Đến lúc Lục Thành đi ra, người của Trương gia đã rời đi rồi.
Ở bao sương, Lục Thành tìm được Tần gia nhị thiếu Tần Hoài đang uống rượu một mình.
“Cám ơn anh.” Không có người này an bài, ngày hôm nay anh sẽ không gặp được Trương Ngọc Văn.
Tần nhị thiếu gác chéo chân, ý bảo anh ngồi xuống, “Không cần cảm ơn, tôi bất quá chỉ là muốn đích thân bàn chuyện làm ăn cùng Trương Ngọc Văn, cái này cơ bản cũng là trong dự tính ban đầu của tôi thôi.”
“Sinh ý trong tay Trương Ngọc Văn bị Trương gia quấy rối, gần đây rất tệ, ” Tần nhị thiếu lấy khăn tay ra lau miệng: “Hiện tại hắn cần phải có người đến thúc đẩy.”
“Anh tại sao phải giúp hắn?” Lục Thành hỏi.
“Tôi không giúp hắn, ” Tần Hoài lấy điện thoại cầm tay ra, một bên gọi điện thoại một bên đáp, “Tôi chỉ là một người làm ăn, chỉ làm chuyện có lợi đối với bản thân. Này, anh ở Tân Dương tửu điếm, tới đón anh đi.”
Bên đầu kia điện thoại có tiếng người hô lớn đến mức Lục Thành đều nghe được thanh thanh sở sở: “Họ Tần anh TM lại đi uống rượu?! Không muốn sống nữa có đúng hay không! Đêm nay tôi không muốn phải giết chết anh!”
Nghe thấy tiếng hét, Lục Thành giương mắt lên nhìn biểu cảm vô vị thiếu ngược có chút quen mắt ở Tần nhị thiếu. Đối phương cúp điện thoại, vuốt vuốt tay hướng Lục Thành nói: “Tôi bị thê quản nghiêm, chỉ là thỉnh thoảng thích cùng hắn đối nghịch.”
Nói xong hắn nở nụ cười, Lục Thành ngồi đối diện hắn điểm điếu thuốc, cũng nở nụ cười.
“Thích nam nhân cũng giống như việc không ăn cơm. Người khác nghĩ anh không bình thường, nhưng thực ra là do bản thân họ không thể tách ra khỏi bát cơm mà thôi.”
Lục thành “Hắc” cười ra tiếng. Tuy rằng Tần nhị thiếu đưa ra ví dụ phi thường kỳ quái, nhưng khiến anh thập phần hưởng thụ.
“Tôi chỉ thật tò mò, cái kia Trương Ngọc Văn khăng khăng một mực toàn tâm toàn ý theo đuổi một nữ nhân, tại sao lại đột nhiên đi yêu một người nam nhân như anh vậy.”
Lục Thành cười khẽ, “Vấn đề này, lần sau anh có thể hỏi hắn một chút.”
“Trước lúc đó, anh có thể nói cho tôi nghe một chút chuyện của các anh đi. A, xem ra chỉ có hôm nào ── “
Ngay lúc Tần Hoài nói thì cửa bị đẩy ra. Người đàn ông vừa bước vào đã kéo lấy tay của Tần nhị thiếu: “Đi.”
Tần Hoài đứng lên, “Hai ngày nữa tôi sẽ đến Trương gia thăm hỏi, nếu anh đồng ý làm nữ thư ký tháp tùng cùng tôi thì…”
Hắn lập tức đã bị nam nhân kéo ra khỏi cửa.
Lục Thành chưa kịp đáp lại lời mời ‘có hảo ý’ của Tần Hoài. Đúng đêm hôm đó khi về nhà, anh đã bị người bắt cóc uy hiếp.
Không cần nghĩ anh cũng biết được ai là kẻ đứng đằng sau làm chủ.
Mấy tên giặc cướp đều cảm thấy giật mình, người đàn ông bị bọn họ bắt cóc này lại không có làm ra bất kỳ hành động kháng cự nào.
Mắt của Lục Thành bị che lại, anh bị người mang xuống xe, đẩy vào trong căn phòng. Cái gì cũng không nhìn được, chỉ cảm giác có điểm khô thoáng mát mẻ, có thể thấy được đây không phải khu bỏ hoang phế tích các loại nào cả.
Anh bị đẩy ra đứng một chỗ, chỉ trong chốc lát, xung quanh đến một tiếng động cũng không có. Nhưng Lục Thành biết, đứng sau anh lúc này có hai người, trong phòng chí ít cũng có bốn người.
Anh không sai, trước anh lúc này là một người đang ngồi trên ghế sô pha giương ánh mắt sâu trầm đánh giá anh.
Không có ai mở miệng nói gì, Lục Thành cũng chỉ lẳng lặng đứng. Ở cái thời khắc như thế này, anh cũng chẳng cần nóng lòng mà tìm kiếm chủ động. Rồi sẽ có người nói cho anh biết chuyện gì đang phát sinh.
Qua một lúc lâu, trong lỗ tai Lục Thành cuối cùng cũng truyền đến thanh âm trầm ổn thuộc về một người đàn ông trung niên.”Có lẽ ta không cần phải tự giới thiệu bản thân.”
Tay Lục Thành còn đang bị trói nhưng tư thế vẫn thong dong, phảng phất anh căn bản cũng không định lý giải tình cảnh của mình. Anh hướng về chỗ phát ra âm thanh mà giương miệng cười, như chào hỏi người quen biết mà nói “Trương lão gia tử, chào ông.”
Đối phương cười”A”, ôn hoà nói, “Ta còn không có già như vậy đâu.”
Tấm vải trên mắt Lục Thành đột nhiên bị lấy ra, ánh sáng đột nhiên chiếu đến khiến anh có chút không thích ứng mà nheo mắt lại.
Sau khi đã thích ứng, anh thấy được người ngồi trước mặt cách anh chưa đến hai thước, gian phòng cũng hoa hoa lệ lệ không mấy thích hợp làm hiện trường tra tấn bức cung.
“Như vậy, xin hỏi Trương lão bản, ” Lục Thành ở thời khắc này cũng không muốn phải lý giải tình huống hiện tại. Anh vô cùng muốn xưng hô “Trương lão bản” đổi thành “Nhạc phụ đại nhân”, nhưng chung quy nhịn được.
“Ngài đưa tôi đến nơi này là muốn uy hiếp đe dọa hay muốn dùng gì dụ dỗ?”
“Ngươi người này thật là thú vị. Dùng gì dụ dỗ?” Đối phương tựa ghế sa lon gác chéo chân, nhìn Lục Thành, lộ ra thần tình mãn bất tại hồ (bình chân như vại), “Ngươi cảm thấy để cho ngươi đời này triệt triệt để để tiêu thất, sẽ tạo bất cứ phiền phức gì cho ta sao?”
“Nếu như không nghĩ đến Trương Ngọc Văn mà nói, đích xác, tôi đối với ngài bất quá chỉ như là con kiến lòng bàn chân tùy thời có thể dẫm nát nghiền chết.” Lục Thành cười cười, “Tôi lại nghĩ, ngài sẽ không làm thế.”
Trương Chính Khuê quay quay chiếc nhẫn trên tay trái, liếc mắt nhìn Lục Thành, trong thanh âm đều mang lạnh lùng uy hiếp, “Ngươi có phần quá tự tin với chính mình rồi.”
“Ngài sai rồi, ” đứng ở trước mặt ông ta là nam nhân trẻ tuổi hai tay bị bắt chéo sau lưng bình tĩnh nói, “Tôi không phải tự tin với bản thân, tôi chỉ là tin tưởng Trương Ngọc Văn thôi.”
Trương Chính Khuê lúc này cuối cùng hoàn toàn ngẩng đầu lên, chân chính hai mắt nhìn thẳng Lục Thành dưới ánh đèn.”Nga?”
“Tôi hiện tại sở dĩ đứng ở chỗ này là bởi vì Trương Ngọc Văn chưa có thỏa hiệp với ngài.” Khi nói như vậy, Lục Thành đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của Trương Ngọc Văn khi mới mười mấy tuổi, huênh hoang từ dưới lầu ngước lên nhìn anh.
Trong lồng ngực của anh đột nhiên dâng lên điều gì đó anh vô pháp lý giải, khiến anh có cảm giác dường như mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó. Anh rõ ràng có thể lý giải một người sâu sắc như vậy trong thời gian qua lại không hề dài, như đang lý giải chính bản thân anh, anh đột nhiên hiểu đời này có lẽ anh sẽ không thể gặp được người thứ hai như vậy. Mà anh trước đây lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt tất cả những gì liên quan đến Trương Ngọc Văn, bao gồm cả chính cậu.
Trương Chính Khuê chờ Lục Thành nói tiếp.
“Trương Ngọc Văn bên kia ngài đã thất bại, thế nên chỉ có thể đối tôi hạ thủ. Nhưng ngài sẽ không giết tôi, bởi nếu như tôi chết, điều ngài nhận được sẽ là vĩnh viễn mất đi đứa con trai của mình.”
“Còn nói không phải đối với mình có tự tin?” Trương Chính Khuê cười ngắn ngủi, “A, ta sẽ không giết ngươi, nhưng có thể ngươi muốn thử xem đau khổ sống không bằng chết đến tột cùng là có tư vị gì.”
Ông đứng lên, đi tới trước mắt Lục Thành: “Khi nhìn đến ảnh chụp ngươi, ta liền hiểu một chút, tại sao Ngọc Văn thích ngươi. Ngươi muốn biết chân tướng sao? Lục, Thành.”
Lục Thành đáy mắt cuối cùng cũng có một điểm dao động, khi anh hiện lên thần sắc nghi hoặc, tay Trương Chính Khuê từ túi áo, lập tức lôi ra một tấm ảnh chụp đã cũ, giơ lên trước mắt Lục Thành.
“Ngươi nghĩ, có đúng hay không có điểm nhìn quen mắt?”
Lục Thành hô hấp cứng lại, trái tim của anh như đột nhiên bị người hung hăng đánh, mãnh liệt đau xót.
Nào chỉ là nhìn quen mắt.
Nếu như năm đó anh không chính mắt thấy được mẹ mình bị xe đụng bay ra ngoài bị mất mạng tại chỗ, nếu như năm đó anh không nhìn tận mắt di thể mẹ được hoả táng, anh thậm chí sẽ cho rằng người kia chính là bà.
Cơ hồ là trong nháy mắt, mồ hôi lạnh làm ướt trán Lục Thành. Cái ác mộng này đáng sợ như vậy, có thể đột nhiên chiếm lĩnh đầu óc của anh, như lưỡi dao sắc bén mặc anh có bao nhiêu đề phòng.
Nhưng nam nhân trẻ tuổi rất nhanh tỉnh táo lại. Anh đột nhiên nhớ tới, mình và Trương Ngọc Văn cùng tuổi.
Sở dĩ người trong hình, chí ít sẽ không đồng thời là mẹ anh và mẹ Trương Ngọc Văn.
Anh nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, một cảm giác nhẹ nhõm cho tới bây giờ chưa từng có, rõ ràng có thể mà thở phào một cái.
Trong thời gian cực ngắn, có vài suy đoán xuất hiện lại bị phá vỡ, khiến Lục Thành hầu như đã quên thân đang ở nơi nào. Ở dưới ánh đèn sáng ngời, trán ướt dính dầy đặc mồ hôi hột làm anh có chút đẹp đến xốc xếch gợi cảm.
Trương Chính Khuê nhìn mặt anh, khó tránh sinh ra một loại ảo giác quen thuộc.
“Ngọc Văn trước vẫn luôn thích nữ nhân, ” Trương Chính Khuê thu hồi ảnh chụp, đem thả lại trong túi, “Hiện tại, ta nghĩ ngươi minh bạch hắn tại sao lại thích ngươi.”
“Đó là ai?”
Thiên hạ không có khả năng có người như vậy mà lại không hề có liên hệ máu mủ, bản thân anh không thể tin được.
Trương Chính Khuê trả lời ngay, “Bà ấy đương nhiên là mẹ Ngọc Văn, thê tử của ta. Ngươi nếu như hoài nghi ta đem đồ giả đến hồ lộng ngươi, ta có thể cho ngươi gặp con ta, tự mình hỏi hắn.”
“Không cần.” Đối phương cự tuyệt ngay lập tức khiến Trương Chính Khuê lại một lần nữa nhìn thẳng vào anh.
“Nếu như ngài nghĩ ‘Nguyên lai cũng chỉ là thế thân’ có thể làm cho tôi chủ động rời khỏi, Trương lão bản, đáp án của tôi làm cho ngài thất vọng rồi. Nếu như Trương Ngọc Văn là bởi vì như vậy mới cùng một chỗ với tôi, như vậy năm trước người hắn theo đuổi không phải là Lục Tiểu Tiểu, mà là tôi.” Lục Thành bình tĩnh nói.
Trương Chính Khuê cũng không biết, với Lục Thành xem ra, chỉ cần “không phải là anh em với Trương Ngọc Văn”, những chuyện khác đều không coi là gì.
Trong lòng anh còn vết tích từ chuyện với Lục Tiểu Tiểu, nếu một lần này bị Trương Ngọc Văn trùng kích, mới thật sự là độc dược.
Vì vậy lúc này, anh có thể trầm tĩnh nói chuyện với Trương Chính Khuê, “Tuy rằng tôi rất muốn hiểu rõ người trong hình và tôi đến tột cùng có quan hệ gì, nhưng ít ra ngày hôm nay, chuyện cần làm tôi đã làm.”
Buổi tối này, biểu hiện của Lục Thành làm Trương Chính Khuê thầm giật mình, một lời một hành động của anh sâu sắc vượt qua tưởng tượng của Trương Chính Khuê.
Trương lão gia tử hoàn không biết, nếu như trong khi điều tra Lục Thành cũng điều tra về mẹ của anh, ông sẽ hiểu rõ vì sao Lục Thành lớn lên lại có đến sáu bảy phần giống thê tử mình như vậy.
“Đúng vậy ta xem thường ngươi, ” Trương Chính Khuê lạnh lùng thoáng nhìn Lục Thành, “Thế nhưng, ta sẽ không để cho con trai của mình bởi vậy mà bị phá hủy.”
Lục Thành trên trán mồ hôi còn chưa khô, lúc này tay bị trói, còn bị người từ phía sau kiềm chế, rõ ràng vài phần chật vật, lại hết lần này tới lần khác tự nhiên tràn ngập chê cười nở nụ cười, “Trương lão bản, ngài nghĩ Trương Ngọc Văn cả đời này đã bị hủy sao? Bởi vì hắn hồ đồ ngu xuẩn quyết tâm muốn cùng một người nam nhân ở một chỗ?”
“Không cần miệng lưỡi lợi hại với ta, ” Trương Chính Khuê ngắt lời anh, ông không muốn đem thời gian và tinh lực toàn bộ phí ở trên người Lục Thành, đối phó loại này xương cứng, ông có khi cần thủ đoạn khác.
“Ta cho ngươi thời gian cả đêm suy nghĩ. Ngươi là người thông minh, hảo hảo dùng cái buổi tối này nghĩ rõ ràng đi.”
Ông ý vị thâm trường, trước khi đi, ở bên tai Lục Thành gằn từng chữ, xoay người đi vào bóng đêm.
Đêm nay đối với Lục Thành là một đêm dài dằng dặc.
Ngoài cửa, mấy người trông giữ huyên náo dói chuyện, Lục Thành không thể ức chế, không ngừng nghĩ đến Trương Ngọc Văn. Biết đâu anh và Trương Ngọc Văn thật sự có quan hệ gì đó, tuy rằng anh chưa bao giờ nghe người nhà nhắc đến mẹ anh có chị em ruột gì. Từng thích Lục Tiểu Tiểu lại là em gái mình, trong ngực Lục Thành vẫn còn là một cái dằm khó nhổ. Lục Thành cũng cảm giác mình có điểm biến thái, chỉ cần anh và Trương Ngọc Văn không phải anh em ruột, chuyện gì anh đều không thèm để ý.
Nhưng không biết Trương đại thiếu có hay không quan tâm đến chuyện đó. Anh lần đầu tiên trong đời lo được lo mất như vậy, nghĩ đến vô pháp ngủ, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt đối phương, cùng cậu nói chuyện rõ ràng.
Hắc, thật là mẹ nó mình không còn là mình nữa rồi.
Nam nhân tay còn bị trói, trán vùi vào chăn, nằm lỳ trên giường tự giễu. Trước khi thích Trương Ngọc Văn, anh có bao giờ nôn nóng quá đáng như thế này đâu. Hay trước đây thích Lục Tiểu Tiểu thống khổ như vậy, khiến cho thể xác và cả tinh thần đều hỏng bét.
Đến sáng ngày hôm sau, Trương Chính Khuê chưa có tới. Chỉ có người đem chút đồ ăn đến cho Lục Thành.
Chờ màn đêm buông xuống, Lục Thành lại một lần nữa bị Trương lão gia tử “tiếp kiến”, Trương Chính Khuê sắc mặt so với đêm qua quả thực đen như đáy nồi. Hiển nhiên là do bị kích thích, không biết có phải hay không lại bị Trương Ngọc Văn làm cho sinh khí. Trương Chính Khuê sải chân bước vào, khi nhìn đến Lục Thành, khuôn mặt đã khó coi đến cực điểm.
“Ta chỉ cho ngươi một lần cơ hội. Nếu như bây giờ ngươi cho ta câu trả lời vừa ý, ta sẽ cho người giúp ngươi xa chạy cao bay, bằng không, ta cho ngươi sống không bằng chết!”
Qua vài giây, thanh niên bị Trương Chính Khuê nhìn chằm chằm như nhìn con kiến hôi không chút sợ hãi mà đáp.”Chuyện tôi đã quyết thì không hối hận, tôi phi thường thích Trương Ngọc Văn.”
Lục Thành biết, Trương Chính Khuê đối mặt anh lúc này, tuyệt nhiên bất đồng tối hôm qua, đã không còn lại dù chỉ một một điểm từ phụ chi tâm nữa rồi.
Nhưng vậy thì thế nào? Anh đã chuẩn bị cho bất kỳ điều gì, chỉ cần còn sống, sợ gì không được ở cùng một chỗ.
“Được lắm, ” Trương Chính Khuê phảng phất sớm đã nghĩ đến đáp án này, Trương Chính Khuê cười lạnh một tiếng, như độc xà nhìn Lục Thành: “Mong muốn ngươi thực sự sẽ không hối hận.”
Lục Thành liền nhìn thấy ông ta giơ tay lên một cái, ngoài cửa đột nhiên nối đuôi nhau mà vào một đám đại nam nhân ăn mặc tây trang.
“Ngươi đã thích nam nhân, đêm nay để ngươi ‘hưởng thụ’ một chút. Hảo hảo hầu hạ hắn cho ta.”
Trương Chính Khuê thối lui ngay sau đó, nhóm người kia đồng thời vây quanh anh.
Lục Thành trước mắt bị che đi bởi màu đen bóng ma, đột nhiên ý thức được, anh có lẽ thực sự chạy không thoát.
Y phục bị giải khai, kế tiếp, hai cái tay quá giang quần của anh, ở lúc mãnh liệt giãy dụa, Lục Thành đột nhiên tự giễu nghĩ, sớm biết rằng có ngày hôm nay, mỗi lần Trương Ngọc Văn kiên quyết muốn làm mình, anh đã ngay lập tức cho cậu tiện nghi trước rồi.
Nam nhân cắn răng, lại giãy dụa lợi hại, mặc dù là mấy người nam nhân cao lớn, muốn áp chế anh, lại muốn cởi quần áo trên người của anh, đều đang có điểm cật lực.
Mấy người phụng mệnh phải “hầu hạ” Lục Thành, đều có chút giật mình với sức lực của gia khỏa mặt nhìn như nữ nhân này. Nhưng cuối cùng bọn hắn cũng thoát xuống y phục của anh, còn sót lại cái quần lót nam nhân vào giờ khắc này hiển lộ không bỏ sót, khiến mấy người nguyên bản đối nam nhân cũng không phải đặc biệt hứng thú cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cơ thể cân xứng mà không chút nào khoa trương, màu da trắng nõn tế nị khỏe mạnh, khí tức ồ ồ giãy dụa thuộc về giống đực tràn đầy cứng cỏi, mập mờ dưới ánh đèn, bọn họ chưa từng lãnh giáo qua sự mê hoặc mãnh liệt này. Nam nhân lúc này, trên người có một loại mỹ không cách nào đẩy ra, đẹp khiến cho người ta mê muội, kinh tâm động phách.
Khi một bàn tay đưa vào trong quần nam nhân, người vẫn không có mở miệng đột nhiên đình chỉ giãy dụa.
Chủ nhân của cái tay kia phát hiện, ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của đối phương. Tại khoảnh khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy so với người dưới thân, mình mới càng giống như một con mồi bị để mắt tới.
Cái người kia nguyên bản là chỗ yếu thế, bị bọn họ nắm trong tay nhưng ánh mắt của người nam nhân lúc này như chính đao phong rơi trên mặt của hắn.
“Nếu như mày không muốn hối hận thì đừng đụng đến tao.”
Ở sau vài giây ngắn ngủi bị kinh sợ, vài người bạo phát ra tiếng cười. Ai cũng không muốn thừa nhận, bọn họ sẽ bị gia khỏa vốn đã bị lột sạch như nữ nhân, tay không tấc sắt dọa sợ như thế.
“Mỹ nhân, tao nghĩ mày nên làm rõ ràng tình huống của mày một chút.” Chủ nhân của bàn tay phục hồi tinh thần, lần thứ hai sờ lên quần Lục Thành.
Nhưng lập tức bị ngăn lại. Bàn tay hỗn xược đó đột nhiên bị một bàn tay khác chẳng biết xuất hiện nơi nào, cứng rắn như sắt thép mà bắt lấy.
“Không có làm rõ ràng tình huống của mình, là lũ tạp nham bọn mày đấy!”
Vừa nghe được câu này, kẻ đáng khinh kia còn chưa ý thức được, cả người đã bị văng ra ngoài.