Edit: Lavender - Blue
Buổi sáng trời vẫn trong xanh, ban đêm lại mưa to.
Không có cầm áo mưa theo người, chỉ có thể nhìn mưa to than thở.
Liếc mắt nhín mưa ngoài cửa sổ, Giang Tử Tự còn Nghiêng mắt nhìn ngoài cửa sổ mưa, Giang Tử Tự còn chưa kịp rầu rĩ phải về nhà thế nào, lập tức có người chạy bộ vào phòng kế toán rồi.
"Dọn dẹp một chút, anh đưa em về."
"Không cần, tôi......"
Cam Nhĩ Khiêm bình tĩnh nói lại lần nữa, "Anh đưa em về, nhanh lên một chút dọn dẹp đồ đạc đi."
Thật may là những đồng nghiệp khác trong phòng kế toán đề đã đi trước rồi, không ai nhìn thấy một màn này, nếu không sợ sẽ khiến cho lời ra tiếng vào thôi.
"Cám ơn ý tốt của anh, tôi tự về." Cô giữ phép lịch sự từ chối.
"Giang Tử Tự, không cần để anh nói lần thứ ba." Giọng anh nói ra lộ vẻ khó chịu.
"Xin tôn trọng ý kiến của tôi, tôi ——"
Anh thô lỗ ngắt lời cô, "Tôn trọng em? Như vậy em có tôn trọng anh chưa? Năm đó tùy tiện bỏ lại một phong thư, hoàn toàn chưa từng trao đổi với anh, em đã tôn trọng anh chưa? Tốt, em nói phải tôn trọng em phải không? Như vậy em nói nguyên nhân năm đó em rời đi cho anh biết."
"......" Cô nhắm mắt lại không nói, than nhẹ ở trong lòng, biết giờ phút này không thuận theo ý của anh, đại khái anh sẽ đứng lì ở đây với cô không đi.
Vì vậy cô rất nhanh thu dọn mặt bàn, rồi lại nhớ ra cái gì đó.
"Giám đốc Kim đâu?" Cô nghĩ anh phải tới đón bạn gái, thuận tiện đưa cô trở về.
"Không cần phải để ý đến cô ấy."
"Ôi, trời mưa lớn như vậy,.anh không phải đưa cô ấy trở về sao?" Cô hơi ngạc nhiên, càng thêm nghi ngờ mối quan hệ của hai người này.
"Làm gì phải đưa cô ấy? Cô ấy tự mình lái xe về, em thu dọn xong thì đi thôi."
Giang Tử Tự đứng dậy đi theo phía sau anh, vẻ mặt có chút hoang mang dõi theo bóng lưng anh. Chẳng lẽ, anh đặc biệt tới đưa cô về nhà sao?
Ngồi lên xe, Cam Nhĩ Khiêm vừa mở miệng liền hỏi: "Tên Kim Khiết kia, hai ngày nay đối xử với em thế nào?"
"Giám đốc Kim đối với tôi rất tốt." Cô rất nhiệt tình, cả người tràn đầy sức sống kinh người, chỗ có cô ấy thì có tiếng cười, đồng nghiệp trong công ty đều rất thích cô, ngay cả cô cũng không có cách nào ghét cô ấy.
Cam Nhĩ Khiêm dặn dò, "Cách xa cô ấy một chút, tên kia thích ăn đậu hũ của phụ nữ."
Lời của anh nghe hình như có chút sơ hở trong lời nói, nhưng cô không có hỏi tới, chỉ nói: "Cô ấy hẳn không có ác ý."
"Cô ấy......" Lời đến khóe miệng, anh lại nuốt xuống, "Tóm lại, em giữ một khoảng cách với cô ấy, không nên quá thân mật là được rồi."
Lời của anh làm cô khó hiểu, chẳng lẽ...... Anh là lo lắng cô nói cho Kim Khiết, giữa bọn họ từng có một đoạn tình cũ sao? Cho nên mới không hy vọng cô và Kim Khiết quá thân thiết?
Nghĩ như vậy, Giang Tử Tự tối mặt. Cô không có tư cách trách móc Nhĩ Khiêm cái gì, bởi vì năm đócô vì bảo vệ gia đình mình, mà lựa chọn tình thế rời xa anh.
Hoàn hảo mọi người là dễ quên, cái chết năm đó của Du Lệ Như từng huyên náo xôn xao, hôm nay tất cả mọi người đã sớm quên lãng sự việc kia, cũng không còn nhớ chuyện cô và Cam Nhĩ Khiêm.
Xe dừng ở trước cửa nhà cô, Cam Nhĩ Khiêm đột nhiên nghiêng người qua, vây cô trong vòng tay của anh và ghế ngồi không cách nào nhúc nhích.
"Anh muốn làm gì?"
"Anh muốn chứng thật một chuyện."
"Anh không cần......" Cô giãy giụa bị đôi tay anh nắm lại, môi của anh chiếm lấy đôi môi của cô, anh bừa bãi xâm lược cô.
Anh hung hăng chiếm đoạt tất cả trong miệng của cô, điên cuồng hôn tới tấp phát tiết những năm gần đây, oán hận nhớ nhung về cô.
Anh cuồng bạo làm cô hít thở không thông, hơi thở quen thuộc làm trái tim cô lần đầu tiên khẽ rung kia, thời gian giống như trở lại năm đó hai người đang mặn nồng. Ánh mắt cô mê ly nhìn anh chăm chú, trong ánh mắt cô có sự dịu dàng vô tận.
Giây lát, Cam Nhĩ Khiêm cười nhẹ buông cô ra.
"Có người nói cho anh biết, muốn biết đối phương có cảm giác với mình hay không, hôn cô ấy là được rồi."
"......" Cô thở nhẹ trừng mắt liếc nhìn anh, không biết anh nhận thấy được cái gì trong nụ hôn của cô.
Gương mặt tuấn tú của anh thoáng cười, không nói gì thêm nữa, xuống xe mở cửa xe giúp cô.
"Thế nào, không nỡ về sao?" Anh cười nhìn cô vẫn ngồi ở trong xe.
Cam Nhĩ Khiêm cười khiến cô hơi bối rối, cô vội vã xuống xe, trước khi đi nhắc nhở anh.
"Đừng quên, anh đã có Kim khiết." Cô tuyệt đối không cho phép mình xen vào tình cảm của người khác, cho dù giữa cô và anh từng có một mối tình, thế nhưng đã là quá khứ rồi.
Bây giờ anh và Kim Khiết là một đôi tình nhân, cô trừ chúc phúc bọn họ, sẽ không có gì quá đáng.
"Em đang ghen sao?" Anh nhìn về phía bóng lưng của cô nói.
Giang Tử Tự khẽ dừng bước lại."Đối với quá khứ tôi đã không còn lưu luyến, quý trọng tốt Kim Khiết."
Không còn lưu luyến sao? Cam Nhĩ Khiêm đứng trong mưa, đưa mắt nhìn cô biến mất ở sau cánh cửa màu bạc đó.
Nụ hôn của cô thành thật hơn lời nói của cô, anh tin, cô chưa dứt tình với anh, đã như vậy......
"Mẹ, chuyện năm đó, mẹ biết những gì?" Cam Nhĩ Khiêm đúng là vẫn còn tìm đến mẹ mình.
"Con hỏi chung chung như vậy, làm sao mẹ biết con đang nói về chuyện nào?" Cam phu nhân ưu nhã cầm kiềm ngồi cắt móng tay.
Mẹ nhất định biết anh đang muốn hỏi cái gì, nhất định phải muốn anh chính miệng nói ra sao?
"...... Là chuyện năm đó Tử tự rời khỏi Đài Loan."
Đôi mắt đẹp liếc con trai một cái, Cam phu nhân dịu dàng cười một tiếng, "Ồ, là chuyện Tử Tự à! Làm sao, con nhìn thấy con bé?"
Anh không trả lời câu hỏi của mẹ, trực tiếp giải thích ý định của anh.
"Con muốn biết tại sao năm đó cô ấy phải rời khỏi Đài Loan nhanh như vậy?"
Cam phu nhân thong thả ung dung mở miệng, "Mẹ nhớ không lầm, năm đó có người đã từng nói, đời này cũng không cần nghe thấy ba chữ Giang Tử Tự này nữa."
"Mẹ!" Nghe giọng bà mang vẻ đùa cợt nhắc chuyện năm đó, Cam Nhĩ Khiêm nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn mẹ. Năm đó cô ấy rời đi khiến anh vừa tức giận lại vừa đau lòng, dĩ nhiên không lựa lời nói, mẹ nên hiểu tâm tình của anh hơn bất cứ người nào mới đúng chứ.
"Ha ha, có người thẹn quá thành giận."
Bởi vì muốn cầu cạnh mẹ mình, Cam Nhĩ Khiêm chỉ đành phải kiềm lại tính tình, hạ thấp tư thái thỉnh cầu.
"Mẹ, xin nói cho con biết, tại sao năm đó cô ấy phải rời đi?" Anh cả khuyên anh đến tìm mẹ, chắc là bà biết được tin tức gì.
Gương mặt mềm mại của Cam phu nhân nở nụ cười dịu dàng.
"Mẹ có thể chỉ cho con phương hướng, nhưng đáp án con muốn thì tự mình đi tìm."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, nghe xong lời của mẹ, Cam Nhĩ Khiêm trầm xuống nham hiểm, giây lát, mới chậm rãi lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ cho là vì cái chết của Du Lệ Như con nhất định phải gánh vác trách nhiệm gì sao?"
"Cái chết của con bé, là tự nó tạo nên bi kịch cho mình, nhưng......" Chuyện đã xảy ra nhiều năm, nói lại chuyện ăn năn, giọng nói Cam phu nhân trở nên chậm rãi dịu dàng, "Nếu như lúc đó con có thể xử lý tình cảm của con bé một cách thích đáng, có lẹ vãn hồi bi kịch bất hạnh."
Bà ôm lấy con trai, nói tiếp: "Rất nhiều chuyện đều phải trải qua rèn luyện, mới có thể tạo nên năng lực xử lý không câu nệ, trải qua chuyện này, mẹ tin tưởng tương lai con có thể xử lý vấn đề tình cảm càng thận trọng hơn."
"Mẹ!" Cam Nhĩ Khiêm mới cảm động không bao lâu, lại nghe thấy mẹ nói tiếp ——
"Nhĩ Khiêm, ký tên ở đây đi!"
"Đây là cái gì?" Anh nhận lấy tờ giấy mẹ mình đưa, liếc lại một cái, nhất thời xanh mặt.
"Thư ủy quyền hôn lễ sau này của con mẹ toàn quyền xử lý, ký tên nhanh lên đi." Cam phu nhân cười tít mắt thúc giục.
"Vì cái gì con phải ký cái thứ quái quỷ này?" Anh nhướng mày rậm lên, chuẩn bị lách người.
"Bởi vì mẹ nói cho con biết tin tức con muốn, đây là giá cả." Thấy con trai cố ý ăn vạ, khi anh chuyển bước bà ân cần, muốn đi ra ngoài lúc đi nhắc nhở anh, "Nhĩ Khiêm à, mẹ đã dạy anh em các con từ nhỏ, muốn có được bất kỳ thứ gì, đều phải trả giá thật lớn, nếu như giở trò vô lại, sẽ bị trời phạt nha."
Anh sẽ không bị trời phạt, mà sẽ bị bà khiển trách! Theo quan điểm của những bài học đau đớn trong quá khứ, Cam Nhĩ Khiêm lòng không phục ký tên mình lên trên tờ giấy kia.
Ngồi trong phòng nhà hàng của Nhật, Giang Tử Tự cảm thấy rất hoang mang.
"Tôi cảm thấy giờ phút này ngồi ở chỗ này phải là Kim Khiết, mà không phải tôi." Cô còn nhớ rỏ năm đó lần đầu tiên anh hôn cô, là tại gian phòng này, hai người cũng ở đây trải qua mùa Valentine đầu tiên.
Hôm nay thăm lại chốn xưa, từng li từng tý ngày xưa tràn ra trái tim.
"Không nên nhắc lại cái tên kia." Vừa nghĩ tới tên kia mới vừa lại còn dám cùng anh cướp người, anh không đánh cô ta một đấm, đã coi như anh rất có phong độ rồi.
"Nhưng anh và Kim Khiết không phải......"
Cam Nhĩ Khiêm không vui hạ thấp tiếng nói, "Hôm nay cũng không cho phép nhắc lại tên của tên kia, trong lòng của em chỉ cần nghĩ tới anh là đủ rồi."
"Hai người làm tôi hỗn loạn rồi."
"Em cũng làm anh hỗn loạn rồi." Anh cũng dùng lời giống vậy đáp lễ cô.
"Nói vì sao?"
"Năm đó em có gặp Chí Mậu đúng không? Cậu ta nói gì với em?" Sau khi biết được chuyện này từ chỗ mẹ anh, anh biết rõ chuyện rời khỏi Đài Loan, tất nhiên có liên quan tới Chí Mậu. Vốn là nên thẳng thắn đến tra hỏi cậu ta, nhưng năm ngoái cậu ta đã đi Nhật Bản, vẫn chưa trở lại.
Nghe vậy, Giang Tử Tự vô cùng kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh biết?" Cô đã nhờ Kha Trân Trân và Dung Ngọc, họ tuyệt đối không thể đề cập với anh chuyện này, cho nên không thể nào là họ tiết lộ.
Sau một khoảnh khắc yên lặng, cô từ từ lên tiếng: "Nhĩ Khiêm, chuyện đã qua không nên nhắc lại nữa, chúng ta cũng đã có cuộc sống của mỗi người, không cần để chuyện đã qua trói chặt chúng ta."