Sau khi ngồi xe ngựa nửa ngày, Lý Thông đoàn người chậm chập theo sau nhóm dẫn đường đi tới một mảnh rậm rạp rừng cây, xuất hiện trước mắt là một bức tường thành dài mét sừng sững liền một mạch với dãy núi hai bên, cao hơn mét, màu đỏ tường thành đối lập với rừng cây xanh um xung quanh làm nó trở nên cực kỳ bắt mắt.
Lúc này, Lý Thông đang xem bản đồ khu vực mà Thạch Sùng cung cấp, bức tường thành này là phòng tuyến đầu tiên của căn cứ mới, phía sau có một quân doanh sẽ huấn luyện toàn bộ gần bộ binh chuyên phòng thủ của Phi Thiên giáo, khu vực khá rộng dư sức chứa đựng , ngàn người, thêm nữa dãy núi hai bên sẽ được cải tạo lại để Cung Tiễn Thủ từ phía trên có thể điên cuồng bắn kẻ thù tấn công.
Quan trọng nhất là có thể kiến tạo ra bức tường thành rất có tính thẩm mỹ cao, rất có khí thế có thể làm làm Phi Thiên giáo dương danh, nhiều người đến lễ bái tượng Thủy Tinh kiếm được càng nhiều cống hiến nên Lý Thông phi thường hài lòng.
Lý Thông thật sự không nghĩ tới cắn cứ mới lại có địa thế tốt đến vậy, chỉ nghĩ sau này có kẻ muốn tấn công Phi Thiên giáo sẽ phải trả giá thật lớn, sẽ làm cho kẻ thù rung động tâm hồn.
Thạch Sùng ngồi gần đó thấy Lý Thông đang xem xét địa thế căn cứ mới, bình tĩnh tự nhiên vì Lý Thông giới thiệu thêm: "Tường thành làm từ khoáng thạch khai thác từ dãy Thanh Vân bao quanh thung lũng này, có tên gọi là Huyết Quang Thạch mà Đại Việt chúng ta thường gọi là đá đỏ.
Thạch Sùng vung tay ra hiệu, một tên đệ tử gần đó hiểu ý, đến gần tường thành thấy một thanh rìu đón củi mà nhóm công tượng đang xây các công trình cơ bản cho Phi Thiên giáo, sau khi tiếp nhận dùng sức đập xuống phảng phất kim thiết va chạm, phát sinh thanh âm chói tai, mà trên thành tường, lại vẻn vẹn lưu lại một cái màu trắng vết tích.
Thấy Lý Thông khuôn mặt đang chờ giải thích, Thạch Sùng mặt cười ha hả nói rằng: "Kỳ thực cũng giống Huyết Quang Thạch Đại Việt chúng ta ban đầu rời rạc sau khi tiếp xúc với nước ở tỉ lệ thích hợp sẽ trở nên cực kỳ cứng rắn, tỉ lệ vàng này đệ phải bỏ khá nhiều tiền mua được từ một thương nhân, bù lại có thể giảm kinh phí xây tường bằng đá với trình độ lạc hậu như Trung Nguyên, mặt khác độ cứng rắn có thể kháng một ít yêu thú bậc trung phá hoại."
Lý Thông và Thạch Sanh mặt ngoài tuy không lên tiếng nhưng vui vẻ trong lòng, khi xuyên qua bức tường thành do đá đỏ tạo thành, nhìn trước mắt gần ngàn người bận rộn tốp năm tốp ba nhưng ai cũng mặt mày hớn hở, Lý Thông cũng có thể hiểu, có khả năng nhanh chóng xây bức tường thành cao và bề thế, phía xa còn thấy một số công trình cơ bản như nhà dân, quán ăn, thành lập một số kiến trúc đặc thù cho cao tầng Phi Thiên giáo chắc rằng sẽ được thưởng nhiều cống hiến, thêm nửa vì không cần đóng thuế cho Bắc Tống, đám đệ tử có khả năng mở cửa hàng kiếm được kim tệ càng nhiều hơn hỏi thử thế thì ai mà không vui.
Bất quá cũng có người khổ, lao động khổ sai vì phạm sai lầm bị bắt đương nhiên số lượng công việc hằng ngày tăng lên gấp nhiều lần rồi, nhưng được cái an ủi là có thể giảm án sớm ngày tự do.
Ba huynh đệ Lý Thông sau khi đến khu vực dành cho cao tầng vừa mới được xây hoàn tất, Lý Thông xoay người nhìn toàn cảnh đám đệ tử, đặc biệt là Huyết Long vệ đội hơn trăm người, hắn đặc biệt cảm thấy có niềm tin, tuyển thêm một số đệ tử có tư chất cao, với tiền tài nơi tay Lý Thông sẽ biến tất cả thành cao thủ Phi Thiên giáo bước chân đặc biệt mạnh mẽ. Tiềm lực càng cao thành tựu tương lai sẽ càng to lớn, mặc kệ bồi dưỡng về hướng nào là về chiến đấu hay phi chiến đấu, đều có thể trở thành nhân vật đứng đầu của lĩnh vực đó.
Thông qua báo cáo mà Thạch Sùng cung cấp, thung lũng này tài nguyên phong phú vô số to nhỏ mỏ quặng, đất đai màu mỡ vô cùng thích hợp phát triển nông nghiệp, vì là ngoại vi Tử Vong Sâm Lâm nên chỉ cần xuyên qua thung lũng vào rừng có nhiều quý hiếm dược liệu, muốn làm giàu phi thường dễ dàng.
Thung lũng chẳng những sông hồ có nhiều tôm cá, rừng rậm bốn phía xung quanh có vô số dã thú, quả rừng, Lý Thông có thể không lo lắng vấn đề lương thực. Nhưng lúc này quan trọng là phải thanh lý xung quanh yêu thú, khai hoang trồng trọt và chăn nuôi, sau khi ba người thống nhất đưa ra một loạt các nhiệm vụ cho đệ tử làm, tốp năm tốp mười chia đều ra toàn thung lũng khai hoang cải tạo, cả ba mới an tâm vào phòng giải quyết một số vấn đề phát sinh nơi đây.
Vừa ngồi vào chỗ, Thạch Sùng nhanh chóng nhìn về phía Thạch Sanh bình tĩnh nói: "Nhị ca, ngươi không phải nói gần đây đám lao động khổ sai thường xuyên đánh nhau sao, đã giải quyết được chưa."
Lao động khổ sai là lực lượng lao động chính của Phi Thiên giáo, tự tập tại đây phần tử không ai là lương thiện cả, phát sinh đánh nhau cũng bình thường, nhưng Phi Thiên giáo càng ngày càng phát triển nhóm lao động ban đầu giờ rất đông đảo, phức tạp khi xử lý và làm Thạch Sanh đau đầu vô cùng, dù sau đa phần ngoài lao động nặng khai thác đá, còn lại đều trồng cây, nuôi thú rừng, nếu xảy ra chuyện trang trại Thạch Sanh đang quản lý liền bị ảnh hưởng.
Thạch Sanh không giỏi về tìm hướng giải quyết vấn đề, liền nhìn về phía Lý Thông với ánh mắt cầu cứu: "Ban đầu chỉ vài chục người quản lý vô cùng đơn giản nhưng giờ đã có gần hai ngàn tuy có nhiều để tử phụ giúp giám sát nhưng cũng vô pháp quản lý được tất cả."
Ban đầu vì số lượng lạo động khổ sai ít cái gì cũng khó làm, lúc này Lý Thông quyết định xây Trại Cải Tạo Số sức chứa vạn người, chuyển tất cả lao động khổ sai từ đây thành phạm nhân vào để dể quản lý, phân chia cấp độ cho các phạm nhân, từ mốc túi, trộm cướp, đến phóng hỏa giết người được chia rõ rành, thời gian được tự do và mức độ lao động phụ thuộc vào cấp độ phạm nhân.
Sau khi Lý Thông nói ra, cả ba thảo luận để ý tưởng càng thêm hoàn thiện, dù sao ý tưởng phải xác với thực tế thì ý tưởng hoạch động mới có hiệu quả được.
Đang lúc thảo luận khí thế hừng hực, Thạch Sùng cắp mắt hiếp lại thành khe nhỏ, bắn ra từng tia nguy hiểm, mười phần vì tiền tài mà suy nghỉ nói: "Sao chúng ta không đem phạm nhân cấp độ cao ra võ đài để người có tiền có thể phát tiết, dù sao kiềm nén mà không giải tỏa rất nguy hiểm ah, lại có một số kim tệ thu vào. Ngoài ra cũng có thể cho làm bao cát, chúng ta và đám đệ tử cũng cần có cảm giác đánh người khi thực chiến."
Vì không để đệ tử đánh nhau mà không quan lý được, Phi Thiên giáo có lập võ đài, ai muốn thực chiến thì lên đương nhiên phải tốn tiền, người luyện võ thì phải có tỉ thí mới nhanh tiến bộ, Đại Việt đa phần luyện thể chịu đòn ra nếu có bao cát để tập khả năng công kích thì tốt không gì bằng.
Lý Thông và Thạch Sanh nghe xong cũng đồng ý, Lý Thông như nhớ cái gì, khuôn mặt quanh năm trơ như đá vậy mà khóe miệng cong lên, giọng chậm chập nói: "Nếu cho phạm nhân tội nặng lên đánh võ đài, sau không phân một số cho Lý Mạc Sầu thử thuốc, dù sao nàng cũng có nhiều cống hiến cho Phi Thiên giáo, từ chối yêu cầu của nàng hoài cũng không được tốt."