Lục Thành rất ít khi nấu cơm tại nhà, cũng không dám nói là mình nấu ăn ngon, thế nhưng nấu cháo không tồi. Cháo cho bữa tối đã được nấu xong, bởi vì luôn ở trong nồi giữ nhiệt nên vẫn đang còn nóng. Sau khi bưng cháo ra phòng khách, Lục Thành hướng vào trong phòng gọi một tiếng.
“Đi ra ăn đi.”
Bóng đen nằm trên giường bất mãn ngồi dậy. Trương Ngọc Văn đi ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn đến đồng hồ treo trên tường mới phát hiện, giờ đã là mười hai giờ đêm rồi.
Cháo không quá nóng, độ ấm này ăn là vừa phải. Có thể là do bụng đói quá nên Trương đại thiếu nghĩ đời mình cũng chưa được ăn bát cháo nào ngon như thế. Đương nhiên là cậu sẽ không nói ra điều đó với tên họ Lục kia.
Trương Ngọc Văn vừa ăn cháo xong, với tay cầm điện thoại của Lục Thành bấm một dãy số.
“Tôi cho anh đúng hai mươi phút giao lại điện thoại và ví tiền của tôi giao cho đồn công an, nếu không anh chết thế nào cũng không biết đâu!”
Nói năng lưu loát. Khí thế mười phần. Thế này chẳng giống đại thiếu gia ung dung tự tại mà giống nhị thế tổ của hắc đạo hơn.
Ngày này cũng là ngày Lục Tiểu Tiểu rời đi.
Cả hai người đều thích người con gái này nhưng lại không ai có được cô. Trong giây phút lặng lẽ này, mối liên hệ giữa hai người dần dần có dấu hiệu trở nên biến chất. Chỉ là lúc này, Lục Thành, và cả Trương Ngọc Văn, cũng không chú ý đến.
Trương Ngọc Văn rượu đủ cơm no, ngồi lặng tại bàn ăn khoảng nửa giờ.
Tỉnh rượu được bảy tám phần, hiểu rõ tình hình trước mắt, Trương Ngọc Văn khôi phục lại thành một đại thiếu gia khí thế mười phần.
“Quần áo tôi đâu?” Cậu kêu lên một tiếng với người đang bận bận bịu bịu trước cái máy tính trong phòng ngủ.
Nam nhân cũng không quay đầu lại mà trả lời. ” Trong máy giặt.”
Trương đại thiếu gia nhíu nhíu mày, đi vào nói.”Cho tôi mượn một bộ quần áo.”
Lục Thành xoay người, nhìn cậu một chút.
Trương Ngọc Văn trước mắt mới có chút quen thuộc với Lục Thành. Cái con người uống say rồi ủy ủy khuất khuất gì đó như tiểu miêu tiểu cẩu vốn không phải Trương Ngọc Văn mà anh biết.
Lục Thành tìm một bộ quần áo cho cậu. Hai người vóc người không sai biệt lắm, quần áo của Lục Thành vừa vặn với Trương Ngọc Văn.
“Tiểu Tiểu đến tột cùng đi nơi nào rồi?”
“A, ” Trương đại thiếu mặc xong quần áo, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn anh: “Tôi nghĩ anh sẽ không hỏi đến.”
Trương Ngọc Văn theo đuổi Lục Tiểu Tiểu trước, Lục Thành không có giao thiệp gì với cậu. Chính là sau đó, khi anh theo đuổi Lục Tiểu Tiểu, hai người bọn họ cũng không có chân chính tiếp xúc qua.
Lục Thành không có mở miệng nói qua anh thích Lục Tiểu Tiểu.
Trương Ngọc Văn vẫn nghĩ, Lục Thành vô cùng giả tạo.
Tâm tư của Lục Thành đối với Lục Tiểu Tiểu được che giấu rất khá. Thế nên những người xung quanh, kể cả những bằng hữu tốt nhất của Lục Thành cũng không hề hay biết.
Trương Ngọc Văn liếc mắt đã nhận ra tình địch của mình. Cậu khi đó đối với hai từ “Lục Thành” vô cùng nhạy cảm.
Cho đến ngày nay, Trương đại thiếu chính là không ưa Lục Thành. Cậu cái gì cũng không muốn so với Lục Thành, duy nhất vấn đề tình cảm lại bị đánh bại bởi hắn.
“Lục Tiểu Tiểu đi Châu Phi rồi.”
Nam nhân sửng sốt rồi sau đó nở nụ cười.
Đó là biểu cảm của Lục Thành đối với người mình thích, vừa hiểu rõ mà lại vừa sủng nịnh, đương nhiên không tự giác mà lộ ra tiếu ý.
“Thật không hổ là Lục Tiểu Tiểu mà.”
Trương Ngọc Văn trong thời điểm này nhận ra, Lục Thành cũng như cậu, vẫn còn rất thích Lục Tiểu Tiểu.
Về điểm này, tâm tư không muốn chịu thua của đại thiếu gia lại ngùn ngụt bốc ra.
“Cảm tạ anh đã chiêu đãi.”
Cậu hừ một tiếng rồi mở cửa lớn nhà Lục Thành vừa bước đi vừa mỉa mai.
“Anh đến dũng khí theo đuổi Lục Tiểu Tiểu cũng không có, vậy thì làm sao thắng tôi được chứ?”
Trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Trương đại thiếu nghĩ thông suốt, cuối cùng cảm thấy được chính mình so với Lục Thành tài trí hơn người.
Lục Thành đứng ở của phòng ngủ ngừng lại một chút, không nghĩ tới Trương Ngọc Văn sẽ nói ra những điều như vậy.
“Tôi không có khả năng theo đuổi cô ấy.” Anh nói giọng rất nhỏ và thanh. Phảng phất như muốn nói cho chính mình nghe.
Trương Ngọc Văn rời đi.
Hôm nay, cậu phát điên như một đứa trẻ mà lái xe chạy đến thành phố nơi tình địch ở, rồi lại say bí tỉ mà ngã vào lòng hắn, bị hắn mang về nhà, lại bị hắn hầu hạ một đêm.
Nhưng cũng vào ngày này, Trương Ngọc Văn phát hiện, mình cũng không cần so đo gì với người đàn ông này.
Cậu cái gì cũng có, dũng khí có, thời gian lại không thiếu, sợ gì không mang được người mình muốn trở về bên cạnh?
Không phải chỉ là đi Châu Phi thôi sao!
Nửa tháng sau, quần áo của Lục Thành được gửi về chính chủ, mà quần áo của Trương Ngọc Văn vẫn còn đặt trong tủ quần áo của anh.
Điện thoại di động Trương Ngọc Văn gọi trước đó chính là số điện thoại của cậu, nhưng Lục Thành triệt để cho nó chìm xuống.
Đảo mắt đã đến tháng sáu, Lục Thành sau nửa năm lăn lộn ở công ty đã rất nhanh làm nên lịch sử, trở thành giám đốc trẻ tuổi nhất công ty từ trước đến nay.
Cũng vào tháng sáu, Trương Ngọc Văn đang ở Châu Phi.
Lục Tiểu Tiểu quyết tâm bỏ mặc cậu. Trương đại thiếu có làm gì đi nữa, đối với Lục Tiểu Tiểu một điểm cũng không có tác dụng.
Trương đại thiếu mơ hồ biết mình chính là không hề có ý đùa giỡn, thế nhưng vẫn hoàn toàn bị bỏ mặc.
Thực ra, Trương Ngọc Văn tại Châu Phi cũng không phải một điểm thu hoạch cũng không có. Lục Tiểu Tiểu tại đó đang chuẩn bị tu kiến trạm phát điện, chính là cần nhà đầu tư.
Trương đại thiếu gia một mặt đeo bám Lục Tiểu Tiểu, một mặt hiệu triệu nhân thủ chuẩn bị tung lưới mạnh mẽ ở Châu Phi, khai khẩn vùng đất mới.
Rất nhiều người khi biết đều nói, Trương đại thiếu gia đúng là một nhị thế tổ.
Tướng mạo, y phục, khí thế, bề ngoài của Trương Ngọc Văn đều toả ra mùi thối “Lão tử là nhị thế tổ đấy, anh muốn thế nào”. Cậu ở lãnh thổ nước ngoài mà tiêu tiền như nước. Cái tính nết thiếu gia, chính là làm việc tùy theo tâm trạng, không có lạm giao cũng là ưu điểm duy nhất của Trương Ngọc Văn trong mắt mọi người.
Nhưng Trương đại thiếu là một người đàn ông vô cùng chất lượng, thông minh, có gia giáo, lại có thành tích ưu tú nổi trội, đúng là một con rùa lớn hàm lượng vàng cao. Bất quá đối với bối cảnh sáng chói của gia đình, những điều này đều bị mọi người tự động bỏ qua.
Đến tháng tư, Lục Tiểu Tiểu chính thức chia tay với cậu, là lần cuối cùng.
Trương đại thiếu có tiền, có đầu óc, đấu thầu được hai cái công trình trên mười vạn. Đây là việc đầu tiên cậu hoàn thành xuất sắc mà không có sự giúp đỡ của gia tộc. Thế nhưng ngay lập tức, cậu đã được nếm trải cuộc sống đáng nhớ tại Châu Phi.
Tối đó, Lục Thành đang ngồi ở sô pha xem TV, chán ngán mà đổi kênh liên tục, đổi cho đến một kênh tin tức thì lập tức dừng ngay động tác. Trong nháy mắt, anh tưởng mình đang hoa mắt. Tin tức đang nói về việc đẩy mạnh hợp tác cùng các quốc gia Châu Phi, ra sức thúc đẩy sự phát triển các địa phương trong nước với các dự án trăm triệu vân vân…
Nhưng trọng điểm khiến Lục Thành chú ý không phải là những điều này.
Anh nhìn thấy một người trên màn ảnh.
Bộ dáng lôi thôi lếch thếch trong bộ quần áo đã bẩn màu thâm xám không rõ ràng, tay áo xắn lên cao, mái tóc có lẽ không quá để ý đến mà dài ra không ít. Hắn chính là đang cầm bản vẽ gì đó trên tay, ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cùng người xe hỗn loạn mà chỉ huy thi công.
Lục Thành vốn đang chưa xác định.
Nhưng đột nhiên màn ảnh quay đặc tả Trương Ngọc Văn.
Người đàn ông đang đứng trước TV thực sự ngây ngẩn cả người.
Rồi sau đó chẳng biết vì sao, “Phốc” anh bật cười.
Người nọ dĩ nhiên thật sự là người bình thường ngăn nắp không gì sánh được, Trương Ngọc Văn.
Lục Thành không biết vì sao công trường thi công nhiều người như vậy nhưng hết lần này tới lần khác đều xuất hiện đặc tả hình ảnh Trương Ngọc Văn.
Trương Ngọc Văn cũng không có chú ý tới camera đang quay trên người mình. Nếu biết, cậu đã sớm túm lấy đập cho toàn bộ đều quay về tổ quốc!
Hình tượng như lão nông dân của Trương đại thiếu anh tuấn tiêu sái, cứ như vậy mà bị tung lên truyền hình!
Chỉ có nữ ký giả hoa si cùng nhân viên quay phim mới biết được nguyên nhân trong đó.
Lục Thành vốn tưởng rằng hai mắt của mình sẽ không bao giờ gặp phải Trương Ngọc Văn. Bộ quần áo của Trương đại thiếu, anh tưởng đối phương cũng sẽ không đến lấy lại.
Thế nhưng thật không ngờ, vài năm sau khi nhận thức người này, cái hình tượng kiêu ngạo ngăn nắp thâm căn cố đế “Trương Ngọc Văn”, cái hình tượng tài năng như thế chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn thay đổi.
Đầu tiên là uống rượu say, một “Trương Ngọc Văn” tội nghiệp như một con cún bị bỏ rơi.
Rồi sau đó đột nhiên thăng cấp hoành tráng thành “Dân công Trương Ngọc Văn”.
Từ một nhị thế tổ nhất hô bá ứng đến một nông dân bụi đất đầy mình. Đây là sự thay đổi thần kì đến mức nào a. Rõ ràng là người muốn mưa được mưa muốn gió được gió, thế mà thực sự chạy đến Châu Phi cái địa phương kia để theo đuổi người mình thích. Rồi lại có thể thuận tiện làm luôn việc khác.
Lục Thành đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Trương Ngọc Văn lúc cậu rời khỏi nhà anh. Một ánh mắt có kiên định, và có cả khinh thường.
Thực sự là bị cậu coi thường rồi.
Đây chính là lần đầu tiên trong đời Lục Thành bị người khinh thường. Mà người kia chính là Trương Ngọc Văn.
Nghĩ tới đây, Lục Thành phát ra tiếng cười ngắn ngủi.
Sau đó, Lục Thành vẫn như cũ ngồi tại sô pha, hai chân gác lên bàn, tóc vẫn còn ướt đẫm nhỏ nước sau khi tắm xong. Anh cầm lấy điện thoại, bấm số của phòng quản lí hợp tác quốc tế.
“Dự án bên Châu Phi, xác định khi nào hoàn thành?”
Công ty chi nhánh tại Châu Phi đang làm dự án, chính là đã được nghị quyết nhất trí từ mấy tháng trước. Lục Thành lúc đó còn nghĩ, có thể thuận tiện hỏi thăm một chút tình hình của Lục Tiểu Tiểu, tới bên kia còn có thể đi xem cô ấy.
Anh chỉ là thật không ngờ Trương Ngọc Văn cũng ở đó.
Lục Thành trong hơn hai mươi năm qua có rất ít sự tình khiến anh cảm thấy hứng thú. Cho tới bây giờ đều là người khác có hứng thú với anh. Nhưng mạc danh kỳ diệu là, chỉ bởi vì một cái tin tức, ở trong lòng anh đột nhiên bắt đầu sinh ra ý nghĩ Trương Ngọc Văn người này thật là hiếm thấy.
Qua vài ngày, Lục Thành bắt đầu gói ghém hành lý. Anh qua bên kia tra xét một số nhu yếu phẩm các loại. Các đồng nghiệp trong công ty đều nhìn ra anh đang thật chộn rộn.
“Tiểu Lục, cậu hình như đối với Châu Phi rất có tình cảm mãnh liệt a?”
Tình cảm mãnh liệt?
Chỉ là có điểm chờ mong mà thôi.
Chính là nguyên nhân nói không nên lời. Rõ ràng cho tới nay đều không thích người kia, đột nhiên lại tò mò muốn biết, nếu như không cẩn thận gặp phải Trương đại thiếu, biểu tình chán ghét của đối phương đối với mình sẽ là như thế nào đây. Loại ý nghĩ muốn khi dễ một người này khiến Lục Thành xuất hiện tư thái phi thường mới mẻ.
“Hắt xì ──” Trương đại thiếu gia dùng tay bẩn hề hề xoa xoa mũi.
Tại Châu Phi, khí trời oi bức với nhiệt độ cao hơn bốn mươi độ này mà còn ngứa mũi hắt hơi, Trương Ngọc Văn tự hỏi có phải mình bị cảm rồi không.
Hai người đứng sau được Trương gia phái tới chiếu cố cậu còn chảy mồ hôi lợi hại hơn, tay cầm quạt phe phe phẩy phẩy về hướng cậu.
“Thiếu gia hắt xì rồi, mau gọi điện thoại nhanh nhanh báo cáo với lão gia.”
“Báo cái đầu anh!” Trương đại thiếu gia xoay người lại đập một cái lên cái đồ ngu ngốc nọ: “Chỉ khiến ta thêm phiền.”
Ba tuần sau.
Lục Thành bay đến đại thảo nguyên Châu Phi.
Câu chuyện về Lục Thành cùng Trương Ngọc Văn, giờ mới chính thức bắt đầu.