Hai mươi....!bốn mươi chín...
"Dừng lại!"
Thấy A Cửu đến trương bá bá mới dám chạy lại đỡ lấy Đại Vu Qua.
Hai ảnh vệ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Các ngươi còn không mau đi làm việc"
Đại Lục Di nhìn hai tên ảnh vệ đi mất, dù tức giận nhưng thái độ cũng đã tốt hơn nhiều.
"Còn chưa đánh xong mà các ngươi đi đâu vậy?"
A Cửu không nặng không nhẹ mà nói.
"Đại tiểu thư chẳng lẽ không biết điều kiên kị của phủ Vạn Lạc hay sao? Nếu chuyện này rơi đến tai chủ tử e là không tốt cho đại tiểu thư đâu"
Đại Lục Di đúng là không biết.
"Là sao?"
"Chủ tử ghét nhất là dùng hình đối với người của mình, mong rằng sau này đại tiểu thư làm việc gì cũng nể mặt chủ tử một chút, thuộc hạ xin cáo từ"
Lúc Đại Lục Di ở đường gia trang không có nhiều quy củ như vậy, nàng ghét ai thì cứ đánh phạt là xong, Đại Vu Qua cũng là một trong những người đó.
Lúc trước nàng cũng không muốn phá hủy danh tiếng của mình, nên chỉ phạt hai nô tì trong âm thầm.
Còn Đại Vu Qua dù sao cũng là đệ đệ của nàng, tỷ tỷ dạy đệ đệ thì có phải chuyện lớn lao gì.
Đại Vu Qua có làm sao thì cũng là người của nàng chứ đâu phải người của phủ Vạn Lạc.
*Xí* Bất quá thì không đánh nữa, đứng nãy giờ nàng cũng mỏi chân rồi.
Đại Lục Di trở về phòng, dặn lòng sau này phải để ý hơn, không thể để Tự Giải Ngâu có cái nhìn xấu về nàng được.
_______
Trăng mật cô độc trong đêm tối như mực, ánh sáng mập mờ toả xuống, càng khiến cho thân ảnh mang tấm lưng thấm máu kia tăng thêm vài phần buồn bã.
Đại Vu Qua từ chối để trương bá sức thuốc cho mình, y như không thấy đau mà cởi bỏ áo, tự mình soi gương chậm rãi thoa thuốc lên vết thương đang ứa máu, chẳng có lấy một cái cau mày nào hiện ra trên khuôn mặt của Đại Vu Qua.
Dù có mạnh mẽ đến đâu thì sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt cùng mồ hôi lấm tấm tuôn xuống cũng không thể che giấu đi được.
Cửa sổ khẽ động, một bóng người từ đó nhảy vào.
Đại Vu Qua đột ngột quay đầu, rồi lại thu hồi ánh mắt.
"Để ta!" Tự Giải Ngâu chợp lấy bàn tay Đại Vu Qua.
Đại Vu Qua lạnh lùng quay đi, khoác chiếc áo mới vào.
"Không cần"
Tự Giải Ngâu biết thuốc vẫn chưa được y thoa xong, đây là muốn cự tuyệt ý tốt của hắn thôi.
Tự Giải Ngâu từ phía sau, đẩy y ngồi trên giường, đưa tay kéo áo y xuống.
"Tự Giải Ngâu đây là phòng của ta"
Giọng trầm buồn nói nhẹ.
"Ta chỉ muốn nhìn ngươi một lát"
Chuyện Đại Vu Qua bị quất trượng vào người, Tự Giải Ngâu có biết.
Hắn không muốn quan tâm nhưng tâm trí thì không ngừng lo lắng.
Cơ thể Đại Vu Qua đau rát, vốn là y lười biểu hiện ra nhưng đột nhiên hắn xuất hiện làm y có chút mong muốn được ỷ lại.
Ha.
Đại Vu Qua, ngươi điên rồi.
Còn cãi nhau với người này chỉ thiệt cho bản thân y hơn mà thôi.
Đại Vu Qua lười chấp nhặt với hắn.
Đúng là Tự Giải Ngâu chỉ đăm đăm nhìn vào vết thương chứ không có làm gì khác.
Là Đại Vu Qua bị thương chứ không phải hắn, vì sao lòng hắn lại cảm thấy khó chịu như ngàn con ong châm chít vào nội tâm hắn vậy.
Tự Giải Ngâu biết bản thân đã thích Đại Vu Qua, hắn cũng không có nhút nhát mà không dám đối mặt.
Chỉ là thích một người lại đau đến thế sao? Thật sự sẽ vì người ấy mà tâm phiền ý loạn sao?truyen dam my
"Này, ngươi nhìn đủ chưa vậy?"
Lồng ngực y phập phồng, dường như nhịp tim lại tăng lên rồi, cớ gì để hắn nhìn vết thương thôi mà lại khiến y có chút xấu hổ vậy chứ.
Lúc Tự Giải Ngâu hồi thần thì Đại Vu Qua đã kéo áo lên ngay ngắn.
Hắn ôm y từ phía sau.
Giọng trầm thủ thỉ bên tai, pha lẫn chút nghẹn ngào.
"Vu Qua, Xin ngươi...!Chỉ một lần này..."
Một lần...!Một lần gì chứ, Đại Vu Qua cứng đơ.
Tự Giải Ngâu ôm y nhưng không hề dùng lực, vết thương cũng không quá đau.
Tên này hôm nay có vẻ khác thường thì phải.
Đang có tâm sự hả, ngày giỗ của phụ mẫu hắn cũng qua rồi mà?
Đại Vu Qua không quay đầu lại.
"Này, ngươi sao vậy?"
"Kẻ phụ thân ngươi..." Tự Giải Ngâu ngừng lại.
"Hả?"
Hắn nhắm chặt hai mắt.
"Người đó có thể thích ngươi không?"
"Ý ngươi là ta có thể thích người sát hại phụ thân không hả?"
"Ừ"
Đại Vu Qua chợt cười.
"Làm sao có thể..."
Chỉ cần một ngày Đại Vu Qua tìm được mẫu thân, thì sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Đại Lục Vương.
Bao nhiêu năm làm tay sai cho ông ta, cái ân nuôi dưỡng cũng coi như y đã trả hết rồi.
Còn nếu mẫu thân thật sự đã bị Đại Lục Vương thì dù ông ta có là...
Hai mắt Đại Vu Qua căm phẫn.
"Ta nhất định sẽ trả thù, nếu thất bại, kiếp sau ta lại đến tìm hắn, làm ma cũng không tha cho hắn"
Hai tay Tự Giải Ngâu siết chặt, cơn đau sau lưng đột ngột dâng lên khiến Đại Vu Qua hít sâu một hơi.
Chỉ lo nghe hắn nói nhảm, Đại Vu Qua như quên mất đi mình còn đang bị hắn ôm nữa.
"Ngươi muốn ôm đến lúc nào, ta nói chứ con người ngươi sao lạ vậy? Có buồn bã thì ra phố tìm mấy cô nương giải sầu đi, hay là uống rượu đấy, lúc ta buồn chỉ cần uống một vài vò rượu...!Nói chung là ngươi không đi ôm cô nương đi, lại cứ ở đây ôm ta thì có giải quyết được vấn đề gì đâu, ngươi..."
Tự Giải Ngâu thả lỏng tay, nâng cằm Đại Vu Qua, để khuôn mặt y nghiêng về phía hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn xuống môi y, không phải là cái hôn sâu mà chỉ như chuồn chuồn lướt qua.
Hắn luyến tiếc đôi môi y rồi hôn nhẹ lên chóp mũi.
Đến khi Đại Vu Qua mở mắt ra thì Tự Giải Ngâu đã rời đi.
Hiếm khi Đại Vu Qua nói nhiều như vậy, coi như là y đang đồng cảm với người đang có tâm sự kia đi, vậy mà hắn không thèm nói gì còn đi thẳng một mạch không quay đầu nữa chứ.
Ha.
Uổng phí đêm nay bổn công tử còn nhẹ nhàng với ngươi.
Nhưng mà, tim y vẫn còn loạn nhịp.
Đại Vu Qua đưa tay vỗ vỗ ngực trái, cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, y uống thêm vài ngụm nước rồi nhanh tay tháo giày, lên giường nằm sấp xuống, không biết qua bao lâu y mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ.