Editor: Lin
Beta-er: Thuyvu
Bái kiến trưởng bối xong, lúc này mọi người mới xin cáo lui trở về Quan Nhã Cư, Thôi Tri Phỉ đi chậm lại, miệng lải nhải nhìn bóng lưng Tôn Tâm Từ, buồn bực nói với Uy Viễn Hầu phu nhân.
"Nương và tổ mẫu coi trọng nàng ta, hôm qua Tư Tồn ca cũng khen nàng ta đàn hay. Hừ, theo con thấy cùng lắm cũng chỉ có vậy. Sau này con nhất định cũng sẽ gảy một khúc, không phải là không thể để mọi người phân cao thấp."
Uy Viễn Hầu phu nhân nghe xong bèn cau mày, nhìn Thôi Tri Phỉ nói: "Con có thân phận gì, so đo với nàng ta cái gì! Nàng ta là con thiếp, phụ thân nàng ta chẳng qua là một Lang Trung ngũ phẩm, cũng không phải kỹ nữ Câu Lan Viện, đột nhiên chơi trội, nàng ta có mặt mũi để làm, nhưng con thì không. Đừng làm bại hoại gia môn nhà chúng ta, cẩn thận phụ thân rút da con."
Thôi Tri Phỉ nghe vậy thì sợ hết hồn, nghe nương nhắc đến Câu Lân Viện cũng biết mình đã nghĩ sai hướng, mặt đỏ lên, lầm bầm: "Tổ mầu còn thưởng cái hầu bao trong cung cho nàng ta chơi...."
Uy Viễn Hầu phu nhân nhận ra suy nghĩ của nàng, sắc mặt lúc này mới hòa hoàn lại, không nhịn được lại chỉ điểm cho con gái, nói: "Tổ mẫu con là xem mặt mũi của Đỗ thượng thư, sau có thể coi trọng nàng ta cơ chứ? Nàng ta lỗ mãng như vậy, tương lai nếu muốn vào nhà quyền quý, cũng đừng mơ tưởng được lên làm chính thất, lên làm chủ mẫu. Những thứ không ra gì kia, có lẽ nhà quan cũng không quan tâm... được rồi, con mau đi đi, để nương và tổ mẫu con yên tĩnh một lát."
Thôi Tri Phỉ nghe vậy mới nở nụ cười, một bước thành ba bước, nhảy ra khỏi phòng, đi về phía Quan Nhã Cư.
Đám người Tuệ An ngồi một lát thì trời đã sáng, phúc chốc bên ngoài đã có tiếng động, đầu tiên là đoàn Ngự Lâm Quân mấy ngàn áo giáp sáng lóa đứng trước đường lớn rộng rãi, tiếp theo là lọng che, cờ vàng lộng lẫy uy nghi, phía sau là Hiền Khang Đế đi từ từ tới.
Tuệ An và Văn Cảnh Tâm cùng đẩy cửa sổ lớn lầu ba nhìn xuống, Hoàng đế còn ở rất xa, mà một cỗ uy nghi của đế vương đã phả vào mặt.
Tuệ An theo bản năng đưa mắt quét một vòng cạnh đế vương, cũng không nhìn thấy bóng dáng trong trí nhớ, không biết tại sao ngược lại còn khiến lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Dọc dường vua đi, mọi người rối rít quỳ lạy, mặc dù nhóm người Tuệ An ở Nhã Các nhưng vẫn phải cúi đầu, quỳ xuống, đợi tiếng thái giám truyền từ bên ngoài vào, các nàng mới đứng dậy, lại nhìn ra ngoài Hiền Khang Đế đã đi gần đến Đoan môn.
Đại quân Đông chinh còn cách xa ngàn dặm, tuy Quan Nguyên Hạc mang quân tinh nhuệ đi trước áp tải Quốc vương Đông Khương vào kinh, nhưng lính tinh nhuệ cũng chỉ khoảng vạn người. Hơn mười ngàn quân tinh nhuệ đến Đoan môn diện thánh, khải hoàn trở về, nghĩ một chút cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tuệ An nhìn đất đai ở phương xa, tưởng tượng đại quân vào thành không biết sẽ lộng lẫy thế nào, trong lòng kích động, đứng lên có chút vội vàng
Không biết từ lúc nào trên bầu trời đã tràn ngập bông tuyết, những bông tuyết bị lạc rơi xuống lả tả, mặt đất nhanh chóng bị phủ một lớp màu trắng, trong sự mong ngóng của dân chúng, cuối cùng mặt đất cũng rung lên, vùng quê phía xa màn sương trắng dần tản ra, tiếng vó sắt càng lúc càng nặng nề, vọng đến bên tai mọi người.
Ngày hôm đó, sương trắng cuộc lên ngày càng gần, trong sướng trắng mịt mù dần hiện lên màu đen vô tận của thiết giáp.
Mọi người vừa ý thức được, đúng là thiếp kỵ giẫm lên bông tuyết tạo thành sương trắng! Thuận theo những đợt sóng màu trắng càng ngày càng gần, mảnh đất phía xa trong nháy mắt đã trở nên xơ xác tiêu điều, xa gần chỉ nghe thấy âm thanh vó ngựa chỉnh tề chấn động, trừ nó ra không còn âm thanh nào khác.
Nắm chặt tay phải lại, Tuệ An cúi đầu nhìn, mà Văn Cảnh Tâm, tinh thần kích động bắt lấy tay của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay luôn tái nhợt của nàng giờ phút này đỏ ửng, chăm chú nhìn về phương xa, dịu dàng nói:
"Mau nhìn, là cờ hiệu của quân Đông chinh!"
Tuệ An quay đầu lại quả nhiên thấy một lá cờ lớn đỏ dựng đứng thêu con Giao Long màu vàng bay phần phật trong gió tuyết hướng về phía bên này, dần dần, một người cưỡi ngựa lao ra từ trong đại quân, người cưỡi ngựa vượt lên, nhanh chóng thoát khỏi đại đội, từ trong sương mù màu trắng bắn ra một mũi tên, mang theo tốc độ tuyệt đối, ngày càng tiến gấn đến Đoan Môn.
Thường Âm lâu cách Đoan môn còn một khoảng xa, Tuệ An vốn không nhìn thấy rõ dáng dấp của người bay vọt lên đó ra sao, nhưng nhìn tư thế bắn tên của người đó, khí thế của Thiên Địa Hồng Hoang, một mình một cõi lập tức khiến nàng khẳng định, người nọ chính là nho tướng trẻ tuổi trong tin đồn. Hiện tại là đứa cháu ruột tôn quý nhất của Giang Dương Quan thị - Quan Nguyên Hạc.
() giữa trời đất mênh mông chỉ có mình ta
() vị tướng có phong độ
Quả nhiên, Văn Tư Tôn ở bên cạnh đã thốt lên thành tiếng.
"Là Quan đại ca!"
Giọng nói của hắn còn mang theo sự kích động và hâm mộ, Tuệ An hơi kinh ngạc, Văn Tư Tồn là một người kiêu ngạo như vậy lại có thể sinh ra loại tình cảm hâm mộ người khác sao.
Nhưng giờ phút này nàng cũng không cách nào dời mắt để nhìn nét mặt của Văn Tư Tồn, bởi vì Quan Nguyên Hạc đã một người một ngữa tiến đến dưới Đoan môn, chỉ thấy hắn đột nhiên giơ cánh tay phải lên thật cao, gần như trong nháy mắt, đại quân Đông chinh phía sau đều ghìm ngựa dừng lại.
Động tác gọn gàng chỉnh tề khiến người ta thán phục, quả thật là tinh nhuệ, Tuệ An trợn to mắt thán phục, không khỏi lại nghiêng người ra ngoài cửa sổ.
Chỉ tiếc nơi này thực sự cách Đoan Môn rất xa, nàng vẫn không tài nào nhìn rõ tướng mạo của Quan Nguyên Hạc, chỉ loáng thoáng thấy hắn mặc mộ bộ áo giáp màu đen, chiếc mũ bạc chóp đỏ, khoác lên mình lá cờ Đại Huy trắng như tuyết, dáng người vô cùng cao lớn.
Xa xa, Tuệ An nhìn hắn tung người xuống ngựa, nhanh chóng lên lên cổng thành Đoan Môn, đứng ngoài lọng vua cúi đầu quỳ xuống hành đại lễ
Tuệ An trông thấy Hiền Khang đế đi ra khỏi dù che đích thân nâng hắn lên, sau đó giống như rất cởi mở vỗ vai hắn một cái. Lúc này mặt hắn lại đúng lúc nhìn về phía Thường Âm lâu, Tuệ An mở to mắt muốn nhìn rõ ràng người đó, ánh mắt lại quết qua một hình ảnh thân thuộc, gần như trong nháy mắt khiến toàn thân Tuệ An cứng đờ, tầm mắt cũng không thể di chuyển.
Lý Vân Sưởng!
Tuệ An nói thầm cái tên này, chỉ cảm thấy trái tim như vỡ vụn.
Hôm nay hắn mặc bộ triều phục màu tím, xa xa hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo, nhưng dung nhan tuyệt mỹ đó rõ ràng đã xuất hiện trước mắt nàng, thậm chí giớ phút này, nàng có thể cảm nhận được mỗi biểu tình trên gương mặt của hắn.
Bóng dáng kia vẫn ngọc thụ lâm phong như thế, to lớn đẹp đẽ. Bây giờ, đôi mắt hắn nhìn về hướng này nhất định vẫn thanh thản như ngọc như nước. khóe miệng ắt hẳn mang theo nụ cười dịu dàng hiền hòa, động tác giơ tay nhấc chân vẫn cao quý như cũ, khiến cho người khác nhìn vào chỉ mong đứng ở nơi thấp kém bụi bằm mà ngưỡng mộ hắn.
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Tinh thần Tuệ An bị một tiếng quát rung động trời đất khiến cho bừng tỉnh, chuyển mắt nhìn sang muôn vàn tướng sĩ đang quỳ xuống đất hô to vạn tuế, lúc này Tuệ An mới phát hiện ra mình nhìn Lý Vân Sưởng đến ngây ngốc, ngay cả Hiền Khang đế vừa ban chiếu chỉ khao phong (thưởng + phong tước) cho đại quân cũng bỏ qua.
Lúc này kinh sợ tỉnh giấc nhưng lại cảm giác gò má hơi lạnh, Tuệ An giơ tay lên quả nhiên chạm được giọt nước mắt cứng cỏi ở trên hai gò má, nàng vội vàng cúi đầu xuống, nhìn chung quanh, thật may. Hiện tại ánh mắt của mọi người ở đây đều chú ý đến Đoan môn, hoàn toàn không nhìn thấy sự khác thường của nàng.
Tuệ An vội sửa sang lại bộ dạng và tâm tình mình, thở phào một cái nhìn ra bên ngoài Đoan môn, lại cố ý dời ánh mắt mình đến bên cạnh lọng của Hoàng đế, không dám tiếp tục nhìn sang phía bên kia.