống mức rất thấp và tăng độ sáng lên. Ta chẳng thể nhìn thấy cái gì. Nhưng vẫn có những hình ảnh trên đó, và nếu cố nheo mắt, ta có thểcảm nhậnđó là hình ảnh gì. Chú hiểu ý cháu không?"
"Ừ, chú hiểu."
"Dù sao thì, cháu cũng đã nhìn thấy một người đàn ông trong lốt cừu. Ông ta trông không có vẻ ma quái hay gần như vậy. Mà có thể cũng không phải là một người đàn ông nữa. Nhưng quan trọng là, ông ta không phải người xấu. Cháu không biết phải nói thế nào. Ta không nhìn thấy, nhưng như thể có cái gì đó tỏa ra nhiệt lượng, ta biết nó là cái gì đó, như một thể không định dạng vậy." Con bé chậc lưỡi. "Xin lỗi chú, giải thích tệ quá."
"Cháu đang giải thích rất rõ ràng mà."
"Thật à?"
"Thật," tôi nói.
Chúng tôi tiếp tục hành trình dọc bờ biển. Đến một khu rừng thông nhỏ, tôi đỗ xe lại và đề nghị đi dạo một lúc. Buổi chiều thật dễ chịu, không có gió, sóng vỗ nhẹ. Chỉ có những gợn sóng lăn tăn khẽ ập vào bờ biển. Một thời điểm bình yên đến hoàn hảo. Những tay lướt ván đành ngừng chơi và ngồi rải rác trên bờ biển trong những bộ đồ bơi ướt át, họ đang hút thuốc. Vệt khói trắng từ bãi đốt rác đâu đó gần đấy vạch một vệt thẳng lên nền trời xanh, xa xa về phía trái là đảo Enoshima, mờ nhạt như ảo ảnh. Một con chó đen to chạy từng bước nhỏ xung quanh đống thùng gỗ. Phía xa xa, những con thuyền câu trông như những chấm nhỏ điểm xuyết trên mặt nước sâu thẳm, từng bầy hải âu như những cụm mây lặng lẽ cuộn tròn phía trên các thuyền bè. Mùa xuân cũng đã ra đến tận biển.
Yuki và tôi tản bộ dọc theo bờ biển, qua những người đi bộ và các nữ sinh cấp III đạp xe đạp đi theo hướng ngược lại. Chúng tôi thả bộ theo hướng Fujusawa, sau đó cả hai ngồi xuống bãi cát ngắm biển.
"Cháu có hay cảm thấy như vậy không?" tôi hỏi.
"Thỉnh thoảng," Yuki nói. "Thực ra là rất ít khi. Cháu có cảm giác đó với rất ít người. Và cháu cố tránh họ nếu có thể. Nếu cảm giác đó xuất hiện, cháu sẽ cố không nghĩ đến nó, cố khiến nó tan biến. Kiểu như nếu nhắm mắt lại, ta sẽ không phải nhìn thấy cái gì đang ở trước mắt mình. Ta biết là có cái gì đó ở đấy, như một đoạn kinh dị ở trong phim, nhưng ta sẽ không phải nhìn cảnh đó nếu ta nhắm mắt lại và cứ như thế cho đến khi đoạn kinh dị đó qua đi."
"Nhưng tại sao cháu lại phải khép mình lại như thế?"
"Bởi vì thật đáng sợ nếu nhìn thấy điều ấy," con bé nói. "Khi cháu còn nhỏ, cháu không như thế đâu. Ở trường, nếu cảm thấy điều gì đó, cháu sẽ kể ọi người biết. Nhưng rồi chuyện này khiến ọi người phát ốm. Nếu ai đó sắp gặp chuyện không hay, cháu sẽ bảo họ, rằng họ sắp gặp phải chuyện chẳng lành, sau đó nó chắc chắn sẽ xảy ra. Việc này cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi mọi người đối xử với cháu như với ma quỷ. Đấy là lý do tại sao họ gọi cháu là "Quỷ con". Biệt danh của cháu đấy. Thật kinh khủng. Cho nên từ đó trở đi cháu quyết định không nói gì nữa. Giờ nếu cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, cháu chỉ khép kín mình lại."
"Nhưng với chú thì cháu không làm vậy."
Con bé nhún vai. "Tình cờ thôi. Vì chẳng có cảnh báo gì. Thật ra là bỗng nhiên hình ảnh đó xuất hiện. Ngay lần đầu tiên cháu gặp chú, cháu đang nghe nhạc... Duran Duran hay là David Bowie hay là ai đó... khi ấy cháu cũng không cảnh giác. Cháu đang hoàn toàn thư giãn. Vì thế nên cháu thích nghe nhạc."
"Vậy đại loại như cháu có thể nhìn thấy trước tương lai?" tôi hỏi. "Kiểu như cháu có thể biết trước được nếu một bạn học sắp gặp điều chẳng lành."
"Có lẽ thế. Nhưng hơi khác một chút. Nếu có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, không khí biến chuyển sao đó khiến cháu có cảm giác là việc đó sắp đến. Cháu biết là nghe hơi kỳ, chẳng hạn như ai đó sắp bị thương, trên xà ngang, có gì đó như là sự bất cẩn hay khinh suất hiện ra trong bầu không khí, gần giống như làn sóng vậy. Những người nhạy cảm có thể cảm thấy những đợt sóng đó. Chúng như những cái túi trong không khí, thậm chí có thể là những cái túi ở thể rắn trong không khí. Ta có thể cảm nhận sắp có nguy hiểm. Đó là khi những giấc mơ trống rỗng ùa đến, và khi đấy... Hừm, đại loại là như thế. Không giống như linh tính. Không rõ ràng như vậy. Nhưng chúng xuất hiện và cháu có thể nhìn thấy chúng, nhưng cháu không bao giờ còn nói về chúng nữa. Cháu không muốn bị mọi người gọi là Quỷ con. Cháu cứ im lặng. Cháu có thể thấy bạn kia sắp bị bỏng. Và rồi có thể cậu ta bị bỏng thật. Nhưng cậu ta không thể đổ lỗi cho cháu. Như thế chẳng phải kinh khủng sao? Cháu ghét bản thân vì điều đó. Vậy nên cháu khép mình lại. Nếu làm thế, cháu sẽ không tự ghét chính mình."
Con bé lấy tay xúc cát và để nó chảy qua kẽ ngón tay.
"Người Cừu có thật không?" con bé hỏi.
"Có, có đấy," tôi nói. "Có một nơi trong khách sạn, ông ta sống ở đó. Cả một khách sạn khác nằm bên trong khách sạn đó. Hầu như cháu không thể nhìn thấy nó. Nhưng nó có đó. Đó là nơi Người Cừu sống, những thứ kết nối với chú đều thông qua nơi ấy. Người Cừu giống như quản gia của chú, như người điều hành tổng đài điện thoại. Nếu ông ta không có ở đó, chú sẽ không thể kết nối được nữa."
"Hả? Kết nối ư?"
"Ừ, khi chú muốn tìm lại cái gì đó, khi chú muốn liên kết, ông ta sẽ là người thực hiện nhiệm vụ đó."
"Cháu không hiểu."
Tôi cũng xúc một ít cát và để cho chúng chảy qua các kẽ ngón tay.
"Bản thân chú cũng không thực sự hiểu lắm. Nhưng đó cũng là những điều Người Cừu nói cho chú biết."
"Ý chú là Người Cừu đã ở đó từ lâu rồi?"
"Ừ, nhiều năm rồi. Từ khi chú còn nhỏ. Nhưng chú không nhận ra ông ta mang lốt cừu cho đến gần đây. Tại sao ông ta lại ở đó? Chú chẳng biết. Có lẽ vì chú cần ông ta. Có lẽ bởi vì khi ta già đi, mọi chuyện đều không còn gắn kết với nhau nữa, ta cần thứ gì đó giúp giữ chúng lại với nhau. Cần phanh sự hỗn loạn ấy lại. Nhưng sao chú biết được? Càng nghĩ chú càng thấy lạ lùng. Thậm chí ngớ ngẩn nữa."
"Chú đã bao giờ kể cho ai khác chưa?"
"Chưa. Nếu có kể thì ai tin chứ? Ai có thể hiểu được chú đang nói về cái quái gì? Thêm vào đó, chú không biết diễn tả thế nào. Cháu là người đầu tiên chú kể chuyện này."
"Cháu cũng chưa từng kể cho ai nghe về khả năng của cháu. Bố mẹ cũng biết sơ sơ nhưng cháu và họ chưa bao giờ đả động đến. Sau việc xảy ra ở trường, cháu càng chôn chặt nó đi."
"Ồ, chú nghĩ là mình thấy vui vì chúng ta nói về chuyện này," tôi nói.
"Chào mừng chú đến với hội Ma quỷ," Yuki nói.
"Cháu không đến trường kể từ kỳ nghỉ hè trước," Yuki nói lúc chúng tôi thả bộ quay lại chỗ đỗ xe. "Không phải vì cháu không thích học. Chỉ là cháu ghét nơi đó. Cháu không thể chịu nổi. Nó làm cháu phát ốm, ốm thật đấy. Ngày nào cháu cũng nôn ra và cứ mỗi lần như thế, mọi người lại túm tụm bàn tán về cháu. Thậm chí cả các giáo viên cũng gây khó dễ cho cháu."
"Tại sao có người lại muốn bắt nạt một cô bé xinh đẹp như cháu?"
"Bọn trẻ con chỉ thích bắt nạt những đứa khác. Và nếu đứa ấy có bố mẹ nổi tiếng, mọi việc sẽ còn tệ hơn. Có thể với người khác chúng sẽ đối xử thật đặc biệt, nhưng với cháu thì chúng coi như rác rưởi. Dù sao cháu cũng có vấn đề trong chuyện cư xử với mọi người. Cháu lúc nào cũng căng thẳng bởi luôn sẵn sàng khép mình lại. Nên cháu hay bị động kinh, lúc đó trông cháu như con vịt ấy, và bọn họ trêu chọc cháu vì cháu như thế. Bọn trẻ con có thể trở nên vô cùng độc ác. Chú không thể tin nổi chúng ác đến mức nào đâu..."
"Được rồi mà," tôi nói và cầm lấy bàn tay Yuki và giữ trong tay mình. Quên bọn chúng đi. Nếu cháu không thích đến trường thì đừng đến nữa. Đừng tự ép buộc mình. Trường học có thể trở thành một cơn ác mộng thực sự đấy. Chú biết mà. Bạn cùng lớp với cháu là một lũ ngốc hay chĩa mũi vào việc của người khác còn giáo viên thì cư xử như thể thế giới này thuộc quyền sở hữu của họ. Tám mươi phần trăm trong số đó là những kẻ vô công rồi nghề hoặc những kẻ tàn ác, hoặc cả hai. Chú đoán là cái kiểu đó vẫn như vậy chẳng hề thay đổi."
"Chú cũng từng bị như thế à?"
"Tất nhiên rồi. Chú có thể nói hàng giờ về sự ngớ ngẩn của trường học."
"Nhưng học cấp II là bắt buộc."
"Đó là việc những người lớn phải lo, không phải cháu. Người ta không thể bắt cháu đến cái nơi khiến cháu cảm thấy khổ sở. Không thể được. Cháu có quyền mà."
"Thế sau đó cháu sẽ làm gì tiếp? Có phải mọi việc lúc nào cũng như thế không?"
"Mọi việc cũng y như thế với chú khi chú mười ba tuổi," tôi nói. "Nhưng nó sẽ không mãi như thế. Mọi việc đều có thể giải quyết được. Và nếu không, cháu vẫn có thể giải quyết khi đến lúc. Khi cháu lớn hơn một chút, cháu sẽ yêu. Cháu sẽ phải mua áo ngực. Cách cháu nhìn thế giới cũng thay đổi."
"Này, chú thật ngớ ngẩn!" con bé quay sang tôi và lắc đầu tỏ vẻ không tin. "Thông báo cho chú biết, con gái mười ba tuổi đã mặc áo ngực rồi. Chú lạc hậu gần nửa thế kỷ rồi, cháu thề luôn!"
"Chú mới ba mươi tư," tôi nhắc con bé.
"Năm mươi thì có," Yuki nói. "Thời gian trôi vù vù trong khi chú là một kẻ ngốc."
Nói xong, con bé tiến lại chỗ đỗ xe trước tôi.