Nhị Đại Khai Phong Phủ

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch thiếu gia rất chăm chú. Triển Chiêu cũng rất chăm chú.

Hai người trước sau đi tới Mã gia, đó là nơi bắt đầu manh mối.

Quá trình phá án không cần viết nhiều, cái này cũng không phải kịch phá án.

Có điều sau khoảng nửa tháng ở chung, Bạch thiếu gia cảm thấy cái người gọi Triển Chiêu này cũng coi như là không khiến người ta ghét đến vậy. Chẳng qua chính là xấu một tí, già một tí, đần một tí, hiền một tí, thích bảo mình tránh xa một tí!

Cũng nửa tháng ở chung, Triển Chiêu cũng bắt đầu hiểu tính khí Bạch thiếu gia này. Người này chẳng qua là thiếu gia hơi nóng nảy, tính cách hơi bạo, hơi kiêu ngạo, hơi cậy mạnh, hơi bá đạo, hơi lãng phí, tỷ lệ đối nghịch với mình ngày càng cao hơn một tí!

Có điều vụ án ấy à, vẫn là phá. Hơn nữa hai người cũng không lén lút đánh nhau.

Đối với điểm này Công Tôn Sách vẫn tương đối thỏa mãn, mặc dù ông phát hiện sau khi thiếu niên Bạch Ngọc Đường này đến, Bao hắc tử có dấu hiệu phản tổ rõ ràng.

“A Sách. Sao ngươi lại không để ý tới ta?” Bao Chửng duỗi móng vuốt đen ra muốn với lấy tay Công Tôn Sách.

Một chiếc đũa phi qua, cái này có thể thi châm phong huyệt tay đương nhiên sẽ không có khí lực, huống chi ông đang nổi nóng. “Ngươi cút xa một chút cho ta!”

“A Sách a, ngươi không phát hiện ra sao? Gần đây hình như ngươi trẻ lại không ít đó!”

“()%—¥(¥(—… ¥(—… %——————(. Hôm nay ngươi ngủ cùng bọn Trương Long Triệu Hổ đi! Người ở đó trẻ trung hơn!” Sau khi mắng một trận tương đối có ngôn từ kiềm chế, cơm ăn không trôi.

Bao Chửng thẫn thờ, ngài biết hôm nay không thể quay về phòng ngủ.

Thế là sau khi xử lý xong công tác ban ngày, giải quyết xong vụ án Cao Ly thị giả, Bao đại nhân hôm nay chỉ có thể ngồi đần mặt ở bên ngoài phòng khách.

Mà vào lúc này còn có hai người không ngủ.

Đó chính là đường đường nam hiệp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường Bạch Ngũ gia của chúng ta.

Hai con thiên lý câu chạy rất nhanh, thêm vào đó là Triển Chiêu bực tức nôn nóng, chỉ lo nhi tử chọc họa cho Bao đại nhân thêm phiền phức. Thế nên cái gì mà nghỉ chân, cái gì mà ăn cơm, những thứ đáng được chú ý ấy cũng đều miễn hết. Tóm lại là chỉ nghỉ ngơi cá biệt một canh giờ rồi lại lôi Bạch Ngọc Đường chạy tiếp.

Lúc đến ngoài thành Khai Phong trời cũng đã tối, cửa thành tuy không đóng nhưng Triển Chiêu cũng không tiến vào.

“Nhảy tường thành!” Trên đường đi Triển Chiêu cũng đã không cho Bạch Ngọc Đường được bộ mặt tử tế. Đương nhiên là ngoại trừ tình huống đặc biệt ngày nào đó, nhưng sau tình huống ấy, sắc mặt y càng ngày càng khó coi.

“Ta nói Miêu Nhi, ngươi và ta cũng không phải là trộm. Nhảy tường thành làm gì?” Ngũ gia trong lòng khó chịu a!

“Có nhảy hay không?” Ai có tâm tình giải thích với ngươi nhiều như vậy.

“Nhảy nhảy nhảy!”

Kỳ thực Triển Chiêu cũng không biết vì sao mình lại muốn nhảy tường thành, dù sao thì y cảm thấy lúc này rêu rao khắp nơi trên đường Khai Phong, là chuyện phi thường nguy hiểm. Nhất là y không biết nhi tử có gây rắc rối hay không.

Tiến vào trong thành, Ngũ gia hỏi: “Tìm khách điếm hay là trực tiếp đến phủ Khai Phong?”

“Trực tiếp đến phủ Khai Phong đi. Ta vẫn lo lắng Cẩm Nhi gây phiền toái khiến đại nhân ở đó không dễ xử lí.” Vì sao y lại luôn cảm thấy vô cùng lo sợ?

Ngũ gia gật đầu, dù sao Miêu Nhi nhà hắn muốn nói gì thì hắn cứ nghe thế đó đi. Dù cho khó chịu tính tình của y, nhưng hắn vẫn sẽ theo ý y.

Đến trước cửa phủ Khai Phong, Triển Chiêu dừng lại chốc lát. “Ngọc Đường, đi chính môn hay là hậu môn hay là nhảy tường?”

“Ngươi đến mức đó sao?” Ngũ gia toát mồ hôi. Liền cũng không đợi Triển Chiêu mở miệng, bèn gõ lên đại môn.

Lão hán trông cửa bực mình mở cửa, “Ai vậy?”

“Lão Vương, là chúng tôi.” Đây là lần đầu tiên sau mười tám năm Triển Chiêu gặp lại người phủ Khai Phong. Trong lòng cứ gọi là quay cuồng, cứ gọi là lệ nóng doanh tròng a!

“Bạch tướng quân? Triển đại nhân? Các ngài phá án đã về rồi? Mau vào đi. Tiểu nhân đi nấu nước luôn cho các ngài.” Lão Vương này đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ khiến cho ông cũng lập tức trở lại mười tám năm trước.

Triển Chiêu tay run lên, Ngũ gia khóe miệng co giật. “Này là cái gì với cái gì a?”

Quản lão ta làm gì! Đi vào rồi nói.

Hai người cũng không quản cái lão Vương trông cửa hồ đồ kia, trực tiếp vòng tới hậu viện tìm Bao đại nhân.

Bao đại nhân ở chốn nào đương nhiên là họ biết. Giờ khắc này thấy Bao đại nhân đốt đèn trong phòng, tâm Triển Chiêu cứ gọi là kích động. “Ngọc Đường! Ngươi nói Bao đại nhân nhìn thấy chúng ta sẽ như thế nào?” Y cầm lấy tay Ngũ gia, khuôn mặt hồng hồng, trông thế nào cũng mê người.

“Đương nhiên là vui mừng! Cái này còn cần phải hỏi sao con mèo con ngốc nghếch!” Hắn đương nhiên biết Triển Chiêu mười tám năm không gặp Bao đại nhân sẽ căng thẳng, kỳ thực hắn cũng giống như vậy.

Bao Chửng đang phiền muộn trong phòng, A Sách nhà ngài không cho ngài vào trong phòng ngủ, nam nhân bị vứt ở bên ngoài có ai lại không phiền muộn? Nghe có người gõ cửa, ngài làm bộ cầm lấy một quyển sách. “Ai?”

“Đại nhân. Là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường!” Người nói chuyện là Triển Chiêu, nhưng y không biết giọng nói của mình cùng giọng nói của nhi tử đều giống nhau.

Bao Chửng kinh hãi, “Vào đi!” Hai người họ giờ này còn có thể đến chỗ mình? Chuyện gì? Không thể nào chứ?

Bạch Ngọc Đường đẩy cửa, Triển Chiêu đi vào trước một bước.

Bao đại nhân nhìn thấy Triển Chiêu một thân lam y nhất thời rơi vào trong sương mù không biết trời trăng gì. Nhưng này còn tốt, khi ngài nhìn thấy Bạch Ngọc Đường kia toàn thân bạch y trên mặt mang theo ngạo khí, tim suýt thì ngừng đập.

“Triển huynh đệ? Bạch Ngọc Đường?” Hỏi cứ gọi là miễn cưỡng a, cứ gọi là run rẩy a!

Triển Chiêu suýt rơi nước mắt. Thấy vẻ kích động trên khuôn mặt đen thui của Bao đại nhân (Miêu Nhi, ngươi nhìn đúng không vậy? Đó là kích động? Ngươi xác định không phải là hoá đá?) y là kích động kích động lại kích động. Liền vội vàng tiến lên vài bước quỳ xuống bái.

“Chính là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường! Đại nhân, chúng ta đến…” Triển Chiêu chưa kịp nói xong, đã bị dọa ngược lại.

Chỉ nghe Bao đại nhân thở dài một tiếng! “Trời ơi! Lẽ nào Bao Chửng ta đại nạn sắp tới sao? Triển huynh đệ, Bạch Ngọc Đường, các ngươi là tới đón ta cùng đi sao?”

Nghe xong lời này cứ gọi là khó chịu. Cái gì gọi là đại nạn sắp tới? Cái gì gọi là đón ngài cùng đi? Hóa ra Bao đại nhân còn cho rằng họ đã chết rồi à? Ngũ gia nghe xong nhất thời cảm thấy không chỉ khóe miệng co giật, mà dạ dày cũng đang co thắt. “Bao đại nhân. Ngài nhìn đúng rồi, chúng ta là người sống sờ sờ. Mang ngài xuống địa phủ không phải chuyện chúng ta quản!”

“Bạch Ngọc Đường, ngươi bớt tranh cãi một tí!” Triển Chiêu bất đắc dĩ trừng Ngũ gia một chút. Sau đó lập tức giải thích với Bao đại nhân, “Đại nhân. Ngài không có đại nạn sắp tới, Triển Chiêu cùng Ngọc Đường là từ nhà đến đây thăm ngài cùng Công Tôn tiên sinh.”

Ngữ điệu ôn hòa này, giọng nói quen thuộc này, Bao Chửng tin. “Hai người các ngươi sao một chút cũng không già?”

Triển Chiêu liền biết Bao đại nhân là vì dung mạo của họ mới hiểu lầm, y bèn cười trả lời: “Hai chúng ta luyện nội công có thể khiến người ta thân thể bất lão, vì vậy dù cho có trải qua khoảng trăm năm dung mạo này cũng sẽ không biến hóa.” Đương nhiên thân thể bất lão không có nghĩa là sẽ không chết, một khi khí số đã tận người sẽ quy thiên. Chỉ có điều trước đó tất cả mọi chức năng cơ thể của họ đều sẽ giống như khi còn trẻ, có điều Triển Chiêu cảm thấy như vậy cũng không phải chuyện tuyệt đối tốt. Ví dụ như Bạch lão Ngũ kia già rồi cũng không quên… khụ… một loại chuyện nào đó…

Bao Chửng bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Ồ ~! Thì ra là vậy. Sớm biết thế bản phủ năm đó nên học chút bản lĩnh từ các ngươi, như vậy thân thể cũng bất lão a!” Cứ nghĩ đến việc ngài cùng A Sách nhà ngài bây giờ chỉ lăn qua lăn lại là lập tức mệt mỏi, nếu thân thể có thể bất lão thì tốt biết bao! Quả nhiên, tuy đều là nam nhân, nhưng vị trí không giống, tâm lý cũng sẽ không giống.

Thấy Bao đại nhân không nghi hoặc nữa, hai người lúc này mới an tâm ngồi xuống.

Bao Chửng vội vã đứng lên, “Hai người các ngươi chờ một chút.” Nói xong ngài vòng tới buồng trong đẩy cửa đi vào, đến bên giường kéo Công Tôn Sách đang chìm trong giấc mộng. “Dậy dậy. Ngươi mau xem ai tới!”

Công Tôn Sách cực kỳ khó chịu mở mắt ra, “Ngươi… Ai cho ngươi vào phòng?”

“Triển huynh đệ cùng Bạch Ngọc Đường đến thăm chúng ta!” Vào lúc này Bao Chửng còn hơi đâu mà quản nhiều, giây phút kích động lòng người như thế, ngài đương nhiên muốn chia sẻ với A Sách nhà ngài. Nhất là người ta đều biết có Bao Chửng thì có Công Tôn Sách, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở về làm sao chỉ có thể gặp mình không gặp Sách.

“Ngươi già rồi bị hồ đồ hả? Lại phát điên cái gì thế?” Công Tôn Sách vô lực bị Bao Chửng kéo ra khỏi ổ chăn mặc y phục, sau đó bị đẩy ra ngoài phòng.

Mà bên ngoài Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang tuấn mục đối minh mâu nhìn nhau.

Hơn nữa trên trán cũng đều thấm ướt mồ hôi.

Ngũ gia kề sát tới bên tai Triển Chiêu. “Miêu Nhi, đại nhân cùng tiên sinh sao lại ở chung một chỗ vậy?”

Triển Chiêu nhíu lông mày, nhưng y không cách nào phủ nhận sự thực. “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”

“Phong thủy phủ Khai Phong cũng thực không tồi a!” Ngũ gia cảm khái.

“Không sai… Khụ…” Vừa về tới phủ Khai Phong, Triển Chiêu liền nhất thời tìm về cảm giác năm xưa. Không thể nói lung tung được, bất đồng địa phương cũng có bất đồng quy củ a! Ở trong phủ Khai Phong, y phải có chừng mực mới được.

Lúc này Công Tôn Sách bị Bao Chửng đẩy ra ngoài, vừa trông thấy bên ngoài có hai người ngồi, Công Tôn Sách kinh ngạc dụi dụi mắt. Nhìn rõ ràng, quả nhiên là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, có điều sao còn trẻ như vậy? Lẽ nào là… Công Tôn Sách liền cực kỳ không có phong độ nắm lấy cánh tay Bao Chửng: “Bao Chửng! Chúng ta đại nạn sắp tới sao? Hai người bọn họ là tới đón chúng ta cùng đi sao?”

Rắc! Rắc! Hai tiếng, tay vịn ghế của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bị bóp nứt. Trong đó có một chiếc mới nửa tháng trước bị bóp nứt một lần… Làm đồ vật trong phủ Khai Phong phủ cũng khổ cực như vậy. Đặc biệt là lúc hai người tên Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu này đồng thời xuất hiện, tất cả đều xem chừng rất nguy hiểm…

Công Tôn Sách đã để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường được thụ giáo! Quả nhiên là một nhà. Nói chuyện thực sự là một kiểu! Thế là bất đắc dĩ, Triển Chiêu lại phải giải thích một lần nữa.

Tốc độ tiếp thu của Công Tôn Sách so với người thường nhanh hơn vài lần, vì vậy ông vừa nghe xong đã hiểu ngay. Còn lắc đầu cảm khái nói: “Sớm biết thế lúc trước ta nên theo các ngươi học võ nghệ. Như vậy thân thể cũng được bất lão!” Nếu vậy bánh bao đen chết tiệt thối tha rữa nát sẽ không dám ra tay với mình, có thể bảo vệ tay chân lẩm cẩm là quan trọng nhất! Xem đi! Đã nói với các ngươi rồi tuy đều là nam nhân, nhưng vị trí không giống nhau thì ý nghĩ không giống nhau mà!

Rắc! Rắc! Một bên tay vịn khác cũng nứt.

Triển Chiêu quyết định vẫn là không nên dây dưa vấn đề này với bọn họ, y mở miệng hỏi: “Đại nhân, tiên sinh. Gần đây phủ Khai Phong đại án gì phát sinh không?”

Bao Chửng cảm khái, Công Tôn Sách tán thán. Triển Chiêu chính là Triển Chiêu. Vĩnh viễn ngồi xuống phủ Khai Phong là hỏi vụ án trước.

Bao Chửng đáp: “Từ sau khi bọn Từ Lương cùng Vân Thụy phá đám tặc ở Đông Hải Bồng Lai đảo, tặc nhân đã ít hơn nhiều. Ngày thường cũng không có quá nhiều đại án. Gần đây à, đúng là có một án phát sinh. Sứ giả Cao Ly bị giết, cống phẩm bị cướp. Có điều đã phá.”

Hả? Sứ giả Cao Ly? Tâm Triển Chiêu nhất thời run lên. “Phạm nhân là ai?”

“Một thái giám tổng quản trong cung.” Bao đại nhân trả lời.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở phào một hơi. Không phải nhi tử bảo bối của họ thì họ yên tâm rồi.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Đại nhân, tiên sinh. Gần đây các ngài có gặp một hài tử diện mạo giống Triển Chiêu không?”

“Ngươi nói Bạch Ngọc Đường?” Bao Chửng hỏi.

“Gì cơ?????” Triển Chiêu trợn mắt lên, một mặt kinh ngạc đến ngây người.

Ngũ gia cũng sững sờ, “Đại nhân đây là ý gì?” Bối rối!

Công Tôn Sách thấy Bao Chửng nói không rõ ràng, lén lút véo ngài một cái, sau đó mỉm cười trả lời: “Hơn nửa tháng trước có một thiếu niên tự xưng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đến phủ Khai Phong. Tìm tân nhâm Triển hộ vệ gây phiền phức, nói là bắt hắn bỏ phong hào Ngự Miêu cùng danh tự Triển Chiêu.”

Khá lắm! Cha ngươi đem hào cho ngươi cũng là đủ liếc nhìn, ngươi còn giả danh lão tử ngươi đi lừa bịp! Ngũ gia lần đầu tiên muốn tự tay tét mông cái cục cưng quý giá của hắn.

Triển Chiêu xoa đầu, “Nó… Nó chưa gây thêm phiền phức trong phủ chứ?” Nghiệp chướng a! Lẽ nào là con đắc tội Nhị Lang thần, lão nhân gia người phái một tên quỷ đòi nợ đến dằn vặt con sao? Triển Chiêu lần đầu tiên cảm thấy thần linh tồn tại chân thực đến cỡ nào.

Bao Chửng lắc đầu, “Không có không có. Bạch thiếu hiệp sau khi nghe lời bản phủ, đã hỗ trợ phá vụ án Cao Ly thị giả. Các ngươi biết nó?” Bao đại nhân thích thú cứ gọi là cao a! Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường như vậy, lẽ nào thật sự chính là…

Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Không dối gạt đại nhân. Hài tử kia gọi Bạch Vân Cẩm, là nhi tử của ta cùng Ngọc Đường. Ngài đừng coi nó mười tám tuổi, nhưng mà người trong nhà đều cưng chiều nó nên vẫn còn như một đứa trẻ.” Kỳ thực Triển đại hiệp của chúng ta cũng không phát hiện, lúc y nói lời này chẳng khác gì một người mẹ cả. Cái này gọi là thời gian là liều thuốc dung hợp có thể biến tất cả sự vật trở nên giống nhau.

Công Tôn Sách kinh ngạc, “Triển… huynh đệ. Ý ngươi là nói mười tám năm trước các ngươi rời đi, là bởi vì ngươi… khụ… mang thai hài tử kia?” Chẳng trách chẳng trách! Nếu như là vậy thì có thể giải thích tại sao khoảng nửa năm kia Triển Chiêu đều sinh ra mấy loại bệnh như bị sốt.

Triển Chiêu liền muốn nổ tung, nhưng y vẫn như cũ nhăn nhó mặt kiên trì giải thích. “Tiên sinh ngài hiểu lầm!” Kỳ thực Triển Chiêu muốn nói: Ngài học kỳ hoàng chi thuật thế quái nào vậy? Nam nhân nhà các ngài có thể sinh con? Đáng tiếc a đáng tiếc, dù cho tính khí Triển đại hiệp của chúng ta vì thằng con mà trở nên nóng nảy, tuy nhiên cũng sẽ không bùng phát như vậy. Vì vậy nói tiếp: “Vân Cẩm là ta cùng Ngọc Đường trên đường xuất du nhặt được trong một ngôi miếu Nhị Lang.”

Bao Chửng bày ra vẻ kinh ngộ: “Thì ra là vậy. Nhưng hài tử kia vì sao lại giống Triển huynh đệ ngươi như vậy?”

Triển Chiêu vô ngữ, vấn đề này y cũng muốn biết hơn bất kỳ kẻ nào. “Cái này, hẳn là lớn lên bên ta, nên tự nhiên giống ta đi.”

Công Tôn Sách gật đầu, “Xác thực có chuyện này. Bao đại nhân, ngài sau này không cần thử lại.”

Bao Chửng phiền muộn, nếu như về già có thể có một đứa con trai thì thật tốt. Chỉ tiếc a chỉ tiếc. Không bằng hôm nào đi cầu Nhị Lang thần đi! (GG: Nha đầu thối, ngươi xong chưa? Mỗ Huyền: Chân quân đại nhân, tiểu nữ tử oan uổng a! GG: Ngươi oan uổng cái… X! Bây giờ bản chân quân quẳng ngươi xuống mười tám tầng địa ngục! Mỗ Huyền: GG, ngài có thể tưởng tượng được rồi. Cứ cho là mỗ ở trong địa ngục cũng sẽ không quên nói chuyện. Chẳng lẽ ngài muốn tôi đem chuyện khuê phòng của ngài cùng Ngưu Ngưu chia làm ba mươi tám vạn sáu ngàn hồi, xong ngày nào cũng không ngừng luân hồi diễn thuyết sao? GG nổi gân xanh: Ngươi coi như ta chưa từng nói lời vừa nãy!)

Người già chính là khá là dũng cảm a! Ngũ gia nhất thời cảm thấy đối thoại giữa Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cực kỳ ám muội.

Triển Chiêu mới không có tâm tình để ý đến mấy chuyện này của bọn họ. Trong đầu y lúc này đều là nhi tử nhi tử nhi tử vẫn là nhi tử! “Đại nhân, tiên sinh. Không biết Vân Cẩm hiện giờ ở đâu?”

“Ở trong phòng các ngươi ở lúc trước.” Bao Chửng đáp.

Triển Chiêu vội vàng đứng lên, “Chúng ta đi tìm nó.”

Công Tôn Sách muốn ngăn, nhưng lại không cản lại. Thấy hai người Triển Chiêu đi rồi, ông có một loại dự cảm xấu. “Bao Chửng, chúng ta chuẩn bị dọn nhà đi!”

“Sao?”

“Ngươi cho rằng Triển huynh đệ cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tình hình bây giờ của nhi tử bọn họ, sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Không thể nào? Chút việc nhỏ như thế Triển huynh đệ làm sao có thể trách chúng ta.”

“Ngươi biết cái X! Làm cha mẹ có ai không yêu thương nhi tử của mình? Ngươi không thấy bộ dạng lo lắng của Triển huynh đệ sao?”

“Ây… Trước tiên xem rồi hẵng nói…”

Bên này hai người đang hết sức nỗ lực trong phòng.

Bạch thiếu gia: Ngươi nhẹ chút! Đau chết người!

Triển hộ vệ: Xin lỗi. Lần đầu ta làm, ngươi kiên nhẫn một chút.

Bạch thiếu gia: Nhẫn cái rắm ấy! Đương nhiên ngươi không đau, ngươi chậm một chút!

Triển hộ vệ: Ta đã rất chậm a! Nhưng mà ta nhịn khó chịu lắm rồi. Làm xong nhanh một chút giải thoát nhanh một chút.

Bạch thiếu gia: Ngươi là đồ tiểu nhân chỉ lo cho mình! Thiếu gia ta lẽ nào nhịn không khó chịu? Nhưng ngươi cũng không thể… Ai da… Ngươi muốn chết à! Chậm một chút!

Triển hộ vệ: Ngươi chớ lộn xộn! Đau ngươi còn mắng ta, thế mà chính ngươi luôn lộn xộn!

Bạch thiếu gia: Sớm biết ta đã không tìm ngươi! Trương Long Triệu Hổ bốn người bọn họ ai cũng mạnh hơn ngươi!

Triển hộ vệ: Đại thiếu gia, ngươi như vậy Triển mỗ rất khó xử!

Bạch thiếu gia: Oái ~~! Đau! Ngươi muốn chết à! Nói ngươi chậm một chút, nhẹ chút! Ngươi nghe không hiểu tiếng người hả!

Triển hộ vệ: Triển mỗ hiểu tiếng người, nhưng mà không hiểu tiếng chuột. Ngươi kiên nhẫn một chút! Không nhanh hơn nữa thì ta không xong rồi.

Bạch thiếu gia: Được rồi được rồi. Ngươi dìu ta dậy, chúng ta cùng nhau!

Trong căn phòng nhất thời vang lên tiếng giường chiếu cọt kẹt.

Bên ngoài Triển Chiêu cùng Bạch Ngũ gia tất cả đều chết lặng. Thanh âm của nhi tử sao họ nghe không hiểu!

Triển Chiêu lần này thật sự váng đầu, “Ngọc Đường. Ta ngất mất…”

Ngũ gia làm sao mới biết không ngất, “Miêu Nhi, làm thế nào mới tốt!”

Đối thoại bên trong thật là khiến cho người ta bị kích thích. Đó thật sự là nhi tử bảo bối của họ a! Nghe âm thanh tại sao lại giống như bị người khác ăn vậy cơ chứ? Không được! Tuyệt đối không được!

Nhi tử của đường đường nam hiệp ta lại không thể lập gia đình! Ta không muốn vận mệnh nhi tử lại giống như ta! Ta muốn nó cưới vợ sinh con trải qua tháng ngày của một người bình thường! Triển Chiêu nghĩ như vậy.

Nhi tử của Bạch Ngũ gia ta làm sao có thể làm vợ người ta? Chuyện này tuyệt đối không được!

Ý nghĩ của Ngũ gia quả nhiên là có sự khác biệt lớn với Miêu đại nhân a…

“Xông vào!” Triển Chiêu đề nghị.

“Nghe lời ngươi!” Ngũ gia tán thành.

Vậy là lúc đẩy cửa ra, tình hình bên trong khiến họ hoá đá.

Chỉ thấy Bạch thiếu gia của chúng ta trên người trần trụi, trung y cởi lộ ra một nửa cái mông, một hắc y nam tử ngồi bên cạnh.

Tình hình này muốn người ta hiểu lầm bao nhiêu thì người ta hiểu lầm bấy nhiêu.

“Bạch! Vân! Cẩm!” Tiếng rống giận dữ của Triển Chiêu vang lên tận trời.

“Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Bạch thiếu gia nhất thời cảm thấy mình sắp chết.

Ngũ gia túm chặt lấy hắc y nam tử, rồi quẳng hắn qua một bên, thuận lợi cầm chăn đắp lên trên người nhi tử. “Không bị tổn hại gì chứ?” Xem y phục tiểu tử kia cũng chưa cởi, nhi tử sẽ không sao chứ?

Bạch thiếu gia nhe răng nhếch miệng: “Cha! Đau! Đừng dùng sức như thế!” Nó lần đầu tiên cảm thấy cái ôm của cha rất đáng ghét, eo nó đau sắp chết rồi.

Thấy vẻ mặt nhi tử không ổn, Triển Chiêu vội vã đẩy Ngũ gia ra vén chăn lên. Một khối ứ hồng đập vào mắt y, “Cẩm Nhi, sao lại bị thế này?”

“Còn không phải hắn!” Bạch thiếu gia phẫn nộ chỉ tay vào Triển hộ vệ.

Ngũ gia nổi giận. Cố ý muốn đánh con trai của ta Ngũ gia còn có thể cho rằng ngươi thật tinh mắt, không ngờ tiểu tử ngươi bề ngoài thật thà chất phác, lại còn có ham mê chơi cái trò này (bố tưởng ai cũng thích chơi SM như bố chắc? = =”). Xem ra Ngũ gia ngày hôm nay không thiến nhà ngươi đem đi bồi cái gã Triệu Trinh kia thì không được!

Triển Chiêu đương nhiên hiểu ý nghĩ của Ngũ gia, nhưng y mới không nhàm chán như vậy. Vừa nhìn thương thế kia là biết do bị va vào, Bạch lão Ngũ này đúng là đầu toàn phế liệu! Y bèn kéo Ngũ gia một cái. “Đi chuẩn bị nước nóng!”

Ngũ gia cắn răng, đi ra khỏi phòng. Ở đâu có nước nóng hắn đương nhiên biết…

“Mẹ! Cẩm Nhi đau!” Làm nũng chơi xấu khiến người ta thương đây chính là sở trường diễn kịch của Bạch thiếu gia. Nhất là bây giờ nó lại thương thật đau thật.

“Đáng đời! Ta xem con còn dám gây rắc rối nữa không!” Miệng thì mắng, nhưng trong lòng đau thật. Xem ra thương thế này là mới bị hôm nay. Cứ nghĩ nhi tử bảo bối này của y từ nhỏ đã chẳng mấy khi bị thương, cho dù mình có đánh nó thì nhiều nhất cũng chỉ hồng vài vết mà thôi. Giờ lại thương thành như vậy y đương nhiên đau lòng.

“Lần này Cẩm Nhi không gây rắc rối, là thật đó. Không tin mẹ hỏi con mèo thối này coi!” Bạch thiếu gia chỉ tay vào Triển hộ vệ.

“Không được học khẩu khí của cha con!” Triển Chiêu cũng không ưa gì loại ngữ khí này của nhi tử. Nhưng y vẫn mỉm cười nhìn Triển hộ vệ: “Ngươi chính là Triển Chiêu chứ?” Cái này gọi là khó chịu! Tương đối khó chịu!

Triển hộ vệ vội vàng thi lễ: “Chính là Triển mỗ. Bá… Khụ… Bạch thiếu hiệp hôm nay lúc ta đang tuần nhai… Khụ… Vì cứu một đứa bé, bị ngựa điên va vào nên mới thành như vậy.” Gọi bá phụ hay là bá mẫu thì tốt đây? Hắn thực sự không biết gọi thế nào. Hắn thậm chí còn không biết hai người này là ai. Chỉ là có một vị được Bạch thiếu gia gọi là mẹ dáng dấp y chang Bạch thiếu gia, nhưng “mẹ” này sao lại là nam nhân?

Kỳ thực sự tình là thế này, hôm nay lúc Triển hộ vệ tuần nhai, Bạch thiếu gia đến quấy rối. Vừa vặn có một chiếc xe ngựa thất kinh lao tới, ở giữa đường có một đứa bé bốn, năm tuổi, Bạch thiếu gia liền không hề nghĩ ngợi vọt tới. Đứa bé kia được cứu, Bạch thiếu gia lại bị xe ngựa kia va vào một góc thành ra vậy. May là Triển hộ vệ kịp thời chế phục con ngựa điên kia, bảo đảm bình an cho bách tính.

——————————————

Thế nên vừa nãy tình cảnh đó hẳn là thế này:

Bạch thiếu gia nằm lỳ ở trên giường, phiền muộn. “Ngươi nhẹ chút! Đau chết người!”

Triển hộ vệ vừa thay Bạch thiếu gia xoa vết thương bị bầm, vừa theo thói quen xin lỗi. Ai bảo mình là quan, nó là dân chứ! “Xin lỗi. Lần đầu ta làm, ngươi kiên nhẫn một chút.” Hoá ra, Triển hộ vệ hắn bình sinh lại là lần đầu hầu hạ người khác. Đặc biệt lại là một chủ nhân khó hầu đến thế.

Bạch thiếu gia phẫn nộ, bị xe ngựa bị va thành như vậy, mặt mũi cái gì cũng mất hết! “Nhẫn cái rắm ấy! Đương nhiên ngươi không đau, ngươi chậm một chút!”

Triển hộ vệ sắp nổi giận, hắn vì giúp đỡ mà kìm nén không đi đại tiểu tiện, thiếu gia này còn không biết cảm kích! “Ta đã rất chậm a! Nhưng mà ta nhịn khó chịu lắm rồi. Làm xong nhanh một chút giải thoát nhanh một chút.”

Bạch thiếu gia càng giận. Nó cũng nửa ngày rồi không đi nhà xí đại tiểu tiện, nhưng mà bây giờ nó đau a! Công Tôn tiên sinh đã nói xoa cho máu bầm tan ra có thể khỏi nhanh. “Ngươi là đồ tiểu nhân chỉ lo cho mình! Thiếu gia ta lẽ nào nhịn không khó chịu? Nhưng ngươi cũng không thể… Ai da… Ngươi muốn chết à! Chậm một chút!”

Triển hộ vệ bất đắc dĩ, vừa đè lưng Bạch thiếu gia xuống vừa nói: “Ngươi chớ lộn xộn! Đau ngươi còn mắng ta, thế mà chính ngươi luôn lộn xộn!”

Bạch thiếu gia bị đè lại hiển nhiên không phục, có lẽ vì đau nên nó cũng không muốn giãy dụa, nhưng nói chuyện thì vẫn muốn cứng rắn. “Sớm biết ta đã không tìm ngươi! Trương Long Triệu Hổ bốn người bọn họ ai cũng mạnh hơn ngươi!”

Triển hộ vệ gào thét, ngươi nghĩ ta đồng ý a! Không phải ngươi nói ngươi Bạch đại thiếu gia thân kiều nhục quý không thể để những kẻ thô lỗ kia động thủ sao? “Đại thiếu gia, ngươi như vậy Triển mỗ rất khó xử!”

Bạch thiếu gia đương nhiên không thể chịu thua: “Oái ~~! Đau! Ngươi muốn chết à! Nói ngươi chậm một chút, nhẹ chút! Ngươi nghe không hiểu tiếng người hả!”

Triển hộ vệ phẫn nộ, thực sự là nhẫn quá mức chịu đựng rồi, cho nên nói chuyện cũng không còn thái độ ôn hòa. “Triển mỗ hiểu tiếng người, nhưng không hiểu tiếng chuột. Ngươi kiên nhẫn một chút! Không nhanh hơn nữa thì ta không xong rồi.”

Bạch thiếu gia cũng muốn đi đại tiểu tiện, nếu như mèo thối này đi rồi ai dìu mình đi nhà xí? Bèn không thể làm gì khác hơn là: “Được rồi được rồi. Ngươi dìu ta dậy, chúng ta cùng nhau!”

—————————–

Chỉ có điều quá trình này Triển Chiêu không biết Ngũ gia cũng không biết. Nhưng ít ra Triển Chiêu nhìn ra Triển hộ vệ này mặt ngay mắt sáng, không phải người có tà tâm gì. Huống chi phủ Khai Phong họ cũng không thể có người như vậy tồn tại. Vì thế y tin rằng chuyện vừa rồi là hiểu lầm, nếu không trong phòng cũng sẽ không chỉ có mùi phấn hoa và mùi thuốc. Y bèn gật đầu cười, “Đa tạ Triển hộ vệ hỗ trợ.” Nam hiệp là ai chứ? Dù sao cũng là người nhãn minh tâm lượng, càng sẽ không vì nhất thời kích động mà làm xấu dòng suy nghĩ của mình.

“Ngươi còn cảm ơn hắn?” Ngũ gia bưng nước nóng đi vào phòng, nghe thấy Triển Chiêu trong lòng cứ gọi là bực bội nha!

Triển Chiêu lườm hắn một cái, “Cẩm Nhi bị xe ngựa va vào bị thương, vừa nãy Triển hộ vệ giúp nó xoa vết thương.” Dùng cách đơn giản nhất để nói cho Bạch lão Ngũ sự tình chân thực trải qua. Miễn cho hắn nói lời lỗ mãng.

Ngũ gia nghi hoặc nhìn Triển hộ vệ, “Cảm tạ!” Nếu Miêu Nhi đã nói thì nhất định là như thế. Huống chi nhi tử Ngũ gia sao có khả năng bị người ta đè? Hứ! Vừa rồi là bị tức đến choáng đầu. Có điều hắn cũng hoài nghi cái gã Triển hộ vệ này sinh lý có vấn đề gì hay không. Nghĩ nhi tử bảo bối của hắn với cả hắn và Miêu Nhi cũng đều là phong hoa tuyệt đại a! Nửa thân trần nằm trên giường như thế, tiểu tử này lại thờ ơ không động lòng, đây không phải sinh lý có vấn đề thì là gì?

Triển hộ vệ đỏ mặt, “Đó là việc Triển mỗ nên làm. Triển mỗ có việc gấp cáo từ trước.” Sau đó vèo một tiếng đã biến mất dạng. Tất nhiên là đi tới nhà xí.

Bạch thiếu gia kêu to, “Ta cũng đi!!!!” Kết quả bị nhấn xuống.

“Con đi đâu vậy?” Cái tên đức hạnh này còn muốn lộn xộn? Quả nhiên tiểu tử này chính là muốn ăn đòn!

Bạch thiếu gia cắn răng, “Mẹ à! Con muốn đi nhà xí!”

“Phụt!” Ngũ gia nhịn không được cười phá lên, hoá ra chúng ta cùng nhau là đi nhà xí a! Cười chết người ta. Thì ra nhi tử này của mình cũng không phải người bình thường a! Thật giỏi thật giỏi!

“Cười cái gì mà cười! Còn không mặc y phục cho nó!” Triển Chiêu lườm hắn một cái.

Thế là thiếu gia này cùng đi nhà xí với cha mẹ, đi một cách suôn sẻ…

Hiểu lầm giải quyết xong. Thương của Bạch thiếu gia ba ngày là khỏi.

Ba ngày nay Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như trốn ở trong phủ Khai Phong này. Cùng Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh tâm sự, cùng tân nhâm Triển hộ vệ đàm thoại. Tất nhiên tân tứ đại giáo úy kia cũng thập phần vui vẻ khi nhìn thấy anh hùng bọn họ ngưỡng mộ đã lâu.

Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán nghe tin, cũng vội vã từ thị trấn phụ cận chạy về Khai Phong.

Vừa vào cửa bọn họ liền nhìn thấy Bạch thiếu gia.

Kinh ngạc, kinh ngạc không hề giống với bình thường.

“Triển đại nhân?” Bốn người đồng thời hét lên một giọng.

Biết họ là hiểu lầm, nhưng Bạch thiếu gia vẫn như cũ cảm thấy rất co giật. “Bốn vị bá bá, các bá nhận lầm người. Triển Chiêu là mẹ con.”

“Gì???? Ngươi nói gì?” Bốn người lại một lần nữa đồng thời hét lên.

Bạch thiếu gia xoa lỗ tai, “Con nói Triển Chiêu là mẹ con. Con không phải Triển đại nhân của các bá!”

“Vậy cha ngươi là ai?” Vẫn như cũ là bốn người đồng thanh.

Khá lắm, giọng lớn lắm. Bạch thiếu gia bất đắc dĩ: “Cha con đương nhiên là Bạch Ngọc Đường a!” Câu hỏi này, giống y như là mẹ ta bị gả nhầm chỗ. (Mỗ: Thiếu gia, lời này của ngươi mà bị mẹ ngươi biết, ngươi bảo vệ cái mông nhỏ có thể bị nguy hiểm đi là vừa! Bạch thiếu: Hảo tỷ tỷ, tỷ sẽ không mách mẹ ta đúng không? Mỗ: Để tỷ tỷ ta suy nghĩ một chút! … Bằng không ngươi giúp tỷ tỷ chụp vài bức hình cha mẹ ngươi cảm xúc mãnh liệt đi? Bạch thiếu: Vì sao gọi là bức hình cảm xúc mãnh liệt? Mỗ: Chính là… Khụ… Quên đi, mỗ không đầu độc đóa hoa nhỏ của Đại Tống!)

Một trận nhỏ giọng nói thầm.

Trương Long: “Uầy! Triển đại nhân quá lợi hại! Lại có thể sinh nhi tử!”

Triệu Hổ: “Không ngờ không ngờ. Đại hiệp thực sự là khác người!”

Vương Triều: “Sao không thấy người khác có năng lực này chứ?”

Mã Hán: “Người khác có diện mạo đó khả năng đó của Triển đại nhân sao?”

Trương Long: “Cái này ngược lại cũng đúng. Người khác cũng không có bản lĩnh lớn như Bạch Ngũ gia a!”

Triệu Hổ: “Đúng vậy! Trước đây ta chẳng qua là cảm thấy Bạch Ngũ gia rất mạnh mẽ, không ngờ đã vậy còn quá lợi hại!”

Vương Triều: “Ta vẫn cảm thấy Triển đại nhân của chúng ta lợi hại hơn!”

Mã Hán: “Thật tốt! Nếu như chúng ta cũng có hài tử thì thật tốt!”

Ba người khác phẫn nộ: “Ngươi Y già quá hóa khùng à? Ngươi sinh à!!!!”

Thế là bốn người này cứ thế vào đề nghị luận coi Bạch thiếu gia như là không khí. Sau đó tập thể cất bước tiến vào thư phòng.

Vào trong thư phòng, trình độ kinh ngạc của bốn vị này không hề thua kém nhìn thấy Bạch thiếu gia chút nào.

“Triển đại nhân? Bạch… Bạch đại nhân?” Trơ ra a, đần ra a, kinh hoảng a!

Triển Chiêu cười vừa định mở miệng giải thích, liền nghe thấy tứ đại môn trụ hét lên: “Trời ơi! Lẽ nào chúng ta đại nạn sắp tới sao? Triển đại nhân, ngài cùng Bạch đại nhân là tới đón chúng ta cùng đi sao?”

Ta ()(—%()… ——(—%—… % Triển Chiêu và Ngũ gia cùng chửi thầm. Ban ngày ban mặt gặp quỷ sống, mấy người này già quá hóa khùng à!!!!

Nhưng thứ kiên trì này, Miêu đại nhân của chúng ta luôn luôn không thiếu, mặc dù đối với Ngọc Đường cùng nhi tử nhà y thì ít hơn một chút. Thế là y lại một lần nữa nói rằng họ là người sống, không phải tới đón mấy người xuống địa phủ, sau đó còn nói tại sao bọn họ dung nhan bất lão!

Thế nhưng lý giải của tứ đại môn trụ cũng tuyệt đối không hề giống Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh.

Trương Long: “Thì ra là vậy!”

Triệu Hổ: “Ta đã hiểu!”

Vương Triều: “Là như vậy a!”

Mã Hán: “Ồ!”

Triển Chiêu cảm thấy dạ dày co thắt. “Hiểu rồi?” Vì sao vẻ mặt này không hề giống đã hiểu chứ?

Bốn người gật đầu, sau đó đồng thanh nói: “Hiểu rồi! Triển đại nhân ngài nhi tử cũng có thể sinh được, dung nhan bất lão cũng không phải chuyện gì mới mẻ!”

Ta —%(… ¥(—… ——)(… ——(—… ¥— Triển Chiêu muốn đánh người. Nhưng y kìm nén lửa lại! Nhi tử ở bên cạnh y không thể nói là y nhặt được, bóng đêm tuổi thơ, y cũng không muốn lại thấy Cẩm Nhi khóc. Thôi nhịn đi! Chờ lúc không có người thì giải thích với bọn họ vậy! (oan Thị Kính này không giải nổi đâu em ơi =))))))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio