Nửa đêm, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, rốt cuộc thì tiếng ầm ầm vang đội kêu lên rồi, đây cũng là minh chứng cho việc màn dạo đầu của cuốn sách đã khởi chạy.
Sáng hôm sau lúc này đây bốn người đã rời đi nguyên bản vị trí, một đường hướng lên phương Bắc, thẳng đến vương quốc Veronica
"Chúng ta đi đâu bây giờ đây?"
"Hm, nếu như Gion cũng muốn chơi vậy thì liền đi tìm một thứ đi."
"Tìm một thứ??"
"Ừ, ngươi thức tỉnh trái ác quỷ về sau tuy rằng là phượng hoàng nhưng thiếu một cái."
"Huyết mạch sao?"
Gion cau mày trả lời.
"Ừ, thế nhưng còn thiếu chất xúc tác để nó hoàn toàn mở ra, vừa vặn thế giới này có một đồ vật thích hợp."
Gion cũng không có hệ thống, tuy Kenji có thể cấy huyết mạch cho Gion, thế nhưng tỉ lệ thất bại vẫn là rất lớn, mãi đến Gion ở đây mới nhớ ra thế giới này còn một món đồ vật, rất có thể sẽ giúp ích.
"Đá phượng hoàng...tuy chỉ là một mảnh thế nhưng cũng đủ làm vật dẫn rồi."
Tất nhiên Kenji cũng không muốn lấy ngay bây giờ, đơn thuần đến đất nước này vì chuẩn bị cho tương lai mà thôi, đây cũng là địa điểm tạo dựng lên tín ngưỡng.
Rất nhanh nhóm người đi đến trung tâm thủ đô, đập vào mắt mấy người là một gian nhà khá cũ kĩ.
"Bói toán sao...để xem năng lực đến đâu đây."Vén lên màn, mấy người đạp bước đi vào.
Bốn phía hoàn toàn trống không, duy nhất còn lại có chăng chỉ là trước mắt một chiếc bàn cũ kĩ, cùng một cô gái che mắt.
Đang khi đánh giá cô ta, cô ta cũng vừa vặn nhìn mấy người, cũng không để đợi lâu Kenji bước lên phía trước nhìn chằm chằm vào vòng cổ cô.
"Mấy người là đến xem bói phải không?"
Nhìn mấy người cô gái hé miệng nói một câu, hiển nhiên cô cũng nhìn ra Kenji chú ý vòng cổ của mình, thế nhưng cũng không thấy đối phương có vẻ như muốn ra tay cướp đoạt.
"Ta từng gặp ngươi trước đây."
Hỏi một câu trả lời một nẻo, hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài, cô gái sững sờ một chút, thế nhưng lại ngay lập tức lắc đầu.
"Ta không nhớ rõ."
"Ah, dù sao cũng vài trăm năm, tất nhiên ta và cô cũng chẳng có gì liên hệ, dù sao thì ta cũng nhìn qua ngươi mà thôi, chưa hắn ngươi có thấy ta."
Kenji nói cũng không phải sai, kì thật cách đây năm có đi qua và thấy, thế nhưng cũng không có tiếp xúc qua.
"Um...ta không rõ, như vậy các ngươi đến là vì xem bói sao?"
"Không? Ngươi bói không ra, phản chi ngươi sẽ chịu đến tổn thương, chúng ta còn gặp lại."
Lời này cũng không phải giả, dòm ngó thần linh nhưng là trọng tội sẽ bị nguyền rủa, Kenji tại thế giới này chính là hợp cách thần linh, cho dù đó là cưỡng ép tính đi nữa.
"Một đám người kì lạ đúng không Momon...hơn nữa hẳn họ là pháp sư."
________
"Hm, không lấy luôn sao? Ta cảm nhận được viên đá kia gọi ta."
Gion mê mang liếc về gian nhà một cái.
"Chưa đến lúc, trước tiên ta cần cưỡng chế đất nước này tạo tín ngưỡng đã."
Híp mắt một cái, bốn người tựa như cơn gió biến mất tại chỗ. Đứng trên tầng trời cao vút, Kenji tùy tiện móc bên trong ra True Excalon thả xuống, đã có linh tính True Excalon kiếm minh oanh oanh bay xung quanh một vòng mới rơi lại trên tay Kenji.
Đã bao lâu rồi nó không được dùng đến, vẫn là đang buồn bực, thế nhưng hôm nay trái gió dở trời Kenji rốt cuộc cần đến nó.
"Mở ra thắng lợi hoàng kim chi kiếm, cụ hiện hóa viễn cảnh, thực hiện lời của ta nói đi... Giải khai tầng thứ phong ấn, ác mộng hoàng kim thánh kiếm."
『Ekusukariā Naitomea』
Hiện tại kiếm có linh tính cho nên Kenji không cần thiết vịnh xướng, chỉ cần kiếm biết được Kenji yêu cầu rồi sẽ thực thi theo ý chí chủ nhân, vô cùng tiện lợi.
Lóe ra quang hoàn bắn ra bốn phía, toàn bộ bầu trời bỗng chốc khung trời màu xanh đột ngột tối sập lại, trên bầu trời một viên mặt trăng đỏ lòm như máu ngay lập tức hiển hiện trước mắt người dân.
Tất nhiên khung cảnh đang nhìn thấy chỉ là trong giấc mơ mà thôi, còn họ vẫn còn đang ngất xỉu tại chỗ kìa, thế nhưng giấc mộng lại như chân thật, hoàn toàn không thể xác định được đâu là thật, đâu là mơ, duy nhất chỉ có vài người là pháp sư, tình thần cao không có mơ thấy, thế nhưng ngất xỉu là tất nhiên.
Đây chính là chỗ Excalibur mạnh mẽ, à không, phải gọi là True Excalon mới đúng.
Âm thầm gật đầu nhìn quang cảnh bên dưới, Kenji không vui không buồn dẫn theo ba người rời đi, mọi chuyện không cần thiết tham gia nữa rồi, tin tưởng chẳng mấy chốc thời gian đền thờ cũng được lập lên mà thôi, còn phần mặt dây chuyền này, tính toán để khi khác lấy đi, hiện tại còn chưa phải lúc.
Hôm sau cả vương quốc các loại mới thật nháo nhào lên, toàn bộ giới quý tộc, ngay thập chí là nhà vua liền như vậy lơ tơ mơ đi cho người khai đất lập đền.
Chuyện thì cũng vô lí thôi, thế nhưng cả vương quốc đều mơ trùng một giấc mơ, nếu như nói không quan tâm vậy thì là giả, tất nhiên nhiều người nghi ngờ cho ma thuật, nhưng những người có kiến thức hơn một chút liền phủ định, làm gì có người nào đủ khả năng thao túng giấc mơ lên rộng lớn như vậy lãnh thổ. -Câu trả lời duy nhất chỉ có thể là thần thủ bút mà thôi.
Những thứ này Kenji không quan tâm, sở dĩ Kenji chọn quốc gia này có hai mục đích, mục đích thứ nhất là vì đá phượng hoàng ở đây, mục đích thứ hai là vì Hoàng tử đất nước này rất ngu.
Chỉ đơn giản lừa những người này tin tưởng tín ngưỡng sẽ được phước lành, đám này vậy mà tin không thể nghi ngờ, đặc biệt tên hoàng tử kia còn tin người một cách thái quá.
Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ tốn nhiều công sức, dù sao thì tương lai nơi đây sẽ phát sinh một chuyện thú vị, lúc đó chỉ cần hiển phát bản thân thần linh liền mua chuộc ổn thỏa lòng tin.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có quá nhiều chuyện phải làm, như vậy liền đến Fairy tail một chuyến đi, dù sao nơi đó mới có chuyện cần làm.
Kế theo đó ba tháng thời gian đi qua, Kenji đoàn người trở lại nơi cư trú đảo trên trời, thấy mấy người vẫn là như vậy không rời đi, Kenji không khỏi thắc mắc, lẽ nào những người này thực sự đã chơi chán rồi sao.
"Nha, Mavis lại đây ôm một cái."
Thấy Mavis ngồi trên cành cây đung đưa chân nhìn mình, thỉnh thoảng tiếng chuông bạc lanh canh vui tai dễ nghe vang lên, Kenji không khỏi thú vị nói.
Mavis bĩu môi một cái không có xuống ôm chỉ là mắt cá chết nhìn Kenji, ngươi nha cũng không nhìn ngồi bên cạnh ngươi là ai.
Đoạn thời gian này Mavis thông qua những người khác đã lấy rõ ràng Kenji tính tình, đây đơn giản chính là một cái lưu manh, đi đến đâu liền trêu trọc đến đó, đến nỗi hậu cung cũng là một con số nhiều đến phát sợ, đồng thời cũng thầm than, những người này đều không có chút nào u oán, tất cả đều một bộ hãnh diện hạnh phúc, dọa đến bản thân ngốc hàng lâu.
Cô cũng đang hoài nghi không biết có phải hay không tất cả những thứ bản thân kinh lịch đều nằm trong Kenji tính toán hay không, nếu vậy thật sự là...aiz không nói.
Đáng nhắc đến là bản thân cũng có chút không rời, nếu vì Kenji nhiều như vậy nữ nhân mà bản thân lựa chọn rời đi thì một cỗ mất mát lại sinh ra, nhưng lại nghĩ đến bản thân cùng một chỗ khuôn mặt lại thoáng đỏ lên...thật khó hiểu nha.
Nghĩ đến những người này hạnh phúc biểu lộ, hẳn Kenji đối họ rất tốt đi, Mavis cũng đặc biệt ưa thích Keiko nha, chỉ là bản thân cùng Keiko thân thể lớn không nổi bao nhiêu mà đối phương lại gọi mình là mẹ, ah cái này có được không...tuy khó có thể tiếp nhận nhưng đồng dạng vẫn thật vui vẻ.
Zera kì thật cũng thật ưa thích Kenji-nii đây, có thể hay không cùng kéo, chí ít bản thân nếu thật rơi vào ma trảo sẽ không cô đơn đi, đang khi nghĩ ngợi, một bàn tay ấm áp trực tiếp vòng qua eo ôm lấy rồi.
Nha một tiếng kinh hãi, bất quá cũng không có dãy dụa chi ý, nhìn đến Gion quăng cho ánh mắt thông cảm, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Mavis liền hiện đúng một chữ Xong!!
Đúng là xong thật, trước khi bị kéo vào phòng, vài người bên ngoài nhìn thấy đều đưa ra ánh mắt đồng cảm, càng khủng hoảng hơn là nhìn đến Irene quăng cho ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngươi nha, ngưỡng mộ cái quỷ đâu... Ah?!!
Hét dài một tiếng cánh cửa đóng lại nụ cười cứng ngắc, căn phòng truyền đến tiếng ah đau đớn vang lên, một đêm xuân ý dào dạt Mavis triệt để rơi vào ma thủ.
Tất nhiên do thân thể nhỏ Kenji cũng không có bao nhiêu dày vò, Mavis hưởng thụ ấm áp ôn nhu hạnh phúc cười mỉm nằm gọn trong ngực.