Lần này Dương Hùng làm thực sự tốt, hắn đối với Hạng Vinh đặc biệt tốt, buổi sáng cùng ngày hôm đó, hắn liền nhân cơ hội duy nhất để giải thích với Hạng Vinh: trước kia là tôi không đúng, tôi thực sự xin lỗi cậu, cậu đừng giận tức giận nữa mà. Tân Hân nghĩ chắc là hắn nói đến mối thù đoạt vợ nên cũng không nghĩ nhiều.
Màn đêm buông xuống, đêm dài nhân tĩnh, sau khi mọi người đều ngủ say, Dương Hùng lặng lẽ đi xuống lầu, tiến vào căn phòng nhỏ của Hạng Vinh, tiếp tục giải thích: “Đêm qua là tôi quá thô bạo, khiến cậu bị đau, hôm nay tôi nhất định đặc biệt ôn nhu, sẽ làm thật sự ôn nhu nha.”
Hạng Vinh không phản kháng, từ khi đáp ứng Tân Hân về lại đây, cậu cũng đã chuẩn bị tư tưởng cẩn thận, cậu cảm thấy lúc này mà còn kiếm cớ trốn tránh này nọ thì có chút giả tạo.
Dương Hùng chiếm được tiện nghi còn khoe khoang, sau khi hưởng thụ đầy đủ thân thể của Hạng Vinh, oán giận nói: “Uổng mấy ngày trước đây tôi đối với cậu tốt như vậy, vậy mà cậu không hề cảm kích chút xíu nào cả, tôi nói thế nào cậu cũng không chịu trở về đây, ả kia vừa nói gì mà cậu liền trở về?”
Hạng Vinh: “Còn không phải vì anh quá tàn bạo khiến tôi sợ xảy ra tai nạn chết người hay sao? Phụ nữ đang có thai mà anh cũng đánh, thật không có tính người! Mấy ngày trước thấy anh còn được, tỏ vẻ một người tốt, tôi còn nghĩ anh đổi tính thành một người đàn ông tốt, kết quả vẫn làm chuyện này với tôi, thì ra anh vẫn là lang đội lốt người. Tôi nói nha, lúc anh giả làm người tốt cũng được lắm vậy nên giả bộ một chút nữa.”
Dương Hùng cười ha ha: “Bảo bối à, cậu thấy đủ rồi đó, cậu không đi hỏi thăm xung quanh thử xem, từ nhỏ đến lớn tôi có từng giả bộ thành một người tốt trước mặt ai chưa, nếu tôi mà không vui thì ngay cả mặt mũi cha mẹ ruột tôi cũng không thèm đếm xỉa đến! Cũng chỉ vì cậu tôi mới mất nhiều công sức như vậy, vậy mà cậu không hề cảm kích.”
Hạng Vinh: “Làm người tốt thì thôi đi còn muốn người khác cảm với kích cái gì chứ, mấy người các anh đều là con nhà giàu có thật không biết nói lý lẽ.”
Dương Hùng: “Có tiền là có lý. Cậu không nhận thấy nhiều luật sư nổi tiếng v.v… chính là những kẻ có tiền thì nói lý lẽ, xã hội nhiều người như vậy ai mà không bợ đỡ lời nói kẻ có tiền, cậu cũng nên như vậy đi đừng để ý này nọ, cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời ca ca là được rồi.”
Hạng Vinh nhất thời không biết nói gì, cậu là người của gia đình, địa vị trong xã hội cùng công việc bình bình thường thường đều bị mọi người khinh bị, trừ bỏ tính cách bẩm sinh yếu đuối, còn lại chính là cậu vô tài vô thế. Việc này nhìn mãi cũng quen mắt nên cậu cũng không muốn nói lại.
Thật lâu sau, Hạng Vinh lại nói với Dương Hùng: “Không còn sớm, anh về phòng đi, đi ra ngoài lâu như vậy Tân Hân sẽ phát hiện.”
Dương Hùng: “Cô ta không phát hiện được đâu, từ sau khi cô ta mang thai thì chúng ta đều chia ra ở riêng. Mà nếu có bị phát hiện tôi cũng không sợ, tôi thách cô ta dám làm gì, tôi không đi hỏi tội của cô ta thì cô ta nên mừng đi, còn dám quản chuyện của tôi sao.”
Hạng Vinh: “Giữa vợ chồng thì có vui có bực mới tốt, anh đừng có bắt nạt cô ấy.”
Dương Hùng cười nói: “Cái gì vợ chồng, tôi không hề xem cô ta là vợ, tôi bức bách mới cưới cô ta, trong lòng của tôi thì cậu mới là người vợ thân thân của tôi, vợ à, đến đây nào, chúng ta tiếp tục một lần nữa nha.”
Từ ngày đó, tính tình Dương Hùng thay đổi rõ ràng, suốt ngày mở miệng cười, cũng không còn chuyện đi suốt đêm không về nữa. Mỗi ngày đều sớm tan tầm về nhà, chỉ nhìn chằm chằm Hạng Vinh, sợ cậu ăn ít làm nhiều, nếu Hạng Vinh muốn giúp Lý mẫu làm chút việc nhà, Dương Hùng liền nhảy dựng lên cản lại; thành ra Hạng Vinh cảm thấy không tốt, lén khuyên Dương Hùng đừng làm những chuyện lộ liễu như vậy, chủ nhìn chằm chằm người làm làm việc là chuyện thông thường, nhưng nếu chủ mà mỗi ngày nhìn chằm chằm người làm không cho làm việc vì sợ người làm mệt thì rất kỳ quái.
Dương Hùng lại nói: “Cậu là vợ yêu của tôi, chỉ mình tôi mới được dùng, sao có thể để bọn họ làm cậu mệt chứ.”
Tân Hân cảm thấy may mắn là gia đình đã hòa thuận hơn nhiều, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc. Trong lòng thầm nghĩ: khó trách trong tiểu thuyết ngôn tình thường hay nói, con đường tốt nhất đi đến trái tim của một người đàn ông chính là đi qua bao tử của hắn, đây thật sự là một triết lý hay.
(Triết lý quá hay này đã được Hạng Vinh dùng đến mà không biết, giờ vẫn phải tự lãnh hậu quả)
Dương Hùng suốt ngày vui vẻ thích thú, nhưng không bao lâu từ vui hóa buồn, bởi vì hắn làm “hoạt động nào đó” quá mức thường xuyên nên hắn nhiễm bệnh. Kỳ thật cũng không phải bệnh gì nặng lắm chỉ là cảm lạnh, nhưng hắn lại biến bệnh ít thành bệnh nhiều. Cả ngày nằm trên giường, liều chết quấn quít bắt Hạng Vinh xin nghỉ để lo cho hắn, hắn tỏ vẻ đáng thương hề hề nói với Hạng Vinh: “Tôi bệnh thành như vậy rồi, cậu cũng không sinh một chút lòng thông cảm sao, chỉ cần chăm sóc cho tôi một chút thôi.”
Hạng Vinh nhất thời mềm lòng, chấp nhận, vì thế bất kể ngày hay đêm, chỉ cần một chốc lát không nhìn thấy Hạng Vinh, hắn liền la to: “Hạng Vinh, cậu ở đâu? Chính cậu đã đáp ứng chăm sóc tôi mà, sao thấy tôi bệnh như vậy liền lừa gạt tôi, bỏ mặc tôi như vậy chứ?”
Kết quả là mỗi ngày thời gian Hạng Vinh phải chăm sóc Dương Hùng là giờ phút, còn lại nửa giờ là toàn bộ thời gian để Hạng Vinh nấu cơm và đi toilet.
Cứ như vậy một tuần, cuối cùng Dương Hùng cũng hết bệnh, còn Hạng Vinh lại bị lây bệnh, cảm đến mức sốt lên, mới đầu Dương Hùng biểu hiện cũng không tồi, một bộ dạng tri ân báo đáp, ngày đầu tiên còn canh giữ bên giường Hạng Vinh hỏi han ân cần, Tân Hân thấy vậy, cô ta cũng nói không thoải mái, kết quả Dương Hùng lại quát: “Cô không thoải mái thì đi khám bác sĩ đi, tôi không phải bác sĩ, cô nói với tôi nhiều thế để làm gì.”
Nhưng, tới ngày hôm sau, Dương Hùng liền nói với Hạng Vinh, có lẽ cậu nên vận động một chút đi, đổ mồ hôi thì bệnh sẽ tốt hơn, nếu không thể ra ngoài vận động thì tất nhiên phải vận động bên trong rồi, hoạt động dưới giường không được thì tất nhiên phải hoạt động trên giường, kết quả Hạng Vinh ra mồ hôi rất nhiều nhưng người lại càng hư nhược.
Ngày thứ ba, Dương Hùng còn muốn giúp Hạng Vinh làm vận động, đương nhiên Hạng Vinh không đồng ý, một lát sau, Dương Hùng thấy chán, trừng mắt la hét với Hạng Vinh: “Cậu bây giờ bệnh gì vậy hả, rốt cuộc thì lúc nào mới tốt đây?” Hạng Vinh khuyên can mãi, mới dỗ được Dương Hùng đi làm, bản thân mình mới có thời gian nghỉ ngơi thực sự, thân thể Hạng Vinh vốn rất tốt nên nghỉ ngơi hai ngày thì bệnh cũng hỏi hẳn.
Từ khi Hạng Vinh trở về Bạch Lâu, thái độ xử sự của Dương Hùng tốt hơn trước rất nhiều, bình thường không còn bá đạo nữa, ở trên giường lại vô cùng ôn như, không hề giống như trước kia “sưu cao thuế nặng”, có khi ôn nhu đến mức khiến Hạng Vinh còn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Thậm chí Hạng Vinh cảm thấy ngoài cha mẹ cậu ra thì chưa từng có ai đối xử với cậu tốt như vậy; trên cơ bản thì mọi người ai cũng có khát vọng được người khác yêu, mong người khác cần đến mình; nên từ từ, từ thân thể đến tư tưởng đều dần dần tiếp nhận Dương Hùng, quan hệ hai người cũng đã dần dần hòa hợp.
Những ngày tốt đẹp luôn trôi qua cực kỳ nhanh, ngày sinh dự đoán của Tân Hân ngày càng đến gần, một đêm khuya nọ, đột nhiên Tân Hân mạnh mẽ phá cửa lao vào phòng Hạng Vinh, mở đèn, thống khổ nói: “Hạng Vinh, em đau bụng quá, em lại không tìm thấy Dương Hùng…” Lúc này, cô rốt cuộc cũng kinh ngạc nhìn thấy rõ ràng, Dương Hùng đang ôm Hạng Vinh đang trần trụi, ở trên giường vuốt ve, Tân Hân đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai.
Hai nam nhân vội vàng mặc quần áo, đem Tân Hân vào bệnh viện, sáng sớm thì cục cưng cũng chào đời.
Tân Hân nằm trên giường bệnh, im lặng khóc, cô cảm thấy nữ thần may mắn chỉ nắm tay cô một lần liền tàn nhẫn rời bỏ cô mà đi. Trước đến giờ cô chỉ trải qua với hai người nam nhân, hai người mà cô cho rằng không bao giờ có chung một đặc điểm, nhưng cô lại phát hiện, hai người bọn họ lại là đồng tình luyến ái, bây giờ tỷ lệ đồng tình luyến ai cao như vậy sao! Cô làm người cũng thật là thất bại.
Mà chuyện khiến Tân Hân thất vọng nhất lại tiếp tục xuất hiện, cô vốn nghĩ sẽ sinh một đứa con cả cho gia đình họ Dương, hộ sĩ lại thông báo cho cô, đứa nhỏ cô sinh là con gái, và cuối cùng điều cô lo lắng nhất cũng đã xuất hiện đó là đứa nhỏ có nhóm máu O, trong cả ba người, chỉ có Hạng Vinh là có nhóm máu O, nên ngay cả làm kiểm tra thân nhân cũng không cần làm, cơn ác mộng ngày đêm cô lo sợ cũng đã thành sự thật, đứa nhỏ này là của Hạng Vinh.
Tân Hân thương tâm nằm trên giường rơi lệ, Dương Hùng cùng Hạng Vinh đi vào phòng bệnh, cơn giận của Tân Hân cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết, cô chỉ vào Hạng Vinh giận dữ nói: “Anh tên hỗn đản này, tôi còn tưởng anh là người thành thật không thể tưởng chỉ vì tôi và anh ly hôn, tự nhiên có thể làm thủ đoạn trả thù xấu xa như vậy, anh thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm, anh lập tức cút khỏi nhà tôi đi. Vĩnh viễn đừng để tôi thấy mặt anh.”
Giọng Dương Hùng còn lớn hơn cả cô: “Cô dựa vào cái gì mà đuổi cậu ta đi, người phải cút đi là cô đó!”
Hạng Vinh: “Tôi đi là tốt hơn cả, anh tới đây chỉ muốn nhìn em và đứa nhò một chút mà thôi.”
Tân Hân lừa cậu nói: “Đứa nhỏ này không có quan hệ gì với anh cả, có gì mà tỏ vẻ tốt như vậy chứ. Anh nếu còn nghĩ đến tôi cùng đứa nhỏ của Dương Hùng thì lập tức rời khỏi đây đi, trả lại cho chúng tôi một gia đình bình thường đầy đủ đi.”
Dương Hùng: “Cô đó, câu tôi vừa nói cô không nghe không hiểu sao hả! Cô cút đi chứ cậu ta thì không thể.”
Nữ hộ sĩ đi vào nói: “Mấy người thôi đi, người bệnh cần nghỉ ngơi, làm ơn giữ im lặng giùm.”
Hạng Vinh trở về Bạch Lâu, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Dương Hùng giữ chặt cái túi nói: “Không cho cậu đi. Cậu không cần để ý Tân Hân, tôi sẽ đi giải quyết cô ta để cô ta vĩnh viễn cũng không dám làm ầm ĩ với cậu nữa.”
Hạng Vinh: “Vốn tôi chỉ đáp ứng làm đến khi đứa nhỏ được sinh ra, bây giờ đứa bé cũng đã bình an chào đời thì cũng đã đến lúc tôi nên rời đi.”
Dương Hùng tức giận: “Cậu mở miệng là đứa bé, mở miệng là Tân Hân, vậy còn tôi thì sao. Tại sao cậu không ngẫm lại đi. Tôi đối tốt với cậu như vậy, còn nữa chúng ta ở cùng nhau hạnh phúc biết bao nhiêu, cậu đừng luôn làm bộ như không có cảm giác.”
Hạng Vinh: “Anh bây giờ là cha của người ta rồi, đừng có hồ nháo như đứa con nít vậy nữa, một nhà ba người cùng sống là chuyện rất bình thường. Anh đối với tôi rất tốt tôi sẽ không quên nhưng tất cả chỉ là quá khứ. Tôi cũng muốn sống như người bình thường. Tôi… tôi không muốn đứng giữa mọi người nữa, anh về sau đừng tìm tôi nữa, nếu anh còn đến tìm tôi, tôi sẽ rời khỏi thành phố này, tôi nói được thì làm được.” Do dự một chút lại nói: “Xin anh đừng đánh Tân Hân nữa.”
Dương Hùng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cậu.
Hạng Vinh thu dọn hành lý đơn giản xong xuôi, trước ánh mắt của Dương Hùng bước ra khỏi Bạch Lâu. Mới đi ra khỏi của lớn chợt nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném vỡ, đột nhiên cậu cảm thấy không đành lòng, trong lòng rất khổ sở. Thậm chí cảm thấy còn khó chịu hơn cả lúc ly hôn với Tân Hân. Thế nhưng cậu lại không dám trở về, cậu sợ nếu bây giờ mình trở về, sẽ không còn dũng khí ly khai nữa và bọn họ sẽ không thể sống cuộc sống của những người bình thường. Cũng e sợ khi phải đối mặt với ánh mắt oán độc của Tân Hân, cho nên Hạng Vinh khẽ cắn môi, nhẫn tâm khiêng hành lý bước đi.