Edit: Lavender - Blue
Ba ngày sau đó, chuyện dần dần trở lại bình thường.
Nhưng vào lúc này, một tờ báo lại đăng tin tức độc, chỉ xưng có người biết nội tình tiết lộ, thiên kiêm nhà họ Du chết, chính bởi vì Cam Nhĩ Khiêm đùa giỡn tình cảm của cô, có mới nới cũ, di tình biệt luyến yêu một nữ sinh của trường đại học danh tiếng, hai người thường qua lại mật thiết, ra vào một đôi.
Du Lệ Như không chịu nổi đả kích thất tình, ý nghĩ muốn xoay chuyển Cam Nhĩ Khiêm, vì vậy tới nhà đàn gái đàm phán, muốn cô rút lui, kết quả ngược lại bị đối phương nhục nhã cười nhạo lại, vì vậy mới lúc cảm xúc xấu hổ và tức giận uống thuốc ngủ tự tử.
Khi bài báo này được xuất bản, nó lại gây ra sóng to gió lớn, phụ tình, người tình bạc nghĩa tiếng xấu nhất gắn vào trên đầu Cam Nhĩ Khiêm.
Nhà họ Du để mặc cho truyền thông cổ động lăng xê tin tức không thật, đồng thời Du Chí Mậu cũng thông qua TV chụp ảnh quay phim chỉ trích ——"Cho dù Cam Nhĩ Khiêm không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì cái chết của em gái tôi, nhưng anh ta có thể nói mình không có bất kì trách nhiệm đạo đức nào sao? "
Lần chỉ trích này hiểu lầm của công chúng với anh càng sâu hơn, khiến truyền thông lại bắt đầu xôn xao lật lại chuyện tự sát của Du Lệ Như, không ít bài nhắm vào mục tiêu là chuyện này, mời tới một loạt các chuyên gia giới tính tới bình luận bừa bãi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cam Nhĩ Khiêm trở thành đối tượng tấn công của đông đảo phụ nữ.
Còn Giang Tử Tự cũng không cách nào may mắn thoát được, các ký giả nhanh chóng đào bới được thông tin của cô, lập tức công bố thân phận của cô ra ngoài, trong khoảnh khắc, cô trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người.
Trường học và cửa nhà cô có hàng loạt ký giả muốn phỏng vấn cô, khiến cô không chịu nỗi quấy nhiễu, đồng nghiệp trong trường học và hàng xóm cũng chỉ chỉ chõ chõ bàn tán về cô ầm ĩ.
Đối mặt với mấy lời đồn đãi không có thật này, Kha Trân Trân và Dung Ngọc biết rõ nội tình hết sức giải thích dùm cô, còn tính toán chấp nhận nhà đài nào đó phỏng vấn, công bố chân tướng sự tình, nhưng bị Giang Tử Tự ngăn lại.
"Tại sao cậu không để chúng mình giúp cậu nói ra sự tình? Chẳng lẽ cậu bị người ta vu oan như vậy cậu không tức giận sao?" Kha Trân Trân cảm thấy không thoải mái vì cô.
"Đương nhiên mình tức giận, nhưng mẹ mình nói có lý, Du Lệ Như đã chết, giờ lại đi bàn tán chuyện người chết, có phần không phúc hậu."
Kha Trân Trân bất bình thay cô, "Nhưng rõ rãng cô ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến cậu và Cam Nhĩ Khiêm? Hại hai người muốn giải thích cũng không được bị người ta hiểu lấm trách móc chứ!"
"Nếu như lúc đó mình nghe điện thoại của cô ấy, có lẽ cô ấy đã không phải chết rồi." Giang Tử Tự sâu kín than nhẹ.
"Vậy thì không trách cậu được...cậu hoàn toàn không nghe thấy, cũng không phải là cậu cố ý không nghe điện thoại của cô ấy."
Dung Ngọc khuyên nhủ: "Trân Trân, không nên nói nữa, Tử Tự nói không sai, bây giờ quan trọng nhất là để cho chuyện này nhanh chóng trở lại bình thường, nếu chúng ta tiếp nhận phỏng vấn, sợ rằng lại khơi lên một cuộc sóng gió nữa."
"Trân Trân, Dung Ngọc, mình biết hai người lo lắng cho mình, cám ơn các cậu, mình không sao."
"Mình sợ cậu không chịu nổi nhưng tin tức bịa đặt đó."
"Mình không có yếu đuối như vậy." Cô mỉm cười, cho bạn tốt yên tâm.
"Mấy ngày nay cậu và anh ấy cũng không gặp mặt sao?" Dung Ngọc hỏi.
"Ừ, bây giờ gặp mặt rất bất tiện." Nhưng một ngày anh cũng gọi điện thoại cho cô mấy lần, không ngừng nói với cô Du lệ Như chết không phải trách nhiệm của họ, là do chính bản thân cô ta tự đưa mình đến đường cùng. Cô hiểu anh lo sợ cô vì chuyện này mà muốn rút lui.
Kha Trân Trân suy nghĩ một chút nói: "Như vậy cũng tốt, tránh việc những ký giả kia gây thêm phiền phức, nói cái gì do cậu Du Lệ Như mới tự tử, các cậu vẫn còn ung dung thoải mái."
Nghĩ đến một chuyện, Dung Ngọc hỏi: "Tử Tự, chuyện đính hôn vẫn diễn ra đúng kế hoạch chứ?"
"Tạm thời hủy bỏ."
"Á, tại sao?" Kha Trân Trân lấy làm lạ hỏi, cảm thấy bọn họ căn bản không cần vì cái chết của Du Lệ Như mà hủy bỏ đính hôn. Cô ta tự tử cũng không phải trách nhiệm của bọn họ, là cô ta không nghĩ cho bản thân, sao có thể trách người khác!
"Bây giờ, nếu mình và anh ấy đính hôn, sợ rằng sẽ càng có nhiều lời bàn tán hơn, hay chờ sóng gió qua đi rồi tính."
Kha Trân Trân bùi ngùi nói: "Thật là tai bay vạ gió! Hi vọng tình cảm của hai người sẽ không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng."
Giang Tử Tự im lặng không trả lời. Nói hoàn toản không có ảnh hưởng là gạt người, mặc dù cô đối với Du Lệ Như không có thiện cảm gì, nhưng vẫn là một mạng người, điều này làm cho tâm tình của cô có chút nặng nề.
Chẳng qua, giống như Nhĩ Khiêm đã nói, Du Lệ Như chết quả thật không phải trách nhiệm của họ, nghiêm túc mà nói, bọn họ còn là người bị hại, bởi vì cái chết của cô ta, mà phải chịu phê phán oan uổng.
Cho nên, cô sẽ không từ bỏ tình cảm đối với anh.
Vì tránh ký giả, mấy ngày nay Giang Tử Tự không đến Thượng Tấn, trước mắt cô ở tạm nhà dì, hôm nay tan học, cô đi thẳng về.
Đi tới trước cửa nhà dì không xa, đột nhiên một cánh tay duỗi ra chuo tay cô, cô giật mình nảy lên một cái, sau đó nhìn rõ đối phương là ai.
"Sao anh lại tới đây?"
"Anh nhớ em, nhớ đến sắp điên rồi!" Cam Nhĩ Khiêm ôm cô vào lòng thật chặt.
"Không phải mỗi ngày chúng ta đều nói chuyện điện thoại sao." Cô cũng choàng tay ôm anh.
"Vậy làm sao đủ?! Anh muốn ôm em trong ngực như thế này, anh muốn hôn em." Môi lưỡi của anh tìm kiếm cô, cuồng nhiệt hôn cô thật sâu, an ủi nhiều ngày nhớ mong.
"Chúng ta đi lên rồi nói." Sau một lúc lâu hôn sâu khiến người ta thở dốc, Giang Tử Tự chợt thấy có ánh sáng lóe lên rồi biến mất, cảnh giác lôi kéo tay của anh đi nhanh vào trong nhà.
"sao anh biết địa chỉ nhà dì của em?" Đi vào trong nhà, cô lấy chai nước uống cho anh, đồng thời hỏi. Chính vì lo lắng anh sẽ không kiềm chế được mà chạy đến tìm cô, cho nên vẫn không chịu nói cho anh biết địa chỉ chỗ này.
"Anh hỏi em gái em." Cô không chịu nói, anh chỉ có thể chuyển hướng cầu xin em vợ tương lai nói cho anh biết.
"Tử Kỳ cũng thiệt là, sao lại nói cho anh biết. Anh quên mẹ anh đã dặn, tốt nhất chúng ta nên chờ sự tình yên ắng xuống rồi gặp mặt sao?"
Cam Nhĩ Khiêm tức giận oán trách, "Chúng ta căn bản không có lỗi, tại sao phải giấu đầu rúc đuôi như vậy, giống như người không tồn tại."
"Chúng ta gặp chuyện không may, cũng không còn cách nào, anh nhẫn nại một chút được không?" Cô dịu dàng dụ dỗ, cầm tay của anh, nhìn vào ánh mắt của anh đề nghị.
Anh khoác vai của cô để cô tiến sát vào lồng ngực của mình, hôn lên tóc cô, hôn lên giữa trán cô, hàng chân mày, đôi mi, cuối cùng là hôn môi của cô, mô lưỡi triền miên lưu luyến.
"Ngày mai, anh cả và em trai anh phải đi theo hỗ trợ anh cùng nhau đến dự tang lễ Du Lệ Như."
"theo nhân tình, anh nên đi. Có hai người họ đi cùng anh, người nah họ Du cũng sẽ không quá làm khó anh."
Cam Nhĩ Khiêm tức giận bất bình, "Anh mới không sợ người nhà họ Du, trong chuyện này anh không có gì sai, là Du Lệ Như tự mình muốn tìm cái chết, chuyện đó liên quan gì tới anh? Anh cũng chỉ là xui xẻo bị cô ta dây dưa vào mà thôi."
"Nhĩ Khiêm, người chết mọi việc cũng hết, không cần phải trách cô ấy." Giang Tử Tự khuyên nhủ.
Bực tức vẫn chưa tan, anh khẽ nguyền rũa, "Cô ta đảo lộn, làm hại chúng ta bị mọi người mắng khó nghe như vậy. Cũng không biết tên khốn nào nói hưu nói vượn với cánh nhà báo, để anh biết được là ai, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"
"Người kia quả thật rất đáng ghét, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là chuyện ngày mai. Đến tang lễ, Nhĩ Khiêm anh khiêm tốn một chút, nhà họ Du mấtcon gái, khó tránh khỏi không kiềm được cảm xúc, anh không cần nói gì cả, để anh cả và em trai anh giúp anh ứng phó."
"Sao lời của em nói giống mẹ anh nói vậy?"
"Bởi vì người mở to mắt đều biết, trong lúc mấu chốt này không cần lửa cháy đổ thêm dầu, mới có thể làm cho chuyện này mau chóng lắng xuống."
Anh bất mãn trừng cô, "Giọng điệu của em nói giống như anh là người ngu ngốc, chỉ biết làm hỏng chuyện."
"Anh không phải là người ngốc, anh chỉ thiếu kiên nhẫn và bao dung đối với chuyện anh không quan tâm."
Cam Nhĩ Khiêm yêu thương cạ cái mũi của cô, "Chậc, xem ra em rất hiểu anh."
Cô cười khẽ, giống như dỗ đứa bé, vỗ nhè nhẹ trên mặt anh.
"Nhẫn nại nữa một chút có được hay không? Ít nhất chờ sau khi đưa tang Du Lệ Như, chúng ta lại gặp mặt."
"Anh có thể nói không khong?" Anh thấy không bằng nhau, cảm thấy nhất định Tử Tự yêu anh không sâu, cho nên anh nhớ cô đến nỗi muốn điên, nhưng cô lại vẫn bình thưòng như thế, giống như không có anh không có sao cả.
Giang Tử Tự lắc đầu, thở khẽ ra hai chữ, "Không thể."
Biết không thể thương lượng, Cam Nhĩ Khiêm cho cô một ánh mắt u oán, trong lòng biết trong tình yêu là anh yêu cô trứơc, cho nên cho dù cô yêu anh không sâu đậm bằng anh, cũng không có sao, chỉ cần cô’ có thể làm bạn ở bên cạnh anh là đủ rồi.
Hai người không ngờ rằng, hình ảnh hai ngưòi ôm hôn dưói lầu, hôm sau lại bị một tờ báo cho đăng ra ngoài.
Tựa đề viết: Thi thể Du Lệ Như chưa lạnh, Cam Nhĩ Khiêm ôm niềm vui mới phong lưu khoái hoạt!
Ngưòi nhà họ Du nhìn thấy, tất nhiên là óan giận khó tiêu.
Mặc dù nhìn cậu cả và cậu út cùng Cam Nhĩ Khiêm tới chia buồn, không có chỉ trích quá nhiều, nhưng cũng không cho sắc mặt tốt.
Trong linh đưòng đối mặt với những người đó bàn tán ầm ĩ, Cam Nhĩ Khiêm thì làm như không thấy, thắp hưong, chia buồn xong, không lâu liền rời khỏi, ký giả ngăn chặn ở bên ngoài linh đường chờ phỏng vấn anh một đống, anh cả Cam Nhĩ Thụy và em út Cam Nhĩ Tòan giúp anh một tay ngăn chặn cửa sau lại cho anh, anh nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi.
Bên này Giang Tử Tự cũng không tốt hơn chút nào, cô nghiễm nhiên trở thành nhân vật công chúng bị một đám ký giả đuổi theo ——
"Cô Giang, xin hỏi cô thấy thế nào về cái chết của Du Lệ Như?"
"Cô Giang, có tin đồn là Du Lệ Như tự tử, là do cô sỉ nhục cô ấy, cô có cảm thấy tội lỗi không?"
"Cô Giang, Du Lệ Như chết xác còn chưa lạnh, cô và cậu hai nhà họ Cam ôm hôn nhiệt tình như vậy, cô không quan tâm đến cái chết của Du Lệ Như sao?"
Chặn một chiếc tắc xi, cô vội vã ngồi lên, thoát khỏi đám ký giả đáng ghét.
Sau khi vào phòng học, buổi chiều, đột nhiên có người gọi điện thoại hẹno gặp mặt.
Khép mi thả lỏng mắt bước ra khỏi quán cà phê, tâm tư Giang Tử Tự mãnh liệt sôi trào.
Cô không thể không khâm phục đám ký giả kia, ngay cả chuyện của mưòi mấy năm trứoc cũng có thể moi ra.
Đôi mắt cô mơ hồ hiện lên sự bối rối, không biết cách nào mới có thể vẹn tòan cả đôi bên, không để cho ngưòi thân yêu của cô và Cam Nhĩ Khiêm bị tổn thưong.
Đột nhiên có người chặn trứoc mặt cô, phát hiện anh là vì Tạ Minh Thánh từng đi tìm đàn chị khóa trứơc của cô Trần Nhân Cầm.
"Chị có chuyện gì sao?" Giờ phút này ý định rối loạn, thật sự cô không còn tâm trạng đối phó với cô.
Cô vừa mở miệng nói: "Mới vừa rồi ở quán cà phê chị ngồi phía sau em, không cẩn thận nghe đựoc chuyện các người nói."
"Chị muốn thế nào?" Giang Tử Tự phòng bị nhíu nhẹ đôi mày xinh đẹp.
Trần Nhân Cầm mỉm cười biểu đạt ý tốt, "Không cần phải dùng ánh mắt phòng bị này nhìn chị, chị không có ý xấu, chỉ là muốn giúp em."
"Giúp em? Tại sao?" Mắt cô lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Chị đoán phút cuối cùng em sẽ đưa ra lựa chọn nào, bởi vì đổi lại nếu là chị mà nói..., cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự." Vừa rồi trong quán cà phê, sau khi nghe cô và người kia nói chuyện, cô ấy chắc rằng cô sẽ lựa chọn hy sinh tình cảm của mình để bảo vệ người nhà.
"Chị cho là em không có cách lựa chọn nào khác sao?" Giang Tử Tự tâm tư phức tạp liếc nhìn cô.
"Thật đáng tiếc, nếu như đối tượng là người nhà họ Du, xem ra em không có lựa chọn nào khác, bọn họ cũng không cho em có lựa chọn thứ hai. Nếu như em không rời khỏi Cam Nhĩ Khiêm, chuyện cũ của cha em sẽ bị vạch trần, mà tất cả người than của em sẽ bị thương tổn, thậm chí có thể không thể tiếp tục duy trì được một hoàn chỉnh gia đình." Trần Nhân Cầm không nhanh không chậm nói tiếp: "Cân nhắc nặng nhẹ, em cũng chỉ có thể lựa chọn thuận theo ý nhà họ Du."
Yên lặng một lát, Giang Tử Tự hỏi: "Chị cũng cho là Du Lệ Như chết em cũng có trách nhiệm sao?"
Ngoài dự đoán của cô, Trần Nhân Cầm lắc đầu, "Chị không cho là em cần gánh vác trách nhiệm gì, tự tử là lựa chọn của Du Lệ Như, không trách ai được cả."
Liếc nhìn cô một lát, biết cô nói lời thật long, Giang Tử Tự chậm rãi lên tiếng, "Cám ơn học tỷ." (học tỷ = chị học khoá trước)
Trần Nhân Cầm nở nụ cười than thiện cười với cô.
"Ban đầu bởi vì chuyện của Tạ Minh Thánh mới tìm em, may nhờ cuộc nói chuyện của người kia thức tỉnh chị...chị mới có thể dứt khoát chia tay với anh ta, bây giờ chứng minh quyết định chia tay của chị quả nhiên không có sai." Cô nói tiếp: "Em biết ai là người tung tin với toà soạn, nói Cam Nhĩ Khiêm có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa với Du lệ Như không? Chính là anh ta."
Bởi vì chuyện này, để cho cô nhìn rõ Tạ Minh Thánh căn bản là tên tiểu nhân hèn hạ, càng may mắn hơn mình đã chia tay anh ta.
"Là học trưởng Tạ?!" Nghe vậy, Giang Tử Tự mặt ngoài ý muốn."Hắn tại sao muốn làm như vậy?" ( học trưởng = đàn anh học khoá trước)
"Nghe nói Cam Nhĩ Khiêm từng đánh anh ta."
"Bởi vì chuyện này, anh ta liền đảo ngược phải trái trắng đen, nói lung tung với toà soạn báo?"
"Em có nhớ chị đã nói, anh ta ngưỡng mộ em? Anh ta có ý với em, sau khi chia tay chị, nghe nói anh ta theo đuổi em, không ngờ bây giờ em quen với Cam Nhĩ Khiêm." Những chuyện này là cô biết được từ một người bạn tốt của Tạ Minh Thánh, đối phương cũng không ưa thành công của anh ta, mới tiết lộ những chuyện này.
"Không ngờ anh ấy là người như vậy!" Giang Tử Tự khiếp sợ lắc đầu.
"Đúng vậy, chúng ta đều vẻ lịch sự bên ngoài của anh ta lừa!" Trần Nhân Cầm thở dài nói, sau đó lại nói tiếp: "Anh trai chị đang dạy tại trường đại học nước Anh, nếu như em có ý định muốn rời khỏi, chị có thể nhờ anh ấy sắp xếp cho em tới đó học tiếp."
"Cám ơn học tỷ, nếu như có cần, em lại làm phiền chị." Cô không muốn bị Du Chí Mậu đe doạ mà đưa ra bất cứ lựa chọn nào, nhưng cô cũng hiểu, học tỷ nói không sai, cô không có sự lựa chọn thứ hai.
Giờ phút này nhà họ Du giống như dã thú bị thương, vì cái chết của Du Lệ Như, không tiếc làm ra bất cứ chuyện gì.