Lại ba ngày trôi qua.
Họ cùng quay về Seireitei để báo cáo nhiệm vụ lần cho Yamamoto.
Seireitei, Gotie
Trong phòng trụ sở chính của đội lúc này có bốn người trong đây thì ngoài Yamamoto đang ngôi và đội phó của ông là Chojiro ra thì có hai người khác đang đứng trước họ lúc này.
Đó là một nam và một nữ trai tài gái sắc, mà mỹ nữ xinh đẹp lúc đang báo cáo gì đó với Yamamoto.
“Ta hiểu rồi … làm tốt lắm Hikifune đội trưởng, người có thể quay về rồi, chuyện còn lại cứ để ta lo.”
Yamamoto sau khi nghe nàng báo cáo tình hinh xong vẫn nhắm mắt nói rằng.
Hai nam nữ này không ai khác chính là Hikifune và Nagami vừa trở về từ nhiệm vụ.
“Vâng …” Hikifune nghe vậy liền gật đầu quay người chuẩn bị quay về thì trước khi đi nhìn Nagami với đôi mắt quan tâm và lưu luyến một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
“…Ta không thể không nói ngoài thiên phú tu luyện đáng sợ ra thì thiên phú tán gái của ngươi không thua kém chút nào đâu.” Yamamoto đợi nàng đi ra thật lâu rồi quay về Nagami nói ra một câu bất ngờ.
“Hahaha …” Nagami há không hiểu ý của ông nói sao, việc hắn và Yoruichi thân mật thì ai ai cùng biết rõ quá rồi bây giờ thì thấy hắn và Hikifune cũng quan hệ thân mật không kém đã vậy còn là đội trưởng của ông nữa nên hắn chỉ biết cười khan.
“Ài… thôi truyện của bọn nhóc các ngươi ta không quan tâm … không ảnh hưởng đến Seireitei là được.”
“Lần này điều kiện thứ nhất ngươi hoàn thành rất tốt, ngươi thông qua.”
“Tuyệt.”
Nagami vừa ông nói thể liền vui vẻ.
“Ngươi đừng vội mừng … vẫn còn điều kiện thứ hai.” Yamamoto thấy hắn như thế liền tát một chậu nước lạnh vào hắn khiến Nagami liền khôi phuc lại bình thường lắng nghe.
“Ta đã sẵn sàng ngươi nói đi.”
“Điều kiện thứ hai là … trong vòng bốn năm sau khi trở về thi tốt nghiệp thì ngươi phải đạt hai môn trình độ Siêu cấp và linh lực đạt cấp đội phó, nếu không ta sẽ không phê chuẩn tốt nghiệp cho ngươi và sự nghiệp tử thần của ngươi cũng coi như kết thúc.”
Yamamoto vừa nói ra điều kiện thứ hai thì Chojiro lẫn Nagami đều giật mình.
“Tốt, ta đồng ý.”
Nagami sau khi giật mình một chút, đảo mắt suy nghĩ một cái rồi mỉm cười tự tin nói khiến Yamamoto vô cùng bất ngờ mở một mắt nhìn hắn như muốn nhìn ra một chút gì đó.
Nhưng ông chỉ thấy một sự tư tin không một lo lắng hay đắng đo nào cả.
“Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ … đây là cơ hội cuối cùng ta hỏi ngươi?’
“Không cần phải suy nghĩ, ta đồng ý.”
Nagami không hề chút do dự liền mỉm cười tự tin nói.
“Tốt vậy thì dừng hối hận.” Yamamoto thấy kiên quyết như thế liền nói.
“Nếu như chúng ta đã bàn xong việc này thì ta cũng có một điều kiện và một bất ngờ cho ngươi không biết Yamamoto đại nhân có hứng thú không?”
Sau khi hai bên ổn thỏa trao đổi thì Nagami bất ngờ nói một câu khiên Yamamoto lẫn Chojiro ngạc nhiên nhìn hắn.
“Bắt ngờ gì?” Yamamoto đột nhiên hắn nói thế thì nhất thời hứng thú.
“Như hồi nãy ta đã nói là có điều kiện chỉ cần ngài làm được thì ta sẽ cho ngài hai bất ngờ.” Hắn lúc này mỉm cười thâm ý nhìn ông nói.
“Ngươi là kẻ đầu tiên dám mặc cả với ta như vậy … nói đi điều kiện gì.”Yamamoto có cảm giác thú vị trong ngàn năm qua thì tên nhóc trước mắt này là ngươi đám điều kiện với hắn như thế.
“Đơn giản thôi đó là trong lúc bốn năm ta văng mặt nhờ ngài trong coi họ giùm ta an toàn là được.” Nagami nhún vai một cái nói rằng.
“…Tốt … ta đồng ý … bây giờ ngươi có thể nói bắt ngờ là gì rồi đó.”
Yamamoto vừa nghe liền hiểu (họ) là ai trong miệng của hắn liền suy nghĩ một chút liền nhiêm túc gật đầu rồi sau đó nhịn không được hỏi.
“Bắt ngờ thứ nhất chính là ngày mai và bất ngờ thứ hai là …”
…
“Xem ra phải về tạm biệt mọi người lần cuối trước khi đi rồi.”
Nagami lúc này đã bước ra khỏi Gotei với gương mặt vui vẻ lẫn thoải mái tràn ngấp tự tin.
“Nagami …”
Cùng lúc này có một giọng quen thuộc và ngọt ngào kêu tên hắn.
“Đi thôi về nhà ta làm bữa tiệc tạm biệt nào.”
Quay người lại thì thấy Hikifune đang đứng cách đó không xa đợi hắn liền mỉm cười bước nói rồi cùng nàng sóng vai quay về nhà của mình.
…
“Đại nhân … hắn …”
Lúc này trong tru sở đội thì gương mặt Yamamoto đang hiện ra sự kinh ngạc nhất đôi mắt cũng mở vì sự bất ngờ.
Còn Chojiro đang trợn mắt há hốc mồm với những vừa nghe thấy cuối cùng.
“… xem ra điều kiện thứ hai đối với hắn hoàn toàn không có khó khăn … ta hoàn toàn xem nhẹ tên nhóc này rồi… thật mong chơ vào ngày mai”
Yamamoto lúc này cũng điều chỉnh lại cảm xúc kinh ngạc và khiếp sợ của bản thân liền chậm rãi nói ra rồi nhắm mất lại nhớ đến câu cuối cùng của Nagami trước khi đi lúc nãy.
“Bốn năm sau có lẽ vị trí đội trưởng còn trống của đội sẽ có chủ thì sao.”