An An là một đức trẻ rất ham chơi, một ngày đều ra ngoài chơi đến mức mệt mỏi mới chịu về nhà, ăn cơm xong xuôi liền trở về phòng ngủ, Tân Hân gọi nó lại: “Trước hết phải tắm rửa rồi mới ngủ, nhìn coi toàn thân con bẩn thế kia, thật không ra dáng thục nữ chút nào cả.”
An An: “Con mệt mỏi lắm, còn buồn ngủ nữa, để mai tắm đi mà.”
Bảo mẫu A Tú thuyết phục: “Cô giúp con tắm nha.”
An An: “Không chịu đâu, cô giúp con tắm con mệt lại càng mệt hơn.”
Tân Hân cười nói: “Con thật là, cô ấy giúp con tắm thì sao con lại càng mệt được chứ?”
An An chỉ vào Hạng Vinh nói: “Chú Hạng tự mình tắm cũng không mệt, nhưng ba ba giúp chú ấy tắm xong thì chú ấy nói là mệt đến mức ngay cả thắt lưng cũng không thẳng được, con cũng không muốn mệt mỏi đến mức thắt lưng cũng không thẳng được, sẽ phải ngủ giống như con tôm vậy.”
Dương Cố hỏi: “Tại sao ba ba chỉ giúp chú Hạng tắm.”
An An tỏ vẻ tinh thông mọi chuyện nói: “Cái này mà em cũng không hiểu, con trai sẽ giúp con trai tắm, con gái sẽ giúp con gái tắm, em là con trai, sau này em trưởng thành sẽ có thể giúp chú Hạng tắm.”
Dương Cố rất cao hứng, hận không thể ngay lập tức lớn lên, nó hưng phấn hỏi Hạng Vinh: “Chú Hạng, có thật vậy không?”
Hạng Vinh nhìn Dương Cố cao hứng như vậy cũng không nỡ tiêu diệt hứng thú của nó, đành nói: “Chuyện này… đúng vậy.”
Dương Hùng mất hứng nói: “Cái gì kêu đúng chứ! Cố Cố, con trưởng thành thì sẽ có rất nhiều chuyện phải làm cũng như có nhiều chuyện không nên làm, bây giờ đi ngủ đi.”
An An hoan hô: “Đúng rồi, đi ngủ thôi.”
Tân Hân: “Không được, bây giờ con vừa bẩn vừa hôi không thể lên giường được, con nhất định phải đi tắm rửa, mẹ phải đem con bồi dưỡng thành một thục nữ.”
Nói xong, liền cùng A Tú hợp lực túm An An bắt đi tắm.
Đợi cho trong phòng chỉ còn lại Dương Hùng và Hạng Vinh, Dương Hùng bất mãn nói với Hạng Vinh: “Cậu cái gì cũng kêu được, nói cho cậu biết tôi còn chưa chết đâu nha.”
Hạng Vinh: “Anh nói cái quái gì vậy, tôi chỉ sợ nói không được Cố Cố sẽ khóc mất. Đứa con này có tính giống y như anh vậy, không chịu nghe từ không. Với lại cũng không giải thích tại sao không được, mà anh còn cùng một đứa con nít so đo? Còn thừa tinh thần vậy sau này giải thích một chút đi.”
Dương Hùng: “Mặc kệ con nít thì con nít chứ, nguyên tắc của vấn đề là không thể nhượng bộ. Với lại lúc nói câu này sao cậu không quan sát để An An nghe thấy.”
Hạng Vinh: “Khi đó tôi quá kiệt sức, làm sao còn chú ý xung quanh chứ, anh cũng không nhắc nhở tôi gì cả.”
Dương Hùng: “Khi đó tôi cũng bận mà, tôi nói để tôi dìu cậu đi ra ngoài cậu lại không đồng ý. Chuyện trước đây tôi mặc kệ, tóm lại, hôm nay tôi phải phạt câu nói “chuyện này cũng được” của cậu, tôi quyết định giúp cậu tắm rửa.”
Nói xong, giống như Tân Hân túm lấy An An, mang Hạng Vinh kéo đi, làm chuyện giúp tắm rửa.
========== Hết PN ==========