Cúp điện thoại, Đường Tư Tư tắt đèn chùm chăn, giấy dán tiện lợi bị đè ở gối đầu.
Đường Tư Tư buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu cô cũng không có lá gan đi gọi cho số điện thoại trên giấy dán tiện lợi nữa. Vốn dĩ cô còn do dự, bị Cố Tuệ San gõ cửa kêu đi ngủ, do dự đã không còn.
Nằm ở trên giường, nắm di động đợi một hồi, Tống Dịch không có gửi tin nhắn QQ cho cô, vì thế cô bỏ điện thoại xuống xoay người âm thầm suy tư lời Mạ vừa nói.
Tuy rằng “Tống Dịch có khả năng cũng thích cô” chuyện này nói ra có vẻ giống đang nói mớ, chẳng qua, hiện tại cô đã xác định đời này sẽ không có liên quan gì đến Tống Dịch, cô có nên tranh thủ một chút hay không nhỉ?
Không phải lập tức biến thành con thỏ trắng lỗ mãng đi xung quanh anh, càng không phải muốn tranh thủ ra kết quả xác định gì đó, mà là nếm thử cảm giác tới gần anh một chút. Tỷ như chủ động hỏi anh vấn đề nào đó, chủ động nói chuyện với anh, tốt nhất là có thể trở thành bạn bè.
Nghĩ đến đây, Đường Tư Tư duỗi tay sờ điện thoại trên gối đầu, trong lòng nghĩ Tống Dịch muốn số QQ của cô, lại cho cô số điện thoại của mình, rốt cuộc có phải đang muốn làm quen? Có phải là đang ám chỉ cô có thể xem anh như là bạn bè?
Rung động, thấp thỏm, bối rối, khát vọng, áp lực.
Không có đáp án, cũng không dám tự mình trả lời, Đường Tư Tư kéo chăn che đầu, thở dài.
Ngày thứ tư chương trình học kết thúc hết một nửa.
Nhưng bởi vì là lớp mười một, thời gian ngắn ngủn mấy ngày mọi người đã làm quen với nhau, bao gồm ngồi cùng bàn trước sau.
Ngồi phía sau Đường Tư Tư và Mạ là hai nam sinh, bây giờ đã có thể nhẹ nhàng gọi tên nhau, cậu bạn mang mắt kính màu da ngâm tên Nhậm Hoài Tự, người còn lại không mang mắt kính màu da trắng tên Đổng Tường.
Đổng Tường ngồi ngay phía sau Đường Tư Tư, là một nam sinh da mặt dày.
Ngay từ đầu còn rất an phận, mấy ngày sau không biết là vô tình hay cố ý mà đá ghế Đường Tư Tư. Bởi vì bàn trước bàn sau nên giờ học cũng có lúc tổ nhóm thảo luận đề bài, tan học cũng sẽ xoay đầu trò chuyện, cho nên làm quen rất nhanh.
Đường Tư Tư ngay từ đầu cảm thấy cậu ta không phải cố ý đá ghế mà có khả năng là chân dài, lúc duỗi đến phía trước giày đụng phải ghế.
Đường Tư Tư có nhắc nhở qua mấy lần, kết quả tới tiết tự học hoặc giờ tan học cậu ta vẫn thường xuyên nhẹ nhàng đá chân ghế, sau đó Đường Tư Tư đã phát giác ra cậu ta là cố ý, còn có chút khiêu khích.
Cô rất ghét người này, đặc biệt là cái loại da mặt dày còn cố ý.
Đường Tư Tư và Mạ vừa ăn cơm chiều xong trở về phòng học ngồi.
Ngồi xuống ước chừng mười phút, ghế lại bị nam sinh phía sau đá, động tĩnh rất nhỏ, lực đạo rất nhẹ, nhưng Đường Tư Tư vẫn không vui quay đầu lại trừng mắt Đổng Tường một cái.
Đổng Tường lại đá ghế một chút, “Trừng gì? Đánh nhau không?”
Đường Tư Tư nghĩ thầm tên này bị bệnh tâm thần, chuyển thân mình ra sau đạp chân bàn cậu ta một cái, tiếp tục trừng mắt cậu ta: “Lại đá ghế tớ méc thầy.”
Đổng Tường cười rộ lên, “Chuyện nhỏ mà, méc thầy gì chứ?”
“Chuyện nhỏ? Vẫn luôn cố ý đá ghế tớ?” Đường Tư Tư nhìn cậu ta.
Đổng Tường dựa người lên cạnh bàn, cánh tay đặt trên bàn học, nhìn Đường Tư Tư, không đứng đắn nói: “Ai, tớ nói nghiêm túc nha, bộ dáng tức giận của cậu khá xinh đẹp.”
“Đẹp cái em gái cậu!” Đường Tư Tư mắng cậu ta một câu, tiếp tục, “Không được đá ghế tớ nữa, phiền quá.”
Đổng Tường căn bản không ngại cô mắng mình cái gì, “Tớ không phải cố ý, chân dài không có biện pháp.”
Đường Tư Tư vừa muốn mở miệng tiếp tục mắng cậu ta, lời còn chưa ra khỏi miệng, Đổng Tường đột nhiên kéo gần khoảng cách, thổi khí về phía cô.
Thổi trúng mắt, đôi mắt nhíu lại, chớp chớp hai cái.
Thổi xong, Đổng Tường thật vô lại mà cười rộ lên, Đường Tư Tư tức giận không muốn nói lời vô nghĩa, bước xuống bàn dưới lấy cuốn sách vật lý đập lên người cậu ta.
Đổng Tường giơ cánh tay lên, một bên chắn một bên cười: “A đau đau, cậu nhẹ chút.”
Âm thanh của cậu ta còn chưa tan mất, phòng học dãy cuối truyền đến một tiếng vang lớn, dọa cả phòng học ngây ngốc. Ngốc nhất là Triệu Tấn Bác, Tống Dịch con mẹ nó đá ghế của anh ta, làm anh ta trực tiếp té ngồi ở trên mặt đất.
Fuck, anh ta có trêu ai chọc ai à?
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, Tống Dịch nói với Triệu Tấn Bác: “Đi chơi bóng.”
Triệu Tấn Bác nhận lệnh của bạn tốt, nắm lấy bàn học từ trên mặt đất bò dậy, vừa xoa mông vừa bế quả bóng rổ lên ra khỏi phòng học.
Mãi cho đến khi ra khỏi khu dạy học anh ta mới đuổi kịp Tống Dịch, ôm bóng rổ đi đến bên cạnh anh: “Bình giấm đủ lớn, thật đáng sợ.”
Tống Dịch mặc kệ anh ta, mặt lạnh đi thẳng đến sân bóng rổ.
Sân đã bị chiếm hết, nhưng không sao chỉ cần tùy tiện nói một câu thêm vào là được, mặc kệ quen biết hay không quen biết, ở trên sân bóng mọi người đều là bạn bè.
Chơi xong, áo thun trên người Tống Dịch và Triệu Tấn Bác ướt một mảng lớn, trên trán đầy mồ hôi.
Đi lại vòi nước rửa mặt xong xuôi, sau đó đi mua hai chai nước, uống xong vứt vào thùng rác.
Triệu Tấn Bác sóng vai đi theo Tống Dịch đến khu dạy học. Đến lầu bốn không vào lớp mà đứng ngoài hành lang hóng gió, chờ khô hết mồ hôi mới vô lớp.
Triệu Tấn Bác ôm bóng rổ trong tay thẩy qua thẩy lại hỏi Tống Dịch: “Tiết tự học buổi tối hôm nay có đổi chỗ ngồi không?”
Tống Dịch: “Không.”
Gần đây lực nhẫn nại của anh không tốt lắm, đặc biệt là hôm nay, anh sợ ngồi cùng Đường Tư Tư, anh có thể sẽ làm ra việc không nên làm.
.
Thứ sáu trời bắt đầu đổ mưa, liên miên hai ba ngày, bầu trời thành thị nổi một tầng mây thật dày màu xám, ban ngày nơi nơi đều xám xịt. Mưa bụi đọng lại trên lá cây nhỏ giọt, chân, mặt, mu bàn tay đều lạnh.
Cuối tuần mới được nghỉ, cho nên buổi sáng thứ bảy Đường Tư Tư còn phải đi học.
Nguyên buổi chiều tự học, hợp với ba tiết tự học buổi tối, có thể làm người ta ngồi đến phát ngốc.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, âm thanh không lớn gió lạnh thổi qua cửa sổ, không mở điều hòa thời tiết cũng sẽ không nóng, còn mặc thêm một cái áo khoác.
Trời mưa đến giữa trưa chủ nhật mới ngừng, mỗi sáng chủ nhật Đường Tư Tư sẽ ngủ đến giờ mới dậy.
Đi vào lớp mười một tất cả mọi người đều có cảm thụ giống nhau, thời gian dài học tập không thích ứng không được, đặc biệt là ba tiết tự học buổi tối, quá mệt mỏi. Tiết thứ ba, rất nhiều người không chống đỡ nổi mà ngủ trên bàn học.
Cho nên, chủ nhật là ngày duy nhất có thể nghỉ ngơi.
Đường Tư Tư tỉnh ngủ cũng không rời giường cô chỉ ước gì có thể ăn vạ trên giường nguyên một ngày, nhưng ẩn ẩn nghe được phòng khách có chút ồn ào.
Cô mới xốc chăn lên xuống giường, vừa lúc Cố Tuệ San mở cửa phòng cô, nói: “Tư tư, mau dậy rửa mặt thay quần áo, ông ngoại bà ngoại con tới chơi.”
Nghe được ông ngoại bà ngoại, Đường Tư Tư theo bản năng nghĩ đến Cố Vân Như và Cố Tân Thần, Cố Vân Như là chị họ cô, Cố Tân Thần là em trai của Cố Vân Như, cũng em họ của cô.
Chân xỏ dép lê, nhìn Cố Tuệ San nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Cố Vân Như cũng tới?”
Cố Tuệ San biết cô không thích Cố Vân Như, nhưng vẫn tiếc nuối nói, “Ừ.”
Đường Tư Tư không vui, thu chân lại chui vào giường: “Vậy con không ra.”
Cố Tuệ San tay cầm then cửa nhìn chằm chằm cô, “Đường Tư Tư con đã mười sáu tuổi rồi, đừng tùy hứng nữa, ra chào hỏi ông ngoại bà ngoại một tiếng.”
Đường Tư Tư cũng biết, không muốn gặp Cố Vân Như, nhưng muốn gặp ông ngoại bà ngoại, đành phải cam tâm tình nguyện mà đi ra chào hỏi ông ngoại bà ngoại, sau đó đi toilet rửa mặt chải đầu.
Chải tóc xong, trở lại phòng ngủ phát hiện Cố Vân Như đang ngồi trước máy tính cô, Cố Tân Thần đứng bên cạnh Cố Vân Như.
Nhìn thấy Đường Tư Tư đi vào, tay Cố Vân Như cầm con chuột, quay đầu hỏi cô: “Tư Tư, mật khẩu là gì vậy?”
Đường Tư Tư căn bản không muốn Cố Vân Như chạm vào đồ của mình, cô đi lại tủ quần áo tìm đồ, trả lời: “Quên rồi.”
Cố Vân Như nhìn cô chằm chằm, “Tư Tư, cậu có ý gì? Chơi máy tính một chút cũng không được?”
Không muốn nói lời khó nghe, Đường Tư Tư lấy quần áo ôm vào trong ngực, nhìn về phía Cố Tân Thần, “Thần Thần, em và chị gái đi ra ngoài đi, đi phòng khách xem TV với ông nội bà nội, chị muốn thay quần áo.”
Cố Tân Thần mới tám chín tuổi, tính cách nhu thuận nghe lời, hoàn toàn trái ngược với Cố Vân Như.
Cậu bé gật đầu với Đường Tư Tư, sau đó nhìn Cố Vân Như, “Chị, chúng ta ra ngoài xem TV đi.”
Cố Vân Như cũng không vui vẻ gì, không tình nguyện đứng kên. Thời điểm đi ra ngoài ánh mắt nhìn lướt qua tủ quần áo của Đường Tư Tư, thấy được một góc váy, ánh mắt cô ta sáng lên, đột nhiên duỗi tay bắt lấy cái váy kia.
Đây là phong cách Lolita váy liền áo, hồng hồng trắng trắng, tay áo váy bồng, Hoa Hồ Điệp kết lá sen, thật tinh xảo.
Hai ngày trước đi qua nhà Tưởng Tinh Đồng, thấy được một tủ quần áo các loại kiểu dáng màu sắc mỗi một cái đều xinh đẹp, cũng từ miệng Tưởng Tinh Đồng biết được, đó toàn là váy quý.
Cô ta nắm chặt cái váy của Đường Tư Tư không buông tay, nhìn về phía cô hỏi: “Tư Tư, sao cậu lại có loại váy này?”
Đường Tư Tư vừa thấy nhìn thấy đã biết cô ta suy nghĩ cái gì, vội vàng đẩy cánh tay cô ta ra, đóng tủ quần áo lại, không trả lời chỉ nói: “Ra ngoài, tôi muốn thay quần áo.”
Cố Tân Thần đã đi ra ngoài, lúc này quay lại nói với Cố Vân Như: “Chị, ông nội kêu chị.”
“Kêu làm gì?” Cố Vân Như bực bội hỏi, cất bước ra khỏi phòng Đường Tư Tư, trước khi ra khỏi phòng còn nhìn thoáng qua tủ quần áo.